Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 1186: Tiêu diệt Nhật Bản




Đúng vậy, cơn gió lốc sắp tiến tới rồi, từ quân đội điều động của quốc gia là có thể nhìn ra, tuy nhiên phải nói lại, bây giờ quốc gia điều động quân đội, e rằng sẽ không có quá nhiều người biết, nhiều nhất cũng chỉ có Nga có thể sẽ nhận ra, những nước khác không thể biết được.

Mất đi vệ tinh gián điệp, Mỹ muốn thu thập thông tin cũng chỉ có thể dựa vào sức người, mà Trung Quốc điều động quân đội bí mật như thế, sao có thể để cho nhân viên của bọn họ lấy được tin tức chứ, tin rằng trước khi quân đội còn chưa điều động, tất cả các nhân viên tình báo nước ngoài toàn bộ đều bị loại bỏ.

Nhưng những cái đó đều không liên quan gì đến Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa làm như vậy đã coi như là rất nể mặt quốc gia rồi, khiến đất nước có hy vọng thu phục Đài Loan, cũng có thể đưa Nhật Bản vào bản đồ của Trung Quốc, coi như là vô cùng tiện lợi.

Tiện lợi tiễn đi, quốc gia có tiếp nhận hay không không liên quan đến Lục Thiếu Hoa, bây giờ điều mà Lục Thiếu Hoa muốn làm là tiến hành tấn công báo thù Nhật Bản, đương nhiên, cũng không thể nên tiến hành, đợi đến khi chuyện Hàn Quốc kết thúc mới bắt đầu.

Hoàn toàn chấm dứt chiến dịch Hàn Quốc cũng không cần thời gian quá dài, chỉ cần thời gian hai ngày thôi, mà hiện tại đã qua một phần tư thời gian, chỉ còn lại ba phần tư thời gian, chịu đựng một chút là trôi qua.

Trong khoảng thời gian còn lại không có nhiều tình huống, Lục Thiếu Hoa tất tiến hành sắp xếp mới được, thấy đấy, vốn dĩ buổi chiều Lục Thiếu Hoa không chuẩn bị qua chỗ tổng chỉ huy, bây giờ hắn không thể không đến bên đó, sắp xếp nhiệm vụ, bọn Lưu Minh Chương mới có thể tiến hành sắp xếp được.

Tuy nhiên buổi chiều, Tần Tịch Thần trở về, tìm thấy Lục Thiếu Hoa, lên tiếng mở miệng
- Bên tập đoàn đã thu dọn được sắp xong rồi, tiếp theo nên làm như thế nào?

Tập đoàn Phượng Hoàng đã thu dọn gần xong rồi? đây là ý gì?

Rất đơn giản, Một khoảng thời gian trước Lục Thiếu Hoa chẳng phải đã để co lại toàn bộ nghiệp vụ ở nước ngoài sao? Nghĩ lại Tần Tịch Thần chính là nói chuyện này!

Trên thực tế cũng là như vậy, Tần Tịch Thần chính là nói chuyện này, ý của cô ấy là nghiệp vụ ở nước ngoài hầu như đã co rút kết thúc rồi, hỏi Lục Thiếu Hoa hành động của bước tiếp theo.

- Toàn bộ đã kết thúc, những nhân viên nhàn rỗi để bọn họ nghỉ ngơi một tuần, sau đó chuẩn bị quay trở lại phản công.
Trên mặt Lục Thiếu Hoa cười nhạt, phất tay nói.

Cái gì gọi là phản công? Đơn giản chính là sau khi co rút lại phản công, đoạt lại thị trường định mứcũng vốn thuộc về mình.

Đúng vậy, dù sao quyết chiến theo Lục Thiếu Hoa ủng hộ Triều Tiên đi đánh Hàn Quốc, lại đánh Nhật Bản, lại đưa cho đất nước một ngày tiện lợi lớn, có thể nói là chiến tranh ở ba nơi đều dấy lên, thế cục châu Á căng thẳng, tiếp theo cũng nên đến bên Âu Mỹ.

Khu châu Á sẽ không thể tiếp tục loạn nữa? cùng với cơn lốc tài chính tiến thêm một bước cuốn sạch, bây giờ toàn bộ nền kinh tế của các quốc gia đều chịu sự ảnh hưởng nghiêm trọng, trong thời kì đỉnh cao này, Lục Thiếu Hoa lại rat ay không nghi ngờ gì là cơ hội tốt nhất.

Trước kia, mỗi lần cơn lốc tài chính, mỗi lần khủng hoảng tiền tệ, mỗi lần khủng hoảng thị trường chứng khoán, Lục Thiếu Hoa đều nhập trước, đợi đến lúc sắp kết thúc lại ra tay, nhưng mấy lần hành động đó không giống hiện tại.

Trước kia, đều là người ta đánh trận trước, Lục Thiếu Hoa đánh theo ở đằng sau, có thể nói là kiếm tiền cùng người ta, mà lần này lại không giống, lần này hoàn toàn là công ty chủ đạo của tập đoàn Phượng Hoàng dưới cờ Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa không cần trong lúc cơn lốc tài chính chấm dứt nhanh chóng lại ra tay.

Đương nhiên, sở dĩ Lục Thiếu Hoa có thể làm như vậy cũng có nguyên nhân, về phần nguyên nhân, vô cùng đơn giản, Lục Thiếu Hoa muốn phản kích, hắn cũng phải phản kích, tuy nhiên do gia tộc Rothschild giở trò quỷ, nó thể hiện một sự yếu ớt.

Hành động của gia tộc Rothschild từng người một đến, mà Lục Thiếu Hoa luôn phòng thủ, không có bất kì hành động nào, đây không phải là điều mà Lục Thiếu Hoa muốn, phong cách của Lục Thiếu Hoa là phản kích là sự phòng thủ tốt nhất.

Chủ đạo một lần cơn lốc tài chính, lại từng bước bị gia tộc Rothschild ép sát, Lục Thiếu Hoa đã chịu đủ từ lâu rồi, lúc bắt đầu phản kích đã để diễn biến cơn lốc tài chính bắt đầu dữ dội một chút.

Nhưng mà, nghe thấy Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Tần Tịch Thần cũng hiểu, Lục Thiếu Hoa đang chuẩn bị phản kích, lúc đó cũng không nói nhiều, gật đầu, nói
- Em sẽ để người ta làm tốt sự chuẩn bị.

- Ừ
Lục Thiếu Hoa cũng gật đầu theo, trầm ngâm một lát, chuyển đề tài
- Nghiệp vụ của tập đoàn văn kiện Phượng Hoàng sao rồi? có bị trì hoãn không?

Thời gian tập đoàn Phượng Hoàng bị phản kích mà một khoảng thời gian rất dài, trong khoảng thời gian này, Lục Thiếu Hoa chỉ chú ý đến tình hình co rút, lại không chú ý đế tình hình kinh doanh của phần mềm Phượng Hoàng, điểm này Lục Thiếu Hoa có chút không làm tròn bổn phận, nhưng không thể trách hắn.

Đúng vậy, quá nhiều việc, hoàn toàn không thể trách Lục Thiếu Hoa, hắn mỗi ngày đều nghĩ không hết chuyện, tuy rằng không cần dùng đến tay đi làm, nhưng phải động não, có lúc lao động trí óc còn mệt hơn cả lao động chân tay.

- Tình hình của tập đoàn phần mềm Phượng Hoàng tương đối ổn định, mấy phần mềm đều là sản phẩm đứng đầu thị trường, còn không có ai có từ chối sử dụng bọn chúng, đương nhiên, cũng không thể duy trì thời kì đỉnh điểm, ít nhiều có chút ảnh hưởng là nhất định
Tần Tịch Thần nói thật chút tình hình, sau đó còn không quên nói tình hình một cách tỉ mỉ
- Phượng Hoàng Tin tức chịu ảnh hưởng lớn nhất, có một số công ty nhân lúc công ty chúng ta tổn thất danh dự, đều ra tay, nói xấu công ty tin tức Phượng Hoàng, làm cho người sử dụng giảm bớt rất nhiều.

Chưa xong, ngừng lại một chút, Tần Tịch Thần lại tiếp tục nói

- Nhưng mà, bọn họ muốn chiếm lĩnh bản gốc cần thị trường của chúng ta không dễ như vậy, dẫu sao rất nhiều người sử dụng đều sử dụng rộng khắp phần mềm của chúng ta, muốn thay đổi không dễ dàng như vậy, ít nhất, trong khi người sử dụng của chúng ta chưa phát triển đến một độ cao nhất định, sẽ không có người suy xét đến việc đổi sản phẩm đâu.

Như Tần Tịch Thần nghe nói, muốn đổi sản phẩm, nói dễ vậy sao, ít nhất, công nhân nghiệp vụ của một công ty đều sử dụng QQ của Phượng Hoàng tiến hành liên lạc, trong khi khách hàng của bọn họ không đổi phần mềm liên lạc, người đó sẽ không thay đổi.

Mà những khách hàng đó lại có mấy người đổi sản phẩm, chỉ cần không phải là quy mô lớn, thay đổi, vậy thì khách hàng sử dụng QQ của Phượng Hoàng sẽ không chuyển biến một trăm tám mươi độ, cứ chuyển mà giảm bớt người sử dụng.

Chỉ cần không xuất hiện tình huống đó, vậy thì phần mềm mà những công ty khác đưa ra muốn chiếm lĩnh thị trường, vậy thì không dễ dàng, có một số cuối cùng chỉ có thể rời khỏi internet nói chuyện phiếm bằng nhóm phần mềm này.

Sự thật là có ví dụ rõ ràng, ở Trung Quốc, có rất nhiều phần mềm nói chuyện, ví dụ như bong bóng của NetEase, còn có mạng nói E, đến 51 cầu vồng. Những bộ này là ví dụ điển hình, lúc bọn chúng vừa ra, thế rất mãnh liệt, nhưng mà cuối cùng không phải xám xith rút lui cạnh tranh, QQ vẫn tồn tại mạnh nhất.

Mà sở dĩ QQ có thể làm lớn mạnh, nguyên nhân là khách hàng của bọn họ nhiều, người sử dụng nhiều, người ta sẽ không dễ dàng thay đổi, vậy thì những sản phẩm đó muốn chiếm lĩnh thị trường hẳn không dễ, ờ, không phải là không dễ, mà là căn bản không có cơ hội.

- Loại tình huống này là bình thường, kiếp trước, đã từng xuất hiện những loại này, nhưng kết quả cuối cùng vẫn như vậy, chỉ cần quy mô lớn không giảm bớt, thì không sao
Cuối cùng Lục Thiếu Hoa đã đưa ra kết luận.

Tần Tịch Thần biết hắn là nhân sĩ tái sinh, có một số chuyện, Lục Thiếu Hoa cũng không giấu diếm nhiều, rất thẳng thắn ngay thẳng.

-……….
Tần Tịch Thần chưa mở miệng, tuy nhiên cô lại gật đầu, thể hiện rằng cô có thể hiểu.

Nghe Tần Tịch Thần nói biết được một số tình hình của tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa đã hoàn toàn yên tâm, cũng không còn gì để nói, đã ăn cơm trưa từ lâu, đợi Tần Tịch Thần trở về tập đoàn đi làm, Lục Thiếu Hoa mới ra ngoài, mau chóng đến chỗ tổng chỉ huy.

Sự chênh lệch giờ giấc ở Hồng Kông và Hàn Quốc cũng không phải là rất nhiều, có thể nói thời gian dường như là giống nhau, sự chênh lệch giờ giấc cũng mấy giây nhiều lắm là mấy phút, bây giờ khi buổi trưa vừa qua, cách thời gian mở phiên giao dịch của thị trường chứng khoán của Hàn Quốc còn sớm.

Lục Thiếu Hoa vốn dĩ có thể đến muộn hơn, nhưng suy nghĩ đến lần này qua đi là chuyện của Nhật Bản, mà không phải nói chuyện của Hàn Quốc, Lục Thiếu Hoa liền cảm thất qua sớm một chút là tốt, như vậy dễ dàng nói chuyện.

Mau chóng tới sở chỉ huy, đám người Lưu Minh Chương vốn dĩ tính nghỉ trưa, nhưng mà bọn họ đang xem truyền hình trực tiếp về cuộc chiến, quên mất nghỉ ngơi, tinh thần sáng láng ngồi trên sô pha, nhân dịp bà xã của Lưu Minh Chương đi nghỉ, nhàn nhã hút điếu thuốc.

Không thể không nói, một người con trai luôn có hứng thú với chiến tranh, giống như bây giờ, Triều Tiên và Hàn Quốc nổ ra chiến tranh, vậy thì không có thời gian nghỉ trưa, Triều Tiên đang tranh thủ thời gian, buổi trưa cũng tiếp tục ném bom xâm lược.

Nếu không có thời gian nghỉ trưa, vậy thì giống loại vệ tinh trực tiếp này. Cảnh Chiến tranh truyền hình trực tiếp cũng không thể bỏ qua, lúc Lý Thượng Khuê rời đi là lúc xấc định địa điểm đặt tọa độ địa lý, màn ảnh không ngừng thay đổi, khiến bọn Lưu Minh Chương có thể quan sát chiến tranh giữa Triều Tiên và Hàn Quốc một cách trực quan, nhưng chân tướng truyền hình trực tiếp.

Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa tiến vào, bọn Lưu Minh Chương sửng sốt, hơi bất ngờ, dựa vào sự hiểu biết của bọn họ về Lục Thiếu Hoa, biết nếu như hắn đến giám sát chiến tranh là điều không thể, mà nếu như đến xem chiến tranh của hai nước, càng không thể nào, bởi vì Lục Thiếu Hoa có thể khởi động vệ tinh thiên nhãn số một và các camera quan sát khác bất cứ lúc nào

Như vậy Lục Thiếu Hoa đến làm gì chứ?

Thắc mắc? Mấy người bọn Lưu Minh Chương đều viết chữ thắc mắc lên trán.

Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ liền ý thức được, Lục Thiếu Hoa đến, là mang theo chuyện lớn đến, bởi vì Lục Thiếu Hoa vừa vào cửa, liền tắt máy biểu hiện, tắt hết điện, không để bọn họ xem cuộc chiến tranh giữa hai nước nữa.

Vỗ tay, thu hút sự ảnh hưởng của mọi người, vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa lạnh lung, một lúc lâu sau mới noi
- Tôi chỉ có mục tiêu!!

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa mở miệng không nói vào trọng điểm, nhưng dường như đã thể hiện hắn đến vì chuyện gì.

Câu nói này của Lục Thiếu Hoa còn thu hút hơn là vỗ tay trước đó, thấy đấy, cho dù là Lưu Minh Chương hay là Lý Vân Thanh, cũng hoặc là Lý Tông Ân và Lâm Nghi, đều nhìn về hướng Lục Thiếu Hoa, sau đó lẳng lặng đợi chờ câu tiếp theo của Lục Thiếu Hoa.

Rất nhanh, Lục Thiếu Hoa liền đưa ra câu tiếp theo
- Nhật Bản chính là mục tiêu lần này của tôi, Nhật Bản rất quá đáng, lần trước đã tổn thất mấy chiến thuyền hạt nhân, bọn họ còn không co rút lại, lại còn dự định cử người chặn đường lui của Triều Tiên, trợ giúp cho Hàn Quốc.

- Bọn họ muốn tìm cái chết
Lưu Minh Chương sẽ không khách sáo với Nhật Bản, mỗi lần nghe thấy nói đến chuyện của Nhật Bản, Lưu Minh Chương đều sẽ không nói cái khác, chỉ một câu bọn họ đang tìm cái chết.

Lẫn này cũng như vậy, có thể thấy Lưu Minh Chương giận như thế nào, mà trên thực tế, Lưu Minh Chương cũng thực sự giận dữ
- Làm đi, dù sao Nhật Bản rất có tiền, đợi chúng ta xong việc bên này, vừa đúng lúc có số tiền lớn, ra tay với Nhật Bản.

Trong một thời gian rất ngắn, Lưu Minh Chương đã nghĩ xong con đường tiếp theo nên đi như thế nào, mà khi xong việc Hàn Quốc bên này, đem tất cả số tiền đổ vào Nhật Bản, không nghi ngờ gì là phương pháp tốt nhất.

Cướp của Hàn Quốc, thêm vào đó số tiền ban đầu, toàn bộ ghép lại cũng không phải là số nhỏ, tuy rằng thu mua công ty điện tử có thể tiêu một khoản tiền, nhưng căn bản không ảnh hưởng đến lúc ban đầu.

Số tiền lớn như vậy ném vào thị trường chứng khoán, hơn nữa vốn dĩ bố cục một khoản tiền lớn, hai số tiền, một từ ngoài nhập vào, một từ trong tấn công ra, trong ứng ngoài hợp, vậy thì uy lực không nhỏ.

Có thể đoán được, tình hình kinh tế hiện tại của Nhật Bản, đã bị bọn Lưu Minh Chương làm như vậy, ước chừng một Nhật Bản nhỏ nhoi cũng phải xong đời, mà nếu như Lục Thiếu Hoa lại cử người xử lý quân đội của bọn họ, vậy thì ảnh hưởng sẽ càng lớn, hệ thống nền kinh tế của tiểu Nhật Bản sụp đổ đã là kết cục.

Cũng không chỉ như vậy, Lục Thiếu Hoa không chỉ dự định xử lý quân đội của Nhật Bản, còn dự định ngầm giết những nhân vật quan trọng của chính phủ Nhật Bản, như vậy, Nhật Bản hoàn toàn xong đời, mà trong lúc này, quân đội Trung Quốc đã tiến vào, triển khai trấn áp máu tanh, tiểu Nhật Bản sắp đổi tên rồi, trở thành một tỉnh của Trung Quốc.

- Làm thì chắc chắn phải làm, chỉ có điều làm như thế nào, làm đến mức nào, cần suy tính một chút
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, nhưng vẫn chưa kết thúc, ngừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa chuyển chủ đề, lại nói
- Tôi đã liên hệ với tầng lớp cao của quốc gia, muốn để Nhật Bản trở thành một phần của Trung Quốc, chỉ có điều tầng lớp cao lại chưa đưa ra câu trả lời, ước chừng đang họp.

Khiến Nhật Bản trở thành một phần trên bản đồ của Trung Quốc, đây vốn dĩ là chuyện cơ mật, nhưng mà lúc Lục Thiếu Hoa đang đối mặt với bọn Lưu Minh Chương, cũng không có gì phải giấu diếm, tự nhiên cũng sẽ nói ra.

Đương nhiên, bên trong này là chuyện chứa đầy hàm ý, chủ yếu vẫn là Lục Thiếu Hoa muốn thể hiện hành động của hắn là phải để Lục Thiếu Hoa tấn công ra sao, để tiêu diệt Nhật Bản, đây chính là ý Lục Thiếu Hoa muốn biểu đạt.

Để Nhật Bản trở thành một phần của bản đồ Trung Quốc, tự nhiên cũng là ý tiêu diệt đất nước, nhưng mà, tuy rằng Lục Thiếu Hoa không thể hiện quá rõ ràng, nhưng vì sự thông minh tài trí của bọn Lục Thiếu Hoa, nghe ra là không có vấn đề gì.

Nhưng mà, điều khiến Lục Thiếu Hoa không ngờ đến là, sự phản ứng của bọn Lưu Minh Chương quá lớn, lớn đến mức Lục Thiếu Hoa không thể tưởng tượng được.

- Thật sao?
Đầu tiên là Lưu Minh Chương có chút nghi vấn không tin, sau đó ngồi bên cạnh Lục Thiếu Hoa, hai tay nắm chặt lấy tay của Lục Thiếu Hoa, nếu như là người không nắm rõ tình huống, còn cho rằng hai người là đồng tính luyến ái.

Lục Thiếu Hoa một trận mắc ói, lập tức thoát khỏi ‘ nanh vuốt ma quỷ ‘ của Lưu Minh Chương.

Phản ứng của Lưu Minh Chương tất nhiên lớn một chút, nhưng sao không phải là phản ứng bình thường chứ? Đúng vậy, theo Lưu Minh Chương nghĩ, đó chính là phản ứng tự nhiên, bởi vì là một người Trung Quốc, lúc nghe thấy tin này, sẽ có phản ứng như thế là bình thường.

Nếu như không có phản ứng kịch liệt như vậy, mới là cổ quái, nói người đó hoặc là máu lạnh, hoặc là không có lòng yêu nước.

Trung Quốc bị Nhật Bản ức hiếp, bây giờ có cơ hội báo thù, và vô cùng mạnh mẽ tiêu diệt nước hắn, lại nhét vào phạm vi thống trị của Trung Quốc, đây chẳng phải đáng vui mừng sao? Không đáng hưng phấn tự đáy lòng sao?

Tuy nhiên phải nói lại, phản ứng của Lưu Minh Chương có chút khoa trương, nhưng trong phạm vi lý giải, lại là phản ứng của bọn Lý Vân Thanh không coi là bình thường, tất cả đôi mắt đều nhìn Lục Thiếu Hoa, dường như muốn nhìn ra trên mặt Lục Thiếu Hoa tin tức này có chính thức hay không.

Lần này Lục Thiếu Hoa không thể hiện ra vẻ huyền bí, càng không biểu hiện ra vẻ trầm tĩnh như nước, mà mỉm cười như bình thường, sau đó còn khẽ gật đầu, thể hiện tin tức hắn nói là thật.

- Tốt quá! Nhật Bản thành của ta, Lâm Nghị suýt nữa không nhảy dựng lên

Nhưng, Lâm Nghị rất nhanh liền ngừng lời, bởi vì trong lúc này, Lý Vân Thanh khẽ kéo góc áo hắn, đợi ánh mắt Lâm Nghị nhìn, dùng ánh mắt ra hiệu một chút.

Lý Vân Thanh ra hiệu cái gì chứ?

Đương nhiên là ra hiệu cho Lý Tông Ân rồi

Dẫu sao Lý Tông Ân một nửa là dòng máu của người Nhật, là một nửa người Trung Quốc một nửa người Nhật, trong lúc này không nghi ngờ gì là không tự nhiên nhất, đất nước của mình sắp trở thành của người ta, đây là chuyện rất buồn.

Nhưng mà, khiến mọi người mở rộng tầm mắt là, Lý Tông Ân không ngờ lại cười, mà cười một cách vui vẻ, nói
- Sau này không thể nói tôi bị trộn máu rồi.

Nói đến đây cũng có đạo lý, chỉ cần Nhật trở thành một phần của Trung Quốc, vậy thì sau này thực sự không ai dám nói Lý Tông Ân là trộn máu nữa, mà nói hắn là người Trung Quốc, lẽ nào không phải sao? Chỉ có một Trung Quốc, Lý Tông Ân vốn là một nửa dòng máu Nhật Bản, một nửa dòng máu Trung Quốc, sau này trở thành một người Trung Quốc chính tông.

Đối với cái này, cho dù là Lục Thiếu Hoa hay là Lưu Minh Chương, đều sửng sốt, sau đó ý thức được dường như là như vậy, đều cười, Lưu Minh Chương lên tiếng nói
- Dường như vẫn thực sự là như vậy.

- Cái gì gọi là thực sự là như vậy, chính là như vậy,
Lục Thiếu Hoa cười, suýt nữa gõ vào đầu Lưu Minh Chương. Tuy nhiên, lúc lời nói vừa rơi xuống, Lục Thiếu Hoa chỉ dừng lại một chút, lại tiếp tục nói
- - Được rồi, những chuyện khác tạm thời gác sang một bên, tiếp theo chúng ta nói đến vấn đề làm thế nào thao tác.

- Tôi nói vài câu trước
Lý Tông Ân giơ tay trước, nói
- Bên Nhật Bản là tôi phụ trách, tôi tương đối hiểu tình hình bên đó, có thể nói, tiền vốn chúng ta bố trí đã đủ dầy đặc rồi, muốn bố chí nữa cũng có thể, nhưng mà, điều kiện tiền đề là ném đi hệ thống kinh tế của nhật bản một cách triệt để.

Ý của Lý Tông Ân rất đơn giản, đó chính là bản thân sắp xếp đã dủ dày đặc rồi, nếu như sắp xếp nữa, vậy chính là ném đi hệ thống kinh tế Nhật Bản vì mục tiêu.

Lại lo lắng nữa, Nhật Bản sắp biến thành một phần lãnh thổ của Trung Quốc, trong lúc này, vét sạch Nhật Bản, giao cho Trung Quốc một Nhật Bản không xác, có phải là có chút không thể nào nói nổi?

Vấn đề này chắc chắn đáng tìm tòi nghiên cứu.