Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 312: Phản kích ở bước đường cùng




Là chủ sở hữu của Tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa sẽ không trơ mắt nhìn sản phẩm của mình gặp trở ngại, lại còn bị gây huyên náo, khiến cho việc mở ra các thị trường trên thế giới trở nên khó khăn, cho nên chuyện ở Hàn Quốc này xem như biến thành chọc giận Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa sẽ không để cho mọi việc đơn giản như vậy. Tuy nhiên cũng may mắn là Hàn Quốc không áp dụng chiêu xấu, nếu áp dụng chiêu xấu, Lục Thiếu Hoa sẽ không ngại dùng chiêu xấu để hủy diệt.

Kỳ thật nếu tỉnh táo suy xét lại sự kiện, sẽ thấy không phải tất cả đều là chuyện xấu, mà ngược lại, nếu hành động đúng, sẽ đem chuyện xấu biến thành chuyện tốt, chuyện này chỉ có Lục Thiếu Hoa mới nghĩ đến thôi. Về phần Hứa Gia Thụy chỉ là suy xét một cách đơn thuần, muốn mau chóng giải quyết vấn đề, không nhìn theo đại cục nên gã mới không ngờ thôi.

- Haha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả nói:
- Giám đốc Hứa, trước khi tôi nói vào vấn đề, tôi muốn hỏi anh một chuyện. Anh thấy hôm nay chúng ta không có hành động nào đáp lại thì sẽ ra kết quả như thế nào?

Hứa Gia Thụy cười, chỉ có điều là cười khổ nói:
- Sự việc lần này không cần đoán cũng biết là giới báo chí Hàn Quốc cố ý làm lớn chuyện, mục đích chính là chống đối Tập đoàn Phượng Hoàng, còn đứng sau báo chí là công ty sản xuất ô tô địch thủ của chúng ta.
Chưa nói xong, Hứa Gia Thụy dừng một chút, thờ dài một hơi muốn Lục Thiếu Hoa tỉnh táo lại, nói:
- Nếu chúng ta không làm gì đáp lại, thì kết quả sẽ là càng lúc càng mạnh, lại được công ty đó đến trợ giúp, như vậy không cần đến thời gian một ngày, chuyện này sẽ lan ra tất cả các nước Đông Nam Á. Nếu chần chừ hai ngày, có khi còn truyền đi khắp các quốc gia trên thế giới không chừng.

- Hai ngày mà truyền đi khắp các quốc gia trên thế giới?
Lục Thiếu Hoa có ý cười nói:
- Tốt, tôi chính là muốn khiến nó trong hai ngày truyền đi khắp các quốc gia trên thế giới, khiến cả thế giới chú ý đến sự kiện này.

Hứa Gia Thụy lúc này cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Tuy rằng biết Lục Thiếu Hoa không đơn giản nhưng sự việc này không thể nói giỡn, chỉ cần làm một việc không tốt, cả Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Đúng vậy là toàn bộ Tập đoàn Phượng Hoàng, chứ không đơn giản chỉ là ôtô Phượng Hoàng.

“Ai da, xem ra ông chủ thần bí này là dân cờ bạc rồi, vả lại là một dân cờ bạc ngu dốt, biết rõ gặp hoàn cảnh xấu còn dám làm như vậy, không phải biết rõ núi cao có hổ dữ sao”.
Hứa Gia Thụy nói thầm trong lòng.

- Giám đốc Hứa à, anh suy xét phạm vi quá nhỏ. Nếu sự kiện này khiến cho toàn bộ thế giới chú ý, không phải là giúp Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta tuyên truyền sao!
Lục Thiếu Hoa biết Hứa Gia Thụy lúc này có chút thất vọng, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng chẳng ngại bởi vì hắn đã có chủ ý.

Hứa Gia Thụy nói thầm trong lòng một câu: “Tuyên truyền thì tuyên truyền, nhưng tuyên truyền tiếng xấu thôi.”

- Haha!
Lục Thiếu Hoa cười, lấy tình huống trước mắt mà nói, sự kiên nhẫn của Hứa Gia Thụy nhanh chóng bị mài mòn, nếu hắn không nói ra chủ ý của mình, thì Hứa Gia Thụy có khả năng mất kiểm soát, sắc mặt nghiêm nghị hỏi:
- Giám đốc Hứa, anh không tin vật liệu thép của công ty ta sao?

- Tôi tin tưởng một trăm phần trăm. Hồi đó sau khi tôi đi khảo sát Thâm Quyến về xong thì đặc biệt làm một cuộc điều tra thị trường ôtô. Vật liệu thép của chúng ta nếu nói là đứng thứ hai thì tuyệt đối không ai dám nói đứng thứ nhất.
Hứa Gia Thụy nói lời nói từ trong lòng.

- Đúng, nếu anh tin tưởng vào vật liệu thép của công ty thì chuyện kia có gì mà không giải quyết được, với thực lực trước mắt, lời đồn kia không cần tấn công mà phá được.
Lục Thiếu Hoa cười nói.

Nghe vậy, Hứa Gia Thụy sửng sốt, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại lời nói của Lục Thiếu Hoa, một lúc sau, gã mới dùng sức vỗ vỗ vào đầu mình tươi cười nói:
- Ai da, tôi lo lắng quá, làm sao lại không nghĩ ra điểm này chứ.
Hứa Gia Thụy không phải kẻ ngốc, cũng không phải kém thông minh, có một số việc chỉ cần nhắc nhở gã một chút là gã có thể mau chóng nghĩ thông suốt hết thảy, tựa như làm một bài toán số, chỉ cần nhắc gã một chút là gã có thể suy diễn ra bước làm bài kế tiếp.

Dụng ý của Lục Thiếu Hoa, Hứa Gia Thụy đã biết, đơn giản chính là khiến toàn bộ thế giới chú ý đến chuyện này, lúc đó mới tung ra chuyện vật liệu thép của công ty ôtô tốt hơn vật liệu thép của những công ty khác, như vậy lời đồn sẽ không cần tấn công mà tự phá vỡ. Lời đồn biến mất thì kế tiếp chính là lúc Tập đoàn Phượng Hoàng thu được danh lợi.

‘Cao’ đây chính là ý nghĩ duy nhất ở sâu trong lòng Hứa Gia Thụy, ngẫm lại thì đúng là để toàn bộ thế giới đều chú ý đến chuyện này, sau đó đánh ra một đòn mạnh, nhanh chóng lấy lại thanh danh của Tập đoàn Phượng Hoàng, cho kẻ quấy rối sau lưng một cái tát.

Tuy nhiên có mới nói, kế này có thể nói không phải là cao, lấy tài trí của Hứa Gia Thụy mà nói thì cũng có thể nghĩ ra được, mà vừa bắt đầu lại không nghĩ ra, nguyên nhân chính là mình quá nóng vội, không tỉnh táo tự hỏi lại bản thân, nếu có thể khiến mình tỉnh táo lại thì gã cũng có thể nghĩ ra phương pháp này.

“Mình thật sự có thể nghĩ ra được phương pháp giống như thế này sao?” Hứa Gia Thụy tự hỏi, gã vẫn không tự cho mình là người thanh cao, mà trái lại mà là một người hiểu biết sâu sắc.

Sở dĩ nói Lục Thiếu Hoa cao tay là ở chỗ Lục Thiếu Hoa có kiên nhẫn chờ hấp dẫn được toàn bộ ánh mắt của thế giới mới xuống tay phản kích. Còn Hứa Gia Thụy nếu có nghĩ ra được biện pháp như vậy, chắc chắn sẽ phản kích ngay, như vậy gã sẽ lãng phí một cơ hội tuyên truyền cho Tập đoàn Phượng Hoàng, cho nên mới nói, Hứa Gia Thụy không thể nghĩ ra biện pháp giống hệt như Lục Thiếu Hoa. Đúng, chính là không thể giống nhau như đúc.

Đây cũng là nguyên nhân Hứa Gia Thụy nói Lục Thiếu Hoa ‘cao’. Cũng có thể nói gã không có cái nhìn đại cục, không đem lợi ích của toàn bộ Tập đoàn Phượng Hoàng mà suy xét, chỉ đơn thuần suy nghĩ vì công ty tiêu dùng Phượng Hoàng thôi.

- Ha ha, vậy Giám đốc Hứa có vội đi đâu không?
Không chờ Hứa Gia Thụy trả lời, hắn nói tiếp luôn, vậy hiện tại đã biết ý định của tôi rồi, Giám đốc Hứa cứ xử lý như bình thường, nên xử lý thế nào cho thỏa đáng?

Không nghi ngờ gì nữa là Lục Thiếu Hoa ra cho Hứa Gia Thụy một đề thi, hắn muốn thử xem Hứa Gia Thụy xử lý chuyện này như thế nào cho thỏa đáng.

Hứa Gia Thụy hiểu được ý tứ của Lục Thiếu Hoa, trầm tư một lát nói:
- Muốn xử lý chuyện này thích đáng, biện pháp trực tiếp nhất là lấy một cái giấy xác minh có thẩm quyền quốc tế, như vậy có thể khiến tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nghe lời Hứa Gia Thụy nói, Lục Thiếu Hoa có chút thất vọng lắc đầu, tuy rằng cách này là không tồi, nhưng không phải là đáp án mà Lục Thiếu Hoa muốn. Bị người ta ức hiếp đến cùng như vậy, Lục Thiếu Hoa làm sao lại không đánh trả lại thật mạnh chứ?

- Cách này tuy rằng không tồi, nhưng lại chính trực quá.
Nói xong Lục Thiếu Hoa ngừng một lát rồi hỏi lại:
- Không phải anh vừa nói có một công ty bên Hàn Quốc đứng ra kêu gọi sao?

- Đúng vậy, vừa rồi quýnh lên, không chú ý nghe tên công ty kia.
Nói xong Hứa Gia Thụy ngượng ngùng gãi gãi đầu.

- Ha ha, tên hay không tên không phải chuyện quan trọng. Quan trọng là chất lượng vật liệu thép của công ty kia như thế nào?
Lục Thiếu Hoa khoát tay áo hỏi.

- Không được tốt lắm, hồi đó tôi có điều tra vật liệu thép của mấy công ty ôtô đứng đầu Hàn Quốc, đều không bằng của chúng ta.
Hứa Gia Thụy khẳng định.

- Vậy thì sẽ xử lý được tốt hơn.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, trầm ngâm một hồi mới nói tiếp.
- Như vậy đi, chờ qua hai ngày, anh bảo người bên đó tìm công ty kia so thử một chút, để cho hai chiếc xe va vào nhau, hỏi bọn họ có dám hay không?

- Hai chiếc xe va vào nhau?
Đầu óc Hứa Gia Thụy có chút hơi choáng, trong lòng thầm nghĩ không biết Lục Thiếu Hoa có phải kẻ điên, không ngờ lại cho hai chiếc xe va vào nhau. Tuy nhiên nghĩ lại thì Hứa Gia Thụy có vẻ hiểu ra mấu chốt trong đó, cân nhắc cẩn thận lại một chút thì hiểu rõ ràng tất cả, đây chính là ‘phản kích’.

Đây chính là sự phản kích của Lục Thiếu Hoa, cũng là nhằm vào công ty sản xuất ôtô kia của Hàn Quốc để trả thù, một khi ôtô của công ty kia sản xuất ra và ôtô do Phượng Hoàng sản xuất ra va vào nhau, thì nhất định thương hiệu ôtô Phượng Hoàng sẽ thắng, sau khi thắng thì ôtô của Phượng Hoàng sẽ giẫm lên thi thể của kẻ bại trận mà đặt một bức hoành phong, đề là đòn tấn công đanh thép cho kẻ bại trận.

‘Độc’ Hứa Gia Thụy sau khi nghĩ thông suốt chuyện này thì giật mình, tới lúc này gã mới hiểu ra vì sao mình chỉ có thể làm một Tổng giám đốc Công ty tiêu dùng Phượng Hoàng, còn Lục Thiếu Hoa tuy nhỏ tuổi mà có thể có được cả cơ nghiệp lớn như Tập đoàn Phượng Hoàng.

Đây chính là chênh lệch, Hứa Gia Thụy và Lục Thiếu Hoa chênh lệch. Hễ là những người từng trải đều có sự cao ngạo của bản thân, Hứa Gia Thụy cũng như vậy, gã cũng cao ngạo nhưng sự cao ngạo đáng thương của gã lúc này trở thành không đáng một đồng, bị Lục Thiếu Hoa thoải mái giẫm ở dưới chân.

- Tôi hiểu rồi, để tôi sai người đi sắp xếp.
Hứa Gia Thụy không dám chần chừ, bật người nói.

- Được!
Lục Thiếu Hoa ừ một tiếng, trên mặt lại xuất hiện nụ cười, lại không kìm nổi giảng cho Hứa Gia Thụy một bài ‘chính trị’:
- Nên nhìn xa hơn một chút, lúc gặp chuyện phải bình tĩnh, trong thiên hạ không có cái gì là phòng ngự tuyệt đối, chỉ cần quan sát thật sự sẽ không khó phát hiện ra lỗ hổng.

Bị một đứa nhỏ hơn mười tuổi giáo huấn Hứa Gia Thụy chẳng những không kháng cự mà trái lại còn có một dáng vẻ khiêm tốn chịu đựng, sự thật là như vậy, thiên tài có khả năng trước là người sau là thầy, trí tuệ của Lục Thiếu Hoa so với Hứa Gia Thụy thì cao hơn rất nhiều, cho nên Hứa Gia Thụy cũng chỉ có thể làm một người phía sau nghe giáo huấn.

- Còn chuyện này nữa là phải coi cái gì mà thẩm quyền quốc tế trở thành bình thường, cho dù là thẩm quyền quốc tế, xét cho cùng đến lúc nào đó cũng trở thành một tấm giấy trắng vô hiệu lực, có nhiều chuyện người ta có thể lật ngược phải trái, cách để khiến thẩm quyền quốc tế mất tác dụng đâu chỉ có hàng nghìn hàng vạn cách.
Lục Thiếu Hoa bình tĩnh nói.

Là người từ thế kỷ hai mươi mốt trở về, Lục Thiếu Hoa so với Hứa Gia Thụy thì nhìn xa hơn nhiều, chuyện lật ngược phải trái không phải hiếm thấy, cho nên ở trong lòng Lục Thiếu Hoa, cái gì mà thẩm quyền quốc tế hắn không quan tâm, hắn chỉ chú trọng thực lực của bản thân, có thực lực có thể đánh bại kẻ thù.
“Thẩm quyền quốc tế là một tấm giấy trắng vô hiệu lực sao?” Hứa Gia Thụy tự hỏi chính mình, nhưng mà vấn đề này gã không có đáp án, Hứa Gia Thụy phải lựa chọn đáp án Lục Thiếu Hoa đưa ra là ‘phải’.

- Ừ, tôi hiểu rồi, tôi đi trước làm chuyện này đây, sau đó ngủ một giấc cho khỏe, đã mất ngủ một đêm rồi.
Rốt cục Hứa Gia Thụy cũng yên tâm cười nói.
- Haha, chỉ sợ anh vẫn chưa đi ngủ được, chuyện này chưa xong đâu.

- Vẫn chưa xong sao?