Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 298: Khoa trương súng ống đạn dược




Lục Thiếu Hoa không phủ nhận mà gật gật đầu, mắt nhìn Lục Gia Thành. Hắn lên tiếng hỏi:
-Chú tư, gần đây chú không xem tin tức à?

-Sao? Chú đâu có thời gian xem thời sự, toàn những chuyện gấp gáp phải giải quyết cả.
Lục Gia Thành cười nói.

Lục Thiếu Hoa không nói gì thêm, đồng thời hắn cũng hiểu được tại sao Lục Gia Thành không biết vì sao hắn vội vã trở về Hong Kong.


Thấy Lục Gia Thành thật sự ngơ ngác, không hề mở miệng, Lâm Tề Toàn rốt cuộc không kìm nổi liền nói:
-Cậu em Lục à, tôi thấy cậu nên dành chút thời gian xem tin tức thời sự đi, gần đây có chuyện lớn đó.

-Chuyện lớn?
Lục Gia Thành có vẻ bất ngờ liền hỏi.

-Đúng vậy, người từng lãnh đạo quốc gia đến thị sát căn cứ Phượng Hoàng, mà căn cứ Phượng Hoàng đã sản xuất ra được chiếc xe ô tô đầu tiên.
Lâm Tề Toàn kiên nhẫn giải thích, ngừng một lúc, dường như gã muốn Lục Gia Thành có thời gian để hiểu được chuyện đó, sau đó gã mới nói tiếp:
-Ô tô đã sản xuất được, vậy thì tiếp theo là phải mở rộng thị trường, mà Hong Kong chính là nơi dừng chân đầu tiên để mở rộng thị trường.

Lâm Tề Toàn đã nói rõ, Lục Gia Thành cũng không phải là người ngốc nên y cũng dễ dàng hiểu được. Nhưng lúc này y không quan tâm đến vấn đề tiêu thụ ô tô mà đang rất ngạc nhiên không nghĩ rằng cháu trai mình lại vô thanh vô tức đi sản xuất ô tô.

-Thật sự đã nghiên cứu thành công ô tô?
Lục Gia Thành hỏi.

-Thật vậy.
Lục Thiếu Hoa đáp, dù sao đây cũng không phải là chuyện bí mật, có nói cho chú tư mình biết cũng không sao.

-Ha ha, tốt quá, về sau nếu cần mua xe thì đều có thể được miễn phí.
Lục Gia Thành cười ha ha nói.

Lục Thiếu Hoa im lặng, hắn không ngờ rằng bình thường chú tư mình tỏ ra nghiêm túc như vậy mà bây giờ chỉ nghĩ đơn giản được có vậy thôi.

Cứ như vậy, ba người ngồi trong biệt thự nói chuyện phiếm một lúc. Lục Gia Thành và Lâm Tề Toàn đều có chuyện phải giải quyết nên họ từ biệt ra về.

Sau khi bọn họ đi không lâu thì Trần Quốc Bang đến, nói là súng ống từ Liên Xô đã tới, y muốn đi lấy. Tất nhiên Lục Thiếu Hoa đồng ý, việc này làm càng sớm càng tốt, bởi vì sáng mai hắn đã lên đường đi Hong Kong, rất nhiều chuyện cần hoàn thành trong ngày hôm nay.

Trần Quốc Bang đi ra ngoài không đến nửa giờ thì đã vội vàng quay trở lại biệt thự, khi về còn mang theo một thùng gỗ lớn. Không cần mở thùng ra, Lục Thiếu Hoa cũng biết bên trong chắc chắn là súng.

Tuy rằng trong lòng đã có đoán trước nhưng đến khi mở thùng ra, Lục Thiếu Hoa cũng có chút hoảng sợ. Quả thật bên trong toàn là súng ống, chẳng qua lần này là loại súng khác, ngoài ba khẩu Desert Eagle màu bạc là bốn khẩu súng loại tốt khác, những viên đạn chắc chắn và đồ sạc.

-Anh cả, không cần phải khoa trương như vậy chứ?
Lục Thiếu Hoa bị dọa không nhẹ, hắn nghĩ rằng đưa cho bọn Lý Thượng Khuê một người một khẩu Desert Eagle là cũng đã đủ khoa trương rồi, hắn không nghĩ rằng lại nhiều súng ống như vậy, nhìn như là những phần tử khủng bố.

Trần Quốc Bang phớt lờ, khoát tay áo nói:
-Nếu thân phận cậu lộ ra ngoài, không biết bao nhiêu người muốn bắt cóc cậu đâu, mà nếu có người bắt cóc cậu thì họ cầm súng lục sao?

Trần Quốc Bang nói cũng có lý, những bộ đội đặc chủng bảo vệ bên người Lục Thiếu Hoa không thể không được trang bị vũ khí hạng nặng. Cho nên Trần Quốc Bang lo trước cho khỏi gặp họa về sau.

Không chờ Lục Thiếu Hoa mở miệng, Trần Quốc Bang lại nói tiếp:
-Đây cũng không phải là ý tôi mà là ý cậu Cường.

Cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng hiểu được việc này, té ra cảnh vệ Cường và Trần Quốc Bang đã cùng bàn bạc, nếu không thì chắc đã không quyết định như vậy. Bởi vì ngày hôm qua lúc Trần Quốc Bang gọi điện thoại qua Liên Xô thì Lục Thiếu Hoa cũng đang ở đó, hắn cũng chỉ nghe y nói về việc đưa súng ống gì đó sang chứ không hề nghe đến loại súng nào.

-Vâng.
Lục Thiếu Hoa cười khổ gật đầu, xem như đành chấp nhận.

Lục Thiếu Hoa không nói gì, Trần Quốc Bang cũng không để ý. Y trực tiếp gọi điện thoại bảo mang mấy khẩu súng đi đăng ký rồi bắt tay vào việc giải quyết.

Nghe nói súng được mang tới, cảnh vệ Cường vội vàng chạy xuống lầu, sau khi cùng bọn Lục Thiếu Hoa nhận súng, y lại cầm chìa khóa xe cùng Trần Quốc Bang nâng thùng gỗ nghênh ngang mà đi

Cảnh vệ Cường đi làm thủ tục đăng ký, còn Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang ở trong phòng khách trò chuyện một lúc. Một lát sau, bọn Lý Thượng Khuê cũng tới, bao gồm cả Phạm Khôn và ba anh em lính đánh thuê đến từ châu Phi. Vốn đã quen với cuộc sống của lính đánh thuê, bọn họ đã học được thói quen luôn lạnh lùng, cho dù Lục Thiếu Hoa có gợi chuyện tán gẫu, họ cũng không hề nói một câu, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

-Tiểu Hoa, sắp xếp việc xe cộ bên Hong Kong tốt rồi chứ?
Đang trò chuyện, đột nhiên Trần Quốc Bang hỏi.

Ừ, thu xếp đâu vào đấy cả rồi, một chiếc Mercedes-Benz chống đạn.
Lục Thiếu Hoa đáp chi tiết.

-Vậy là tốt rồi.
Trần Quốc Bang gật đầu, nói sang chuyện khác.
-Bây giờ bên cạnh cậu có nhiều người như vậy, hai chiếc xe cũng không đủ. Cậu bảo người ngày mai đưa xe đến tiếp đón người tài bên Hong Kong qua đi, công ty còn có việc. Nếu không có việc gì tôi có thể trực tiếp đưa cậu sang bên kia.

-Được, tôi sẽ sắp xếp.
Nếu bây giờ Trần Quốc Bang không nói đến thì đúng là Lục Thiếu Hoa đã quên thật. Nhưng cũng không có việc gì, nếu có gì thì chỉ cần điện thoại, không cần phải phiền toái. Bây giờ hắn đang xem xét chuyện về biệt thự, hắn đi rồi thì sẽ không có thời gian trông coi biệt thự.
-Anh cả, tôi đi rồi, biệt thự giao lại cho anh, tốt nhất là đưa vài người đến ở đây.

-Ừ, tôi sẽ thu xếp.
Trần Quốc Bang gật đầu

Khuôn viên biệt thự rộng lớn như vậy nên Trần Quốc Bang đã nghĩ tới việc bố trí lực lượng phòng vệ. Chỉ có điều lúc này đang nhiều việc, không có thời gian bố trí, chờ cho qua lúc này, không cần Lục Thiếu Hoa dặn thì y cũng sẽ thu xếp.

Nghe Trần Quốc Bang nói như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng an tâm. Hắn cười rồi chuyển sang tán gẫu chuyện riêng.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, màn đêm buông xuống. Vì ngày mai phải đi Hong Kong nên sau khi ăn xong cơm chiều, Lục Thiếu Hoa liền chui vào chăn ngủ luôn. Mọi chuyện hắn không còn gì phải lo nữa vì đã sắp xếp xong cả rồi, đặc biệt việc đăng ký dùng súng thì trong buổi sáng cảnh vệ Cường đã hoàn tất mọi thủ tục rồi đến trưa đã trở lại biệt thự.

Sáng ngày hôm sau, giống như ngày thường, chín giờ Lục Thiếu Hoa mới rời khỏi giường. Sau khi rửa mặt mũi chân tay xong, hắn xuống lầu ăn sáng rồi tiếp đón mọi người để chuẩn bị quay về Hong Kong

Do có nhiều người nên Trần Quốc Bang lái xe hỗ trợ chở vài người tới cửa hải quan La Hồ. Sau khi trình xuất giấy tờ, mấy người thuận lợi nhập cảnh Hong Kong, bước chân vào địa giới Hong Kong. Chiếc xe đang chờ sẵn, tất cả bọn họ cùng đi về phía biệt thự của Lục Thiếu Hoa.

Trở lại biệt thự, đầu tiên Lục Thiếu Hoa gọi điện thoại định bảo Lưu Minh Chương và Hứa Gia Thụy tới chỗ hắn. Tuy nhiên trong khi đang nói, hắn lại bảo Lưu Minh Chương nhân tiện đưa luôn Tần Tịch Thần đến. Dù sao cô cũng là Tổng giám đốc điều hành, là nhân viên quản lý tập đoàn Phượng Hoàng của hắn, có một số việc cô cũng có quyền tham dự vào việc quyết định.

Chỗ Lục Thiếu Hoa cách không xa trụ sở của tập đoàn Phượng Hoàng. Vì vậy ba người đến biệt thự của hắn rất nhanh. Lưu Minh Chương đi chiếc Rolls-Royce mà hắn đã giao cho y, Tần Tịch Thần lái chiếc xe BMW nữ của mình, Hứa Gia Thụy đi chiếc Mercedes-Benz màu đen bình thường của gã.

Thấy ba chiếc xe có rèm che dừng lại trước cửa biệt thự, Lục Thiếu Hoa không khỏi xúc động. Mới vào làm ở tập đoàn Phượng Hoàng không lâu mà bọn họ ai nấy đều có vẻ đã lên hương, khiến cho hắn là ông chủ cũng nở mặt nở mày.

Ba người lần lượt đi vào biệt thự, Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy có vẻ hơi gò bó, chân tay lóng ngóng. Nhưng Lưu Minh Chương thì khác, y vốn là khách quen của biệt thự này. Y không hề khách khí mà thoải mái ngồi xuống ghế, gác chân lên ghế, đưa ra một túi văn kiện để lên bàn nói:
-Đây là bốn giấy phép dùng súng.

Lục Thiếu Hoa thản nhiên gật đầu, sau đó hắn bảo Lý Thượng Khuê bên cạnh đưa cho bọn Phạm Khôn. Lần này Lục Thiếu Hoa tăng thêm năm vệ sĩ đáng lẽ cần năm giấy phép dùng súng nhưng chỉ có bốn, đó là bởi vì hắn đã loại trừ cảnh vệ Cường ra ngoài, vì y là nhân viên Cục An ninh Quốc gia. Vì thế Lục Thiếu Hoa tin rằng muốn làm một giấy phép dùng súng cho y ở Hong Kong cũng đơn giản.

-Ngồi xuống đi, không cần gò bó như vậy.
Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy nói.

Tuy hơi mất tự nhiên nhưng Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy dù sao cũng là các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phượng Hoàng nên họ cũng ngồi xuống thoải mái trên ghế.

Chờ cho bọn họ ngồi xuống hẳn, Lục Thiếu Hoa trầm ngâm một lát, rốt cục hắn mở miệng nói:
-Không biết gần đây mọi người có nghe thấy tin tức gì bên kia Thâm Quyến không?

Không cần phải nói, cuộc thị sát của Đặng lão gây xôn xao ồn ào, đừng nói là Hong Kong mà cả quốc tế cũng đều rất chú ý. Tất nhiên Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy là hai lãnh đạo của Tập đoàn Phượng Hoàng mà không chú ý sao được. Hai người gật đầu tỏ vẻ có biết về tin tức ở Thâm Quyến.

-Ừ, vậy có để ý đến tin tức về Tập đoàn Phượng Hoàng không?
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không chờ bọn họ trả lời mà tự hỏi tự đáp:
-Đúng vậy, Tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến cũng là do tôi thành lập.

Trong số ba người đang ngồi đó chỉ có Lưu Minh Chương biết chuyện, còn Hứa Gia Thụy và Tần Tịch Thần trong lòng không khỏi giật mình. Tuy rằng họ cũng có đoán nhưng không dám khẳng định, bây giờ thì mới chắc chắn được.

Ánh mắt bao quát cả mấy người, Lục Thiếu Hoa kệ cho bọn họ nghĩ như thế nào cũng mặc, hắn nói tiếp:
- Hôm nay tôi gọi các vị tới đây là về vấn đề tiêu thụ ô tô, bên kia không lâu nữa là có thể sản xuất được, kế tiếp chúng ta phải tiến hành các bước thâm nhập thị trường, các vị có phương án gì không?

Lục Thiếu Hoa nói xong thì im lặng, ra vẻ chờ đợi mói người lên tiếng.

Chuyện này không thể chỉ một hai câu mà giải quyết được, Lục Thiếu Hoa muốn họ nói một số ý tưởng, sau đó hắn sẽ tập hợp lại, hình thành một phương án khả thi. Bọn Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy cũng không dám nói bừa, bởi bọn họ biết không phải tùy tiện muốn nói gì thì nói mà cần thận trọng mới được.