Hoắc Anh Đông khi đã hiểu rõ cháu gái đã xảy ra chuyện gì đến nỗi nó khóc lớn như vậy, tức giận rồi đau lòng thêm. Tuy ông không phải người không hiểu lý lẽ, vốn muốn nói vài câu “thôi bỏ đi”, nhưng lúc đi vào lại thấy mấy cái mặt u ám, ông biết là chuyện này rất nghiêm trọng rồi.
- Tiểu Hoa, xảy ra chuyện gì rồi, nói ông nghe rõ ràng đi?
Hoắc Anh Đông hỏi.
- Ha ha… ông Hoắc ơi, trước khi trả lời, ông cho cháu hỏi một câu đi.
Luc Thiếu Hoa khẽ cười rồi mới nghiêm túc nói.
- Được, cháu hỏi đi.
Hoắc Anh Đông cũng không chắc chắn, nên gật đầu ra hiệu cho Lục Thiếu Hoa nói tiếp.
- Ông với nhà họ Hướng quan hệ ra sao?
- Ủa, nhà họ Hướng hả?
Hoắc Anh Đông hỏi lại ngay lập tức.
- Nhà họ Hướng trước đây?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi tiếp.
- Ừ, ông Hướng nhà đó, Tân Nghĩa An là do ông ta sáng lập, hiện giờ giao cho con cả của ông ta là Hướng Hoa Cường nắm giữ vai trò lãnh đạo.
Hoắc Anh Đông giải thích.
- Hiểu rồi.
Lục Thiếu Hoa gật gù. Hoắc Anh Đông bao nhiêu tuổi thì cha của Hướng Hoa Cường cũng bấy nhiêu tuổi. Lúc nhắc đến nhà họ Hướng, là nhớ đến hai người đều là những bậc tiền bối.
- Vậy rốt cuộc ông với nhà họ Hướng quan hệ thế nào?
Việc này tốt nhất là nói rõ ra không thì quên mất, Lục Thiếu Hoa không mang nghi vấn trở về đâu.
- Ha ha…
Hoắc Anh Đông cười ha hả, ông cũng tránh né vấn đề của bản thân.
- Quan hệ với nhà họ Hướng không thể chê được. Ủa, mà sao cháu lại hỏi quan hệ của ông với nhà họ Hướng?
Lục Thiếu Hoa đã có được câu trả lời cần có. Hóa ra lời đồn đại là có thật. Nhà họ Hướng và nhà họ Hoắc quan hệ không phải bình thường. Nhưng bình thuờng hay không Lục Thiếu Hoa không quan tâm, hắn chỉ cần giải quyết xong việc trước mắt là được rồi. Lục Thiếu Hoa chỉ vào gã mặt sẹo nói:
- Gã chính là người của Tân Nghĩa An, địa vị dường như cũng không thấp đâu.
- Ồ.
Hoắc Anh Đông rốt cuộc hiểu được vì sao Lục Thiếu Hoa muốn hỏi quan hệ giữa ông ta và nhà họ Hướng. Hoắc Anh Đông biết Lục Thiếu Hoa không phải mới một thời gian ngắn, Lục Thiếu Hoa ra sao, ông ta cũng hiểu rõ, chuyện Công ty châu báu Vĩnh Thịnh lần trước mà nói, Hoắc Anh Đông có lý do để tin tưởng Lục Thiếu Hoa không phải sợ chuyện phiền phức. Chẳng những không sợ, trái lại, thực lực của hắn, ở Hongkong còn không có người là đối thủ, hơn nữa, ai chọc giận hắn thì sẽ có sự trả thù vô cùng tàn khốc. Nhớ đến đó, Hoắc Anh Đông lập tức hiểu rõ, nguyên nhân Lục Tiếu Hoa hỏi quan hệ của ông ta và nhà họ Hướng là vì hắn sợ nước dâng khỏi miếu Long Vương thôi.
Sự thật là thế. Lục Thiếu Hoa dựa vào nguyên tắc “thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù” mà đối xử. Nếu nói nhà họ Hoắc không có quan hệ gì với nhà họ Hướng thì Lục Thiếu Hoa sẽ giải quyết chuyện này khác đi. Hiện giờ nhà họ Hướng và nhà họ Hoắc quan hệ rất tốt, Lục Tiếu Hoa thế nào cũng phải nể mặt Hoắc Anh Đông một chút.
- Ông Hoắc, ông cho rằng việc này nên giải quyết thế nào bây giờ?
Sự việc ra nông nỗi này, Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm, để Hoắc Anh Đông xử lý cho ổn thỏa, nếu không hắn mắc kẹt ở giữa cũng giải quyết không ổn.
- Ừ, được rồi, chuyện này để ta giải quyết. Cháu đợi một tí, ta gọi điện thoại cái đã.
Hoắc Anh Đông đã hiểu được mấu chốt của vấn đề, không nói tiếng nào đưa tay phải ra, lập tức có một vễ sĩ đưa cái điện thoại di động màu đen tới. Cầm lên, nhấn vài cái, Hoắc Anh Đông bấm một dãy số rồi đưa điện thoại lên tai.
Hoắc Anh Đông là ai trong nhận thức của số đông người dân Hongkong, cũng bao gồm cả tay giám đốc họ Ngô kia? Giám đốc Ngô cũng đang toát mồ hôi. Tuy gã không biết Lục Thiếu Hoa, nhưng tay trùm Hongkong Hoắc Anh Đông này lúc nói chuyện với Lục Thiếu Hoa lời lẽ hết sức nhẹ nhàng, có thể thấy được thiếu niên này không phải tầm thường. Nhân vật lớn đến vậy gã không thể đắc tội được.
Không lâu sau điện thoại đã thông, Hoắc Anh Đông xưng tên trước, sau khi nói rõ sự tình cuối cùng mới nói ra địa chỉ khách sạn rồi gác máy. Chuyện ông ta gọi cho ai thì Lục Thiếu Hoa cũng không biết.
Gọi điện thoại xong, Hoắc Anh Đông tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn qua người phụ nữ tên Diễm Diễm rồi quay đầu lại hỏi Lục Thiếu Hoa:
- Tiểu Nguyệt làm đổ rượu đỏ vào cô ta hả?
- Dạ.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên gật đầu, rồi sau đó lại nói thêm:
- Cô ta là diễn viên đang đào tạo ở công ty giải trí của tập đoàn Phượng Hoàng.
- Ủa?
Hoắc Anh Đông cười. Giám đốc công ty giải trí Phượng Hoàng Trần Đạt Vinh này thường xuyên xuất hiện trên TV, đương nhiên Hoắc Anh Đông có biết, còn Trần Đạt Vinh, hiện giờ anh ta chỉ biết là Lục Thiếu Hoa sắp phát hỏa.
Thực sự nhìn thấy Hoắc Anh Đông giải quyết chuyện của Gã mặt sẹo, Lục Thiếu Hoa đã có thể mở rộng tầm mắt. Nhưng Lục Thiếu Hoa không phải loại người suốt ngày lấy danh nghĩa ông chủ mà tỏ ra kiêu căng, cũng không la mắng Trần Đạt Vinh ầm ĩ, mà hỏi với giọng điệu ôn hòa:
- Anh Trần, người phụ nữ kia không phải diễn viên của giải trí Phượng Hoàng sao?
- Dạ, cô ta tên là Lý Diễm, đang là một trong những người được đào tạo chính thức.
Trần Đạt Vinh nói rõ. Đến lúc này anh ta đã hiểu rõ toàn bộ. Thế này dám Lý Diễm kia đã đắc tội với ông chủ đứng phía sau tập đoàn Phượng Hoàng Lục Thiếu Hoa rồi.
- Ha ha….
Lục Thiếu Hoa lắc đầu cười khổ. Hắn không ngờ được một nữ diễn viên đang được đào tạo đem danh tiếng tập đoàn Phương Hoàng ra rêu rao, thật khiến cho hắn không nói nên lời.
- Cũng không tệ! Đang là diễn viên được đào tạo đã biết lợi dụng danh tiếng tập đoàn mà ra ngoài kiêu ngạo.
Mồ hôi lạnh của Trần Đạt Vinh lập tức từ trán đổ xuống. Anh ta không nghĩ sự việc còn trầm trọng hơn nhiều so với suy nghĩ của anh ta. Chính diễn viên mình đang đào tạo không ngờ lại đem danh tiếng của Phượng Hoàng ra uy hiếp ông chủ, không phải đã già rồi còn muốn ăn thạch tín, tìm cái chết sao?
Nhưng Trần Đạt Vinh không phải vì chuyện của Lý Diễm mà toát mồ hôi lạnh. Anh ta toát mồ hôi lạnh bởi chỉ vì sai lầm của anh ta đã để cho nhân viên bên dưới ra ngoài rêu rao. Cho nên nói cho cùng, chính là vì Trần Đạt Vinh trước tiên không làm tròn bổn phận.
- Tôi, tôi…
Trần Đạt Vinh nói cả nửa ngày cũng không được một câu đầy đủ.
- Anh không cần nói gì cả. Ngay lập tức hủy hợp đồng với người này đi.
Lục Thiếu Hoa cắt ngang lời nói của Trần Đạt Vinh. Nói cho cùng, Lục Thiếu Hoa cũng không trách tội Trần Đạt Vinh, hôm nay gọi anh ta đến chỉ là để lên tiếng cảnh cáo. Hắn không định bởi vì một người tầm thường này mà làm mất đi một lãnh đạo của Phượng Hoàng. Sau một lúc, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp:
- Cùng lúc cũng đưa tin tức ra ngoài đi. Cô không phải muốn làm diễn viên sao? Tôi sẽ giúp cô may mắn một phen.
Cảm giác của Hoắc Anh Đông chính là “độc”. Không nghi ngờ gì nữa, Lục Thiếu Hoa đã phán cho người phụ nữ tên Lý Diễm này bản án tử hình, người đem bảng hiệu Phượng Hoàng ra rêu rao, thử hỏi công ty giải trí nào dám cần cô ta nữa.
“Độc” cũng là cảm giác của Trần Đạt Vinh, nhưng Trần Đạt Vinh lại không thừa nhận Lục Thiếu Hoa làm vậy có điều gì không ổn. So với danh tiếng của Phượng Hoàng, một diễn viên đang đào tạo cũng không là gì cả. Hơn nữa, cũng là để cảnh cáo các diễn viên khác, thì về sau còn ai dám đem danh tiếng Phượng Hoàng ra ngoài nói bừa, hậu quả chỉ có một: hủy hợp đồng, công bố ra ngoài.
Lục Thiếu Hoa làm như vậy, ngoại trừ để giữ gìn danh tiếng cho tập đoàn Phượng Hoàng, còn là trả thù. Ngay từ đầu Lục Thiếu Hoa đã cảnh cáo Lý Diễm là “họa từ miệng mà ra” nhưng cô ta cố tình không nghe còn làm tới, một bộ quần áo trị giá một trăm ngàn đô la Hongkong, đây là điều Lục Thiếu Hoa không thể dễ dàng tha thứ.
Mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của chính mình, cái giá phải trả của Lý Diễm là từ nay về sau không còn cơ hội đặt chân vào giới giải trí. Công ty Giải trí Phượng Hoàng tuy trong giới giải trí không phải là có nhiều sức ảnh hưởng, nhưng nếu tập đoàn Phượng Hoàng đã bỏ đi, loại người gây chuyện với công ty hàng đầu, không có công ty nào dám thu nhận, cho dù là xinh đẹp, rất đáng để đào tạo cũng vậy.
- Tôi hiểu rồi.
Trần Đạt Vinh nghiêm túc nói, vừa nói vừa trừng mắt dữ tợn nhìn Lý Diễm, hiển nhiên rất giận dữ đối với chuyện cô ta đã gây ra.
Lúc này Lý Diễm cũng đã sớm biết thế nào là sợ hãi. Lúc Trần Đạt Vinh đến đây, cô ta như là chết đuối vớ phải cọng rơm, khi Hoắc Anh Đông đi vào, cô đã tuyệt vọng, còn lúc Hoắc Khoái Nguyệt gọi Hoắc Anh Đông là ông nội, cô ta biết đời mình kể như xong rồi. Hoắc Anh Đông là ai, nguời tai to mặt lớn nổi tiếng ở Hong kong mà cô lại làm cho cháu gái ông ta khóc rống lên, nếu là người bình thường không chặt cô ta làm tám khúc mới là lạ.
Lý Diễm xem như cũng thông minh. Nhìn thấy Trần Đại Vinh kính trọng Lục Thiếu Hoa như vậy, còn Lục Thiếu Hoa giọng điệu lại thản nhiên, cô ta hiểu được thằng nhỏ trước mắt này thân phận không đơn giản. Nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Lục Thiếu Hoa lại là ông chủ tập đoàn Phượng Hoàng, chỉ đơn giản cho rằng, Lục Thiếu Hoa là công tử của nhân vật cấp cao trong tập đoàn Phượng Hoàng.
Lý Diễm rất hối hận, hối hận vì mình đã quá nhanh, chọc vào người không nên dây vào, vốn Lục Thiếu Hoa đã cảnh cáo mà cô ta cũng không nghe, nghĩ rằng có cái ô Phượng Hoàng sẽ không có việc gì. Nhưng số mệnh hôm nay lại trêu đùa với cô ta, chẳng những Lục Thiếu Hoa là nhân vật cao cấp, mà Hoắc Khoái Nguyệt lại là cháu gái Hoắc Anh Đông.
Lý Diễm đã nghĩ đến, chỉ cần Hoắc Anh Đông có thể bỏ qua cho mình thì đã coi như lên đến thiên đàng rồi, còn giấc mộng làm diễn viên của cô ta đều vứt đi hết, so với mạng của mình, con đường trước mắt cơ bản là không đáng một đồng. Lý Diễm rất muốn quỳ xuống tại chỗ mà cầu xin, nhưng vì thông minh nên cô ta nghĩ quỳ xuống sẽ có tác dụng ngược, nên cuối cùng lại không quỳ xuống, mặt xám như tro tàn chờ thái độ của Hoắc Anh Đông.
Dặn dò Trần Đạt Vinh xong, Lục Tiếu Hoa nghiêng đầu mỉm cười nói:
- Ông Hoắc, cháu giải quyết như vậy, về phần ông, ông cứ xử lý đi.
Lý Diễm làm Hoắc Khoái Nguyệt khóc to, mà Hoắc Khoái Nguyệt lại là cháu gái Hoắc Anh Đông, giải quyết thế nào là chuyện của Hoắc Anh Đông, Lục Thiếu Hoa không muốn tham dự vào.
Hoắc Anh Đông hiển nhiên hiểu được ý tứ của Lục Thiếu Hoa. Ông ta cho rằng Lục Thiếu Hoa trừng phạt cô ta như vậy đã đủ ác rồi, quay đầu lại nhìn Lý Diễm đang khổ sở, cười khổ lắc đầu:
- Để cô ta đi đi, vốn là Tiểu Nguyệt không đúng mà.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì thêm, nhìn về phía bọn Lý Thượng Khuê, bọn họ cũng hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa, thả Lý Diễm đi. Lý Diễm lại không nghĩ là có thể đơn giản thả cô ta đi như vậy, đầu tiên không tin, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Hoắc Anh Đông, biết tất cả đều là thật, xúc động nói:
- Cám ơn.
Sau đó chạy như trốn ra cửa chính, biến mất không thấy đâu nữa.
Lý Diễm đi rồi, nhưng không dễ dàng thả gã mặt sẹo và sáu tên sai vặt. Lúc này gã mặt sẹo đã bớt đau đớn. Nhìn thấy Hoắc Anh Đông ở đó, gã chỉ biết là đã gặp phải chuyện xấu, nhưng biết làm sao bây giờ, gã cũng chỉ có thể đợi, đợi đến lúc mọi việc tiến triển thôi.
Đúng vây, đang đợi. Gã mặt sẹo đang đợi. Lục Thiếu Hoa cũng đang chờ đợi như vậy, nhưng Lục Thiếu Hoa chờ người mà Hoắc Anh Đông gọi tới. Tuy không biết gọi ai, nhưng Lục Thiếu Hoa đoán rằng người này nhất định có liên quan với Tân Nghĩa An, cũng có quan hệ với nhà họ Hướng, chỉ là Lục Thiếu Hoa không thể ngờ rằng, thân phận của người đến to hơn hắn dự kiến.