Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 245: Mua sắm thiết bị




Công nghệ hàng không mẫu hạm đến trong năm khiến Lục Thiếu Hoa hưng phấn suốt đến cả tuần. Sau buổi sáng cuối tuần, Trần Quốc Bang điện thoại nói cho Lục Thiếu Hoa biết anh ta đã đem toàn bộ tài liệu kỹ thuật, bí mật đưa đến căn cứ lính đáng thuê ở châu Phi rồi. Đến lúc này, hàng không mẫu hạm mới xem như là đã đến tay. Lục Thiếu Hoa cũng theo cuộc điện thoại vừa rồi mà nhẹ lòng.

Công nghệ tàu sân bay khẳng định là có thể bán, việc mua những công nghệ khác căn bản là không thành vấn đề. Nguyên văn ý tưởng là toàn bộ công nghệ mua được sẽ chuyển đến Châu Phi, vì đang muốn mua những công nghệ khác Lục Thiếu Hoa lại đưa cho Trần Quốc Bang ba mươi tỷ đô la, dự định đưa luôn một lần.

Hiện tại tuy rằng Liên Xô náo động, nhưng những tướng quân đội này cũng không ngốc, cũng không tùy tiện bán phá giá, những công nghệ quân sự này cũng không phải là cây củ cải trắng, không thể tùy tiện ra giá rồi bán cho người ta. Trên thị trường quốc tế bao nhiêu tiền thì phải đưa từng đó tiền, cũng may là Trần Quốc Bang theo bọn họ làm mấy chuyến kinh doanh, bọn họ mới đồng ý bán, bằng không bán hay không thì còn phải xem đã.

Lục Thiếu Hoa vì việc mua công nghệ quân sự mà chi ba mươi tỷ đô la Mỹ, cộng với trước kia nữa là gần năm mươi tỷ đô la, nhưng hắn cũng không có một câu oán than, hắn biết về sau này công nghệ đó sẽ đem lại cho hắn không chỉ đơn giản là năm mươi tỷ.

Chuyện công nghệ quân sự Trần Quốc Bang tự biết làm, Lục Thiếu Hoa cũng không phải dặn dò nhiều, tuy nhiên còn có một việc Lục Thiếu Hoa chưa hỏi, hôm nay vừa vặn Trần Quốc Bang gọi điện về, Lục Thiếu Hoa mới nhớ ra bèn hỏi
- Đại ca này, chuyện mua các dụng cụ thiết bị tinh vi đã làm hay chưa?

Còn nhớ rõ trước đây khi Lục Thiếu Hoa rời khỏi Liên Xô đã từng nói với Trần Quốc Bang việc này, không biết anh ta có nhớ không, dù sao từ trước đến giờ cũng không thấy Trần Quốc Bang nhắc đến những thiết bị tinh vi này, hay là quên rồi.

Quả nhiên, Trần Quốc Bang trả lời chứng tỏ anh ta đã quên mất.
- Thời gian gần đây, toàn bận chuyện tàu sân bay nên quên mất.

- Những thiết bị tinh vi này cũng cần thiết, như vậy đi, anh cử một người thân tín bí mật hỏi những nhà khoa học trong căn cứ xem họ cần dụng cụ gì, lập thành một cái danh sách, sau đó tính toán mua toàn bộ.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói, cứ như là mua vài thứ rác rưởi. Trên thực tế thì đúng là như vậy, hiện tại ở liên Xô náo loạn, Trần Quốc Bang đã có mạng lưới quan hệ, chuyện mua những dụng cụ này cũng không mấy khó khăn.

- Được, anh sẽ cử người đi làm việc này.
Trần Quốc Bang nói một cách nghiêm túc ở đầu dây bên kia.

- À đúng rồi, còn phải sản xuất ôtô và một ít sản phẩm điện tử, chỉ cần có khả năng thì lập tức đưa về luôn.
Lục Thiếu Hoa lại giao cho Trần Quốc Bang một nhiệm vụ nữa. Căn cứ Bảo An ở Thâm Quyến đã xây xong hòm hòm, cho dù là sản xuất ô tô hay sản phẩm điện tử không lâu nữa đều cần dùng đến, Lục Thiếu Hoa phải lo trước tính sau chu đáo, trước tiên cứ phải chuẩn bị sẵn sàng.

- Tốt, việc này anh sẽ cho người khác đi làm, một mình anh làm không xuể.
Trần Quốc Bang nói, một mình anh ta đúng là không làm hết được, tuy nhiên đây không phải việc quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là việc đào tạo người của anh ta, việc này để cho ‘anh ta’ đi rèn luyện một chút cũng tốt.

- Được!
Trần Quốc Bang giao cho ai đi làm Lục Thiếu Hoa cũng mặc kệ, chỉ cần đến tay là tốt rồi, Trần Quốc Bang làm việc, lúc nào Lục Thiếu Hoa cũng yên tâm.

Gác máy thì Lục Thiếu Hoa cũng thoái mái, mọi việc đều đi đúng theo quỹ đạo dự tính của hắn, hô một hơi, đang chuẩn bị ra ngoài một chút thì điện thoại lại vang lên.

- Alô, ai vậy?

- Haha, là tôi, tối nay cậu có rảnh không?
Điện thoại truyền đến tiếng của Hoắc Anh Đông.

Đối với giọng của Hoắc Anh Đông thì Lục Thiếu Hoa rất quen, nghe một cái là biết liền.
- Ông Hoắc à, tôi cả ngày đều ngồi thần ở nhà, lúc nào mà chẳng rảnh.

- Tốt lắm, tối nay qua đây ăn tối đi, tiện thể giới thiệu cho cậu quen một người.
Đầu bên kia điện thoại Hoắc Anh Đông nói.

- À, cũng được.
Tuy rằng Lục Thiếu Hoa cũng nghi vấn nhưng vẫn đồng ý.

- Ừ, tôi chờ cậu.

Hoắc Anh Đông nói xong liền cúp máy, chỉ để lại tiếng điện thoại tút cho Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa cũng không cảm thấy kỳ cục vì Hoắc Anh Đông là như vậy, không phải một hai lần thế này, lần nào nói xong việc thì cũng cúp máy ngay.

Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ nhiều, có cơm ăn miễn phí, hắn cũng rất thích, nói sao thì đầu bếp nhà Hoắc Anh Đông đúng là không thể chê được, ít nhất cũng phải cấp năm sao, nhớ đến đồ ăn ở tiệc tại gia lần trước mà khiến Lục Thiếu Hoa chảy nước miếng. Về chuyện Hoắc Anh Đông giới thiệu ai với hắn thì hắn đã sớm vứt ra khỏi đầu rồi.

Cúp máy, Lục Thiếu Hoa ra ngoài biệt thự, hít thở một ít không khí trong lành, sau đó lại quay về thư phòng tầng hai bắt đầu kiếp tự học kiến thức trung học. Mê mải trong đại dương kiến thức khiến hắn quên thời gian, quên hết cả xung quanh, đến giữa trưa, phút cuối cùng cũng không muốn buông quyển sách giáo khoa ra, day day con mắt mới ra khỏi phòng chuẩn bị gọi mấy người Lý Thượng Khuê ra bên ngoài ăn cơm.

Lục Thiếu Hoa có thói quen ăn thịt cá, nhưng không phải người kén chọn, có thể ăn bất cứ thứ gì, dù là mì ăn liền cũng no bụng, có khi thì chỉ muốn lấp đầy bụng, những hôm tâm trạng tốt thì sẽ đi khách sạn ăn, giống như hôm nay, Trần Quốc Bang điện thoại nói cho hắn tin tốt, hắn liền kêu Lý Thượng Khuê chuẩn bị đi ra ngoài ăn, xa hoa một chút.

Ăn bữa trưa xong, Lục Thiếu Hoa cũng chưa muốn về nhà, dù sao hơn một tháng rồi chưa đi công ty, đến tòa nhà Phượng Hoàng. Không giống như trước đây, Lục Thiếu Hoa không trực tiếp lên tầng ba mươi mà là đi thang máy lên tầng hai mươi chín, tầng hai mươi chín là văn phòng làm việc của Tổng giám đốc các công ty con và Tổng giám đốc điều hành, những người này tất cả đều đã từng gặp Lục Thiếu Hoa, hắn không sợ bị lộ thân phận.

Không có gì cản trở, Lục Thiếu Hoa cùng mấy người Lý Thượng Khuê, bốn người tất cả lên tầng hai mươi chín, từ thang máy đi ra, đập vào tầm mắt chính là văn phòng của Tồng giám đốc điều hành, cũng là địa điểm làm việc của Tần Tịch Thần. Gõ cửa đợi cho bên trong truyền ra tiếng “Mời vào” thì Lục Thiếu Hoa mới đẩy cửa đi vào.

Vừa bước vào, Lục Thiếu Hoa có cảm giác đầu tiên đó chính là ‘mùi hương’, cả gian phòng tràn ngập mùi hương, đảo mắt quanh cách bày biện trong phòng khiến Lục Thiếu Hoa cảm nhận được rất là nữ tính, lại thấy rất đơn giản, tao nhã, sạch sẽ. Trên thực tế, Lưu Minh Chương chỉ cho Tần Tịch Thần một khoảng không gian làm văn phòng, còn trang trí và các đồ dùng làm việc thì tất cả đều là do Tần Tịch Thần tự mình chọn lựa, cách bài trí cũng là tự cô làm lấy.

Xem xong cách bày biện, Lục Thiếu Hoa mới chú ý tới tới Tần Tịch Thần đang ngồi ở ghế dựa ông chủ xem văn bản, không biết là đang mải mê làm việc hay giả bộ không nhìn thấy ông chủ mà vẫn duy trì tư thế như vậy.


- Khụ khụ.
Lục Thiếu Hoa làm bộ ho khan hai tiếng, rồi mới mở miệng nói:
- Cảm giác đã quen chưa?
Giọng Lục Thiếu Hoa không quá to, đủ để Tần Tịch Thần nghe được.

Lúc này Tần Tịch Thần mới ngẩng đầu, vừa thấy Lục Thiếu Hoa đầu tiên là cười, sau đó mới nói:
- Cảm ơn Chủ tịch đã quan tâm, đã quen rồi.

- Ừm, quen được thì tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa không nói nhiều, thậm chí không ngồi, quay người nói:
- Cô đang bận thì tôi ra ngoài đi dạo vậy.
Lục Thiếu Hoa liền bước ra cửa.

Tần Tịch Thần không hiểu nổi, vì sao Lục Thiếu Hoa vào văn phòng của Tổng giám đốc điều hành, không hỏi tình hình công ty mà đã vội đi đâu? Chuyện này cũng không trách được Tần Tịch Thần, cô đến công ty làm chưa được bao lâu, không hiểu Lục Thiếu Hoa nên cảm thấy nghi ngờ cũng là chuyện bình thường, lắc lắc đầu không quan tâm đến Lục Thiếu Hoa rồi lại tiếp tục xem văn bản.

Cách nghĩ của Lục Thiếu Hoa hơi khác, hắn vào chỗ Tần Tịch Thần là tự nhiên thôi, cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn quan tâm đến cấp dưới một chút thôi! Về tình hình công ty, hắn không cần hỏi Tần Tịch Thần cũng biết rõ, mỗi tháng Lưu Minh Chương và các công ty con đều gửi cho hắn bản tổng kết, cho nên không cần hỏi cũng đúng.

Ra khỏi cửa, Lục Thiếu Hoa liền đi tới văn phòng của Lưu Minh Chương, cửa mở sẵn, Lục Thiếu Hoa cũng không gõ cửa mà đi vào luôn. Vào bên trong thấy đang rất náo nhiệt, Lý Vân Thanh và Vương Thiến đều đang ở đó.

- Ha, mấy người đi làm hay là nói chuyện phiếm đây!
Mặc dù Lục Thiếu Hoa giả bộ làm giọng nói rất nghiêm trọng, nhưng rốt cục nói xong cũng không nhịn được mà bật cười.

Mấy người Lưu Minh Chương, sáu con mắt đều đồng loạt nhìn về phía Lục Thiếu Hoa, thấy Lục Thiếu Hoa thì Lưu Minh Chương trợn trắng mắt, Lý Vân Thanh cười cười không nói gì, còn Vương Thiến thì làm bộ hơi cường điệu lấy tay vỗ vỗ ngực, làm vẻ bị hoảng sợ.

- Sao cậu lại có thời gian đến công ty?
Lưu Minh Chương hỏi.

- Cơm nước xong không có việc gì làm nên đến công ty một chuyến, vừa vặn nhìn thấy mấy người tụ tập nói chuyện phiếm.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói, tuy nhiên nói đến đoạn tụ tập nói chuyện phiếm là không nhịn cười nổi.

- À, để tôi giải thích, bọn tôi không phải tụ tập nói chuyện phiếm mà là đang nói chuyện công ty, với lại chưa vào giờ làm việc mà.
Lưu Minh Chương phản bác lại.

Đúng là bọn họ đang thảo luận công việc, cái chính là cũng chưa đến thời gian, Tập đoàn Phượng Hoàng quy định giờ vào làm buổi chiều là hai giờ, còn kém mười phút nữa mới đến.

- Tốt, tốt lắm, tôi nói giỡn vậy thôi.
Lục Thiếu Hoa dừng chuyện, tìm đại cái ghế dựa ngồi xuống, ngồi xuống rồi mới hỏi:
- Gần đây công ty có xảy ra việc gì không?

- Những chuyện khác thì tôi không biết, còn về mặt tài chính thì tất cả đều thuận lợi.
Lưu Minh Chương đáp, anh ta là Tổng giám đốc quản lý khối hành chính, người có quyền nói nhất chính là anh ta.

- Ừm, vậy mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi lên văn phòng một lát.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, đứng lên, cũng không để ý ánh mắt quái dị của mọi người, lập tức đi ra cửa.

Từ tầng hai chín lên tầng ba mươi, chìa khóa Lục Thiếu Hoa đã có, hắn cũng khỏi phải đi thang máy xuống tầng một mà lên trực tiếp luôn. Lên đến văn phòng cũng không có việc gì làm, dở qua mấy tài liệu đã đặt ở trên bàn một chút, thấy cần chữ ký của hắn thì liền ký tên vào đó rồi xem lại kỹ càng.

Thời gian xem văn bản, ký tên trôi qua rất nhanh, xem xong tất cả văn bản mới đứng lên kéo thắt lưng, nhìn quanh.

- Ai da, đã hơn bốn giờ rồi, đi đến nhà họ Hoắc thôi không biết là cuối cùng ông Hoắc mời mình đi ăn cơm hay là giới thiệu người nào cho mình biết đây.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa không biết trong hồ lô của Hoắc Anh Đông bán thứ gì, Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm. Hắn đơn thuần đến là vì đồ ăn nhà họ Hoắc, còn chuyện giới thiệu ai với hắn, hắn không có để ở trong lòng, nhưng lúc đến nhà họ Hoắc, Lục Thiếu Hoa mới hiểu được mục đích của Hoắc Anh Đông, vả lại mục đích này khiến Lục Thiếu Hoa vô cùng buồn bực.