- Có chuyện gì?
Lục Thiếu Hoa nhìn Lý Trạch Giai hỏi
- Nhân sự có mặt của cha tôi và cậu, tôi xin nói trước, sau này công ty này đi vào quỹ đạo nhất định, tôi hy vọng có thể rời khỏi đây.
Lý Trạch Giai có sự tính toán của mình, tuy được quản lý một công ty đáng giá cả trăm đô Hồng Kông và có cảm giác thành công nhưng đó không phải là thứ y cần, cho dù Long Đằng phát triển thế nào thì số tiền kiếm được cũng không chỉ thuộc về y.
Lục Thiếu Hoa mang nụ cười đầy ẩn ý, con chim ưng tới một lúc nào đó cũng phải tự mình bay lên bầu trời xanh, Lý Trạch Giai không can tâm bị dựa dẫm vào người khác và tự mình tạo dựng sự nghiệp là chuyện sớm muộn, điểm này Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ. Xem tình hình này, Lục Thiếu Hoa có thể đoán được Lý Trạch Giai làm Tổng giám đốc Long Đằng hoàn toàn là vì muốn rèn luyện bản thân, tích lũy kinh nghiệm, nếu nói khó nghe hơn thì chính là một đòn bẩy, một cái ván có thể giúp y bật lên cao.
Lục Thiếu Hoa không hề bận tâm chút nào, hắn vốn dĩ không hề có ý để y ở lại Long Đằng mãi, kẻ nhỏ bé rồi cũng sẽ có ngày trở thành đại gia Hồng Kông thôi, đây là diễn biến lịch sử, dù hắn có muốn hay không cũng không thể thay đổi được.
- Ha ha, tôi hiểu ý anh rồi, anh muốn tự mình lập nghiệp chứ gì?
Một câu nói của Lục Thiếu Hoa đã nói toạc ra tâm ý của Lý Trạch Giai, hắn ngừng một lúc rồi nói
- Tôi không có ý kiến gì, nhưng trước khi đi anh phải tìm được một người có thể gánh vác trọng trách của Long Đằng trước rồi mới được đi.
Lục Thiếu Hoa đã đồng ý thì người làm cha như Lý Gia Thành cũng nhìn con một lúc rồi gật đầu đồng ý. Không ai hiểu con bằng cha, con mình đang nghĩ gì, làm gì, sau này muốn làm gì, Lý Gia Thành đều biết rất rõ, lúc đầu khi Lục Thiếu Hoa đề nghị chọn Lý Trạch Giai làm Tổng giám đốc Long Đằng, ông đồng ý cũng là vì hy vọng con mình có cơ hội rèn luyện bản thân.
Lý Trạch Giai không nói gì nhưng lại nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt chứa đầy sự cảm kích, miệng y hé mở dường như muốn nói gì đó nhưng Lục Thiếu Hoa lại mở miệng cắt ngang ý định của y.
- Ha ha, chuyện mà anh muốn nói với ông Hoắc có phải là chuyện này không?
Nói xong, Lục Thiếu Hoa không đợi Lý Trạch Giai trả lời, hắn tự biên tự diễn luôn
- Không cần phải nói với ông Hoắc đâu, ông ấy chắc chắn cũng sẽ đồng ý thôi, các anh là người thừa kế đời thứ hai của gia tộc, cần phải có lòng cầu tiến, mà anh muốn tự mình lập nghiệp chính là thể hiện sự cầu tiến, ông Hoắc sẽ không nói gì đâu.
Đột nhiên lúc này, Lý Trạch Giai không biết phải nói gì, dường như những gì mà y đang suy nghĩ đều bị Lục Thiếu Hoa nhìn xuyên thấu cả, sự đánh giá của y về Lục Thiếu Hoa cũng tiến thêm một bước, đồng thời cũng xuất hiện một nghi vấn
- Chẳng lẽ Lục Thiếu Hoa thật sự có thể nhìn thấu tâm tư của người khác sao?
Câu nghi vấn này chắc hẳn sẽ không có lời giải đáp, Lục Thiếu Hoa cũng không nói về vấn đề này nữa, hắn chuyển sang đề tài mấy chuyện tán gẫu ngày thường.
Cứ thế nửa tiếng đồng hồ trôi qua, đồng hồ cũng điểm đến con số mười một giờ rưỡi rồi. Lý Gia Thành đứng dậy rời khỏi ghế nói
- Chúng ta về thôi, cơm nước chắc cũng làm xong hết rồi.
- Hì hì, không biết bên nhà chú Lý có nấu nhiều đồ ăn không? Vì ở chỗ cháu đây có tới năm người lận.
Lục Thiếu Hoa cười đùa nói. Thật ra câu này còn có một ẩn ý khác, nhìn từ ngoài vào, mấy người Lý Thượng Khuê là vệ sĩ của hắn quả không sai, nhưng Lục Thiếu Hoa trước giờ vẫn không xem họ như những người vệ sĩ làm bia đỡ đạn thật sự mà xem họ như anh em vậy.
Đã là anh em thì dù là ăn cơm hay là gì đi nữa cũng không thể đối xử với họ như những người vệ sĩ thật sự, dù là bữa tiệc gia đình ở nhà Lý Gia Thành cũng vậy, cũng nên ngồi cùng với họ, đây chính là sự tôn trọng của Lục Thiếu Hoa dành cho họ.
Lý Gia Thành thì sao cũng được, trong phút chốc ông liền hiểu ý của Lục Thiếu Hoa, liền gật đầu nói
- Cậu yên tâm, tôi đã sớm đoán được chỗ cậu có năm người mà, cơm đảm bảo đầy đủ, ha ha, tôi chỉ sợ các cậu ăn không hết thôi.
- Ha ha
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, không nói gì, hắn cùng với Lý Trạch Giai đi ra ngoài.
Xuống đến dưới lầu, Lý Gia Thành lái chiếc xe của mình tiến về phía trước, Lục Thiếu Hoa theo sau xe ông, còn Lý Trạch Giai không ngồi xe mình mà lại ngồi vào chiếc Rolls Royce của Lục Thiếu Hoa, chiếc xe chạy trên đường một cách êm ả ngay cả một dao động nhỏ cũng không có, Lý Trạch Giai không nén nổi cảm xúc nói
- Đã thật, Rolls Royce thật khác hẳn, quả nhiên rất dễ chịu.
- Ha ha, Rolls Royce thôi mà, mai này anh sẽ có thôi, đừng nói là một chiếc, sau này muốn tám chiếc hay mười chiếc cũng sẽ có
Lục Thiếu Hoa cười nói
- Cảm ơn
Không nói thêm lời nào, Lý Trạch Giai thành thật nói ra hai từ
Cứ thế họ đã ăn trưa ở nhà Lý Gia Thành trong bầu không khí vui vẻ, ăn xong lại nói chuyện phiếm hơn một giờ đồng hồ, sau đó Lục Thiếu Hoa mới trở về biệt thự của mình.
Từ Liên Xô trở về cũng đã hơn một tháng, dù sao cũng không bận việc gì, Lục Thiếu Hoa cầm điện thoại gọi cho Trần Quốc Bang hỏi tình hình bên đó một chút, cũng không gấp gáp gì và hắn đã thu được một tin tốt, một tin khiến cho Lục Thiếu Hoa không thể nào vui hơn được nữa. Việc mua tàu sân bay đã có tiến triển, chuyện bàn bạc đang tiến thêm một bước, nói trắng ra là thương lượng giá cả.
Trang thiết bị về tàu sân bay là thứ Lục Thiếu Hoa buộc phải có được, dù cho có phải trả giá đắt hơn hắn cũng không hề nhíu mày, bây giờ đã bước vào giai đoạn bàn bạc giá cả, đối với Lục Thiếu Hoa đã là một sự thành công rồi, đây thực sự là một tin quá tốt.
Ngoài việc mua tàu sân bay thì còn một tin tốt khác nữa, đó chính là tin về thế lực chính trị và thế lực quân sự, thế lực chính trị phát triển nhanh chóng, số người mới tuyển vào cũng rất có năng lực, mới có mấy tháng mà đã nhanh chóng để lộ móng vuốt, bồi dưỡng nhân tài với số lượng lớn ở mỗi bộ phận khác nhau, còn bên thế lực quân sự thì chậm hơn một chút, vì phải bồi dưỡng một cách bí mật nên chỉ có thể chỉ cho họ cách luyện tập sau đó cho họ từ từ phát triển, nhưng dù thế nào đi nữa thì lực lượng hai bên cũng đã phát triển theo hướng Lục Thiếu Hoa mong muốn, Lục Thiếu Hoa cũng ra một chỉ thị cho Trần Quốc Bang, sau khi để thế lực chính trị đạt tới một lực lượng nhất định thì hãy bắt đầu chiếm lấy tài nguyên, những thứ khác cũng không cần, còn chuyện buôn lậu đồ tiêu dùng hàng ngày thì Lục Thiếu Hoa lại không hỏi tới. Vì hắn biết là có các mối quan hệ chính trị và quân sự thì việc buôn lậu cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều so với trước, quy mô cũng đang từ từ được mở rộng.
- Anh hai à, sau khi anh giải quyết xong chuyến mua bán cuối cùng thì hãy bồi dưỡng một người thay anh giải quyết công việc đi, anh ở bên Liên Xô cũng đã nhiều năm, cũng tới lúc phải trở về rồi.
Lục Thiếu Hoa nói với giọng nghiêm túc, hắn xem Trần Quốc Bang như người trong nhà vậy, nếu tình hình bên đó đã đi vào quỹ đạo thì cũng tới lúc phải điều y về, tuổi tác của y cũng không còn nhỏ nữa cũng nên lập gia đình rồi.
- Ừ, đợi giải quyết xong mấy chuyện này rồi tính.
Trần Quốc Bang ở bên kia đầu dây thản nhiên nói, im lặng một lúc, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên lại nói tiếp
- Đúng rồi, Tiểu Hoa, còn một chuyện nữa anh phải nói với em.
- Hửm? Chuyện gì? Anh cứ nói đi
Giọng nói của Lục Thiếu Hoa có chút gấp gáp
- Mấy hôm trước anh có gặp Tướng quân, y có nhắc tới những chuyện cơ mật, y dường như hiểu rất rõ chúng ta muốn làm gì, anh cảm thấy không yên tâm lắm.
Giọng nói chậm rãi của Trần Quốc Bang lại tiếp tục truyền tới.
- Ừ, là một lãnh đạo biết được chuyện này cũng là bình thường thôi, nhưng hiện giờ tạm thời y sẽ không đụng đến chúng ta đâu, tìm hiểu thêm một thời gian nữa đi, bên Châu Phi cũng đang khởi công, đợi xây gần xong rồi mới chuyển qua
Giọng nói của Lục Thiếu Hoa cũng trở nên nghiêm túc hơn.
- Được rồi, anh sẽ cố gắng sắp xếp với họ để tránh họ động thủ với chúng ta
Trần Quốc Bang nói
- Ừ, anh hãy cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho em.
- Được rồi, vậy thôi.
Tình hình bên Liên Xô Lục Thiếu Hoa có thể đoán ra được, nhưng hình như lần này hắn đã ngửi thấy mùi thuốc súng rồi
- Chẳng lẽ họ đang cảnh cáo sao?
Lục Thiếu Hoa thầm đoán
Suy đi nghĩ lại, Lục Thiếu Hoa thật sự không thể nghĩ ra đáp án thứ hai. Cuối cùng xác định đây chính là họ đang cảnh cáo, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không còn cách nào khác, chủ yếu là làm theo phương án mà hắn đã vạch ra, việc duy nhất hắn có thể làm là kêu bên Châu Phi tăng nhanh tiến độ.
Nghĩ là làm, hắn nhấc điện thoại lên nhấn số của Lý Chí Kiệt, không lâu sau giọng nói ở đầu dây bên kia của Lý Chí Kiệt vang lên
- A lô
- Anh Chí Kiệt phải không? Em là Tiểu Hoa đây
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói
- Ha ha, thì ra là Tiểu Hoa, có việc gì sao?
Lý Chí Kiệt cười ha hả hỏi
- Ừ, cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi tình hình bên đó thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa nói vào ống nghe
- Hiện tại lính đánh thuê cũng đã đạt đến hơn cả ngàn người, trước mắt đang tăng tốc độ tập luyện, những người thuộc nhóm thứ nhất sau khi trải qua một thời gian rèn luyện cũng đã rất khá, các số liệu đều đạt được theo mục tiêu dự kiến. Nhiệm vụ trước mắt là đẩy nhanh tiến độ luyện tập. Không lâu sau sẽ đạt được tiêu chuẩn của binh lính thường.
Lý Chí Kiệt trả lời theo sự thật
- Ừ xem ra cũng rất tốt, ha ha! Tiếp tục cố gắng đi, nếu cần thiết sẽ chọn ra một số người có tư chất tốt để bồi dưỡng thêm, rồi chúng ta sẽ tung ra con át chủ bài.
Lục Thiếu Hoa khen ngợi trước, sau đó đưa ra chủ ý của mình
- Ha ha! Việc này tôi sớm đã thực hiện rồi, tôi đã tuyển ra mười hai người, do tôi và Kiên Vỹ đích thân huấn luyện, không lâu sau cậu sẽ thấy được một đội ngũ hùng mạnh.
Lý Chí Kiệt nói với giọng có chút đắc ý
- Vậy thì tốt
Lục Thiếu Hoa vẫn nói với giọng nói bình thản đó, sau đó hắn chuyển chủ đề
- Căn cứ xây dựng tới đâu rồi?
- Ừ, cậu không hỏi thì tôi cũng sẽ nói cậu biết, thời gian trước anh Quốc Bang ở Liên Xô tìm được một số nhân tài về mọi lĩnh vực, theo dự tính của họ, từ đây đến khi hoàn thành có thể phải hơn ba mươi tỷ đô la.
Nói tới đây, Lý Chí Kiệt dừng một lát, giải thích
- Môi trường tôi ở này khá hẻo lánh, có rất nhiều vật liệu phải chạy rất xa mới mua được, thậm chí còn phải cho một vài chiếc máy bay đi mua nữa, nên tính ra tiền vốn cao hơn dự đoán ban đầu rất nhiều.
- Tiền không thành vấn đề, đợi một thời gian tôi sẽ cho người gửi thêm hai mươi tỷ đô la nữa, anh hãy nói với mấy chuyên gia đó đi, để họ thiết kế kiên cố một chút, đừng đợi tới lúc người ta chỉ dùng một viên đại pháo cũng có thể làm căn cứ chúng ta vỡ vụn.
Lục Thiếu Hoa mặc kệ tất cả, theo kế hoạch lúc đó là phải xây dựng một căn cứ có thể chống đỡ được các đại pháo cao cấp, còn về chuyện phải tốn bao nhiêu tiền thì Lục Thiếu Hoa mặc kệ.
- Đúng rồi, anh nói với họ phải tăng nhanh tiến độ, bên phía Liên Xô đã ngửi được mùi thuốc súng rồi, chúng ta phải nhanh chóng chuyển số nhân tài đó qua bên anh.
- Được rồi, tôi hiểu, tôi sẽ nói với họ
Lý Chí Kiết nói với giọng bảo đảm
- Ừ, không còn chuyện gì nữa thì chúng ta tiếp tục bàn về chuyện đội ngũ át chủ bài, cần bao nhiêu thời gian nữa mới đạt đến khả năng độc chiến?
Lục Thiếu Hoa hỏi
- Khả năng độc chiến?
Lý Chí Kiệt ở đầu bên kia điện thoại dường như đang tự hỏi, sau một lúc mới nói
- Tôi thấy hiện giờ có thể đạt đến trình độ độc chiến rồi, chỉ còn thiếu kinh nghiệm thực tế thôi.
- Hửm? Vậy thì tốt, tôi giao cho anh một nhiệm vụ
Lục Thiếu Hoa nghiêm túc nói
- Hì hì, có nhiệm vụ à, vậy cậu nói nhanh đi, nhiệm vụ gì?
Lúc này Lý Chí Kiệt mới lộ ra tính hiếu chiến của y, giọng nói cũng có phần kích động.