Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 220: Xây dựng ở khắp nơi




Buổi sáng hành trình ra đường, do sáng sớm bói toán nhiều, số 18 ngã tư đường phố, mời bói toán rất nhiều.
Lục Thiếu Hoa ra hiệu Trương Khánh Vân lái xe nhanh hơn bình thường là vì cố gắng để thời gian Trần Lệ ngồi trên xe ngắn lại một chút, tuy nói Rolls- Royce là con xe số một, ngồi thoải mái nhưng ngồi lâu cũng sẽ khó chịu.

Mau chóng tới 9 giờ, xe đậu vững vàng trong khu biệt thự. Lục Thiếu Hoa sang đây có thông tin cho Lưu Minh Chương, bọn họ cũng sang bên đây, tới biệt thự này rất sớm, chẳng qua cổng chính bên trong khoá, không vào được chỉ có thể ở ghế dựa cạnh bể bơi nhỏ nói chuyện phiếm. Gặp chiếc xe Roll – Rocye của Lục Thiếu Hoa tới biệt thự, Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân và Hà Thừa Ích cùng lúc liền đứng dậy đi tới.

Lục Thiếu Hoa ra khỏi xe đương nhiên cũng nhìn thấy Lưu Minh Chương, bọn họ khẽ mỉm cười, hắn giới thiệu cho bọn họ một chút về Trần Lệ, bốn người sửng sốt, khuôn mặt mỗi người mang theo vẻ tươi cười tới đón tiếp Trần Lệ. Bọn họ nói giỡn, mẹ chủ tịch, đó là bậc Thái Hậu, bọn họ làm bề tôi, hiển nhiên phải tôn kính.

Về Lưu Minh Chương bọn họ, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ nói một tiếng vô cùng đơn giản với Trần Lệ rằng, hắn và bọn họ là bạn bè, sau đó không nói thêm gì. Trần Lệ suy nghĩ đơn giản nhưng cô cũng không ngốc, Lục Thiếu Hoa một đứa nhỏ hơn mười tuổi có thể kết giao với người bạn hai ba mươi tuổi, điều này có nghĩa không rõ ràng! Suy nghĩ chỉ đoán được rằng trước mắt bốn người này giống là thuộc hạ của Lục Thiếu Hoa, dù sao chuyện Lục Thiếu Hoa mở công ty ở Hồng Kông đã không còn là bí mật.

Sau một hồi vui vẻ, tất cả mọi người đều đi vào trong biệt thự, nhìn biệt thự trang hoàng xa hoa, Trần Lệ thấy ngạc nhiên, lối đi ở trong phòng vòng vo, nhìn tò mò xung quanh, cảm thấy giống như nông dân vừa mới vào kinh thành.

Có lẽ mọi người nhìn thấy mẹ biểu hiện ra vẻ mặt như vậy sẽ cho rằng mình mất mặt, nhưng Lục Thiếu Hoa sẽ không, hắn sẽ không tự ti có mẹ như vậy, ngược lại, hắn cảm thấy hạnh phúc, Trần Lệ chưa bao giờ có cơ hội mở mang kiến thức, lần này phải dành cho mẹ cơ hội mở mang tầm mắt.

Biết rằng Lục Thiếu Hoa sinh ra trong gia đình nông thôn, bốn người Lưu Minh Chương cũng không có lộ ra sự xem thường, ngược lại Hà Thừa Ích còn tận tình giới thiệu cấu tạo phòng ở, thiết bị, cách bố trí nội thất cho Trần Lệ.

Tò mò cũng chỉ một lúc, Trần Lệ nghĩ ngôi biệt thự này cũng giống như nhà của bà, bà còn phải ở trong đó nghỉ ngơi một thời gian, cơ hội nhiều, đến lúc đó tha hồ mà xem.
- Các cháu ngồi đi, cô đi pha trà cho các cháu uống.

Trần Lệ điển hình là một hiền thê, lương mẫu, mặc dù đoán được bốn người là thuộc hạ của Lục Thiếu Hoa nhưng bà cũng không có ra dáng xa rời quần chúng, ngược lại tiếp đãi họ như khách.

- Không cần, không cần, bác mới tới Hồng Kông, hãy mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Lưu Minh Chương tươi cười nói.

Lưu Minh Chương mở miệng, Lý Vân Thanh bọn họ cũng đồng thanh, vội vàng nói theo.
- Không cần, không cần

Nhưng bọn họ nói không cần là Trần Lệ lại thôi sao, Hiển nhiên, Trần Lệ không phải loại người như vậy, xắn tay áo, nhìn bốn phía, kia là gian phòng bếp liền chuẩn bị đi vào trong, nhưng đi được một nửa liền dừng lại.

- Em dâu, em dâu.

Phía ngoài cửa vọng vào âm thanh kích động, tiếp theo cửa chính bị đẩy ra, bóng dáng Dương Kiến Long đi tới, đi theo ông phía sau là vợ của ông.

- Ôi chao! Anh à, sao anh lại tới đây?
Trần Lệ nghi vấn hỏi.

- Ha ha! Vừa rồi anh gọi điện thoại cho Gia Thành, cậu ấy nói cô đã tới Hồng Kông. Tôi đoán thời gian cũng không sai biệt lắm, liền chạy tới đây.
Dương Kiến Long nói một hơi, giọng điệu hổn hển, lại thêm chút oán giận.
- Cô muốn sang như thế nào sao không thông tin trước cho anh một tiếng, anh sẽ sang bên kia đón cô.

- Ái à! Không cần rầy rà như vậy!
Trần Lệ khách sáo nói.

Các vấn đề sau có thể dễ dàng hơn, Dương Kiến Long giới thiệu với Trần lệ một chút về vợ ông, sau đó vào trong phòng khách tìm chỗ ngồi xuống, còn Trần lệ pha thêm hai chén trà.

Con gái đã xuất giá chính là khách, Lục Thiếu Hoa làm như chủ nhân, tự nhiên muốn cùng Dương Kiến Long chào hỏi, mà Dương Kiến Long này quanh năm buôn bán ở thương trường, người cũng trở thành cáo, tuy rằng người này và Lưu Minh Chương đều biết mặt, nhưng cứ nên chào hỏi, ngược lại bà xã ông lại hoảng sợ, ở địa bàn Hồng Kông này có ai là không biết Lưu Minh Chương từ ngôi sao của giới kinh doanh đi lên đâu.

- Ha ha... mọi người ngồi xuống, chúng ta lên lầu trên bàn luận.
Lục Thiếu Hoa chờ Trần Lệ pha trà đi ra, sau khi cầm ly trà liền đưa cho hai vợ chồng Dương Kiến Long và nói:
- Đáng lẽ có chuyện gì có thể ở phòng khách lầu một nói nhưng hiện tại không được, nhiều người nhiều miệng, Dương Kiến Long lại đây, phương diện này còn mang theo nhiều bí mật.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa lại quay đầu sang Lưu Minh Chương nói, bốn người bọn họ nói chuyện:
- Đi, chúng ta đi lên lầu hai nói đi.

Không thể nghi ngờ, hành động này Lục Thiếu Hoa lại dọa bà xã Dương Kiến Long sửng sốt, không ngờ có thể nói với một ngôi sao trong giới kinh doanh như vậy? Điều này làm cho cô không thể tưởng tượng, Lục Thiếu Hoa này thân phận là gì? Vẻ mặt nhìn ông xã Dương Kiến Long như muốn hỏi.

Nhìn bộ dạng bà xã thế này, Dương Kiến Long cũng không giấu diếm, với vẻ mặt kính trọng nhỏ giọng nói:
- Thiếu Hoa là ông chủ Tập đoàn Phượng Hoàng.

Câu nói giống như một tảng đá lớn bị ném vào trong một dòng sông yên bình, kích thích hàng nghìn hàng vạn cành hoa, thật lâu không thể bình tĩnh trở lại.
- Cái gì? Ông chủ tập đoàn Phượng Hoàng, bản thân có vài tỷ đô la.

Lục Thiếu Hoa nói xong liền lên lầu hai, cũng không biết bà xã Dương Kiến Long hiện tại bất ngờ mức nào. Thù địch thế nào, nhưng giờ là nhàn nhã uống trà, tựa vào ghế đệm tính toán thưởng thức hương vị trà.

Im lặng một hồi lâu, Lục Thiếu Hoa mới mở miệng nói câu đầu tiên.
- Gần đây, Hồng Kông bên này còn thuận lợi không?

Lục Thiếu Hoa, ngoại trừ việc muốn hiểu một chút tình hình gần đây của tập đoàn, ngoài ra chính là còn có bố trí một số công việc.

Không ai mở miệng trả lời, nhưng bốn người gần như cùng gật đầu một lúc.

- Thuận lợi là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa dường như lầm bẩm một mình, tiếp theo sôi nổi nói.
- Minh Chương, trước tiên cậu hãy nói về thành quả đạt được gần đây đi.

- Ha ha! Thật đúng là không biết nói thế nào, tôi bên kia đạt được thành quả cũng là quá khứ rồi.
Lưu Minh Chương có chút đắc ý.
- Lần trước cậu khuyên tôi đi theo bước chân George Soros, tôi làm theo ý cậu dẫn vài người đi theo ông ta, quả thực buôn bán không tồi.

Lục Thiếu Hoa dùng ánh mắt khinh bỉ liếc mắt Lưu Minh Chương một cái, trong lòng có chút khoe khoang nói.
- Nếu không có tôi sáng suốt chỉ thị, hiện tại cậu có còn khoe khoang được hay không.

George Soros vì muốn phô trương quỹ Quantum của chính mình, ở khắp mọi nơi đều treo cờ hiệu tạo thành một làn sóng, nhưng thực sự khâm phục ông ta, hiện tại mỗi lần ra tay đều là trúng đích, làm cho Lưu Minh Chương theo sau ông ta hưởng lợi.

- Ừ! Kiếm được tiền là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, ánh mắt chuyển về phía Hà Thừa Ích nói.
- Anh Hà, công ty bất động sản thế nào?

- Đã đi vào quỹ đạo như thường, mở rộng dần dần.
Hà Thừa Ích nói vô cùng đơn giản, kỳ thật công ty bất động sản đã sớm đi vào quỹ đạo, hiện tại phát triển cũng xuôi chèo mát mái, chỉ có điều hiện tại Lâm Tề Toàn nắm toàn quyền, chuyện gì cũng đều phải chính cậu ấy xử lý, cảm giác hơi áp lực.

- Tốt!
Lục Thiếu Hoa dùng đúng một chữ tỏ vẻ khẳng định công việc Hà Thừa Ích.
- Vân Thanh, tài chính Phượng Hoàng thế nào?

- Dạ! Như tôi đã nói lần trước, tôi còn phải làm kiểm điểm.
Lý Vân Thanh vẻ mặt có hơi mệt mỏi, giống như đứa trẻ làm sai.
- Gần đây có đầu tư năm cổ phiếu, trong đó có ba cổ phiếu lãi còn hai cổ phiếu bị lỗ.

Lý Vân Thanh nói xong, Lưu Minh Chương không đợi Lục Thiếu hoa nói liền tiếp tục thêm vào
- Tài chính công ty bên kia quả thật là đầu tư không tốt, nhưng tổng cộng kết quả là không tồi.

Lục Thiếu Hoa kéo tay áo, vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
- Kinh doanh buôn bán thua lỗ trong tâm tưởng cần phải chuẩn bị tốt, có lời có lỗ mọi người không chỉ vì một sai lầm lỗ liền cảm thấy tự trách. Tôi đem toàn bộ công ty giao cho mọi người chính là tín nhiệm mọi người, mọi người cần phải làm là quản lý cho tốt, sau đó chọn phương hướng đầu tư, về phần lời hoặc lỗ liền mặc cho số phận.

Lục Thiếu Hoa nếu không lục lại trí nhớ. Hắn đâu có dám cam đoan ở lần khủng hoảng chứng khoán thứ hai ở đại lục lại có được toàn thắng. Đi quanh bốn người một vòng, nghiêm túc nói.
- Tình hình này sau này sẽ không tiến triển lặp lại, lời cũng tốt, lỗ cũng tốt, đều phải đem hết tâm huyết, nếu ngay cả khi đó mà còn không thể đối mặt, tương lai công ty theo đó còn như thế nào, đứng ở đâu?

Lục Thiếu Hoa nói là chỉ cho bọn họ bài học, cũng giống như là đang an ủi bọn họ, đến cuối cùng, rõ ràng hắn liền biểu lộ mục đích cuối cùng. Đúng vậy, mục tiêu chính là Lục Thiếu Hoa muốn đứng đầu thế giới, mặc kệ là một số ít thương hiệu đã tồn tại mấy trăm năm, thậm chí thương hiệu gia tộc lâu đời là mấy ngàn năm, Lục Thiếu Hoa đều muốn vượt qua bọn họ.

Nhưng muốn thực hiện mục đích này, mục tiêu cũng không phải một ngày hai ngày có thể hoàn thành, phải nỗ lực cố gắng, trải qua khó khăn mới có thể đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, mà trong khoảng thời gian này nhất định phải gặp rất nhiều thách thức. Lục Thiếu Hoa có cảm giác, ngành công nghiệp nhanh phát triển, thử thách của hắn cũng nhanh tới, tuy nhiên hắn cũng không sợ, có thử thách mới có động lực, niềm vui thú đánh bại kẻ thù, chính là gia vị Lục Thiếu Hoa rất mong chờ.

Lục Thiếu Hoa nói rất rõ ràng, Lưu Minh Chương bọn họ đều nhận ra ý tứ Lục Thiếu Hoa, đều nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Tuy rằng bọn họ không biết tập đoàn Phượng Hoàng sinh thời có thể đi rất xa, có thể thật sự như lời Thiếu Hoa nói đứng đầu thế giới hay không, nhưng giờ phút này bọn họ tin tưởng không chút nghi ngờ.

- Tốt lắm, Tông Ân anh nói bên kia thế nào?
Lục Thiếu Hoa chuyển hướng sang Lý Tông Ân hỏi?

- Vâng! Tôi bên này có thể nói rất bình tĩnh, trước mắt cũng là công việc nhỏ, tôi nghĩ Lưu Minh Chương bên kia cần chi một khoản tiền cho công nhân rèn luyện.
Lý Tông Ân thản nhiên nói.

Lục Thiếu Hoa ngay lập tức ra lệnh cho Lý Tông Ân tuyển dụng nhân tài, tiến hành bồi dưỡng, số người có thể không nhiều lắm nhưng phải đào tạo mỗi người thành một tài năng độc đáo….Quân không nhiều nhưng phải giỏi, Lý Tông Ân cũng căn cứ theo lời Lục Thiếu Hoa nói mà từng bước cố gắng.

- Ừ! nhiệm vụ tiếp theo của anh không thay đổi, tiếp tục đào tạo nhân tài, bỏ ra chút kinh phí để đưa bọn họ đi thực hành, cũng chính là đang bồi dưỡng kỹ năng và năng lực phân tích cho bọn họ.
Lục Thiếu Hoa cười cười nói.

Nuôi quân ngàn ngày, dùng chỉ nhất thời. Lục Thiếu Hoa cho Lý Tông Ân lãnh đạo đội ngũ cũng như sử dụng đội quân tới khi có biến động lớn, đội quân bí mật chiến đấu, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt.

- Hay, tôi hiểu được, Lý Tông Ân nói.

- Ừ, cũng phải giữ bí mật, mặt khác tôi sẽ không dùng nhiều lời, chính anh phải chủ động.
Nói xong Lục Thiếu Hoa lại cầm lấy chén trà uống cho thanh thanh cổ họng, nghiêm túc nói.
- Tiếp theo tôi tuyên bố một sự kiện.

Thấy Lục Thiếu Hoa nghiêm túc như vây chắc phải tuyên bố vấn đề quan trọng, Lưu Minh Chương, bốn người bọn họ không khỏi duỗi thẳng thân mình, vẻ mặt lẳng lặng chờ Lục Thiếu Hoa tuyên bố.