Trần Quốc Bang ngoài tâm trạng kích động ra còn là sự nôn nóng muốn đem tin tức này nói cho Lục Thiếu Hoa biết. Y tin rằng nếu Lục Thiếu Hoa biết tin này sẽ rất vui mừng. Lần giao dịch thành công này gián tiếp tạo nên sự thành công cho lần giao dịch tiếp theo. Đương nhiên, Trần Quốc Bang không thể biết được nếu lần giao dịch này thành công thì Lục Thiếu Hoa sẽ quyết định đặt mua một chiếc tàu sân bay nữa.
Đạp mạnh lên chân ga, hai tay cầm lấy tay lái thật chặt, hai mắt hướng về phía trước, Trần Quốc Bang lái chiếc xe như bay trên đường. Nếu để ý kỹ một chút sẽ thấy lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên những tia lửa xẹt nhỏ, chợt lóe lên rồi biến mất.
Lái xe với tốc độ 180km/h, nên chưa đầy nửa giờ Trần Quốc Bang đã về đến trước cổng biệt thự. Y nhẹ nhàng thắng lại một cách thuần thục. Nếu lúc này Lục Thiếu Hoa mà nhìn thấy thì nhất định sẽ hô lên rằng:
- Đúng là giống như trong phim.
Trong tâm trạng vẫn còn kích động, Trần Quốc Bang bước xuống xe mà không thèm quan tâm đến việc đóng cửa lại, sải bước chân vào đại sảnh, hai tay nắm chặt. Khi nhìn thấy Lục Thiếu Hoa thì vẻ mặt lộ ra sự sung sướng tột cùng mà thốt lên hai chữ:
- Thành công!
- Thật sao?
Lục Thiếu Hoa đứng phắt dậy, hét to lên.
- Thật vậy! Tướng quân bên quân đội đã đồng ý bán tàu bảo vệ cho chúng ta rồi.
Trần Quốc Bang xác nhận lại.
- Ha…ha….ha!
Tiếng cười một cách điên cuồng vang vọng khắp tòa nhà. Không ai có thể hiểu tâm trạng của Lục Thiếu Hoa ngay lúc này, cũng không hiểu vì sao hắn lại trở nên như vậy.
Từ khi Lục Thiếu Hoa tái sinh cho đến nay, chưa bao giờ hắn có một trận cười điên cuồng như hôm nay. Với hắn mà nói, lần thành công này có rất nhiều ý nghĩa. Điều này hắn không nói cho ai biết, kể cả Trần Quốc Bang. Nếu như quân đội đã đồng ý bán tàu bảo vệ cho hắn thì về sau những thứ như tàu tuần tra, súng đạn tiên tiến thậm chí là vũ khí hạt nhân hắn cũng có thể mua được.
Với tàu bảo vệ và tàu tuần tra, Lục Thiếu Hoa tin rằng sẽ khiến quốc gia tháo gỡ những hạn chế của ngành điện tử và ngành chế tạo ô tô. Hơn nữa, hắn còn có nhiều lợi thế ở những mặt khác nữa. Lục Thiếu Hoa tin rằng với bất cứ điều kiện nào thì cũng coi đây là lợi thế để đàm phán cùng với tầng cấp cao của quốc gia, vả lại xác xuất thành công cho việc tiếp cận sẽ là vô hạn.
Cái mà Lục Thiếu Hoa muốn xây dựng nên đó chính là đế quốc kinh tế. Mà đế quốc kinh tế không phải là có tiền là có thể thực hiện. Theo quan niệm của Lục Thiếu Hoa trong một đế quốc kinh tế thì mặc kệ là công nghệ chế tạo ô tô, máy tính hoặc là các sản phẩm công nghệ cao khác, hắn đều muốn thiết lập lại và phát triển lớn mạnh hơn. Tuy nhiên, đây chỉ là việc đầu tiên mà thôi. Lục Thiếu Hoa dự kiến sẽ cho tập đoàn Phượng Hoàng xâm lấn tất cả các ngành nghề. Hắn muốn đem thương hiệu Phượng Hoàng đi khắp thế giới, muốn mỗi một người trên thế giới này đều biết đến Phượng Hoàng.
Nếu muốn tổ chức ngành công thương nghiệp, điều thứ nhất cần phải giải quyết đó chính là cởi bỏ hạn chế. Chỉ cần cởi bỏ được hạn chế thì ngành công thương nghiệp mới tìm ra được bước đi chân chính đầu tiên. Vạn sự khởi đầu nan thôi. Một bước khởi đầu tốt rất quan trọng, mà bước đầu tiên này đã tốt rồi, chỉ cần bước tiếp theo tốt, thì thành công sẽ không xa.
Thật lâu sau, Lục Thiếu Hoa mới từ từ bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên nét tươi cười trên gương mặt của hắn như muốn nói cho mọi người biết hiện tại tâm trạng của hắn thoải mái như thế nào. Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Nếu bọn họ đã đồng ý rồi thì anh khẩn trương đem hợp đồng kinh doanh đến đàm phán đi. Sau khi ký kết hợp đồng này xong, chúng ta sẽ tiếp tục đặt thêm hàng mới.
Lục Thiếu Hoa biến giao dịch với quân đội cấp cao thành kinh doanh. Một mua một bán, đó là kinh doanh. Vì lợi ích của mình hay là có động cơ thầm kín thì cũng là kinh doanh mà thôi.
- Ừ, anh đã thỏa thuận với bọn họ. Ngày mai anh sẽ đến gặp họ một lần nữa để bàn bạc vấn đề lại cho chính xác.
Trần Quốc Bang cũng vui vẻ nói.
- Được, ngày mai anh nên đi đi!
Lục Thiếu Hoa gật đầu rồi nói tiếp:
- Về vấn đề giá cả thì chúng ta cứ tỏ ra nhượng bộ. Dù sao đây cũng chỉ là lần hợp tác kinh doanh thứ hai. Chúng ta cần phải ngon ngọt với họ một chút. Chờ đến những lần kinh doanh sau này thì ép giá thấp đi một chút.
Đây là sách lược của Lục Thiếu Hoa. Nếu hiện tại mà ép giá bên quân đội thì mối quan hệ vất vả mới thiết lập được sẽ tan thành bọt biển. Lục Thiếu Hoa muốn thử lòng quân đội Liên Xô thì ngược lại, quân đội Liên Xô cũng muốn thử lòng Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa muốn nhân cơ hội này thể hiện thái độ rộng rãi của mình, làm bàn đạp cho lần kinh doanh tiếp theo.
- Anh biết rồi!
Trần Quốc Bang nói nghiêm túc, cũng tiếc tiền lắm nhưng về sau sẽ giúp cho việc hợp tác kinh doanh được suôn sẻ hơn.
Lục Thiếu Hoa thầm nghĩ trong lòng.
- Hôm nay thật là một ngày tốt. Mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp. Ngày mai cũng sẽ vậy. Giao dịch mua tàu bảo vệ cũng đã được xác định.
Lục Thiếu Hoa cho rằng mọi việc đã thành. Nhưng ngày mai liệu có tin tức tốt truyền đến sao?
Ngày hôm sau, khi Lục Thiếu Hoa vẫn còn nằm ngủ thì bị Lý Thượng Khuê đánh thức dậy. Lục Thiếu Hoa mắt nhắm mắt mở hỏi Lý Thượng Khuê đã xảy ra chuyện gì. Y chỉ nói là có điện thoại bên Hongkong mà thôi.
- Điện thoại bên Hongkong?
Số điện thoại của Lục Thiếu Hoa tại Liên Xô thì ngoại trừ Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh thì không còn ai biết nữa. Mà Lý Vân Thanh cơ bản sẽ không gọi điện cho Lục Thiếu Hoa. Người duy nhất gọi điện thoại cho hắn chỉ có Lưu Minh Chương.
Hắn nhanh chóng rời khỏi giường, mặc vội quần áo, cũng không kịp rửa mặt, chạy nhanh xuống dưới lầu nghe điện thoại.
- Là tôi đây, có chuyện gì vậy?
- Lưu Minh Chương đây. Anh muốn nói với em là bộ máy lãnh đạo của công ty tiêu dùng đã được xây dựng rất tốt. Chỉ có điều là việc đăng ký vẫn chưa hoàn tất. Chờ sau khi đăng ký xong thì có thể chính thức đưa vào hoạt động.
Đầu dây bên kia, Lưu Minh Chương lên tiếng.
- Bộ máy lãnh đạo được xây dựng xong là tốt rồi. Việc đăng ký xong hay chưa thì không cần gấp gáp. Điều mà em muốn là khi hàng hóa vừa về đến sẽ lập tức tung ra thị trường. Cho nên công việc kế tiếp của anh là yêu cầu nhân viên làm tốt công tác chuẩn bị thị trường.
Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, anh biết rồi.
Lưu Minh Chương lên tiếng.
- Em muốn tập trung vào sản phẩm nào? Anh sẽ yêu cầu mọi người chuẩn bị trước.
- Tập trung vào sản phẩm điện tử đi.
Lục Thiếu Hoa nói một cách đơn giản.
- Ừ, bây giờ anh sẽ đi bố trí công việc.
Lưu Minh Chương nói xong liền cúp máy.
Buông điện thoại, Lục Thiếu Hoa thì thầm:
- Thật đúng là chuyện tốt đến liên tục.
Bên Hongkong cũng đã chuẩn bị tốt. Bên này cũng đang khẩn trương tiến hành. Điều duy nhất cần phải chờ đợi chính là mua được công nghệ quân sự. Hắn có thể về nước đàm phán với quân đội cấp cao về các điều kiện thỏa thuận. Việc vận chuyển hàng hóa từ Liên Xô về trong nước đều có thể giải quyết thuận lợi.
Lục Thiếu Hoa ở Liên Xô đã được một tháng. Trong thời gian một tháng qua, Lục Thiếu Hoa luôn ở tại biệt thự, ngoại trừ mấy lần cảm thấy quá nhàm chán nên mới ra ngoài đi dạo hoặc cùng tâm sự với các bộ đội đặc chủng khác.
Nửa tháng trước, Trần Quốc Bang đã thành công trong việc mua vũ khí trang bị đầu tiên. Không lâu sau lại thành công trong việc thương lượng mua tàu bảo vệ. Ngay sau đó, máy bay chiến đấu, tàu tuần tra, đạn đạo đều được Trần Quốc Bang thu mua hết. Tình hình có thể dùng từ đại thắng để mà hình dung.
Hành động bên quân đội đã thành công. Phía chính trị cũng như vậy, đã có tin là một doanh nghiệp lớn của nhà nước đã bị mất quyền lực. Sau đó tin tức tốt không ngừng truyền đến. Trong thời gian nửa tháng, đã có ba xí nghiệp nhà nước tương đối lớn bị mất quyền lực. Tất cả đều do Lục Thiếu Hoa thu mua hết.
Không phải Lục Thiếu Hoa không muốn mua lại hết các xí nghiệp nhà nước bị mất quyền lực mà là hắn sợ gặp chuyện không may. Chẳng lẽ hắn có thể mua được tất cả các doanh nghiệp nhà nước mất đi quyền điều hành hay sao? Ngẫm lại thì không có khả năng. Làm việc gì thì cũng phải có sự tiết chế, chỉ cần đủ để hắn thực hiện kế hoạch thu mua tiền ảo, không nhất thiết phải mua quá nhiều các xí nghiệp quyền lực này.
Phía chính trị có tin tức tốt. Ngân hàng Phượng Hoàng chi nhánh ở Liên Xô cũng mang đến tin tốt lành. Bề ngoài thì Lục Thiếu Hoa ở Liên Xô cái gì cũng không quan tâm nhưng hắn luôn chú ý đến tin tức bên ngân hàng. Tình hình kinh doanh bên trong thì biết được từ Lý Vân Thanh, còn Lục Thiếu Hoa thì mạng lưới quan hệ đều được phủ kín ở Liên Xô. Điều này đối với với việc thành lập ngân hàng là chuyện khá dễ dàng.
Ngân hàng nước ngoài Phượng Hoàng vừa mới khai trương thì rất ảm đạm nhưng ấn tượng sâu đậm nhất đối với người Liên Xô chính là thái độ phục vụ với hiệu suất làm việc cao. Người ta nói là chuyện tốt không ra cửa, còn chuyện xấu thì truyền đi ngàn dặm. Nhưng hình ảnh tốt của ngân hàng Phượng Hoàng đã gây được thiện cảm với người Liên Xô. Chỉ cần một tin tức truyền đi thì chuyện kế tiếp sẽ làm được tốt.
Huống chi ngân hàng Phượng Hoàng đã ban hành tiền gửi ngân hàng với lãi suất cao không thể tưởng tượng được. Gởi tiền tiết kiệm ngân hàng giống như là tài chính được tích lũy một cách nhanh chóng. Chỉ trong một thời gian ngắn ngân hàng đã huy động được một số tiền tương đối khả quan. Điều này làm cho Lục Thiếu Hoa vô cùng phấn khởi.
Tuy nhiên, một số người lại cho rằng không lâu sau trong tương lai, ngân hàng sẽ không chịu nổi việc chi trả lãi suất quá cao mà dẫn đến việc đóng cửa. Nghe được điều này, Lục Thiếu Hoa chỉ cười khẩy, cũng không quan tâm. Hắn cần phải tích lũy tài chính. Sau đó đem số vốn này đi sinh lời ra, mà còn là sinh lời thật lớn.
Một ngày mới lại đến, Lục Thiếu Hoa đứng bên cửa sổ trong phòng làm việc tại lầu ba, gương mặt mỉm cười, hai tay hắn chống lên khung cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, xa xa là công trình kiến trúc của Liên Xô. Theo tầm nhìn của Lục Thiếu hoa thì kiến trúc cao tầng này dường như muốn chạm đến trời.
Bố cục bài trí trong phòng cũng không có gì thay đổi. Lục Thiếu Hoa im lặng đứng bên cửa sổ, nhìn về phía không trung. Trần Quốc Bang ngồi trên ghế không yên, dường như muốn gọi Lục Thiếu Hoa tỉnh lại nhưng cuối cùng lại thôi.