Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 197: Tạm biệt, các chiến hữu




Lục Thiếu Hoa yêu cầu Trần Quốc Bang lên lầu ba khẳng định là có chuyện muốn nói. Chẳng những có chuyện cần an bài mà còn có một vấn đề quan trọng muốn hỏi.

Sau khi bước vào phòng, Lục Thiếu Hoa ngồi vào chỗ của mình rồi hỏi:
- Lần này, chúng ta mua vũ khí trang bị, thế bên quân đội cấp cao có phản ứng gì không?

Vấn đề này rất là quan trọng. Nếu quân đội cấp cao vẫn không có ý kiến gì thì chứng tỏ là bọn họ không quan tâm đến việc kinh doanh. Nhưng nếu bọn họ có ý kiến chứng tỏ là bọn họ đang mong chờ Trần Quốc Bang có bước kinh doanh tiếp theo.

Trần Quốc Bang cũng không biết Lục Thiếu Hoa muốn mượn điều này để phỏng đoán thái độ của quân đội cấp cao nên căn cứ vào tình huống thực tế mà trả lời:
- Nói như thế nào nhỉ? Bọn họ rất là cao tay. Người tiếp đón chúng ta lúc đó là một phó tư lệnh. Sau khi trang bị, vũ khí đã được lên danh sách thì vị phó tư lệnh kia nói tướng quân muốn gặp anh. Khi đó anh cũng đã đi nhưng cũng chỉ là tán gẫu thông thường, chứ không có vấn đề gì đặc biệt khác.

Không cần Lục Thiếu Hoa phải suy đoán nhiều, mọi thứ đã được sáng tỏ. Quân đội hiển nhiên rất coi trọng giao dịch với Trần Quốc Bang. Thái độ của họ như vậy chính là muốn tiếp tục hợp tác.
- Ừ, anh cứ rút ngắn thời gian lại. Sắp tới anh đề nghị mua thêm một con tàu bảo vệ tiên tiến nhất xem bọn họ phản ứng như thế nào?

Lục Thiếu Hoa muốn thử thái độ của bên quân đội một lần nữa. Muốn mua một con tàu bảo vệ tiên tiến nhất cũng không phải là một vấn đề nhỏ. Nếu bọn họ đồng ý thì trang thiết bị tiếp theo mà Lục Thiếu Hoa muốn mua chính là phi cơ chiến đấu tiên tiến và một ít mặt hàng khác. Về phần tàu sân bay thì nếu mối quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và quân đội không được củng cố thì hiện tại Lục Thiếu Hoa sẽ không đề xuất.

Trần Quốc Bang đương nhiên hiểu được ý tứ của Lục Thiếu Hoa. Mua tàu bảo vệ chỉ là thứ yếu, thử thái độ mới là quan trọng.
- Được rồi, ngày kia anh sẽ đi một chuyến nữa.

- Ngày kia hay ngày kìa nữa cũng được thôi.
Lục Thiếu Hoa không phản đối. Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ ngày mốt sẽ đi Châu Phi, ngày mai khẳng định là sẽ có cuộc họp mặt với bạn bè. Là lãnh đạo lúc trước của Lý Chí Kiệt thì không thể không dự bữa tiệc chia tay ngày mai. Trần Quốc Bang cũng muốn tiễn bọn họ đi nên thời gian hai ngày này cũng xem như là có chuyện quan trọng vậy.

Khi đang đề cập đến thái độ của quân đội, Lục Thiếu Hoa lại nhớ đến mối quan hệ về phía chính trị mà nhất là vấn đề tiền ảo. Doanh nghiệp nhà nước là thuộc về chính trị. Người giữ chức vụ lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước cũng là những người bên chính phủ. Cho nên nói hắn cơ cấu một người vào bộ máy chính phủ là không sai chút nào.

- Anh hai, kế hoạch của em là như vầy…!
Lục Thiếu Hoa đem tất cả kế hoạch của hắn ra kể ngọn nguồn cho Trần Quốc Bang xong rồi mới nói:
- Điều mà chúng ta cần làm trước mắt là có được quyền lực từ hai doanh nghiệp nhà nước có quyền lực nhất, để từ đó ở giữa giành được lợi ích, vả lại tiện để làm việc.

Lục Thiếu Hoa nói xong, Trần Quốc Bang sửng sốt. Y cảm thấy khó tiếp thu kế hoạch này của Lục Thiếu Hoa vì nó dọa người quá mức. Tuy rằng y không hiểu gì về kinh doanh nhưng y cũng biết tính toán ngoại trừ tiền hối lộ và tiền mua tiền ảo thì toàn bộ lợi nhuận sẽ thuộc về Lục Thiếu Hoa.

Nếu kế hoạch này của Lục Thiếu Hoa thành công thì sẽ kiếm không ít lợi nhuận. Ví dụ một sản phẩm bán ra kiếm được một nhân dân tệ. Vậy thì một trăm triệu bán ra sẽ được một trăm triệu nhân dân tệ, huống chi đây không phải là một đồng lợi nhuận không thôi.

Với một trăm triệu nhân dân tệ này thì trừ một số ít tiền hối lộ cán bộ và tiền mua tiền ảo thì ít nhất 60% lợi nhuận đó phải chảy vào túi của Lục Thiếu Hoa. Bởi vì đối với nhân viên doanh nghiệp nhà nước mà nói thì đó là một loại tiền ảo tương tự như ngân phiếu, có nhưng coi như không. Nhưng nếu đột nhiên có người mang đồng rúp đến đổi lấy tiền ảo, đừng nói là tỉ lệ là 1:3, 1:1 hay 1:2 cũng là tốt lắm rồi. Dù sao đó cũng là tiền ảo, làm sao mà so sánh với đồng rúp thật được chứ.

Trần Quốc Bang không thể tính toán nổi con số lợi nhuận này được. Tuy nhiên, những năm gần đây y đã quen với những dự kiến của Lục Thiếu Hoa. Chỉ cần cho y chút thời gian thì y sẽ chấp nhận thôi. Hít sâu một hơi, Trần Quốc Bang nói:
- Anh sẽ nghĩ ra biện pháp để lôi kéo một số lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước.

- Ừ, lôi kéo là việc phải làm. Tuy nhiên, anh đừng tự mình ra mặt. Hãy đem nhiệm vụ này giao cho người mà chúng ta đã chọn để bồi dưỡng bên chính trị đi. Coi như là một cuộc khảo nghiệm. Nếu chỉ một điểm nhỏ như vầy mà không xử lý được thì tất yếu chúng ta không cần phải tiếp tục bồi dưỡng y nữa.
Ý của Lục Thiếu Hoa thì việc lôi kéo lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước thoạt nhìn thì rất đơn giản nhưng khi thực hiện thì cũng rất gian nan. Dù sao thì biến toàn bộ quản lý doanh nghiệp nhà nước cao cấp thành người một nhà, nếu không có cách nào tiếp cận thì phải dùng tiền mua lại thôi.

- Được, anh sẽ nói với y. Nếu xử lý không được thì anh sẽ chọn người khác.
Trần Quốc Bang dường như cũng tán thành ý kiến của Lục Thiếu Hoa.

- Còn có một việc nữa, đó chính là vận chuyển. Nếu muốn dùng con đường vận chuyển bình thường để vận chuyển hàng hóa ra nước ngoài là không có khả năng.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút rồi mới nói:
- Nếu không dùng được con đường bình thường thì chúng ta có thể lợi dụng quân đội Viễn Đông để vận chuyển. Điểm này hẳn là không có vấn đề gì. Về phần quân đội trong nước chúng ta cũng sẽ có biện pháp giải quyết.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra thượng sách gì. Cuối cùng hắn đột nhiên nghĩ đến quân đội Viễn Đông. Quân đội này đóng quân tại biên giới Trung Quốc – Liên Xô. Nếu thông qua bọn họ mang cước phí đến biên giới, cùng với khai thông quân khu đông bắc ở trong nước, từ đó hắn có thể đem hàng hóa vận chuyển vào trong nước rồi tiếp đến Hongkong để tiêu thụ. Đây không phải là việc khó. Có lẽ còn có biện pháp nữa đó chính là thông qua hải quân nhưng Lục Thiếu Hoa lại không dùng đến biện pháp này. Việc khai thông mối quan hệ ở biên giới là điều cần phải thực hiện trước nhất vì trong tương lai sẽ còn có nhiều món hàng được vận chuyển qua con đường này.

Trần Quốc Bang gật đầu. Thông qua quân đội viễn đông để vận chuyển hàng hóa đối với hắn mà nói thì rất dễ dàng. Chỉ cần tốn một ít tiền là có thể thực hiện được. Có tiền là có thể xui khiến quỷ ma mà!

Kế hoạch một vốn bốn lời đã được chính thức bố trí. Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm. Chờ Trần Quốc Bang khai thông được mối quan hệ này cũng phải tốn một khoảng thời gian. Do đó trong khoảng thời gian này, hắn yêu cầu Lưu Minh Chương đăng ký thành lập một công ty tiêu thụ và tuyển chọn nhân viên tài giỏi về làm việc. Mặc dù thời gian rất ngắn nhưng Lục Thiếu Hoa tin tưởng Lưu Minh Chương có thể làm tốt.

Cho đến nay, công việc do Lưu Minh Chương xử lý chưa bao giờ thất bại. Lục Thiếu Hoa rất tin tưởng Lưu Minh Chương sẽ làm tốt chuyện này. Nếu không phải vì chuyện phải nhanh chóng thành lập mạng lưới bán hàng, không để cho hàng hóa tồn đọng lại thì hắn đã không khẩn trương như vậy.

Thời gian trôi qua mau, mặt trời chậm rãi ẩn mình vào phía tây, trong nháy mắt lại xuất hiện tại phía đông. Một ngày cứ như vậy trôi qua. Nhìn bóng chiều tà chiếu xuống khiến những đám mây trắng đều biến thành một màu đỏ bầm, Lục Thiếu Hoa không thể không cảm thán trước cảnh tự nhiên đẹp như vậy.

Một ngày mới cũng đã đến cũng là ngày cuối cùng bọn người Lý Chí Kiệt còn ở lại Liên Xô. Qua hôm nay, bọn họ sẽ phải rời Liên Xô mang theo một tỷ đô là đến Châu Phi để khai thiên lập địa.

Về phương diện tình cảm chiến hữu, Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ làm quân nhân nên không thể lý giải. Tình bạn giữa những người quân nhân có thể không phải là anh em ruột nhưng so với anh em ruột thì thân thiết hơn nhiều. Tình cảm này luôn tồn tại một cách kỳ diệu, thậm chí còn sâu đậm hơn mối quan hệ huyết thống anh em.

Trong đêm tạm biệt nhất định là phải có uống rượu. Cho dù là Lý Chí Kiệt hay là Tạ Kiên Vĩ đều hiểu được lần đi này nói không chừng sẽ không bao giờ gặp lại những người chiến hữu thân thiết như anh em này nữa. Nhưng bọn họ đều không có một câu oán hận. Nếu không có ‘ông chủ’ Lục Thiếu Hoa xuất hiện thì cuộc sống bọn họ sẽ ra sao. Sự xuất hiện cố tình của Lục Thiếu Hoa đã làm thay đổi toàn bộ quan điểm sống của họ, làm cho bọn họ thấy cuộc sống vẫn còn có rất nhiều màu sắc.

Cuộc sống của con người không phải là có rất nhiều màu sắc sao? Lý Chí Kiệt nghĩ đến việc Lục Thiếu Hoa đã mang đến cho bọn họ một cuộc sống đầy màu sắc thì bọn họ nhất định sẽ không làm cho Lục Thiếu Hoa thất vọng. Cho nên họ mới đồng ý việc thành lập quân đoàn lính đánh thuê. Còn nữa, cuộc sống của lính đánh thuê không phải là có nhiều màu sắc sao? Chính điều này mới có thể khiến cho bọn họ quay trở về cuộc sống trong chốn quân đội như trước kia. Đó mới chính là cuộc sống của bọn họ.

Suốt một ngày, cả mười ba người ngồi tại lầu một. Nhưng lúc này chỉ còn có mười hai người vì Lục Thiếu Hoa đã sớm đầu hàng trước rượu. Hắn đã sớm rời khỏi bàn nhậu, chỉ còn lại chín vị quân nhân đã đến Liên Xô cùng với Trần Quốc Bang, Lý Thương Khuê và Trương Khánh Vân.

Đối với những người ngồi tại đây, ngoại trừ Trần Quốc Bang cùng với Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ là biết đến chuyện thiết lập quân đoàn lính đánh thuê, còn người khác thì cũng chỉ biết Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ có việc phải rời khỏi Liên Xô mà thôi, còn làm gì thì bọn họ không biết. Nhưng cũng không ai hỏi điều đó bởi vì bọn họ biết là có muốn hỏi cũng không thể hỏi. Đây chính là kỷ luật của Trần Quốc Bang.
- Khi nào cần cho mọi người biết thì tự động sẽ nói cho mọi người biết. Nhưng nếu không cần cho mọi người biết thì mọi người cũng đừng có hỏi.

Nếu có kỷ luật thì sẽ không có vi phạm. Tuy rằng bọn họ đã sớm rời khỏi bộ đội, hiện tại chỉ là người dân bình thường tại Liên Xô nhưng tinh thần của một người quân nhân vẫn theo họ cho đến lúc già đi.

- Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm nữa. Chúng ta cạn một ly này nữa rồi sau đó về nghỉ ngơi.
Trần Quốc Bang giơ ly rượu lên nói.

Đúng là thời gian cũng không còn sớm nữa. Nếu không nghỉ ngơi thì ngày mai sẽ không ra khỏi giường nổi. Còn nữa, khi chưa bắt đầu uống rượu, Lý Chí Kiệt đã nói qua với Trần Quốc Bang là bọn họ sẽ lợi dụng lúc trời vẫn còn chưa sáng lắm để ra đi, họ không muốn thấy cảnh chia ly thương cảm, không muốn bị mọi người thấy cảnh mình ra đi.

- Được, chúng ta cùng nâng ly nào.
Không biết là ai đã tiếp lời Trần Quốc Bang.

Lời vừa nói ra lập tức những người còn lại đều đứng dậy, giơ cao ly rượu.

- Cạn ly!

- Cạn ly!

Cuộc vui nào thì cũng phải có lúc tàn. Bữa tiệc chia tay cuối cùng cũng đã kết thúc nhưng tất cả mọi người đều không cảm thấy buồn ngủ, tinh thần đều còn minh mẫn.

- Thôi được rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi.
Uống cạn một hơi, Trần Quốc đặt ly rượu lên trên bàn, tuyên bố kết thúc bữa tiệc.

Tuy Trần Quốc Bang không dùng giọng điệu ra lệnh nhưng đối với những người quân nhân luôn tuân theo kỷ luật thì đó là mệnh lệnh. Ngoài trừ Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ ở lại, còn những người khác thì đều trở về phòng của mình.

Nhìn thấy mọi người đã rời khỏi, lúc này Trần Quốc Bang mới nói với Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ:
- Hai người cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi.

- Không được, chúng tôi còn phải sắp xếp một số đồ dùng rồi sẽ rời khỏi nơi đây ngay.
Giọng của Lý Chí Kiệt có một chút thương cảm nói.

Tạ Kiên Vĩ cũng gật đầu phụ họa theo, đồng ý với sự sắp xếp của Lý Chí Kiệt.

- Vậy cũng được, hai người mau đi thu xếp đi.
Trần Quốc Bang thản nhiên nói.

Nửa giờ sau, trong màn đêm u tối, đột nhiên xuất hiện ánh sáng của một chiếc ô tô, tiếp theo là tiếng động cơ ầm ầm, tiếng lốp xe và mặt đất ma sát với nhau rồi một chiếc xe nhanh chóng lao vút vào màn đêm.

Ngồi trong xe, không hẹn mà cả Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ cùng quay đầu nhìn về phía tòa nhà, dường như muốn nói:
- Tạm biệt, những người bạn của tôi.

Chiếc xe dần dần biến mất vào trong màn đêm. Đột nhiên...