Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 196: Hổ gầm




Có lẽ bởi vì kích động quá mức nên năng lực suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa có phần chậm lại. Trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể quên mất một cách vận chuyển đơn giản, mau lẹ, tiện lợi như vậy. Mọi người thường nói, đối với một vấn đề đơn giản nhưng người nghĩ lại phức tạp hóa nó lên thì lại càng dễ dàng lọt vào mê cung. Mỗi chuyện này mà nghĩ mất máy giờ, Lục Thiếu Hoa liền vỗ vào đầu mình liên tục.

Trong nháy mắt, đầu hắn lại lóe lên một ý tưởng, dần dần hình thành một phương pháp giải quyết vấn đề vận chuyển. Lục Thiếu Hoa lập tức cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi ngay cho Lưu Minh Chương.

- Là em đây!
Nghe đối phương bắt máy, Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.

- Biết số điện thoại này của anh ngoại trừ em ra ít có người biết đến. Anh đã đoán ngay là em mà.
Đầu dây bên kia, Lưu Minh Chương hí hửng nói.

- Nói đến chuyện chính đi. Anh lập tức thông báo với mọi người thành lập một công ty tiêu thụ, sau đó tiến hành tuyển chọn người có năng lực về làm việc.
Lục Thiếu Hoa nói thẳng.

- Được, anh lập tức thông báo ngay.
Nói đến chuyện đại sự, Lưu Minh Chương luôn luôn nghiêm túc.

- Ừ, chuyện này anh phải xử lý nhanh một chút.
Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút rồi cao giọng nói tiếp.
- Anh hãy nhớ kỹ chuyện này rất gấp.

- Anh biết rồi!
Lưu Minh Chương gác máy, hình như là bắt đầu tiến hành công việc.

Năm 1990 tại Hongkong, với danh tiếng của tập đoàn Phượng Hoàng, nếu muốn tuyển nhân tài thì chắc chắn không phải là điều khó khăn. Mọi người sẽ chen chúc nhau nộp hồ sơ vào công ty của hắn. Về phương diện này, Lục Thiếu Hoa không cần phải lo lắng. Cái mà hắn quan tâm là việc thành lập công ty không phải hai ba câu là có thể làm được. Các thủ tục đăng ký vẫn còn rất nhiêu khê, phức tạp.

Đặt ống nghe vào chỗ cũ, Lục Thiếu Hoa lại trầm tư suy nghĩ. Hắn không bao giờ buông tha cho một cơ hội có thể kiếm được tiền, huống hồ lần này việc Liên Xô tan rã chính là một cơ hội tốt. Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa không thể hoàn toàn dựa vào trí nhớ không trọn vẹn của mình để tiến hành mọi việc. Hắn không phải là thần thánh, chỉ là từ kiếp trước tái sinh lại cho nên với những hiểu biết về Liên Xô cũng giống như một cuốn tiểu thuyết khởi đầu, nội dung bên trong không thể nắm bắt được hết.

- Nếu như nghĩ không ra thì cứ kiếm tiền một cách từ từ. Trước mắt nên tập trung vào việc sở hữu được các công nghệ quân sự.
Lục Thiếu Hoa tự nhủ.

Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt lại một ngày nữa trôi qua. Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Quốc Bang thông báo cho Lục Thiếu Hoa biết người được chọn để bồi dưỡng chính trị đã đồng ý. Dường như chỉ cần cung cấp tài chính cho y thì chỉ trong một thời gian ngắn y có thể đạt được một vị trí cao hơn.

Đúng lúc này, Lục Thiếu Hoa đưa ra một chỉ thị. Người đó cần bao nhiêu thì cứ đưa cho y nhưng nếu cần đến hàng tỷ đô la thì không thể đáp ứng. Bồi dưỡng một người bên chính trị cũng không cần phải tốn nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, trong ba năm sinh sống tại Liên Xô, Trần Quốc Bang cũng đã thiết lập nhiều mối quan hệ không thể coi thường. Có đôi khi, trong những tình huống quan trọng nó đã phát huy được sức mạnh không thể tưởng tượng được.

Thế lực chính trị cũng như là thế lực quân đội đều cần phải bồi dưỡng. Ngoài mặt thì mối quan hệ với quân đội có vẻ rất tốt nhưng ai sẽ đảm bảo được có thể duy trì lâu dài. Cho nên bồi dưỡng thế lực cho riêng mình là điều cần phải làm.

Lục Thiếu Hoa đem suy nghĩ của mình nói cho Trần Quốc Bang biết. Quả nhiên, Trần Quốc Bang cũng đã nghĩ đến việc này. Y cho rằng loại quan hệ này không thể duy trì lâu dài được. Cho nên cần phải nhanh chóng bồi dưỡng thế lực cho riêng mình.

Phương diện tuyển chọn người của Lục Thiếu Hoa hay là Trần Quốc Bang đều dựa theo những quy luật cũ. Nhưng Lục Thiếu Hoa thì cường điệu một chút, cho rằng việc bồi dưỡng nhân tài không thể để người ngoại quốc biết được, nhất định phải bí mật tiến hành. Bằng không sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ với đội ngũ quân đội cấp cao hiện giờ.

Đối với việc giữ bí mật thì Trần Quốc Bang cũng không có nghĩ đến nhiều. Nay Lục Thiếu Hoa nhắc nhở nên y cũng thận trọng suy xét lại. Quả thật, theo như lời Lục Thiếu Hoa nói thì nếu như lãnh đạo cấp cao bên quân đội biết được bọn họ đang tự bồi dưỡng thế lực cho riêng mình thì nói không chừng mối quan hệ này sẽ bị vỡ tan.

- Tốt lắm, chúng ta bàn sang chuyện khác đi. Hiện tại danh sách bên Chí Kiệt cũng đã hoàn thành. Anh cùng với bọn họ đi chọn lựa vũ khí trang bị, rồi nhanh chóng đến Châu Phi thiết lập quân đoàn.
Lục Thiếu Hoa nói.

-Ừ!
Trần Quốc Bang lên tiếng rồi đứng lên xoay người bước ra cửa, nhưng chỉ được nửa đường thì dừng lại, quay đầu hỏi.
- Thế em muốn chọn cái tên nào cho quân đoàn lính đánh thuê của mình?

Lục Thiếu Hoa lại bắt đầu suy nghĩ. Một tòa nhà cũng cần có tên gọi của nó thì quân đoàn lính đánh thuê cũng vậy. Cho nên tên gọi cũng là một mấu chốt. Sau một phút suy nghĩ, Lục Thiếu Hoa lộ ra nét tươi cười nói:
- Vậy thì gọi là quân đoàn lính đánh thuê là “Hổ gầm” đi.

- Hổ gầm? Hổ gầm? Tiếng gầm của chúa tể sơn lâm luôn luôn có khí phách. Đúng vậy, chúng ta cần có phải có một cái tên thật khí phách.
Trần Quốc Bang không ngớt lời khen ngợi.

Trần Quốc Bang cùng với Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ đi chọn lựa những trang thiết bị cung cấp cho căn cứ. Lục Thiếu Hoa lại trở về như trước, nhàn rỗi như không có việc gì làm, cả ngày chỉ cùng với những người làm trong nhà nói chuyện phiếm với nhau. Vì thế hắn quyết định thừa dịp này ra ngoài thủ đô Matxcova tham quan một chuyến.

Nói được thì làm được. Lục Thiếu Hoa xuống dưới lầu gọi Lý Thượng Khuê và hai quân nhân khác lái xe chở hắn đến thủ đô Matxcova chơi. Không thể phủ nhận tính năng của chiếc xe quân dụng này thật là tốt. Lý Thượng Khuê liều mạng giẫm lên chân ga, chiếc kim đồng hồ quay mạnh đến gần mức tối đa, phóng như bay trên đường đi.

- Anh Lý có thể đi chậm lại được không? Chạy nhanh như vậy rất dễ gây ra tại nạn đó.
Lục Thiếu Hoa mở miệng nói. Cái này gọi là đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma. Nếu không sớm phòng ngừa thì sớm hay muộn gì cũng xảy ra vấn đề không hay, cho dù là xe đạp đi chăng nữa.

- Cái này…cái này!
Lý Thượng Khuê mặt mày đỏ gay nói.
- Tôi lâu lắm rồi không có lái xe như vậy nên nhất thời kích động thôi.

Lục Thiếu Hoa chẳng biết nói gì nữa, chỉ biết lắc đầu cười khổ mà thôi. Hắn nói một câu:
- Vậy thì anh chạy chậm một chút đi.

Một hàng bốn người chạy xe vào trung tâm thủ đô Matxcova. Lục Thiếu Hoa cùng với mọi người cứ đi loanh quanh tham quan suốt nhiều giờ đồng hồ mới cho xe quay trở về nhà. Lục Thiếu Hoa không muốn xuống xe để mua sắm, chỉ ngồi trên xe nhìn qua cửa kính xem những công trình kiến trúc và cảnh vật xung quanh hai bên đại lộ mà thôi.

Trở về biệt thự, Lục Thiếu Hoa cũng không làm gì, chỉ ngồi tại lầu một chờ Trần Quốc Bang trở về. Hắn suy đoán việc lựa chọn trang thiết bị cũng không quá hai tiếng đồng hồ được, trừ thời gian lái xe thì từ một đến hai giờ là có thể hoàn thành.

Không bao lâu sau, Trần Quốc Bang, Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ quay trở về. Nhìn vẻ mặt hưng phấn, miệng không ngừng nói về các loại vũ khí của Lý Chí Kiệt thì hắn biết việc này đã đạt được thành công.

- Thế nào, anh Chí Kiệt?
Lục Thiếu Hoa mỉm cười hỏi.

- Tốt, tốt, tốt!
Lý Chí Kiệt nói liên tiếp.
- Vũ khí của Liên Xô đúng là không sai lời đồn mà, có thể gọi là đứng đầu toàn thế giới.

Liên Xô vừa là một quốc gia thần bí vừa là quốc gia hùng mạnh. Nếu không phải vì nguyên nhân tan rã thì có thể nói là bá chủ thế giới. ơe thập niên 90 gần như là quốc gia duy nhất có thể uy hiếp đến địa vị của nước Mỹ.

Kiếp trước, Lục Thiếu Hoa đã từng xem một bài báo trên mạng. Theo bài báo này thì Liên Xô sở dĩ giải thể ngoài mặt cứ tưởng có rất nhiều nguyên nhân nhưng trên thực tế những nguyên nhân đó không thể dẫn đến sự tan rã của Liên Xô. Nguyên nhân chủ yếu chính là sự khống chế nhân tài một cách kín đáo của Liên Xô và kinh tế chính là một biểu hiện rõ ràng nhất.

Tuy nhiên đó không phải là chuyện mà Lục Thiếu Hoa quan tâm. Hắn chỉ nghĩ đến lợi ích của hắn mà thôi. Người không vì mình thì trời tru đất diệt. Vả lại hắn cũng không phải là người Liên Xô. Nếu Liên Xô còn có ích cho quyền lợi của hắn về sau thì hắn còn nghĩ đến việc giúp đỡ, còn không thì thật là đáng tiếc.

- Mua được là tốt lắm rồi!
Lục Thiếu Hoa gật đầu.
- Lần này em sẽ giao cho mọi người một tỷ đô la Mỹ để đi Châu Phi với mong muốn tổ chức của mọi người sẽ càng lớn mạnh hơn. Ở Châu Phi, chỉ cần mọi người cho đám người ở đó ăn một chút cơm thì họ sẽ đi theo mọi người. Đừng bao giờ quan tâm đến vấn đề tiền lương.

Dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp.
- Nhưng chúng ta cũng không thể làm như vậy. Đã gia nhập vào quân đoàn lính đánh thuê thì phải trả tiền lương cho họ. Công việc này đỏi hỏi bọn họ phải vứt bỏ tính mạng của mình bất cứ lúc nào. Chúng ta không thể làm cho bọn họ thất vọng được.

- Chuyện này tôi cũng có thể hiểu được.
Lý Chí Kiệt nói.

- Ngoài ra, chúng ta cần phải đẩy mạnh huấn luyện. Chẳng những có thể gia tăng độ an toàn cho tính mạng mà còn thể hiện được làm lớn mạnh thực lực của quân đoàn lính đánh thuê.

- Tiểu Hoa, chuyện này em không cần vội. Anh đã sớm lên phương án huấn luyện cho bọn họ. Chỉ cần chiếu theo phương án mà thực hiện thì chỉ trong một thời gian ngắn, thực lực sẽ gia tăng một cách đáng kể.
Trần Quốc Bang góp ý kiến

Trên thực tế, Trần Quốc Bang áp dụng phương án huấn luyện của bộ binh đặc chủng của y trước kia cho bọn người của Lý Chí Kiệt. Nếu chiếu theo phương án này thì quả thật không cần nhiều thời gian để có thể gia tăng thực lực. Tuy nhiên, có lợi tất có hại. Chính vì cái phương án này mà xuất hiện những tình huống không ngờ.

Lục Thiếu Hoa đúng là người ngoại đạo nên căn bản cũng không thể có ý kiến đề nghị gì, chỉ biết nêu thêm vài chủ ý và mục đích cho Lý Chí Kiệt nghe. Ngoài ra cũng không nói chuyện gì thêm.

- Bây giờ vũ khí trang bị đều đã mua được. Vậy thì anh nên chuẩn bị một chút, hai ngày nữa sẽ xuất phát.
Lục Thiếu Hoa nói.

- Ừ, tôi và Kiên Vĩ đã cùng bàn bạc qua với nhau ngày mốt sẽ đi. Cậu cảm thấy được không?
Nói đến đây, Lý Chí Kiệt dừng một chút, gãi đầu nói:
- Lần đi này chúng tôi không biết là sẽ đi bao lâu nữa nên chắc không có cơ hội gặp lại bạn bè. Vì vậy ngày mai chúng tôi sẽ có một cuộc họp mặt bạn hữu rồi ngày mốt sẽ đi.

Lý Chí Kiệt nói cũng phải. Lần ra đi này không biết có còn cơ hội để quay trở về gặp bạn bè nữa hay không. Bọn họ gặp mặt bạn bè trước khi đi cũng là điều tất nhiên, cũng không cần phải gấp gáp sau hai ngày nữa.
- Thời gian do anh quyết định.

- Được, tôi sẽ cố gắng đi sớm!
Lý Chí Kiệt cao hứng nói.

- Ừ!
Nói xong, Lục Thiếu Hoa đứng lên, quay sang Trần Quốc Bang nói.
- Anh hai, chúng ta đi lên lầu ba đi.

Trần Quốc Bang nghe Lục Thiếu Hoa gọi lên lầu ba thì nghĩ rằng Lục Thiếu Hoa chắc có bí mật gì đó cần trao đổi với y nên cũng không hỏi trực tiếp mà theo sau Lục Thiếu Hoa lên trên lầu.