Cuối cùng Lục Thiếu Hoa rời khỏi nhà họ Hoắc với khuôn mặt tươi cười. Dù sao tất cả đều không có thù hận gì, Hoắc Anh Đông mời Lục Thiếu Hoa chỉ là muốn hỏi là mua cổ phiếu của công ty ông ta với mục đích gì. Đương nhiên nếu Lục Thiếu Hoa là có ý đồ xấu mua cổ phiếu, ông ta cũng sẽ không khách khí với Lục Thiếu Hoa.
Mà trên thực tế Lục Thiếu Hoa đè ép vốn là không có ác ý thu mua cổ gia hoặc nhà họ Lý. Chỉ có điều xem trọng bọn họ, đầu tư một chuyến thôi. Cuối cùng, mọi người cũng không có xung đột, ngược lại vì đều là người Quảng Đông, nâng lên thành đồng hương.
Lúc Lục Thiếu Hoa rời khỏi Hoắc gia cũng là giữa trưa. Mở Rolls-Royce ra Lục Thiếu Hoa cũng không dám để Lưu Minh Chương xuống xe, sợ người ngoài thấy được, sẽ làm lộ thân phận của anh ta. Cho nên kể cả cũng Lưu Minh Chương đi lại biệt thự Lục Thiếu Hoa đang ở.
- Minh Chương à! Vừa rồi anh cũng nghe ông Hoắc nói rồi, ông sẽ hỗ trợ thuyết phục Thuyền Vương đem cổ phần bán cho chúng ta, tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề gì.
Lục Thiếu Hoa híp mắt dựa vào ghế nói.
- Ừ, tôi nghĩ có ông Hoắc ra mặt, hơn nữa hiệu quả và lợi ích của ngân hàng đó cũng không tốt, Thuyền Vương hẳn là sẽ bán.
Lưu Minh Chương ngẫm nghĩ một lúc cũng nói.
- Ừ! Tôi còn nhớ rõ hình như còn có cổ đông lớn nữa, tiếp theo anh chủ yếu là đi thuyết phục ông ta. Chúng ta rất cần ngân hàng này, anh cần nhanh mua lại, cho dù có tiêu nhiều tiền hơn cũng được.
Lục Thiếu Hoa với giọng điệu không để cho từ chối, biểu hiện ra hắn đối với ngân hàng này là tình thế bắt buộc.
Cũng chính xác, muốn tạo một đế quốc kinh tế cần phải có ngân hàng của chính mình. Nếu không có ngân hàng của chính mình, tất cả đều là nói suông. Vả lại sau hơn một năm nữa ngân hàng này sẽ mang đến nhiều tác dụng cho Lục Thiếu Hoa, cũng bao gồm cả kiếm tiền.
- Đươc, tôi biết rồi.
Thời gian qua nhanh, thu đi xuân đến, đã qua thời gian một năm, năm 1990 rồi đến năm 1991 cũng chỉ trong nháy mắt, làm Lục Thiếu Hoa không thể không bùi ngùi. Theo thời gian trôi qua, Lục Thiếu Hoa cũng đã mười ba tuổi, đúng vậy, tuổi của hắn là mười ba, chỉ có điều tuổi trong suy nghĩ lại không dừng lại.
Trong thời gian một năm này, công ty phát triển bền vững, mà không, hiện nay đã không thể dùng công ty để hình dung, nói chính xác phải gọi là tập đoàn công ty mới hợp lý. Vì trong một năm này ban đầu đơn thuần ngoài công ty tài chính Phượng Hoàng còn thành lập Bất động sản Phượng Hoàng và giải trí Phượng Hoàng.
Thời gian thành lập Bất động sản Phượng Hoàng khá sớm. Dưới sự cố gắng của Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn, độ phát triển có thể hình dung là rất nhanh. Thời gian một năm từ lúc bắt đầu cũng chỉ có hơn mười người công nhân làm việc, phát triển đến bây giờ đã là hơn một nghìn công nhân, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả một đội ngũ xây dựng rồi.
Còn công ty giải trí Phượng Hoàng nữa !Tỉ mỉ mà nói cũng không tính là một công ty giải trí hoàn chỉnh, có chút treo đầu dê bán thịt chó. Vì công ty giải trí Phượng Hoàng cũng không kinh doanh phương diện giải trí, mà là đầu tư phương diện giải trí. Công nhân thực sự của công ty này cũng mới hơn mười người, nhưng nếu anh cho rằng một công ty chỉ có hơn mười người công nhân là không ra hồn, vậy thì anh đã sai rồi.
Kinh doanh chủ yếu của công ty giải trí là đầu tư điện ảnh, đúng, là đầu tư, cũng không phải là phim nhựa chính mình quay, mà là người khác quay, công ty chỉ thêm một chân đầu tư. Đáng nhắc đến là phim nhựa công ty giải trí Phượng Hoàng đầu tư không có bộ phim nào là không thành công, tất cả phòng bán vé của phim nhựa đều khả quan.
Trong giới điện ảnh Hongkong có lưu hành một câu, một vị biên kịch đem kịch bản cho công ty giải trí Phượng Hoàng, chỉ cần giải trí Phượng Hoàng gật đầu đồng ý đầu tư, như vậy vé bộ phim đó nhất định sẽ rất khả quan, cũng có nghĩa là bộ phim đó thành công, vả lại nhất định sẽ rất đỏ.
Cho nên dần dần, rất nhiều tác phẩm sau khi biên kịch xong, trước tiên sẽ đến giải trí Phượng Hoàng có hứng thú đầu tư hay không. Nếu có hứng thú, sẽ thương lương việc đạo diễn và diễn viên.
Cũng chính vì công ty giải trí mỗi lần đầu tư đều thành công, nên Tập đoàn công ty Phượng Hoàng bên trong có ba công ty con. Doanh thu hàng tháng của công ty giải trí đều xếp hàng đầu trong Tập đoàn công ty. Còn công ty Tài chính thì xếp thứ hai, công ty Bất động sản không có doanh thu, chỉ có đầu tư.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ công ty giải trí có thể mỗi lần đầu tư đều thành công, quyết định mỗi lần đầu tư của công ty đều là từ Lục Thiếu Hoa. Đối với hắn, người tái sinh mà nói, đó cũng là bộ phim nhựa có thể thành công. Hắn đều nhớ rõ tất cả, nên khi có người mang kịch bản phim nhựa đến công ty, giám đốc công ty đều đưa Lục Thiếu Hoa đầu tiên, sau đó do hắn quyết định có đầu tư hay không.
Nói đến đây thì không thể không nói đến chút Tổng giám đốc công ty giải trí rồi. Anh ta là Trần Đạt Vinh, vị Tổng giám đốc này trước đây làm giám chế ở một công ty khác. Bởi vì ông chủ trở mặt, Trần Đạt Vinh tức giận đã bỏ công ty đó. Nhưng sau khi rời khỏi công ty lại bị ông chủ chặn đường kiếm sống. Cuối cùng Lưu Minh Chương ra mặt, mời anh ta về làm Giám đốc công ty giải trí Phượng Hoàng. Điều đó làm anh ta rất vui, danh tiếng công ty Phượng Hoàng có thể là số một số hai ở Hongkong. Không ngờ đến sau khi rời công ty lại khiến anh ta có thể phát triển tốt.
Tuy nhiên điều khiến Trần Đạt Vinh buồn bực chính là ông chủ công ty thần bí. Tuy anh ta là Tổng giám đốc, nhưng quyền quyết định lại không trong tay anh ta. Việc anh ta phải làm chính là xem kịch bản, đem một số kịch bản tương đối hay mà nhìn được nộp lên ông chủ mà chưa hề gặp qua. Tuy nhiên dù buồn bực, nhưng lại không ảnh hưởng chuyện anh ta càng nỗ lực làm tốt công việc của mình. Cũng từ mỗi bộ phim Lục Thiếu Hoa quyết định đầu tư đã học được rất nhiều điều.
...
Trong thời gian một năm này, còn có một việc làm Lục Thiếu Hoa vui lâu, đó chính là ký túc xá công ty với sự giám sát của Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn cuối cùng cũng sắp hoàn thành. Xấp xỉ tám tháng, ngày 1 tháng 10 năm 1990 chuyển đến ký túc xá công ty.
Ký túc xá không phải hai mươi lăm tầng như Lục Thiếu Hoa đã nói lúc ấy mà là ba mươi tầng, gọi là cao ốc Phượng Hoàng. Trước mắt vì chỉ có ba công ty con nên cũng không chiếm dụng nhiều tầng lầu, chỉ dùng không đến mười tầng, từ tầng hai mươi chín trở lên là văn phòng công ty. Như văn phòng của đám người Lưu Minh Chương, Lý Thanh Vân, Hà Thừa Ích làm cho tầng ba mươi mang một sắc thái giàu có thần bí, là một sự kiện mà đám công nhân ở dưới rất muốn biết, tầng ba mươi rốt cuộc là gì? Bởi vì công nhân viên có thể đến được tầng ba mươi chỉ có vài người giám đốc mà thôi.
Không sai, tầng ba mươi này là văn phòng của Chủ tịch công ty, cũng là văn phòng của Lục Thiếu Hoa. Chiếm trọn không gian một tầng. Cửa cầu thang lên tầng ba mươi cũng khóa lại, không có chìa khóa căn bản là không thể lên được. Có một đường đi khác là một tòa thang máy, tòa thang máy này bình thường cũng không mở. Chỉ có Lục Thiếu Hoa đến mới có thể mở ra, sau đó lại khóa chặt lại. Vả lại vị trí thang máy này cực kỳ bí mật, rất ít người biết ở đâu.
Đối với việc Lưu Minh Chương lấy tầng ba mươi làm phòng làm việc của mình, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì. Dù sao lí do của Lưu Minh Chương cũng rất đầy đủ, cái gì mà giữ bí mật thân phận... Dù sao tầng trệt không gian lớn, Lục Thiếu Hoa cũng không nói chính mình hưởng thụ. Do Lục Thiếu Hoa cũng đi nhiều nơi, không có việc gì thì tầng ba mươi cũng để thế. Mà Lý Thượng Khuê bọn họ cũng thoải mái nhiều lắm, đứng ở tầng ba mươi không sợ nguy hiểm gì.