Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 167: Truy vấn




Lục Thiếu Hoa vừa bước vào cửa liền thấy một bóng dáng quen thuộc. Không phải ai khác, đúng là chú Út Lục Xương. Từ khi điều anh ta đến Thâm Quyến làm thư ký cho Tăng Ái Dân, Lục Thiếu Hoa cũng hiếm khi gặp anh ta. Làm thư ký của Chủ tịch thành phố cũng không đơn giản, mỗi ngày đều có vô số công việc đang chờ, bọn họ làm sao có thời gian gặp mặt?

Lục Thiếu Hoa mỉm cười đi ra phía trước hỏi với vẻ bất ngờ: :
- Chú! Hôm nay rảnh rỗi nên về à?

- Ha ha! Nghe Chủ tịch Tăng nói cháu đã trở về, chú bớt thời gian quay về đây xem.
Lục Xương mỉm cười nói.

- Ồ! Hóa ra là vậy.
Một mặt đáp lời, một mặt Lục Thiếu Hoa đánh giá Lục Xương, cuối cùng đi đến một kết luận, quả đúng là hoàn cảnh tạo nên con người.

Qua hai năm làm thư ký Chủ tịch thành phố khiến Lục Xương trở nên trưởng thành, điềm đạm, chắc chắn, giỏi giang. Từ trên xuống dưới đều có khí chất của một người thành công, cho dù là khí chất hay giọng điệu nói chuyện đều để lộ ra vẻ tự tin và trí tuệ.

Cái gọi là đi một ngày đàng học một sàng khôn, ở đặc khu kinh tế Thâm Quyến này vàng thau lẫn lộn, trong thời gian hai năm nếu còn không thay đổi, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ cho rằng Lục Xương không thích hợp lăn lộn trong chốn quan trường. Thật may mắn, Lục Xương cũng không phụ kỳ vọng của Lục Thiếu Hoa. Anh ta đã trưởng thành, cũng đến lúc để anh ta độc lập dốc hết sức mình mà làm việc.

Với thân thế hiện tại của Lục Thiếu Hoa, hắn ta có thực lực, lại thêm lợi thế đó khiến Lục Xương trưởng thành. Nhưng vấn đề chính phải giải quyết là Tăng Ái Dân, cũng chỉ có Tăng Ái Dân mới có thể hỗ trợ được. Dù sao thì Lục Xương cũng là thư ký của Tăng Ái Dân, anh ta cho phép Lục Xương đi ra ngoài chứng tỏ Lục Xương cũng ít nhiều có được tín nhiệm của ông ta.

“Ừ! Hôm khác từ từ cùng chú nói chuyện này”. Lục Thiếu Hoa thầm nghĩ trong lòng.

Lục Xương thấy Lục Thiếu Hoa sửng sốt quan sát mình lâu thế, không biết tâm ý ra sao. Chế nhạo cười nói.
- Có phải trên mặt chú có gì không mà nhìn lâu thế?

Lục Thiếu Hoa cười, lắc lắc đầu, trêu tức nói:
- Trải qua sự giáo dục của Đảng, quả nhiên cách nói chuyện không giống trước! Ha ha!

- Chà! Tiểu quỷ này, được lắm. Chú trở về, ngoài việc thăm cháu từ xa về còn có việc khác muốn hỏi cháu đây.
Nói xong, Lục Xương kéo Lục Thiếu Hoa vào phòng.
- Đi, vào phòng nói chuyện.

Lục Thiếu Hoa thấy Lục Xương thần thần bí bí, có phần lưỡng lự, nhưng cứ mặc cho Lục Xương kéo đi.

Đi vào phòng, Lục Xương cẩn thận đóng cửa, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thật nghiêm túc. Vào chủ đề chính hôm nay, trịnh trọng hỏi:
- Hôm nay chú nghe Chủ tịch Tăng nói cháu có lượng tài chính mấy trăm tỉ đô la, có thật thế không?

Không sai, Lục Thiếu Hoa nghĩ đến việc giấu diếm người trong nhà, nhưng hắn lại tính thiếu một chút. Lục Xương là thư ký của Tăng Ái Dân, khẳng định là Tăng Ái Dân sẽ nói lại cho Lục Xương. Hắn lại là cháu trai của Lục Xương, đôi khi có những chuyện không nói được trước mặt Chủ tịch thành phố, còn phải nhờ Lục Xương nói đỡ trước. Thật đúng là cẩn thận mấy cũng có sai sót.

Lục Thiếu Hoa thầm than một tiếng “Thất sách”, ngàn tính vạn tính lại lọt mất Lục Xương, thư ký của Tăng Ái Dân. Nếu muốn che dấu chỉ còn nước nhờ Tăng Ái Dân đừng nói ra ngoài thôi! Tuy nhiên, ngẫm lại thì cũng không cần phải…, nhận thấy năng lực của Lục Xương, so sánh một chút, cho anh ta biết chuyện này cũng không phải là chuyện xấu. Ngược lại, anh ta ở chốn quan trường cũng có vài phân trọng lượng, vậy khác nào có thêm một chỗ dựa.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu xác nhận tất cả đều là sự thật. Tiếp sau đó lại lập tức tung ra một quả bom, nói:
- Nói đúng hơn, hiện tại cháu có hơn bốn trăm tỉ đô la.

“Trăm tỉ”, ý nghĩa của hai chữ này chính là đột phá trăm tỉ, cùng hơn bốn trăm tỉ lại là một khái niệm khác. Đây không phải là Lục Thiếu Hoa thích khoe khoang mà là hắn muốn để Lục Xương lo lắng thêm vài phần, lại khiến anh ta càng tin tưởng thêm một chút.

Trong đầu Lục Xương “Vù” một tiếng. Phản ứng đầu tiên đó là Lục Thiếu Hoa là kẻ hay nói giỡn, nhưng xem vẻ mặt của hắn, lập tức nhận định Lục Thiếu Hoa nói giỡn chơi bị bác bỏ. Liên tục hít mấy hơi để lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng không được, không thể ngăn chặn tim nhảy lên đập liên hồi.

Buổi chiều Tăng Ái Dân nói với anh ta là cháu trai anh ta, Lục Thiếu Hoa, đã trở về Thâm Quyến. Lục Xương lúc ấy thật vui mừng. Tuy rằng Lục Thiếu Hoa là cháu trai anh ta, nhưng phải nói rằng anh ta vô cùng cảm kích hắn. Nếu không có ảnh hưởng và sự trợ giúp của Lục Thiếu Hoa, có khi lúc này anh ta đang dạy học ở đâu đó, chứ đâu có được là thư ký thứ nhất của Chủ Tịch thành phố Thâm Quyến, một đặc khu kinh tế bậc nhất như thế này. ( Ha ha! Gần đây, Lục Xương mới được thăng chức, từ thư ký thứ hai lên làm thư ký thứ nhất.)

Vui vẻ phấn chấn là vậy nhưng trước mặt Tăng Ái Dân, Lục Xương cũng không dám biểu hiện. Nhưng Tăng Ái Dân tiếp tục nói Lục Thiếu Hoa có tới hàng trăm tỉ đô la thì phản ứng đầu tiên anh ta chính là “ Không thể có khả năng ấy”. Anh ta thật sự hiểu Lục Thiếu Hoa rất thần bí, khiến người khác không thể nhìn thấu nổi. Nhưng nếu nói hắn có trăm tỉ nhân dân tệ thì còn chấp nhận được, chứ những hàng trăm tỉ đô la? Chuyện này căn bản là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Thấy Lục Xương phủ nhận kiên quyết như vậy, lúc ấy Tăng Ái Dân cũng chỉ cười, thần thần bí bí nói một câu:
- Anh tự mình đi hỏi đi rồi sẽ biết.

Vậy mà chuyện tưởng chừng như không thể xảy ra được ấy, Lục Thiếu Hoa lại thực sự thừa nhận. Vậy là sự thật rồi. Vả lại không chỉ như lúc đầu anh ta nghe nói là hàng trăm tỉ, mà thực tế lại hơn bốn trăm tỉ đô la. Hơn bốn trăm tỉ đô la? Lục Xương không thể tưởng tượng nếu đem hơn bốn trăm tỉ đô la Mỹ ấy mà đổi ra nhân dân tệ thì giá trị rốt cuộc lớn đến thế nào?

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Lục Xương cũng chặn được nỗi kinh hoàng trong lòng, nhìn Lục Thiếu Hoa như quái vật, miệng giật giật, tuôn ra bốn chữ “ Thành thật khai báo”

Lục Thiếu Hoa biết, một khi Lục Xương hỏi kỹ càng sự việc thì hắn không thể không nói. Thực hiện đúng chính sách quốc gia, thẳn thắn, nghiêm túc. “ Khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản”

Lục Xương nhăn mặt, một sự nghi ngờ mãnh liệt, trên mặt tràn ngập nghi vấn.

- Ha ha! Chú à, lần khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản lần này chú cũng biết rồi đấy. Cháu chính vì điều này mà tới Nhật Bản.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa dừng một chút, ra vẻ thần bí nói tiếp.
- Về phần cháu làm như thế nào, Phật viết không thể nói, không thể nói.

- Hừ! Tên tiểu quỷ này, có chịu nói hay không.
Lục Xương làm bộ dạng hung tợn nói.

- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, dừng một lát nói tiếp.
- Hơn hai năm trước, cháu đã đăng ký mở một công ty tài chính. Lần này có thể kiếm được nhiều như vậy hoàn toàn là nhờ vào hoạt động của nó, cháu ở phía sau chỉ huy.

Lục Xương lúc này cuối cùng đã hiểu rõ. Hóa ra cháu trai mình đã giấu người nhà đi đăng ký mở một công ty, còn chạy tới Nhật Bản làm mưa gió. Tuy nhiên tính ra như vậy thì mới hợp lý, vì nếu chỉ với một mình, hắn cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế.

Đã tra hết mọi chuyện rõ ràng, Lục Xương cũng không hỏi lại nhiều. Hiển nhiên anh ta cũng tiếp nhận được con số hơn bốn trăm tỉ đô la kia.
- Được rồi! Chuyện của cháu chú cũng không quản. Cháu muốn làm như thế nào thì cứ làm đi. Chú còn có rất nhiều việc chưa xử lý xong, lập tức phải quay về thôi.

- Ối!
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói.
- Chú à! Chú đừng đem chuyện cháu có hơn bốn trăm tỉ đô la nói ra nhé. Chuyện này chỉ có chú biết thôi, nếu nói ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của cháu mất.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lục Thiếu Hoa như vậy, tuy rằng không biết có kế hoạch gì nhưng Lục Xương cũng gật đầu, nói một câu thật đơn giản.
- Được.

Lục Xương đi rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, ở trong phòng ngây người một hồi rồi ra ngoài cùng Lục Gia Thành và mọi người hàn huyên một hồi lâu. Hỏi han một chút về công việc của các chi nhánh hoa quả thời gian gần đây, sau đó chuẩn bị đi ngủ sớm, ngày hôm sau hắn còn có chuyện quan trọng muốn làm.