Thương Trường Đại Chiến

Quyển 2 - Chương 154: Phòng bị




Lý Vân Thanh quả là có nghi vấn, anh ta được sinh ra ở Hong Kong , sau đó sang Nhật du học, cũng đồng nghĩa với việc tương đối nắm rõ về Nhật Bản và Hong Kong , nhưng nói đến Mỹ, anh ta chỉ biết đây là một quốc gia mà thôi.

Đã không hiểu rõ về Mỹ, thì lại càng không nắm được tình hình của các nhà máy ở Mỹ, nên lúc anh ta nhìn thấy danh sách tên công ty ở trên tờ giấy, chỉ có thể biết được một vài công ty, công ty nằm ở đâu, thuộc loại hình gì, kinh doanh lĩnh vực nào, tất cả đều không rõ.
- Là như thế này, tôi thực sự không nắm rõ tình hình ở Mỹ, nên. . .

Vốn dĩ Lưu Minh Chương muốn nói đến việc không nắm rõ được tình hình các nhà máy trên, nhưng chưa kịp nói thì Lục Thiếu Hoa đã ngắt lời:
- Các công ty này ở Mỹ nằm ở chỗ nào, chính tôi cũng không rõ, vì vậy sau khi anh đến Mỹ cần phải nghe ngóng dần dần.

Lục Thiếu Hoa đúng là một kẻ được sống lại, nhưng hắn không phải là người, trong quá khứ hắn làm một kỹ thuật viên ở quán Internet, đối với máy tính hắn tương đối nắm rõ, nhưng chỉ giới hạn trong các thương hiệu của công ty mà thôi.

- Được!Vậy thì sau khi sang đó tôi sẽ hỏi han dần dần.
Lý Vân Thanh có cảm giác khó nói, trong tiềm thức anh ta cho rằng Lục Thiếu Hoa đã biết các công ty này thì có lẽ cũng biết chúng nằm ở chỗ nào mới đúng, nhưng mà Lục Thiếu Hoa cũng không hề biết, nhưng mà không biết cũng chẳng sao.
- Vậy những công ty này làm về lĩnh vực nào?

Về phương diện này, Lục Thiếu Hoa biết rõ, nói:
- Bên trên có công ty Microsoft là một công ty chuyên sản xuất phần mềm hệ điều hành của máy tính, còn các công ty khác đều làm về phần cứng.

- Vâng, thế tôi biết rồi!
Lý Vân Thanh nghiêm túc nói.

- Được!Vậy sau khi đến Mỹ, anh nhanh chóng thu mua, trong thời gian ngắn mua được bao nhiêu thì mua.
Lục Thiếu Hoa dặn dò.

Lục Thiếu Hoa sở dĩ muốn nhanh tay, cũng là có lý do của hắn. Nếu như trước đây hắn ta không cần phải khẩn trương như thế, nhưng bây giờ thì khác rồi, tài sản của hắn cũng đã khác, thân phận cũng nhờ số tài sản ngày một đi lên mà cũng trở nên tinh tế hẳn.

Bây giờ là năm 1990, Hong Kong còn 7 năm nữa là phải trở về với Trung Quốc, đến lúc đó, đến lúc đó trong nước sẽ không thể không chú ý đến Hong Kong , mà công ty tài chính Phượng Hoàng mấy năm nay biến hoá nhanh chóng, biến thành một công ty nổi tiếng, mặc dù người đăng ký lấy tên của Lưu Minh Chương, nhưng nếu ai đó muốn điều tra tận gốc, thì có thể tìm ra được tên của hắn, chính là ông chủ đứng sau cánh gà.

Trước khi đến Nhật, Lưu Minh Chương lộ ra anh ta không phải là ông chủ, Lục Thiếu Hoa dám khẳng định, ở trong nước nhất định sẽ điều tra xem ông chủ thật sự là ai, bây giờ hắn ta không thể không đề phòng, nếu như có thể tìm ra được, hắn đến Nhật làm mưa làm gió, kiếm chác được bao nhiêu tiền, người trong nước cũng sẽ biết hết.

Trong nước xuất hiện một phú ông có hàng trăm tỉ đô la, thì quốc gia sẽ nghĩ như thế nào? Nói đi nói lại cũng có hai cách nghĩ, thứ nhất, dùng thủ đoạn để đoạt lấy tài sản của Lục Thiếu Hoa, thứ hai, đưa ra một số điểm ưu đãi, để Lục Thiếu Hoa trợ giúp kinh tế cho đất nước. Đương nhiên, có người có thể nghĩ ra được như cách thứ nhất chỉ là một bộ phận, mà không phải là toàn bộ.

Lục Thiếu Hoa muốn đề phòng chính là điểm thứ nhất, hắn không có hậu thuẫn, cũng không có sức ảnh hường, nếu như cơ quan quốc gia muốn lợi dụng thủ đoạn, hắn ta cho dù có tiền cũng không thể cưỡng lại nổi, nên hắn mới vội vàng cho Lý Vân Thanh sang Mỹ mua lại các nhà máy đó.

Nếu như mua được vào tay, hắn ta cũng được coi là một trong số các cổ đông của các nhà máy đó. Đến lúc đó, có ai muốn động vào hắn cũng cần phải cân nhắc thật kỹ, nếu như cuối cùng thật sự có biến động, Lục Thiếu Hoa có thể công khai tuyên bố, hắn là một trong những cổ đông của một công ty nước ngoài XXX, tất cả mọi việc sẽ được nâng lên đến tầm quốc tế rồi.

Đó chính là chiến lược của Lục Thiếu Hoa, không còn cách nào khác, hắn ta từ trước đến giờ đều không phải chỉ nghĩ đến mình mà quên nghĩ đến quốc gia, nhưng tiền đề để giúp đỡ quốc gia phát triển là bản thân phải đầy đủ đã, bằng không, hắn tình nguyện không quan tâm đến quốc gia, làm người mà không vì mình, thì trời không dung đất không tha. Mà chọn phương án mua lại các nhà máy nước ngoài, đây cũng là một cách kiềm chế, lợi dụng nước Mỹ để kìm chế một vài việc có thể phát sinh, còn về điểm thứ hai, Lục Thiếu Hoa vốn là một người Trung Quốc, hắn cũng rất muốn nhìn thấy Tổ quốc mình phát triển lên, giúp đỡ đất nước phát triển kinh tế thì không khó nhưng trước tiên là phải có lợi.

Nếu muốn đầu tư cũng không có vấn đề gì, nhưng phải có thể kiếm được tiền mới được. Kinh doanh thâm hụt vốn ai cũng đều không biết, Lục Thiếu Hoa lại càng không thể làm, dù nói thế nào, hắn ta đang là một thương nhân, lợi ích phải đặt lên hàng đầu.

Vì vậy, dù là thu mua các nhà máy của Nhật hay của Mỹ Lục Thiếu Hoa đều có hai mục đích, một là lợi dụng những quan hệ này để kiềm chế, hai là kiếm tiền, những nhà máy được xếp vào trong danh sách, đều nằm trong danh sách 500 công ty phát triển nhất thế giới trong thời gian mười mấy năm.

Các việc khác Lục Thiếu Hoa đều không biết, trong khi hắn đang phân công việc thu mua các nhà máy của nước ngoài, thì Trung tâm mua sắm quyền lực quốc gia- Trung Nam Hải đang tổ chức một cuộc họp bí mật, nội dung của cuộc họp liên quan đến Lục Thiếu Hoa. Một số người kiến nghị nên dùng thủ đoạn để đoạt lấy của cải của Lục Thiếu Hoa, nhưng một vài người lại có ý kiến phản đối.

Tước đoạt toàn bộ tài sản của Lục Thiếu Hoa có thể làm cho Nhà nước trở nên giàu có nhanh chóng, nhưng một số người suy nghĩ xa hơn lại nghĩ rằng để Lục Thiếu Hoa về nước để bén rễ phát triển lớn mạnh, đó mới là chiến lược phát triển về lâu về dài.

Trong cuộc họp này, mỗi người một ý kiến, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, nhưng người đưa ra quyết định lại là một ông già hiện đang ngồi trên ghế chủ toạ, ông lão ấy chính là nhà lãnh đạo D nổi tiếng Trung Quốc. Từ khi hội nghị bắt đầu, bên dưới sôi nổi thảo luận, ông D chỉ ngồi im lặng lắng nghe, không nói câu nào, nhưng cả hội trường cuối cùng không thể thống nhất được ý kiến, mỗi người đều có ý kiến cứng nhắc của bản thân, làm cho ông D chỉ còn cách phải mở miệng.
- Im lặng một chút đã.

Một âm thanh không to không nhỏ truyền vào tai những người đang ngồi bên dưới, cả hội trường bỗng chốc im lặng, không ai dám mở miệng nói.

Gật đầu một cách hài lòng, ông D lại bắt đầu mở miệng nói:
- Đất nước ta muốn kiến thiết, muốn phát triển, không sai, nhưng chúng ta nên nhìn xa hơn một chút, căn cứ số liệu mà nói, kẻ này không phải tầm thường, để hắn trở về nước đầu tư phát triển là có lợi cho quốc gia.

Lời nói này đã nói rất rõ ràng, đó chính là phản bác lại việc dùng thủ đoạn, mà để cho Lục Thiếu Hoa về nước đầu tư.

Đã nói đến thế mọi người đều đã hiểu quyết định, những người bên dưới đương nhiên cũng không nhắc lại ý kiến nữa.

Đối với nội dung và kết quả của cuộc họp này, Lục Thiếu Hoa không hề biết chút nào, một vài năm sau hắn mới biết hết mọi thứ. . . Về phần Lục Thiếu Hoa lúc đó có thái độ như thế nào, thì lại là việc sau này.

Quay trở lại đến Tokyo, Nhật Bản, Lục Thiếu Hoa sau khi phân công cho Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân, ngày hôm sau, Lý Tông Ân bắt đầu bắt tay vào việc, còn Lý Vân Thanh vội vội vàng vàng đi đến Mỹ. Sau khi hai bọn họ đi khỏi, ngày thứ ba, cũng là đêm mùng 3 tháng hai, Lưu Minh Chương như mọi ngày sau khi đóng cửa thị trường chứng khoán, trở về biệt thự, đem số liệu về đưa cho Lục Thiếu Hoa, sau đó chạy lên tầng hai, nhưng vừa mới bắt đầu đi, thì tiếng của Lục Thiếu Hoa vang lên.

- Đừng vội đi vội, tôi còn việc nói với anh.

Lưu Minh Chương vốn đã quá mệt mỏi, chuẩn bị lên gác đi tắm một cái rồi mới xuống nói cho Lục Thiếu Hoa về tình hình thị trường chứng khoán, nhưng Lục Thiếu Hoa gọi y lại, y chỉ có thể xuống nói hết rồi mới đi tắm được, y tìm một chỗ để ngồi xuống, nói:
- Em nói đi, có việc gì?