Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 2 - Chương 7




“Đúng vây! Không ai được phép chĩa súng về phía Mama.” Nghiêm Luật tỏ ra tức giận dõng dạc nói.

Chúng nguyên thủ kinh ngạc nhìn Nghiêm Trạch rồi lại quay sang Tư Mạn đang đứng bên kia, lại nghe thấy giọng của Nghiêm Luật như càng chắc chắn rằng người đằng trước đích thị là vị Nghiêm phu nhân đã biến mất kia.

Tư Mạn ngơ ngác trố mắt nhìn người đàn ông với ánh mắt nguy hiểm ở trước mặt, lại nghe đến Nghiêm Luật gọi người đó là Papa liền hiểu ra rằng cha con nhà này đang nhầm lẫn cô với vị phu nhân đã chết đó mà:

“Ngài hiểu lầm rồi. Tôi không phải....”

Chưa kịp để Tư Mạn nói xong, Nghiêm Trạch xải ba bước đã có thể đứng trước mặt cô, vươn tay nắm lấy gáy cô kéo vòng lòng, không chậm trễ hạ môi đáp xuống đôi môi mọng nước. Ép buộc cô tiếp nhận nụ hôn bất ngờ kia.

Khoảnh khắc bị gã đàn ông cao lớn lạ mặt cưỡng hôn, Tư Mạn kinh hãi vùng vẫy nhưng cô càng vùng nụ hôn kia như càng có cớ để tăng lực, mạnh bạo đẩy sâu khiến cho cô gần như ngạt thở. Càng khiến cho đầu nào của cô muốn nổ tung. Mọi cảm xúc trong cơ thể lại lẫn lộn khó hiểu. Tại sao lần đầu tiên gặp phải người này, bị ép hôn lại không thấy quá lạ lẫm, hơi thở này cứ như rất quen thuộc như vậy khiến cho cơ thể cô dần dần ngoan ngoãn nghe lời anh ta một cách mù quáng.

“A a a. Xấu hổ quá!” Nghiêm Luật giả vờ che mắt liền bị một nguyên thủ tốt bụng bịt mắt lại trêu ngươi: “Đừng có xen ngang, cha mẹ ham vui mới có em cho con chơi được.”

Bỗng nhiên ngay lúc này một tiếng động vang lên, bên ngoài nước đang ở bên dưới ào hẳn lên đến chân, mực nước tăng lên một cách chóng mặt khiến cho chúng nhân kinh hãi nhận ra đã đến giờ rồi.

“Nghiêm Trạch! Anh còn không mau đi, thủy triều sẽ cuốn trôi cả ba người nhà anh đấy.” Một nguyên thủ hớt hải nói, lại vội vàng theo những người khác đi tìm tàu ngầm.

Dường như điều này mới khiến cho Nghiêm Trạch chịu rời khỏi môi Tư Mạn, để cho cô thở như bị nuốt hết không khí. Không hai lời liền bế Nghiêm Luật lên tay, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay Tư Mạn kéo đi không kịp để cô mở miệng nói thêm điều gì:

“Đợi khi trở về, anh sẽ bắt em trả nốt.”

Tư Mạn ngẩn ngơ không biết người kia bắt cô trả cái gì, chỉ là không hiểu lý do tại sao lại ngoan ngoãn để hắn kéo đi như thế này mà không phản kháng. Hay chăng cô chính là sợ chết, nếu không theo cùng hắn tìm tàu ngầm cô có thể sẽ chết ở đây.

Mặc kệ suy nghĩ đó là gì nhưng Tư Mạn lăn lội không ít nơi, chỗ nào có thể đảm bảo an toàn mạng sống thì nên lựa cơ hội mà nương nhờ. Cha con nhà họ Nghiêm này vốn dĩ rất có tiếng, cô nương đậu một chút tìm cách thoát khỏi đây cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy cô mới cùng Nghiêm Trạch và đám nguyên thủ chạy đi tìm tàu ngầm đang bặt vô âm tín kia.

Nơi họ đứng là một vương quốc rộng lớn với lối thiết kế kỳ quái. Những ngã rẽ tuy rằng có vẻ quy củ nhưng nếu bước nhầm sẽ là ngõ cụt, nếu bước hụt chân có thể rơi xuống vũng nước phía dưới. Rõ ràng người khá đông, khu vực lại rất rộng nhưng không bất kỳ ai dám mở miệng chia nhau đi tìm vì tất cả những người ở đầy đều là thủ lĩnh của quốc gia hoặc một tổ chức, họ không phải đồng đội nên nếu như chia ra, bản thân người nào tìm thấy trước sẽ có thể lấy tàu ngầm đi mất và loại bỏ những người còn lại ở đây một cách dễ dàng. Đây là lý do họ càng bận rộn tìm tàu, mực nước bên dưới càng dâng cao, nghi hoặc giữa con người ngày càng rõ ràng.

“Chúng ta không thể cứ chạy nhưu vậy. Phải suy nghĩ một chút, nơi nào phù hợp nhất để cất giữ tàu ngầm?” Một vị nguyên thủ lân tiếng.

Chúng nhân dừng chân trầm mặc, hít một ngụm khí lạnh nhìn nước đã vượt qua mắt cá chân dù họ đang đứng trên cao đó. Thoáng chốc sự sợ hãi biến thành can đảm. Ngay lúc nguy nan điều cần thiết nhất là vận dụng đầu óc để tìm ra tàu ngầm khi không có bản đồ.

Nghiêm Trạch không nói điều gì, chỉ kéo Tư Mạn và Nghiêm về một con đường mà hắn vẫn chọn, miệt mài chạy thẳng như đã hoàn toàn nằm trong tay vị trí của nơi này.

“Nghiêm chủ thượng! Anh không thể rời khỏi chúng tôi mà đi thế được.” Đám nguyên thủ lên tiếng rồi vội vã đuổi theo hắn.

Tư Mạn nhìn bàn tay to lớn của Nghiêm Trạch đang nắm lấy tay cô, nhìn từ phía sau là tấm lưng rắn chắc rộng lớn đang vác Nghiêm Luật đó. Cảm giác người đàn ông này vừa cho cô thấy nguy hiểm, nhưng khi hắn nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng lại mê hoặc cô một thế giới an toàn nào đó. 

“Mau dừng lại đi lối khác đi. Bên này nước đã qua đầu gối rồi.” Đám nguyên thủ hết hơi gọi vỡi theo, nhưng cho dù nước đã dâng cao họ vẫn quyết chạy theo Nghiêm Trạch.

Tiếng sóng vỗ ngày càng gần kề, từng bọt nước tung tóe trên bàn chân như cầm chì không cho họ tăng tốc độ. Chạy trên bờ với sức lực đó đã vô cùng khó khăn huống hồ nước ngăn bước chân, khiến cho con người càng yếu đuối kháng cự với thiên nhiên.

“Papa. Nước lên nhiều quá. Mama sắp chạy không được rồi.”

Nghiêm Trạch quay đầu, phát hiện nước đã đến bắp đùi Tư Mạn liền để Nghiêm Luật vác trên lưng, bế xốc Tư Mạn lên, để cô ôm lấy cổ hắn rồi lại tiếp tục chạy đi. Sắc mặt vẫn nghiêm nghị như thế, không có chút hoảng hốt hay sợ hãi.

Tư Mạn một tay ôm cổ Nghiêm Trạch, một tay ôm chặt lấy Nghiêm Luật đang ôm lấy cô. Thoáng chốc cô cảm giác được hương vị gia đình đang hòa quyền trong mảnh ký ức vụn vỡ. Cứ hệt như cô là người phụ nữ của gã đàn ông này, hệt như cô là mẹ của đứa trẻ này, hệt như cô là Bối Tư Mạn mà họ nhắc đến.

Cô là ai?

Chính ngay lúc này chúng nhân mới nhìn thấy Nghiêm Trạch đã dẫn họ đến một nơi vô cùng rộng lớn. Có thể nói nơi này là khu vực rộng lớn nhất trong mật thất.

Tư Mạn hiểu ra điều gì đó liền nói:

“Tàu ngầm có khối lượng và độ lớn không hề nhỏ. Vì vậy nơi mà tàu ngầm có thể cập đến phải là khu vực rộng nhất. Cũng chính là vị trí thủy thủ của hải quân có thể thường xuyên đến sửa chữa, bảo dưỡng mà không phải đi qua lối mật thất.”

Đám nguyên thủ quốc gia khi hiểu ra đã kịp nhìn thấy nắp tàu ngầm ở phía bên kia cách họ không xa.

“Quả nhiên nó nằm ở kia!”

Cũng chính lúc này thủy triều đột ngột dâng cao, mực nước chớp mắt đã lên đến tận cổ khiến cho họ phải cởi phắt trang phục ở trên người ra, thể hiện khả năng bơi lội. Có thể nhanh nhất vào được bên trong tàu ngầm uy nghi đang nằm ở đó.

Nhưng có lẽ người nhanh nhất là Nghiêm Trạch, nhờ vóc dáng cao lớn mà việc hắn có thể chạm chân trên mực nước dâng cao đó là chuyện không có gì khó khăn. Khi mực nước đã quá sâu, tàu ngầm vẫn còn cách họ năm mét. Nghiêm Trạch mới vác Tư Mạn lên vai, để cho Nghiêm Luật nằm trên vai Tư Mạn. Hai người chồng lên lưng hắn, bàn tay mạnh mẽ vững chãi xải ra. Khả năng bợi lội được thi triển thì hai mẹ con Tư Mạn cũng được cập đến tàu ngầm an toàn không bị ướt dù chỉ một chút.

“Nhanh lên. Nước đã sắp ngập cả mật thất rồi!!!” Tư Mạn nhìn đám nguyên thủ vẫn bì bõm bơi liền nói.

Tiếng nước xối xả chảy xuống từ những khe đá, sóng vỗ mạnh tạo ra bọt nước tung tóe. Ngoại trừ nắp tàu là còn được hưởng không khí, ngay cả thân tàu cũng đã ngập trong biển nước thì mọi thứ đang dần dần cuốn lấy sự sống ở nơi này.

Khoảnh khắc nắp cống được đậy lại cũng chính là lúc nước bên ngoài đã hoàn toàn ngập úp toàn bộ mật thất, biến nơi đó thành thủy cung không thể có sự sống trên cạn xâm phạm cũng là lúc toàn bộ những người có mặt ở mật thất đã an toàn trong tàu ngầm, hoảng sợ ngồi bệt giữa sàn. Kinh hãi vì bơi lội giữa dòng nước mạnh mẽ. Những nguyên thủ kia người còn mỗi chiếc áo, người còn chiếc quần phờ phạc vì trải qua nguy hiểm kia nhìn ba người Nghiêm Trạch, Nghiêm Luật và Tư Mạn vẫn bình tĩnh tham quan tàu ngầm mà không khỏi kinh hãi.

“Mama. Luật đói...”

“Ở đây có chuẩn bị ít đồ ăn khô, nhóc ăn tạm đi. Mà ta đã nói ta không phải mẹ nhóc cơ mà.”

Bên cạnh một lớn một một nhỏ đang đôi co, Nghiêm Trạch chỉ yên lặng quan sát sắc mặt Tư Mạn. Hắn dường như đã nhận ra mảnh ký ức của cô về hắn đã hoàn toàn biến mất.

Đám nguyên thủ nhìn ba người kia mỗi người một cảm xúc thì không khỏi nghĩ thầm trong đầu. Trong lúc bối rối vẫn đủ tỉnh táo để tìm ra tàu ngầm và vào được đây trước tiên, quả nhiên không thể xem thường Nghiêm gia.

“Trong này ai có thể lái được tàu ngầm....”

Một nguyên thủ lên tiếng, chỉ là vừa nói xong đã phát hiện ra tàu ngầm vừa được khai máy nổ lên một tiếng ầm ầm. Lúc quay đầu mới phát hiện ra Nghiêm Trạch đang ngồi trên ghế chính điều khiển, bên cạnh ghế phụ là Tư Mạn đang đặt Nghiêm Luật lên chân, bình tĩnh kiểm tra từng nút điều khiển.

“Nghiêm chủ thượng! Anh có thể điều khiển được tàu ngầm sao? Đây không phải là tàu biển bình thường đâu....” Nguyên thủ quốc gia A lên tiếng.

Giữa lúc nguy nan bất cứ ai cũng không dám tự để bản thân mình nguy hiểm thêm một lần.

“Các người lái được chăng?” Nghiêm Trạch lạnh lùng đáp, tay vẫn không ngừng múa trên bàn điều khiển. Chúng nhân nhìn thấy Nghiêm Trạch đưa tàu ngầm ra khỏi vị trí, nhắm thẳng phía cửa hang động thoát ra khỏi mặt biển rộng lớn để cho tàu ngầm nổi lên mặt nước chạy động cơ diesel thì lúc này mọi hoài nghi thoáng chốc đều tan biến. 

Người đàn ông này quả nhiên qua được khóa huấn luyện NOT không phải nhờ may mắn.

Người nhìn Nghiêm Trạch bằng ánh mắt trầm trồ nhất chính là Tư Mạn, khoảng thời gian gặp gỡ chỉ được tính bằng phút với người đàn ông kia đã khiến cô hết lần này đến lần khác phải ngả mũ thán phục trước đầu óc nhanh nhạy linh hoạt cùng khí chất cao ngạo, ánh mắt chết chóc hiếm có của hắn. Thoạt nhiên cô nghĩ đến một điều, người phụ nữ có được người đàn ông như hắn cũng thật có phúc. Thế nhưng cô vẫn không quên những thông tin mà cô đã điều tra về hắn, trong mắt cô lúc trước hắn chính là ác quỷ. Nhưng khi tận mắt gặp gỡ, tuy rằng hắn hiểu nhầm cô là một người khác nhưng cô vẫn không tránh khỏi những cảm xúc ngưỡng mộ trước hắn.

Cô trầm tư một chút, liền bị Nghiêm Trạch bắt gặp cô đang chăm chú nhìn hắn, cô liền vội vã quay đầu đi, giả vờ xem xem Nghiêm Luật đang ngủ trong lòng cô có chỗ nào không ổn không.

“Em tên là gì?” Nghiêm Trạch đột nhiên cất giọng hỏi.

Tư Mạn bất ngờ quay đầu nhìn hắn, đây là câu hỏi đầu tiên mà hắn hỏi cô kể từ lúc gặp gỡ. Cô không ngờ hắn sẽ hỏi tên cô, có phải hắn đã nhận ra được bản thân đã nhận nhầm người rồi chăng?

Tư Mạn không biết tại sao lại bị ánh mắt người đàn ông này hấp dẫn, khuôn miệng như bị thôi miên tự động đáp lời, trả lời câu hỏi mà bất kỳ ai hỏi đến cô đều không chịu trả lời.

“Tôi tên Tĩnh Tĩnh.”