Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 2 - Chương 17




“Ôi trời, cái gì thế này...sáu, bảy, tám....” Tư Mạn nhìn đống số má cuối tập tài liệu, càng đếm càng hoảng: “Nhiều số không như thế này....Văn Trác, anh là tỷ phú đấy à?”

Biện Biện và Chu Mạt mím môi cười, không nghĩ đến Tư Mạn sẽ thắc mắc chuyện này thay vì thân phận của cô. Họ còn chuẩn bị tư thế để đón bão, nào ngờ cô lại quan tâm đến chuyện em gái ông trùm giàu có hơn là chuyện khác.

“Đây chỉ là số tiền được thống kê, những khoản đen không được thống kê nằm ở nơi khác.” Chu Mạt bình thản đáp.

Tư Mạn quăng tập tài liệu kia lao đến tóm cổ Lex trước sự ngạc nhiên của chúng nhân, cô trừng mắt nói:

“Chết tiệt, anh dám dấu tiền ăn một mình còn trước mặt em thì giả nghèo giả khổ, làm em phải học ba cái trò đi ăn cắp thông tin bán ra ngoài. Cũng may là em trời sinh giỏi ngón đó mới làm ăn được. Kiếm từng đồng bạc lẻ để chữa bệnh cho anh, dầm mưa dãi nắng đem tiền về. Vậy mà anh dám dấu mỏ vàng trong ruột. Anh xem em là cái gì? Osin chắc??? Nghèo đến mức nào mà có thể mua được ngôi nhà này?”

“Em bình tĩnh lại đi.” Lex giữ vai cô, dịu dàng nói: “Không phải anh giả nghèo giả khổ. Là anh thực sự không còn tiền nữa.”

Tin được không? Một người từng là tỷ phú, sao bây giờ lại nói không có tiền nữa mà vẫn có thể sống trong ngôi nhà như thế này?

James nãy giờ đứng nghe chuyện, thấy biểu hiện của Tư Mạn liền chen miệng vào: “Tĩnh Tĩnh à, tỷ phú cũng sẽ có ngày phá sản, gia sản của anh trai em năm đó đã vì một lần phân tranh mà cướp mất. Ngôi nhà này là anh làm của hồi môn để chờ em gả cho anh, anh đã nói mấy lần rồi mà.”

Nếu là người khác nói, Tư Mạn sẽ không tin một người dưng lại chịu mua cho anh em cô một ngôi nhà trên hòn đảo này để nuôi mấy mạng người. Nhưng vì là James, người đã chăm sóc cô suốt thời gian qua cho nên cô thật sự tin James vì cô mà chịu vung tiền. Người mà cô nợ nhiều nhất tính đến thời điểm hiện tại ngoài cái vị nghị sĩ vừa đỡ cô một phát đạn kia chính là James, người bạn tâm giao tri kỉ không thứ gì có thể đánh đổi.

Coi như lời James đủ ảnh hưởng. Cô hạ hỏa buông áo Lex, chỉnh lại thế ngồi cho Lex ngồi thoải mái. Bình tĩnh pha một tách trà nói:

“Trong tài liệu có nhắc đến quá trình mười năm anh làm lụng không ít lần gặp nạn vẫn có thể vững chắc ngồi ở ghế Chủ quân. Vậy tại sao năm năm trước anh lại đột nhiên chịu từ bỏ nó. Dù cho có phá sản, em cũng tin anh có thể lật ngược tình thế lấy lại nó.”

Chúng nhân tưởng rằng cô chỉ đọc sơ qua, nhưng thực ra cô đọc rất kỹ từng chi tiết kết hợp với tính cách của Lex, cô có thể cho ra kết luận của mình. Chắc chắn khi Lex còn tại vị là một quỷ vương, không một ai đủ sức lật đổ hắn chỉ trong một ngày. Chắc chắn có một lý do đặc biệt nào đó khiến hắn chịu từ bỏ quyền quý cao sang.

Lời này của Tư Mạn khiến sắc mặt chúng nhân ngưng trọng, tựa hồ như nhớ đến chuyện gì đó rất đau lòng, đặc biệt là sắc mặt trắng bệch của Lex. Họ ái ngại nhìn cô, trong mắt phản chiếu mảng ký ức u ám. Cô không thể biết rằng ký ức đó chính là hình ảnh cô mang một bụng máu, chính là ngày tháng cô dằn vặt mình trong đớn đau và cái ngày cô quẫn trí từ bỏ mạng sống. Đối với họ khoảng thời gian đó không khác gì địa ngục.

“Còn một điều nữa. Tại sao trong trí nhớ của em lại không hề nhớ được chuyện anh từng là ông chủ lớn vậy?”

Chúng nhân tĩnh lặng hít một ngụm khí lạnh không biết nói gì nữa. Bàn tay Lex cũng siết chặt lại nhưng e sợ cô đọc được biểu cảm liền vươn tay ra xoa đầu cô nhẹ nhàng đáp:

“Tĩnh Tình à....”

Chu Mạt bên cạnh liền đến bên cạnh cây đàn piano, tấu một khúc nhạc chỉ có vài nhịp điệu đơn giản nhưng lại khiến lòng người lâng lâng. Biện Biện nhanh chóng đốt trầm hương. James nhẹ nhàng đóng chặt cửa không để bất cứ tiếng động bên ngoài nào lọt vào.

Giọng Lex hòa lẫn với tiếng đàn kia, đưa nhịp vào tai cô: “Em quên rồi sao, năm đó em sống cùng bố mẹ, anh ra ngoài làm ăn, em không gặp anh nhiều năm nên không biết anh làm gì, ở đâu. Em đã có cuộc sống rất hạnh phúc. Năm năm trước bố mẹ qua đời, anh từ bỏ chuyện làm ăn, đón em về sống cùng....”

Tư Mạn mơ hồ nhìn vào đôi mắt Lex, dần dà bị làn khói từ trầm hương kia làm cho đầu óc choáng váng. Đôi mắt dần lờ đờ rồi nhắm hẳn lại nhưng đôi tai vẫn nghe rõ từng lời nói của Lex. Khi Lex kết lời, cả người cô rơi xuống vòng tay Lex, an tĩnh ngủ ngon.

Điệu nhạc ngưng lại, Biện Biện dập tắt trầm hương, James mở cửa thoát khí. Tất cả dường như đã xong xuôi. Lex đưa tay vuốt lọn tóc của Tư Mạn, giọng trầm uất nhẹ cất:

“Con bé rất thông minh. Sẽ có ngày thuật thôi miên này cũng chẳng thể che dấu được nó. Nghiêm gia đã khiến ký ức mà ta cho con bé bị phai mờ, chắc chắn nó đang nghi ngờ bản thân có phải là Bối Tư Mạn hay không.”

Kể từ sau khi tỉnh dậy, Tư Mạn đã quên hết mọi thứ đó. Lex đã dùng thuật thôi miên này, cho Tư Mạn một ký ức đẹp mà hắn tự mình vẽ ra. Để cô luôn sống những tháng ngày hạnh phúc như cô mong muốn. Những tưởng mọi thứ có thể yên bình như vậy cho đến khi Tư Mạn gặp Nghiêm gia, mọi thứ đã quá xa tầm tay Lex. Hắn không thể ngăn được nghiệt duyên này.

“Chuyện hôm nay có chỗ không đúng.” James bế Tư Mạn đặt lên giường, để cô an yên ngủ mà nói: “Theo tính cách của Nghiêm Trạch mà nói, một khi có Tư Mạn trong tay, hắn tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng để cô ấy bỏ trốn.”

“Quả thật như vậy, trên đường về tôi không thấy bất kỳ kẻ bám đuôi nào, cũng chẳng phát hiện ra thiết bị định vị nào trên người tiểu thư. Người của Nghiêm gia không có chuyện làm việc bất cẩn đến mức chỉ một người phụ nữ cũng không đối phó được như vậy.” Chu Mạt đáp.

“Tiểu thư vốn dĩ rất giỏi công phu và điểm huyệt. Loại được đám người đó rồi rời đi là điều có thể mà.” Biện Biện bày tỏ ý kiến.

“Khụ...khụ...” Lex ho hai hơi, Biện Biện vội vã đưa hắn ngụm trà, chậm rãi vuốt ngực cho hắn rồi xót xa nói: “Hôm nay ngài đi đường xa như vậy.....”

Lex nắm lấy tay Biện Biện, mỉm cười dịu dàng. Chẳng mấy khi cô chịu chạm vào người hắn ngoại trừ những lúc hắn như thế này. Cho nên bất kỳ lúc nào cũng nắm lấy cơ hội mà giữ lấy cô: “Tôi không sao, vì Tư Mạn, nhiêu đó có là gì.”

Biện Biện đỏ mặt vội vã rút tay ra khỏi bàn tay Lex, lùi về phía giường Tư Mạn, giả bộ chỉnh lại tư thế nằm của Tư Mạn.

James và Chu Mạt giả bộ nhìn trời nhìn đất không thấy gì cả, cho đến khi Lex rời mắt khỏi Biện Biện, quay trở về bộ mặt lạnh lùng:

“Nghiêm Trạch là cố ý để Tư Mạn đi.”

Lời này của Lex khiến cho sắc mặt James và Chu Mạt ngưng trọng bởi vì nó rất hợp lý. Căn bản Lex, Chu Mạt và một ít người của Lex không thể nào đối phó được với đám Nghiêm gia ở ngay trong bệnh viện và cảnh vệ của Kyle. Chưa nói đến số lượng thì chất lượng của đám cảnh vệ đó không thể đem ra so sánh với đám vệ sĩ của nguyên thủ quốc gia. Cảnh vệ so với đặc công không hề kém cạnh, cho nên việc Tư Mạn có thể qua được hàng rào người vượt tường là một chuyện đặc biệt khó tin như thế nào. Hoặc giả họ cố tình dấu bài, giả vờ bị cô hạ gục.

“Chỉ có thể là như vậy. Nếu không đám cảnh vệ ở bên trong bệnh viện đó nghe thấy giao tranh bên ngoài sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Có lẽ bọn họ biết hai phe đó chính là chúng ta và tên nghị sĩ sẽ không làm thương tổn tiểu thư nên mới giả vờ bị bom khói kia kìm chân.” Chu Mạt suy nghĩ một hồi nói.

“Tâm tư Nghiêm Trạch vốn dĩ không đơn giản. Hôm nay Tư Mạn lại có ý muốn bỏ đi, ắt hẳn sẽ gia tăng lực lượng phòng vệ khiến cho cô ấy giống như lúc ở Nghiêm gia, không cách nào trốn thoát được. Nhưng lần này việc bỏ trốn lại thuận lợi như vậy, chỉ vấp phải một vài đám người. Là hắn cố ý khiến cho Tư Mạn như nhận được bàn thắng, thực ra là hắn trả tự do cho cô. Nhưng....tại sao chứ?”

James càng nói càng mông lung. Hắn biết rõ Nghiêm Trạch đối với Tư Mạn như thế nào. Ngày hôm đó nói cho Nghiêm Trạch biết khoảng thời gian khủng hoảng của Tư Mạn, James cũng nhìn rõ được biểu hiện đau đớn của Nghiêm Trạch. Có chăng Nghiêm Trạch không dùng cách trói buộc cô nữa mà dùng cách khác để có được cô?

“James. Lần này tôi lại phải nợ cậu.” Lex nói: “Giúp chúng tôi tìm một nơi khác. Chúng ta phải rời khỏi đây.”

Suy nghĩ của Lex chính là Nghiêm Trạch muốn dụ rắn ra khỏi hang mới cố ý để Tư Mạn đi sau đó là tìm được nơi này. Cho nên đối với hắn nơi này đã không còn an toàn nữa.

“Nơi này không thể kết nối mạng, càng không có sóng điện từ. Nếu có người lạ xuất hiện chúng ta sẽ là người biết đầu tiên. Để tìm ra nơi thứ hai như thế này quả thực rất khó. Bây giờ lang bạt bên ngoài càng dễ bị phát hiện.” Một nơi có thể nói là vùng ẩn nấp tối thượng của James như thế này là một địa điểm tuyệt vời, khó có thể tìm được nơi thứ hai. Cho nên James vẫn tin tưởng Nghiêm Trạch không thể tìm được đến.

Lex tĩnh lặng không đáp. Hắn không nghi ngờ lời James nói, chỉ là hắn thừa biết năng lực của Nghiêm Trạch, đặc biệt là ý muốn chiếm đoạt Tư Mạn. Nghiêm Trạch sẽ dốc toàn lực để có thể có được cô. Đó là suy nghĩ chính xác nhất mà Lex có tính đến thời điểm hiện tại.