Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 1 - Chương 59-2: Đối mặt (2)




James cười nhạt: “Đừng mong lừa được tôi, nếu cô điều khiển được. Nghiêm Trạch đã chẳng giao việc này cho tôi.”

“Ấu trĩ.” Tư Mạn lạnh lùng đáp: “Anh ta cùng tôi cũng chỉ quen biết một thời gian, còn chưa biết cái gì tôi không làm được. Cho nên mới chỉ giám giao cho anh. Tôi sẽ không ngu ngốc để bản thân không cách nào quay về mà mở miệng đe dọa anh.”

James nghe cô nói xong, sắc mặt thoáng đổi. James liếc mắt sang Tư Mạn, vẻ mặt cô rất bình thản, không giống là đang nói dối. Vả lại Ephemera nổi danh yêu mạng hơn bất cứ thứ gì, cô sẽ không vì kẻ khác mà liều chết. Đó là những gì trong hồ sơ về cô mà James điều tra được.

Chỉ là James biết rõ Tư Mạn là một kẻ lừa đảo, nửa chữ cô nói cơ bản muốn tin cũng chẳng giám.

“Tôi không tin.” James kiên quyết giữ vững tay lái, hướng thẳng đường thoát ra khỏi khu vực sườn núi.

Lạch cạch.

Tư Mạn tìm được một chỗ dựa hợp lý, lần nữa chĩa họng súng về phía James, bình tĩnh lên đạn: “Cần Cyclic: Điều khiển trực thăng bay tới, bay lùi, bay ngang sang trái, sang phải. Cần Collective: Điều khiển độ cao lên, xuống của trực thăng. Phía đầu của chiếc cần này có một tay vặn dùng để thay đổi tốc độ quay của cánh quạt, điều khiển vận tốc trực thăng. Nếu động cơ bị tắt động ngột, rotor vẫn sẽ tiếp tục quay để phi công có thể hạ cánh một cách từ từ. Chỉ riêng từng đó, tôi đã có thể tiếp đất an toàn, chưa cần nói đến những phương diện khác. Anh có cần tôi bổ sung thêm về motor không?”

Giọng nói và dáng vẻ đầy thách thức của Tư Mạn rót niềm tin vào đầu James, lại nhìn họng súng lạnh lẽo đang chĩa về phía mình. James cắn răng, tay cấu chặt vào nhau hừ lạnh, không tình nguyện quay đầu lại. Hướng bay về phía Nghiêm Trạch.

Cho dù hắn không muốn, nhưng không thể thách thức tay súng như Tư Mạn, hắn vẫn chưa muốn bỏ mạng ở nơi này.

Tư Mạn vẫn giữ nguyên họng súng, không có ý định bỏ xuống, James đương nhiên không thấy được vẻ mặt đã thả lỏng của cô sau màn thắng này.

Cô chưa từng đi trực thăng, đương nhiên không biết điều khiển, mấy thứ cô nói, chẳng qua là nhận được từ đồng hồ đa năng của mình, còn lại cái gì cũng chẳng biết lại đánh một cú lừa ngoạn mục vào James. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc cứu người, cái gì cũng dám làm.

Thế nhưng Tư Mạn lại quá bất cẩn, vì cho rằng James đã thuận theo cô mà quay trở về, lại không tính đến James chờ cô sơ hở đã sớm để trực thăng ở chế độ tự động. Bàn tay nhanh chóng nắm lấy họng súng hướng ra ngoài, một thân vươn tay ra nắm lấy Tư Mạn hòng khống chế cô.

“Muốn trở về với hắn ta? Làm gì có chuyện dễ như vậy?” Trần đời vốn đã là thứ James muốn, hắn tuyệt đối phải dành cho bằng được. Hôm nay thứ James đặt cược để đổi về, nhất thiết không để cô có cơ hội trả lại cho kẻ khác.

Tư Mạn bị giằng lấy súng, rất nhanh bật người về phía sau lấy đà tung một cước về phía James. James lại không phải dạng vừa nhanh chóng né được, cánh tay dài lớn chụp lấy cổ chân cô vặn một cái. 

Tư Mạn bị đau hét lên một tiếng, vùng vằng dùng chân còn lại liên tiếp đá vào mặt James. Trực thăng quá nhỏ, địa thế chật hẹp, cô dù cho võ công cái thế cũng chẳng thể đả thương được một người đàn ông cao to đã qua huấn luyện.

Cho nên dù Tư Mạn có vùng vẫy như thế nào, James chỉ cần một cái khóa tay lập tức trói được Tư Mạn. Tuy nhiên cô lại chẳng hề chịu an phận mà liên tiếp vùng vẫy cho dù bị hắn khóa chặt hai tay.

“Chết tiệt!” James cắn môi chửi thề, hắn lập tức đè Tư Mạn dưới thân, dùng thân khóa chặt nửa người cô, tay phải tóm lấy hai cổ tay cô, tay còn lại bóp cổ Tư Mạn, ép buộc cô nhìn vào mắt hắn: “Nào, ngoan, tôi sẽ cho cô toàn thây trở về.”

Đôi mắt Tư Mạn đỏ âu những tia máu, cả cơ thể vô lực bị James khống chế, ánh mắt sắc lạnh kia lồ lộ vẻ khinh bạc, những giọt mồ hôi đã sớm trôi đi lớp hóa trang kia, hiện rõ đường nét gương mặt thật của cô. 

Cô gầm gừ nhả từng chữ:

“Nói đi. Anh muốn gì?”

James tuốt thắt lưng của hắn ra, trói tay cô lại, cười gian xảo: “Tôi chèo đèo lội núi vượt đại dương đến đón cô về trụ sở, còn hỏi tôi muốn gì? Cô có bị ngốc không?”

Bị thắt lưng trói chặt, chân lại bị James dùng một sợi dây cố định, cô hừ lạnh: “Không có lệnh bắt anh lại dám mò đến. Rõ ràng FBI ngoại trừ anh và hai gã đi cùng, không ai biết thân phận của tôi. Nếu không đã chẳng để anh tự mình đến đây.”

Bởi vì Tư Mạn biết thân phận con trai cục trưởng của James, bố của hắn nhất định sẽ không để con mình đơn phương độc mã vào hang cọp. Lại nói mạng của cô được treo thưởng hậu hĩnh như vậy, đám đặc vụ khéo khi lại ầm ĩ tranh nhau đi bắt cô về. Cho nên ngay từ khi nhìn thấy James Khải Huân không có ai hộ tống mà đến. Cô đã biết thân phận cô ở FBI chưa hẳn đã bị lộ, hắn còn có ý định khác.

Ánh mắt James thú vị nhìn cô, cốc vào trán cô một cái nói: “Thông minh không hẳn là tốt người đẹp ạ.”

Tư Mạn khinh bỉ nhìn hắn.

Lạch cạch!!!

Đương lúc hai người đang tranh cãi, trực thăng đang ở chế độ bay tự động vang lên tiếng động lạ, một mùi khét thoang thoảng trong gió tràn vào mũi James.

James vừa trở mình, còi báo động ở buồng điều khiển lần nữa phát ra âm thanh dọa người, màu đỏ nhức mắt liên tục chớp nháy, còi hú lên in ỏi, đủ khiến cho sắc mặt James và Tư Mạn trắng xanh.

“Không phải anh muốn ám sát tôi đấy chứ?” Tư Mạn mặt vàng như nghệ nhìn James đang lật đật điều chỉnh lại bộ điều khiển, mồ hôi lặng lẽ rơi trên thái dương, sắc mặt của hắn như muốn khóc tới nơi.

Toàn bộ trực thăng vang lên tiếng máy móc va đập, hơi nóng trên cánh quạt bổ xuống đầu họ. Cảm nhận rõ phần trên đã bốc cháy, tựa hồ đã đạt quá ngưỡng cho phép.

“Này....không...không lẽ....”

Tư Mạn hồi hộp nói. Cô còn chưa nói xong, thước phim rơi tự do lúc nãy lần nữa tái diễn. Lần này mọi thứ còn kinh khủng hơn lần trước, bởi vì Tư Mạn cơ bản không có chỗ bám, cả cơ thể đều bị trói chặt.

Thế nhưng chưa để cô phải xoay lần nữa. Trước khi trực thăng kịp rơi tự do. James giống như một con nhạn, đạp tung cửa. Vươn người về phía sau ôm lấy Tư Mạn, lao ra bên ngoài.

“A!!!!!”

Tất cả mọi trạng thái sợ hãi, kinh hoàng của cô đều tập trung vào tiếng la hét. Cả thân thể bị trói như con nhộng của cô nằm gọn trong lòng James Khải Huân. Chỉ nghe thấy bên tai là tiếng gió vù vù như muốn đâm thủng màng nhĩ, áp suất không khí hay lực hút trái đất gì gì đó lúc này đều chỉ gộp thành hai chữ ‘kinh hoàng’.

Thời điểm cô nhìn thấy vẻ mặt sắc lạnh cứng rắn nhất mực bảo vệ cô của James Khải Huân cũng là lúc trực thăng rơi xuống một khoảng không nhất định rồi....

Bùm!!!

Như một quả cầu lửa, trực thăng cứ thế bốc cháy rồi lao xuống hẻm núi vỡ tan.

Trực thăng vừa nãy Tư Mạn còn ngồi bên trong bây giờ giống như một hòn than, bốc khói nghi ngút, rơi thành từng mảnh, từng mảnh....

Còn Tư Mạn và James bị áp lực từ lực nổ, tốc độ rơi càng nhanh chóng. Sau đó là một tiếng ‘tõm’ mạnh mẽ.

Sức lạnh của nước lan tỏa ôm lấy thân thể Tư Mạn, cô lúc này mới biết địa điểm cô rơi xuống là một con sông. Trong lúc cô đang thầm cảm tạ trời đất vì địa điểm rơi quá mức tuyệt vời này, lại phát hiện ra James không thấy đâu nữa, mà quan trọng hơn kĩ năng bơi lội của cô bây giờ là một con số không tròn trĩnh. Chân tay bị trói, cô làm sao ngoi lên đây?

Tư Mạn bị nước làm cho phổi ngập úng, cả cơ thể dãy dụa vô ích dưới dòng nước lạnh cóng, cô chỉ nhìn thấy ánh sáng đơn độc lẻ loi từ dưới đáy. Đầu óc càng ngày càng choáng, nhịp thở dường như đang tê liệt.

Tay chân dù có cố thế nào cũng không thể thoát được dây trói của James, cô lúc này quả thực hận không thể bắn chết James, vì hắn mà cô biết bơi cũng chẳng thể bơi được. Phổi càng lúc càng cạn kiệt khí, tròng mắt bắt đầu mờ dần...

Không lẽ cô cứ như vậy mà chết sao? Cô sống còn chưa đủ? Chơi còn chưa đủ? Hưởng phúc từ Nghiêm Trạch còn chưa đủ?

Cô không muốn chết.

Không muốn chết!!!