Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 1 - Chương 45: Nguyên nhân từ đâu




Tư Mạn vì đói mà tỉnh giấc, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu. Chỉ là khi tỉnh lại đã thấy trời sáng. Đầu đặc biệt đau nhức, thân thể lại không có sức lực. Hồi lâu mới có thể lấy lại tiềm thức trước khi ngủ.

Một mảng ghi nhớ vụt qua chớp nhoáng, đó là hình ảnh Nghiêm Trạch hòa mình trong ánh trăng bạc, những nụ hôn nóng bỏng của hắn thả trên người cô như vẫn còn đó. Ánh mắt của hắn trong đêm như ma quỷ dẫn đường, đặc biệt là cảnh tượng cô ôm lấy hắn như muốn đắm chìm trong hoan lạc là hình ảnh rõ ràng nhất trong đầu cô.

Bất giác toàn thân Tư Mạn lạnh toát. Cô căn bản không thể chấp nhận nổi hiện thực kia, liền lắc đầu phủ định.

Là mơ, chỉ là mơ thôi.

Thế nhưng lúc cô ngắm mình trước gương, nhìn thấy những dấu hôn ửng đỏ trên cổ, ngực và đùi rất đậm kia, chính là những minh chứng hùng hồn nhất cho sự kiện đêm qua hoàn toàn là sự thật.

Tư Mạn sợ đến đứng không vững quỳ thụp xuống đất, thở không ra hơi ngơ ngác nhìn căn phòng quái dị của Nghiêm Trạch một lượt, lại lấy tay tự đánh vào đầu mình.

Trời đất quỷ thần ơi, cô điên rồi. Điên rồi!!!

Bất chợt nhớ đến hôm qua rõ ràng đang yên ổn, không hiểu sao lúc Nghiêm Trạch xuất hiện cơ thể liền có phản ứng kỳ lạ mới làm ra hành vi ngông cuồng đó.

Vội vã kiểm tra phía dưới một chút, cảm thấy thân thể ngoài vài ba dấu hôn còn lại hoàn toàn bình thường. Trong đoạn ký ức đêm qua, cô vẫn biết được điều mà đáng lẽ sẽ xảy ra đã không xảy ra.

Tư Mạn hơi nheo mi vân vê cằm. Đối với một người đàn ông mà nói, đã đến mức lõa thể trước mặt nhau, những đụng chạm da thịt cần thiết đều đã đạt tới, vậy mà có thể không tranh thủ lúc cô bất tỉnh nhân sự mà làm tới, thoát ly cảm giác khó chịu từ dục vọng cơ thể, quả nhiên làm khó hiểu. 

Hoặc có lẽ Nghiêm Trạch đối với chuyện này vẫn rất trượng nghĩa, chỉ khi cả hai tỉnh táo thuận tình mới có thể tiến hành cùng nhau. Hoặc giả....hắn không có hứng thú?

Không thể nào, không có hứng thú thì nào có lăn cùng cô như vậy?

Nghĩ chốc Tư Mạn liền thấy bản thân có chút khoa trương. Cô vốn không quá chú trọng những đêm xuân, xem rất nhiều bộ phim ướt át cơ thể, nhưng lại chưa từng có cảm nhận thực tế. Đối với đàn ông ngoài kia cô cũng không có cảm tình đụng chạm, cho nên vô tâm đối với loại chuyện này.

Nhưng đêm qua cùng Nghiêm Trạch một chút, rõ ràng lúc đó tinh thần vẫn có chút tỉnh táo, cảm nhận lăn cùng hắn có một sự đê mê khác biệt, trong lòng không chôn dấu khoái cảm ngọt ngào, muốn cùng hắn chốt hạ màn cuối.

Đến đoạn này Tư Mạn lại tự tay tát mình một cái. Cô quả thực là biến thái. Sao lại muốn cùng tên quỷ vương đó chứ.

Lại nghĩ đến hôm qua có chuyện bất thường. Ba người Miêu, Báo, Bân thay tính đổi nết, đối đã với cô cực kỳ tốt. Cô đã liệu đến chuyện ba người có âm mưu, nhưng đến cuối ngày lại không phát hiện ra có gì xảy ra, chỉ cho đến khi gặp Nghiêm Trạch.

Phản ứng cơ thể chính là câu trả lời xác đáng nhất, cô không thể khi không lại trở nên mê muội như vậy.

Vội bật người dậy tắm rửa sạch sẽ, thay áo quần rồi lao như bay ra ngoài với vẻ mặt căm phẫn.

Không ngại ngần quan tâm người Nghiêm gia đang mặt mày rạng rỡ cúi chào cô, hành vi cung phụng cùng cử chỉ kính trọng khác hẳn ngày thường này cơ bản không thể khiến Tư Mạn đang lửa giận bừng bừng lúc này để tâm tới.

Cô bước thẳng vào phòng ăn, đập vào mắt trước tiên là hai vị đại nhân cao quý, Hắc Báo, Hắc Miêu đang quỳ trước cửa, mắt thâm quầng, mặt bạc phơ, môi run run không khác gì xác chết. Vị quân sư họ Tạ nào đó thì đến giờ ăn vẫn được ăn cơm, nhưng lại là ăn trong góc, mặt úp vào tường, vừa ăn cơm vừa mếu máo.

“Ba người!!! Nói mau, hôm qua đã bỏ gì vào thức ăn nước uống của tôi???” Tư Mạn cơ bản giận quá hóa liều, nhìn thấy ba tên đại nghịch bất đạo liền chỉ tay la hét.

Chỉ biết vừa dứt lời cổ ba vị kia liền rụt lại, mồ hôi trên trán chảy xuống hai hàng.

“Bỏ thuốc???” Giọng nói lạnh lẽo trầm trầm từ bàn thượng cất lên. Lúc này Tư Mạn mới nhìn thấy trong phòng ăn, Nghiêm Trạch đang ngồi trên bàn dùng bữa, quản gia Sam đứng bên cạnh tận tình phục vụ. Có lẽ sự xuất hiện vừa rồi của Tư Mạn, hắn đã thu hết vào mắt.

“Chủ....” Tư Mạn vừa nhìn thấy Nghiêm Trạch, không hiểu lý do liền đảo mắt sang chỗ khác, người cũng nóng lên, hai má bất giác ửng đỏ. Không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Cứ nhớ lại từng đường nét thân thể hắn cuộn mình trên người cô, cổ họng lại trở nên khô khốc.

“Nói đi.” Nghiêm Trạch vẫn bình thản dùng bữa, chỉ trầm trầm hạ lệnh.

Hắc Miêu đang quỳ nhận ra không thể dấu diếm, liền thấp giọng nói: “Là xuân dược.”

Tư Mạn nghẹn họng trân trối. Thì ra cô bị hạ xuân dược. Cho nên đối với đàn ông mới làm ra cái tác phong đó.

Nhưng thay vì tức giận, trong lòng Tư Mạn lại không tránh khỏi vui mừng. Phải thế chứ, vì thuốc cô mới có hứng thú với Nghiêm Trạch, còn không sao cô phải chọn hắn chứ. Thế gian này đâu thiếu đàn ông.

Ngược với vẻ mặt thỏa mãn của Tư Mạn, câu trả lời của Hắc Miêu và ánh mắt như đã được giải tỏa của Tư Mạn khiến cho đôi đũa trên tay Nghiêm Trạch chỉ chớp mắt đã gãy làm đôi. Nộ khí bùng lên như một ngọn lửa, đâm thẳng vào tâm can chúng nhân như muốn thiêu cháy tất cả.

“Hay, hay lắm. Dạo này các người được ưu ái quá rồi.” Nghiêm Trạch lạnh lùng nói. Ánh mắt sắc lạnh đủ để khiến chúng nhân sợ hãi không dám nói thêm bất cứ lời nào.

Tư Mạn cơ hồ nghĩ ngợi, có lẽ Nghiêm Trạch rất giận giữ vì bị cô vồ vập như vậy. Nếu thế khả năng hắn không có hứng thú với cô là rất cao, sự vụ hắn cùng cô lăn đất có lẽ cũng vì hắn bị hạ xuân dược mà ra.

Lại nhìn ba người Tạ Bân, Hắc Báo, Hắc Miêu là thân tính của Nghiêm Trạch, nghĩ hoài không ra tại sao họ lại hứng thú với chuyện hầu đêm của Nghiêm Trạch như vậy. Mất bao nhiêu công sức chỉ vì một đêm của hắn, rốt cuộc là vì lý do gì?

Ngay lúc Nghiêm Trạch sắp hạ chiếu xử phạt thì bên ngoài cảnh vệ bẩm báo có khách đến:

“Thưa là Phùng Khắc.”

Phùng Khắc chính là kẻ mà Nghiêm gia cùng Tư Mạn đã cất công đi cướp về từ tay FBI, người duy nhất có thể phá kiện hàng của Lex mà Nghiêm Trạch đã giao nhiệm vụ từ vài tháng trước. Bây giờ trở về có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nghiêm Trạch không nói thêm gì, tạm tha cho ba người nhiều chuyện kia mà bước ra khỏi bàn ăn, đi qua Tư Mạn mà không nhìn lấy cô một cái.

Tư Mạn hơi ngạc nhiên. Trước nay Nghiêm Trạch chưa từng cho cô ăn quả bơ như vậy, cô đã làm gì sai sao?

“Thưa, Phùng Khắc đang đứng ở ngay bên ngoài.”

Có lẽ là chuyện rất gấp. Tên Phùng Khắc kia có thể vội vã đến tận cửa phòng ăn như vậy để tìm Nghiêm Trạch.

Hắc Báo, Hắc Miêu được ân xá, mừng mừng tủi tủi đứng dậy chỉnh đốn tác phong, chưa đầy vài giây đã lấy lại phong độ đi theo sau lưng Nghiêm Trạch.

Tư Mạn nhìn ba người họ bước ra cửa, sực nhớ có chuyện cần hỏi Nghiêm Trạch mới mất công chạy đến đây liền đi theo họ ra ngoài.

Vừa bước ra đã nhìn thấy một gã cao lớn đầu trọc lóc y hệt tên Rắn Độc cô đã gặp từ trước đang đứng đó, ánh mắt hắn rất khác lạ, không hề giống tên Rắn Độc chút nào.

Hắn nói gì đó với Nghiêm Trạch, nhìn thấy phía sau Nghiêm Trạch có người liền đảo mắt qua một chút, nhưng mắt vừa rời khỏi Tư Mạn lập tức quay trở lại nhìn cô. Lâu hơn vài giây, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn giọt máu.

Lắp bắp một hồi, hắn kinh hãi thốt lên: “Bối....phu nhân.”