Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 1 - Chương 42: Hậu hoa viên




Có câu: “Người tính không bằng trời tính.”

Quả thực chính xác. Thời điểm tách trà được mang lên, Nghiêm Trạch đã rời khỏi thư phòng từ khi nào. Hắc Miêu chỉ nghe cảnh vệ báo lại, Nghiêm Trạch đã đến hậu hoa viên phía sau câu cá, sớm đã căn dặn không cần mang trà đến.

Tạ Bân cùng Hắc Báo nghe vậy liền tất tưởi chạy đến:

“Nửa đêm nửa hôm lại chạy đi câu cá, không phải lão gia và chủ thượng lại cãi nhau đấy chứ?” 

Chúng nhân tại Nghiêm gia này đều rất rõ tính tình của Nghiêm Trạch, những khi tâm trạng không vui, hắn sẽ mặc kệ ban ngày hay ban đêm, buổi sớm tinh mơ hay đêm đen lạnh lẽo mà ra hoa viên câu cá. Mặc dù có ngồi nửa ngày không có cá mắc câu, hắn cũng sẽ im lặng ngồi chờ mà không ai hiểu nổi mục đích của hắn là gì.

Chính vì sở thích quái dị này mà lúc xây thủ phủ, người nhà Nghiêm gia rất chú trọng hậu hoa viên, đặc biệt là bờ hồ nhỏ để thỏa mãn gia chủ. 

Bờ hồ nhỏ này có diện tích khá bao quát, nằm phía sau tòa nhà thứ hai, xung quanh có rất nhiều hoa trắng, bãi cỏ xanh mượt và những đám tầm xuân thi nhau leo trên bờ tường. Hậu hoa viên này không đa màu đa sắc như công viên, cũng không ảm đạm thê lương như nghĩa địa.

Tuy rằng hoa cỏ thưa thớt nhưng phong cảnh lại đặc biệt hữu tình nhờ có một cái thác nhỏ nhân tạo nằm ngay cạnh bờ hồ. Một cái đình viện nhỏ phong cách cổ kính và vài chú chim được nuôi tự do trên mái đình.

Chính vì đặc biệt xây dựng riêng cho Nghiêm Trạch, nên có thể nói khu vực này là cấm địa, không cho phép bất kỳ ai ra vào. Cho nên lúc Hắc Miêu đến tìm Nghiêm Trạch cũng đã bước vào giờ cấm kị, theo nguyên tắc mà không được bước vào nửa bước.

“Không lẽ kế hoạch của chúng ta chỉ vì một tách trà mà thất bại như thế này sao?” Tạ Bân khổ tâm nói. Ông giở nhất chính là làm quân sư ba cái chuyện cấm trẻ con này, lần này ba người hợp lại không thành công, cũng coi như là một bài học.

“Không sao, chờ cho chủ thượng ra, Hắc Miêu sẽ lại pha cho hai người cốc nước khác. Đêm nay không xong mai lại pha tiếp.” Hắc Báo nghiến răng quả quyết nói, hắn không tính không hạ dược được hai người kia trong khi ba người rất thân cận.

“Anh nghĩ sao vậy, thuốc của tôi đâu phải vitamin, muốn hạ lúc nào cũng được, phải tùy vào thời gian, liều lượng và chế độ ăn uống của chủ thượng mới đảm bảo không hao tổn tinh lực của ngài ấy.” Hắc Miêu là chủ mưu sáng chế nhưng đặc biệt săn sóc kỹ càng sức khỏe của Nghiêm Trạch nên không dám làm liều.

Tạ Bân cùng Hắc Báo nghe vậy liền cảm giác lực bất tòng tâm.

“Giờ này chỉ e Bối kia cũng đã ngủ, lần này chúng ta coi như thất bại.” Hắc Miêu ỉu xìu nói.

“Đâu có, lúc nãy tôi có tạt ngang qua, nghe nói Bối Tư Mạn đã đi ra ngoài dạo, lại bận chạy qua bên này nên không biết cô ta đã dạo ở đâu.” Hắc Báo vô tư nói.

“Đi dạo?” Hắc Miêu thoáng bất ngờ, nghĩ đến điều gì đó liền nói: “Nghiêm gia chúng ta kiêng kị phụ nữ, Bối Tư Mạn nếu có xuất đầu lộ diện sẽ nằm trong tầm mắt của hầu hết cảnh vệ, họ cũng sẽ sớm báo cáo chúng ta. Nhưng từ nãy đến giờ vẫn không nghe họ động tĩnh.”

“Không lẽ Bối tiểu thư tìm đường bỏ trốn rồi?” Tạ Bân nhìn qua Tư Mạn cũng biết, cô không ít lần nuôi mộng bỏ trốn, thế nên có thể lén lút ‘đi dạo’ thần không biết quỷ không hay thì chỉ có thể là bỏ trốn.

“Nếu thật là như vậy, chủ thượng quay về không thấy cô ta, chúng ta sẽ bị chôn chung một mồ mất. Mau đi tìm.” Hắc Miêu lập tức trở nên khẩn trương, tất tưởi chạy đi.

Hắc Báo nghe vậy thoáng xanh mặt rồi lập tức đuổi theo.

Chỉ riêng Tạ Bân vẫn bình chân như vại, nhìn hai bóng người xa khuất, lại đưa mắt nhìn về hậu hoa viên. Nơi mà lúc nãy cảnh vệ đã báo lại cho ông, đã nhìn thấy Tư Mạn đi về phía đó, một cảnh vệ khác đã định tới ngăn cản nhưng chỉ trong chớp mắt đã không thấy người đâu.

Từ lúc ở mật thất, Tạ Bân đã nhìn rõ công phu của Tư Mạn, cho nên sớm đã nhận ra, nơi mà Tư Mạn đi đến. 

Khóe môi kia khẽ dãn ra một nụ cười ranh mãnh, vừa đút tay vào túi vừa thông thả đi về phía hậu hoa viên, vẻ mặt vui mừng lộ rõ.

Cảnh xuân đêm nay, mình ta xem là đủ rồi. Ha ha.

Nghiêm Trạch ngồi trong đình viện tối như mực, chỉ có ánh trăng hờ hững rơi xuống thân ảnh cao lớn của hắn với một thân phục đen muôn thuở. Ánh mắt sâu như động không đáy tĩnh lặng nhìn mặt hồ không có chút gợn sóng. Gió khẽ đưa cành cây rung lên, khiến bóng cây loang lổ dưới đình viện nhỏ. Tiếng nước từ thác nhỏ vang lên như một khúc tình ca giữa đêm huyền ảo.

Bóng hình Nghiêm Trạch hệt như một bức tượng cao lớn với khí tức đáng sợ, chỉ là lúc này vẻ mặt hắn đặc biệt yên tĩnh, cũng khiến cho nguyên khí đáng sợ ngày thường lui đi vài phần, chỉ còn bóng hình đơn độc ngồi đó mặc kệ thế giới không ngừng chuyển động.

Sột soạt.

Bỗng nhiên một tiếng động nhỏ cách đó không xa vang lên, cắt ngang mạch đập của thiên nhiên, ngắt đi nhịp nước đang chảy bên tai Nghiêm Trạch. Mi tâm khẽ nhíu, ánh mắt sắc như lưỡi gươm linh động di chuyển.

Giữa đêm đen bao bọc đất trời, Nghiêm Trạch nhìn thấy một thân ảnh mỏng manh như liễu tơ, mái tóc dài cố định bằng một sợi dây nhỏ, váy dài ôm lấy thân thể kiều diễm, ánh trăng soi qua mặt hồ, phản chiếu gương mặt trắng ngần với đôi mắt lấp lánh vài giọt nước mong manh, đôi má kia ửng hồng, cuộn tròn những dòng nước mắt nóng hổi rồi lăn xuống.

Mi tâm Nghiêm Trạch càng nhíu chặt.

Không phải hắn đã dặn cô, tuyệt đối không được vì bất cứ chuyện gì mà khóc sao?

Nghiêm Trạch không lên tiếng, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ im lặng nhìn Tư Mạn được ánh trăng kia soi sáng, mặc kệ những giọt nước mắt đã trượt dài xuống cổ.

Tư Mạn căn bản không thể nhìn thấy Nghiêm Trạch, hắn đứng trong bóng tối, cô ở ngoài ánh sáng, mặc nhiên nghĩ rằng ở đó không có ai nên mới có thể khóc một hơi như vậy.

Đưa tay quyệt nước mắt đọng trên mi, Tư Mạn ngước mắt lên nhìn ánh trăng vằng vặc kia, cố gắng dãn ra một nụ cười:

“Ba, mẹ. Tư Mạn có lỗi, bao nhiêu năm như vậy chưa một lần đi thăm hai người. Có phải hai người rất giận con không?”

Mi tâm Nghiêm Trạch dãn ra, ánh mắt trở nên sâu hun hút vẫn dán chặt vào cô, bàn tay đan vào nhau, chất chứa một nỗi niềm sâu thẳm.

“Con xin lỗi, con không muốn quay lại nơi đó. Con không muốn nhớ lại lúc đó. Con không thể để ba mẹ biết được con đã khổ sở như thế nào để lớn lên. S-Anonymous là địa ngục, nơi đó đã hành hạ một đứ trẻ mới chỉ bảy tuổi như con, nơi đó dày vò con, xã hội này nghiền nát con. Con không thể.....không....con không dám quay về.....con không dám....” Giọng nói thanh mảnh của Tư Mạn vang lên giữa không gian yên lặng, thanh âm đứt quãng thể hiện cho một trái tim đã vỡ tan từ lâu. Giống như cô đang thì thầm với ánh trăng, với những người đã không còn tồn tại.

Hơi nước nóng hổi tràn xuống khắp mặt cô, khiến đôi mắt cô đỏ rực. Đôi chân cô mất lực quỳ thụp xuống đất, khẽ nấc lên thành tiếng, không ngăn cản những giọt nước từ trong tim cô tràn ra. Để mặc cho bản thân một lần yếu đuối.

Trong khoảng không thiên nhiên thơ mộng, tiếc khóc vỡ vụn thành tiếng bi ai, oán thán cho một đời đau đớn. Cô khóc cho gia đình oan nghiệt, khóc cho số phận khổ hạnh. Tiếng nấc nghẹn ở cổ cứ hết lần này đến lần khác quặn lấy trái tim cô.

Ngay cả ánh trăng kia cũng trở nên ảm đạm, gió không buồn thổi, nước không muốn nhảy nhót, tiếng khóc của cô ngậm một tiếng buồn xa xăm không ai hiểu thấu.

Bỗng nhiên cổ tay cô bị bóp chặt đến đau điếng, một bàn tay to lớn cứng cáp nâng lấy cằm cô, bắt cô đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Tôi đã nói với em không được khóc rồi mà.”

“Hả....Tôi....”

Tư Mạn bất ngờ đến quên cả khóc tiếp, chỉ mới kịp định hình người mới từ trên trời rơi xuống là Nghiêm Trạch thì bất ngờ khuôn mặt lạnh tanh kia áp sát vào mặt cô, đôi môi kia đặt lên môi cô, ngậm lấy.

Tư Mạn mở căng hai đôi mắt ra nhưng tai thì dần ù đi, mọi dây thần kinh đều tập trung vào môi, cảm nhận rất rõ hơi thở gần như hòa quyện với hơi thở của cô. Đôi môi kia ngậm lấy khóe môi cô, đầu lưỡi khẽ di chuyển.

Tim Tư Mạn đánh thịch một cái, tâm can bất ngờ bốc lên một ngọn lửa lớn, cả cơ thể như bị điện giật, luồng máu nóng kia chạy khắp người cô, từ đầu não cho đến bàn chân bất giác nóng như lửa đốt. Ngay cả hơi thở cũng như có thể phóng ra lửa. Mọi thứ đều hoàn toàn tập trung vào làn môi nóng bỏng của Nghiêm Trạch.

Vào trường hợp này cô nên đẩy hắn ra mới phải chứ. Nhưng cơ thể cô sao lại trở nên cứng đờ như thế này?