Thương Tiểu Quả Phụ - Hoa Bỉ Ngạn

Chương 63: Xoa Xoa Cho Nàng




Bụng Ngọc Tú giờ đã được hơn năm tháng, sau giờ ngọ nàng đang ở trong viện phơi nắng bỗng có cảm giác bụng chấn động một cái cứ như có ai đó đánh một quyền từ bên trong.

Lúc trước khi nương nàng mang thai, nàng thường ở bên cạnh bà bởi vậy nàng bảo bảo đang duỗi người.

Nàng vội vàng kêu Lâm Tiềm tới, lấy tay hắn đặt lên trên bụng mình, hai người đều nín thở chờ đợi, quả nhiên tiểu bảo bảo lại đá nàng lần nữa.

Lâm Tiềm sửng sốt ngay tại chỗ, mặt ngơ ngác hồi lâu mới nói: "Đúng là động rồi.".

Ngôn Tình Hài

Ngọc Tú cười nói: "Không lẽ thiếp lừa chàng?"

Lâm Tiềm đưa tay đặt lên bụng tiếp, hắn muốn được cảm nhận cảm giác đó lần nữa nhưng đợi nửa ngày mà không thấy có động tĩnh gì, hắn nghi hoặc: "Sao không động nữa?"

Ngọc Tú vỗ về bụng mình nói: "Sao động mãi được chứ, động nhiều bato bảo không mệt sao?"

Lâm Tiềm rút tay về, chăm chú nhìn chằm chằm bụng nàng, nhìn đến nửa ngày mới nghiêm túc nói: "Bảo bảo, con đá nhẹ thôi, đừng đá đau nương con."

Ngọc Tú che miệng cười không ngừng.

Tuy đã quyết định làm võ quán nhưng vẫn còn hàng loạt các vấn đề về chuyện bố trí và xây dựng, Tiêu Lâu không thể quyết định một mình vì thế Lâm Tiềm thường xuyên chạy tới huyện thành.

Do hắn không yên tâm về Ngọc Tú, vì thế sáng sớm hắn đã chạy vào trong huyện tối thì gấp gáp trở về.

Ngọc Tú gần đây thường đi tiểu đêm, tối ngủ không được ngon nên ban ngày ngủ nhiều hơn một chút.

Mỗi buổi sáng tỉnh dậy đã thấy Lâm Tiềm đi rồi.

Dạo này hắn đang học nấu cháo, buổi sáng dậy nấu một nồi nước ấm và một nồi cháo, hâm mấy cái bánh bao mà Ngọc Tú làm đên qua lại.

Chờ Ngọc Tú tỉnh dậy là có thể trực tiếp rửa mặt rồi ăn sáng.

Ở nhà một mình thấy lạnh lẽo quá, ăn sáng xong Ngọc Tú bỏ kim chỉ vào cái sọt, dắt theo chó con đi thật chậm về nhà mẹ đẻ, đến đây vừa chơi đùa với cục bọt nhỏ vừa nói chuyện với nương và may vá đồ.

Chó con có vẽ cũng rất thích tiểu hài tử, mỗi lần vào sân rồi là nó ở bên mép giường cục bột nhỏ nhìn chằm chằm vào tiểu bảo bảo bên trong, cái đuôi phía sau thì vẫy vẫy không ngừng.

Ngọc Tú sợ nó không biết nặng nhẹ làm hài tử bị thương, vì vậy mỗi khi thấy nó như thế là quát nó một tiếng.

Bị quát nó liền ủy khuất rút móng vuốt về, quấn đuôi lên quỳ rạp trên mặt đất, cằm để ở trên bang chân trước, miệng thì rên rỉ.

Ngày này, hai người như thường lệ mà ngồi ở trong sân, bỗng Hạ Tri Hà đột nhiên nói: "Nguyệt Bình sinh rồi con biết không?"

"Hả?" Ngọc Tú ngạc nhiên nói: "Không phải nàng ấy vẫn chưa tới tháng sao?" Trung Thu vừa qua nàng có gặp nàng ấy ở trong huyện, thấy bụng nàng ấy cũng chỉ có năm sáu tháng, mới qua có hai tháng mà đã sinh rồi.

Hạ Tri Hà nói: "Là sinh non, sinh mấy ngày trước, sinh ra một nam hài nhi chỉ được hơn bốn cân."

Ngọc Tú nói: "Là Cầm thím nói sao?"

Hạ Tri Hà liền cười nói: "Đâu cần bà ấy nói, hiện tại cả thôn của chúng ta đều biết chuyện này.

Ngày hôm qua con vừa đi về, Vương thị đã mang theo con dâu đến đây cho trứng hỉ, nói nữ nhi bà ta đã sinh cho La Nhà Giàu một nhi tử rồi còn nói lúc trước La gia đã hứa nếu sinh được nhi tử họ sẽ nâng nữ nhi nhà bà ta lên làm nhị phòng, nhà bọn họ giờ chính là thông gia với nhà giàu."

Ngọc Tú gật đầu thấy thì ra là như thế, chắc do nhà nàng ở chân núi có chút xa hôm qua họ mới không cho trứng hỉ nhà nàng, tuy nhiên nàng lại nghĩ tới một vấn đề: "Nếu Lý Nguyệt Bình đã sinh nhi tử thì phải là nhà đình La Nhà Giàu cho trứng hỉ, bên này chỉ là là nhà ngoại làm sao lại có chuyện này?" Điều quan trọng là cho tận trăm trứng hỉ lận Vương thị có thể sẵn lòng như vậy sao?

Hạ Tri Hà khẽ cười nói: "Giờ bà ta đang hy vọng cả trấn này đều biết nữ nhi bà ta đã trèo lên cành cao nhà bọn họ sắp phát đạt sao lại không đi khoe khoang khắp nơi được?"

Ban đầu trong thôn có không ít người nói nhà bà ta bán nữ nhi đi, giờ đi cho trứng hỉ thì hướng gió đều thay đổi nói Lý Nguyệt Bình cũng là một người có phúc, chờ nâng lên làm nhị phòng thì nàng ấy sẽ là phu nhân rồi.

Nhưng mấy chuyện này cùng không liên quan gì đến bọn họ.

Hạ Tri Hà từng làm việc ở trong nhà giàu nên biết La phu nhân này một kế không thành sợ là sẽ xuất ra chiêu cuối, huống hồ toàn bộ La gia đều do La phu nhân định đoạt, nếu La phu nhân không cho nâng lên nhị phòng thì La lão gia kia sợ là một câu dị nghị cũng không dám nói.

Tuy vậy bà cũng không định đi nhắc nhở Vương thị.

Khi hai mẹ con bà nghe được thủ đoạn của La phu nhân ở trấn trên về liền kêu Cầm thím tới cửa báo cho Vương thị biết, vậy mà Vương thị lại không tin nói họ ghen tỵ mới nói vậy.

Hiện giờ Lý Nguyệt Bình đã thuận lợi sinh con, trong lòng Vương thị chắc rất đắc ý và sớm đem mẹ con bà phỉ nhổ hơn trăm ngàn lần vậy nên bây giờ cần gì phải đi làm chuyện bao đồng cho người ta ghét.

Huống chi nếu Lý Nguyệt Bình đã có thể thoát khỏi tay La phu nhân thì cho thấy nàng ấy cũng là người có thủ đoạn, hai người ngoài như mẹ con bà hà tất gì phải nhọc lòng chuyện của họ.

Hạ Tri Hà nhìn bụng Ngọc Tú, nói: "Bụng con chắc cũng sinh vào tháng 2 hay tháng 3 năm sau, mẹ chồng con có nói qua chuyện giúp con ở cữ không? Nếu không nói thì chúng ta mời Trương bà bà tới giúp đỡ.

Ngày đó dì Sân con tới thăm ta có nói Trương bà bà giờ đang bận, muốn mời bà ấy đên thì cũng phải năm sau mới được, chúng ta nếu muốn mời thì đến nói trước cho bà ấy biết."

Ngọc Tú nói: "Nương đã từng nói qua, bà nói qua năm sẽ chuẩn bị để mấy hài tử ra sống riêng, tách ra xong sẽ xuống dưới chân núi ở một thời gian chờ con sinh hài tử."

Hạ Tri Hà kinh ngạc nói: "Sao lại muốn tách ra sống riêng? Bà ấy với cha chồng con vẫn còn trẻ mà."

Người trong thôn này đều chờ đến khi mình không còn làm việc được nữa mới tách ra sống riêng, thông thường thì nhà cửa sẽ được để cho đại nhi tử, rồi hai phu thê già sẽ sống với đại nhi tử.

Ngọc Tú cười nói: "Mẹ chồng nói bà ấy đã lười quản gia đình đông rồi, muốn tách ra sớm để bà ấy nhẹ nhõm một chút, mà tiểu thúc bọn họ được ra sống riêng thì cũng sẽ thấy tự do hơn."

Hạ Tri Hà cũng nở một nụ cười, "Như thế mới giống tính cách của bà ấy."

Ngọc Tú nhìn bà, nói: "Nương, con nghĩ chuyện tách ra sống riêng này sẽ nhanh thôi, tết năm nay xem như là lần cuối cả gua đình ăn tết cùng nhau cho nên con tính thương lượng với A Tiềm năm nay chúng con sẽ lên núi ăn tết, qua năm thì trở về dưới chân núi lại, người thấy thế nào?"

Hạ Tri Hà gật đầu nói: "Nên làm như vậy, tuy các con đã ra sống riêng nhưng dù sao thì cũng chưa nói rõ là các con sẽ chia tách ra ngoài, năm nay lại là năm cuối cùng nên chắc chắn phải trở về nhà.

Chỉ là đến lúc đó con leo lên núi được không?"

Tết Nguyên Đán thì bụng Ngọc Tú đã được bảy tháng, đến lúc đó cơ thể sẽ nặng nề hơn.

Ngọc Tú vuốt bụng cười nói: "Con sẽ đi lên đó từ từ, nếu không đi nổi thì để A Tiềm ôm con."

Hạ Tri Hà chọc vào trán của nàng, cười nói: "Con đó, cứ bắt nạt hắn."

Lâm Tiềm có thể di chuyển một cây gỗ nặng 500 cân, vì vậy nếu để hắn ôm nương tử nặng hơn 100 cân của mình đi leo núi đối với hắn là không thành vấn đề gì.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

Bụng dần dần trở nên to hơn, những cảm giác khó chịu của cơ thể cũng dần xuất hiện.

Rõ ràng nhất đó chính là số lần đi tiểu đêm của nàng, có khi đi đến bốn năm lần một đêm.

Ngọc Tú biết ban ngày Lâm Tiềm đã bôn ba vất vả, tối đến sợ mình thường xuyên quấy rầy hắn vì vậy nàng nói muốn chia phòng ngủ nhưng Lâm Tiềm không đồng ý.

Không chỉ vậy, mỗi lần Ngọc Tú tỉnh dậy hắn đều dậy theo đi cùng nàng, chuyện đó làm cho Ngọc Tú cảm thấy vừa ấm áp và vừa xấu hổ.

Ngoại trừ chuyện đó thì chân nàng cũng bị sưng phù, đôi giày luôn vừa chân mà giờ đã chật cứng lại, hễ chọc vào trên bề mặt chân là có thể tạo ra một cái lỗ.

Thứ khiến cho Ngọc Tú khó có thể nói ra đó chính là, sau sáu tháng n.g.ự.c càng trở nên sưng to hơn, thường có nước trong suốt chảy ra, nhiều lúc còn cảm thấy rất ngứa, nàng chỉ đành ở sau lưng Lâm Tiềm dùng khăn ấm lau nó.

Tối hôm đó, Lâm Tiềm vội vã trở về từ trong huyện, hắn ở trong phòng bếp rửa mặt và tay chân rồi nhẹ nhàng đi vào phòng.

Hắn cứ nghĩ Ngọc Tú đã ngủ, xốc chăn lên đang muốn nằm vào thì đã nghe nàng nói: "Chàng đã về."

Trong giọng nàng có vài phần nức nở, Lâm Tiềm nghe thấy bỗng sửng sốt vội vàng thắp đèn dầu, xoay người lại xem thì thấy Ngọc Tú đang nằm ở trong chăn, hốc mắt đỏ hoe và ngấn nước.

Hắn kinh ngạc hoảng hốt nói: "Làm sao vậy? Thấy người không thoải mái sao? Bảo bảo lại đá nàng à?"

Ngọc Tú lắc đầu đưa tay lau khóe mắt, nàng sao có thể không biết xấu hổ mà nói vừa rồi đứng dậy uống nước không cẩn thận để tay đụng vào n.g.ự.c đang sưng của mình nên đau đến nước mắt đều chảy ra được, nhớ tới mấy ngày nay trên người không được khoẻ còn làm phiền Lâm Tiềm không để hắn nghỉ ngơi, càng nghĩ càng thấy ủy khuất, vừa rồi nàng không tiền đồ mà trốn ở trong chăn khóc một trận.

Lâm Tiềm lên giường ôm chặt nàng, nói: "Võ quán giờ đã an bài xong, ngày mai ta sẽ ở nhà với nàng.

Nói cho ta biết, có phải bảo bảo đã bắt bạt nàng không? Chờ hài tử ra ngoài ta sẽ giáo huấn cho xem."

Hiếm khi hắn nói một câu dài như vậy, Ngọc Tú không muốn để hắn lo lắng, với lại loại chuyện này sao nàng lại không biết xấu hổ nói cho hắn nghe được, chỉ lắc lắc đầu và nói: "Không có việc gì, bảo bảo ngoan lắm, là do thiếp gặp ác mộng nên bị dọa."

Lâm Tiềm không tin, đang muốn thay đổi một tư thế khác để nàng nằm ở trong lòng mình rồi từ từ hỏi liền phát hiện cánh tay đụng phải vật gì đó cứng cứng, bên tai thì nghe được tiếng Ngọc Tú rít lên một tiếng, vội vàng nhìn xem nàng quả nhiên thấy hốc mắt nàng lại đỏ hoe.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

Hắn vội nói: "Ngực bị làm sao vậy? Để ta nhìn xem."

Ngọc Tú ôm n.g.ự.c lại không cho hắn chạm vào.

Lâm Tiềm sốt ruột trong lòng, bỏ qua sức phản kháng yếu ớt của nàng mà đem vạt áo nàng cởi ra và trông thấy áo lót có hai toà nhà đang bị phồng lên, mảnh vải dường như đã bị ướt làm hiện ra hai dấu tròn tròn.

Hắn thấy cổ họng có chút ngứa ngáy, ho nhẹ một cái, gạt những suy nghĩ đó qua một bên đem áo lót của nàng cởi ra.

Ngực Ngọc Tú trướng lên rất to làm cho làn da trắng nõn của nàng bị căng đến nổi thấy rõ được mạch m.á.u màu xanh trên da, trên đỉnh nụ cũng to hơn một vòng, ở dưới ánh đèn có thể thấy có chút nước đang phát sáng.

Giọng nọi Lâm Tiềm giờ đã khàn đi, "Đau ở đây sao?"

Ngọc Tú nằm trên giường với gương mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng gật đầu một cái, thấp giọng nói: "Hai ngày này nó vẫn luôn trướng trướng và đau, vừa rồi không cẩn thận đụng vào thấy rất đau."

Lâm Tiềm rướn người lên nhìn cho kỹ, quả nhiên phát hiện làn da bên phải đã đỏ, hắn liền thổi thổi nói: "Không đau nữa."

Cố Diệp Phi

Đem một đôi tay phủ lên trên đó, nói: "Ta xoa xoa cho nàng." Giọng nói không thể không khàn hơn.

Ngọc Tú thở gấp một cách nhẹ nhàng, nhìn hắn một cái mới cắn môi nói: "Chỉ được xoa, không được làm cái khác." Nàng còn muốn ngủ ngon nữa đó.

Lâm Tiềm ở trong cổ họng ừ một tiếng.

Bàn tay hắn vừa to vừa nóng, được hắn xoa nhẹ rồi xoa mạnh như thế Ngọc Tú cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng vốn đã mệt, chỉ một lát sau đã nặng nề mà ngủ đi.

Lâm Tiềm nhìn bóng tối dưới đáy mắt nàng cuối cùng cái gì cũng không làm, mặc lại quần áo cho nàng rồi chạy ra ngoài đi tắm, tắm xong mang theo một thân hơi nước trở về và ôm nương tử ngủ.