Thương Tiểu Quả Phụ - Hoa Bỉ Ngạn

Chương 28: Nàng Trang Điểm Lên Rất Đẹp




Lâm Tiềm đứng ở giữa đường, Ngọc Tú nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, trong lòng nàng có một loại cảm xúc vui sướng không tả nổi, trái tim đập thình thịch có chút khẩn trương.

Hắn giống như một cái cây cứ đứng ở đó không nói chuyện cũng không rời đi, tuy nói nơi này hẻo lánh nhưng cũng có vài nhà ở gần đi qua, Ngọc Tú sợ người ta nhìn thấy nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn một cái thì thấy hắn nhìn mình không hề chớp mắt làm nàng hoảng sợ cúi đầu xuống, mặt dần dần nóng lên thấp giọng nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Lâm Tiềm ừ một tiếng rồi không nói gì.

Ngọc Tú lại chờ đợi, trong lòng đột nhiên có chút xấu hổ và buồn bực, nói: "Không có chuyện gì thì ta về đây."

Nói xong vòng qua hắn rời đi đột nhiên bị một bàn tay ngăn lại.

Bàn tay to kia ngăn ở trước người, Ngọc Tú sợ tới mức lui về sau một bước rồi nhìn thấy trong bàn tay kia có một hộp sứ nho nhỏ.

"Đây là cái gì? Cho ta sao?"

Lâm Tiềm lại ừ một tiếng, vẫn là không nói lời nào chỉ đưa tay về phía trước.

Ngọc Tú không còn cách nào chỉ đành phải nhận, hộp sứ nhỏ trắng còn mang theo hơi ấm của hắn, nàng nhẹ nhàng mở ra thì có một mùi hương bay ra, thì ra là một hộp phấn trang điểm.

Ngọc Tú nhẹ nhàng a một tiếng, vừa vui mừng vừa e thẹn, nói không ra lời.

Cổ họng Lâm Tiềm giật giật, ngữ điệu trầm thấp nói: "Thoa cái này, đẹp."

Ngọc Tú mặt "đùng" một tiếng càng đỏ thêm.

Lâm Tiềm nhìn không chớp mắt, cảm thấy bộ dáng nàng lúc này còn đẹp hơn khi lần trang điểm trước.

Ngày ấy Hạ Tri Hà nói với hắn lần sau tới cửa đừng đưa thịt nữa, hắn vẫn luôn suy nghĩ sẽ mang cái gì đến thì tốt.

Thẳng đến hôm nay về nhà, thấy đệ muội đánh hài tử nói phấn sẽ làm hư da mặt, hắn mới để trong lòng và nhớ tới ngày ấy Ngọc Tú tô son đỏ hồng, mã bất đình đề* liền chạy tới trấn trên lấy hai lượng bạc mua một hộp phấn.

Chủ quán nói đây là loại tốt nhất không có cô nương nào không thích nó, thấy bộ dáng của nàng trước mắt hẳn là cũng thích đi?

[* Mã bất đình đề: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.]

Qua một hồi lâu, mặt Ngọc Tú đã bớt đỏ đi một chút nhưng nàng vẫn không dám ngẩng đầu, hơi rũ đầu lộ ra một cái cổ trắng trẻo, nói: "Đa tạ......!Lần sau đừng nên phung phí nữa."

Lâm Tiềm nhíu mày, "Nàng không thích?" Chẳng lẽ chủ quán lừa hắn?

"Không," Ngọc Tú vội nói, "Ta rất thích, chỉ là......!Nương nói ngươi muốn xây nhà ở dưới chân núi có phải không? Mua đất và vật liệu, còn trả cho người ta tiền công nên sẽ hao không ít bạc.

Ta nơi này cũng không có thiếu cái gì, không cần phung phí cho ta đâu."

Thì ra không phải không thích đồ hắn tặng, Lâm Tiềm mày lại giãn ra, nói: "Ta có bạc."

"Nhưng mà......" Ngọc Tú là đang suy nghĩ cho hắn, cảm thấy số bạc dùng mua phấn này cũng nên chi hợp lí rồi từ từ tích góp để dành bằng không về sau không có tiền thì khó có thể mua đất.

Nhưng giờ phút này hai người chỉ mới đính hôn nói rõ ràng thì có chỗ không đúng, còn chưa gả cho người ta mà đã muốn quản lí tiền người ta.

Hơn nữa, người ta là có tâm nên mới tặng đồ cho nàng chẳng lẽ nàng nhẫn tâm trả lại? Nghĩ đến đây, nàng lại đem những lời đó nuốt trở vào.

Lâm Tiềm thấy nàng muốn nói lại thôi, nhớ tới hai lần nàng đều nói về chi phí sợ nàng cảm thấy mình lãng phí, lại nói: "Cái này rất rẻ."

Ngọc Tú khẽ ừ một tiếng, cúi đầu nhéo nhéo đầu ngón tay, liếc mắt một cái nhìn thấy dưới chân hắn đang mang đôi giày do mình làm, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, "Giày vừa chân không? Muốn ta sửa lại hay không?"

"Không cần," Lâm Tiềm dừng một chút, lại bổ sung nói: "Rất thoải mái."

"Vậy là tốt rồi," Ngọc Tú gật gật đầu, lại thấy y phục trên người hắn đã bạc màu, muốn kiềm lại vẫn là không kiềm xuống được đem lời nói trong lòng nói ra: "Ngươi sao lại mặc ít như vậy? Trong núi rất lạnh e là sẽ cảm lạnh đấy."

Lâm Tiềm nghe vậy cũng cúi đầu nhìn y phục mình, sống hai mươi mấy năm nay hễ đến mùa đông hắn đều mặc như thế hắn không cảm thấy lạnh gì cả.

Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Không lạnh, tay ta rất ấm." Nói xong còn chỉ chỉ hợp sứ trắng trong tay Ngọc Tú, ý nói vừa rồi khi đưa cho nàng cái kia hộp có mang hơi ấm.

Ngọc Tú nhìn động tác hắn liền nhớ tới hiện tại cái hộp đang được mình cầm chặt ở trong ta, vừa rồi nó nằm trong bàn tay của một nam nhân, nghĩ đến đây nàng không biết vì sao tim lại đập nhanh.

Ngẩng đầu thấy người đối diện dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, nàng không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, vừa muốn nói mình phải về nhà thì lại nghe hắn nói, "Nàng muốn một căn nhà như thế nào?"

Vấn đề này làm Lâm Tiềm bối rối hai ngày nay.

Từ sau ngày đông chí đó hắn đã luôn suy nghĩ đến việc muốn ở một ngôi nhà như thế nào nhưng sau đó lại phát hiện mình thật sự không có ý tưởng gì rồi nhớ tới Ngọc Tú.

Cố Diệp Phi

Dù sao nhà này về sau là hai người cùng nhau ở, không bằng đi hỏi ý nàng một chút.

Hắn có ý định sẽ tìm cho mình một cái cớ tới cửa nên vội vã xuống núi mua hộp phấn rồi trốn ở chỗ này chờ người.

Hoá ra là kế hoạch xây nhà tân hôn.

Ý thức được việc này, Ngọc Tú che giấu sự ngượng ngùng lo lắng tiền trong tay hắn không đủ, liền nói: "Không cần lớn quá đâu, một gian nhà chính, một gian phòng bếp, một gian phòng ngủ vậy là đủ rồi, tốt nhất nên có cái sân, dọc theo tường trồng mấy loại cây quả, trong viện có một mẫu đất nhỏ để trồng rau dưa củ quả và phơi quần áo."

Lâm Tiềm một bên nghe một bên gật đầu ở trong lòng tính toán, ít nhất xây cho nàng ba gian phòng, mặt khác lại nghĩ đến phòng cho tiểu hài tử về sau, cha mẹ tới cũng phải có nơi ở, còn hắn đương nhiên là ở cùng phòng với thê tử mình.

Trước sau là vây hai cái sân, sân trước để cho nàng bố trí, sân sau thoáng mát thì tùy tiện làm chỗ cho hắn luyện võ.

Ngọc Tú nói xong, thấy mình đã ở lại đây lâu rồi sợ để người khác nhìn thấy lại rao tin đồn nhảm nhí, liền nói: "Ta phải đi về, nếu ngươi có rảnh thì ngày khác tới nhà ăn cơm." Nói xong thì thấy hắn nhìn mình, cảm thấy ý trong lời nói mình làm hắn hiểu lầm là mình mời hắn tới cửa,vội lại nói thêm một câu: "Chuyện mua đất cha muốn thương lượng với ngươi một chút." Nói xong đi vòng qua hắn, cúi đầu vội vàng rời đi.

Trên đường có gió thổi nên khi đến nhà nhiệt độ trên mặt rốt cuộc cũng giảm bớt, nàng mới đẩy cửa sân đi vào.

Hạ Tri Hà đang ở hành lang phơi nắng, trên tay cầm kim chỉ, thấy nàng tiến vào thuận miệng nói: "Sao đi lâu thế, bà thím giữ con lại nói chuyện sao?"

"Không phải." Ngọc Tú chậm rãi đi đến, nghĩ nghĩ, liền nói thật với nương "Con ở trên đường gặp được hắn."

"Ai?" Hạ Tri Hà nghi hoặc mà ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Ngọc Tú liền hiểu ra, cười nói: "A Tiềm tới sao?"

"Dạ." Ngọc Tú nhẹ nhàng gật đầu.

"Hắn nói gì với con? Sao con không mời hắn tới nhà ngồi nói chuyện?"

Ngọc Tú đem hộp phấn trên tay ra tới, đưa ra, "Hắn cho con cái này."

Hạ Tri Hà hứng thú mà cầm lấy, mới vừa mở ra liền có mùi hương bay ra, nhìn nhìn màu sắc đẹp như vậy bà không khỏi nói: "Ồ, cái này không rẻ a."

Hạ Tri Hà khi trước ở trong gia đình giàu có làm nha hoàn kiến thức không ít, tầm mắt lại rộng, phấn mặt này thấy qua rất nhiều nhưng trên thực tế thứ này cũng là thứ đã phân chia cấp bậc các phụ nhân ra thành nhiều loại.

Đồ rẻ 20-30 văn một hộp, mùi hương gắt mũi không nói đi thế mà lại bôi không đều, thoa ở trên mặt một bên đậm một bên nhạt như bị người ta đánh.

Loại tốt hơn thì thêm vài đồng bạc, thoa rất nhiều.

Mà loại càng tốt một chút thường thường một hộp nhỏ cũng phải một vài lượng bạc, thoa ở ngoài rồi miệng ngậm một cánh hoa ở trên môi, nhan sắc kiều lệ, mùi hương rất thơm, lộng lẫy mê người.

Lúc ấy khi bà làm nha hoàn trong phủ rất nhiều đồ vật đẹp, phấn mặt cũng giống nhau mỗi năm là hai lượng bạc, bao gồm toàn bộ dầu bôi tóc son phấn ở bên trong có thể ngắm nhìn nó thoả thích.

Lúc ấy, trên tay bà không có tiền để dùng phấn mặt loại này, loại này chỉ có tiểu thư mới dùng.

Nghe bà nói không rẻ, Ngọc Tú căng thẳng đến đau lòng nói: "Con nói hắn không cần dùng phung phí, hắn còn nói cái này rẻ."

Hạ Tri Hà tuy cũng cảm thấy có chút phung phí, nhưng thấy Ngọc Tú đau lòng liền nói: "Hắn nguyện ý bỏ tiền ra cho con còn không tốt sao? Con yên tâm ta hỏi qua bá nương con rồi, trong tay A Tiềm xác thật là có chút bạc, nếu con thật sự đau lòng thì sau khi thành thân rồi thì bàn bạc với nhau."

Nói xong đem phấn mặt đưa cho nàng, cười nói: "Hắn nếu tặng cái này cho con, con cứ cầm sử dụng đi, ngày khác hắn tới cửa mà thấy trong lòng sẽ vui lắm đấy."

Chạng vạng, Lý Nguyệt Mai lại tới cửa tìm Ngọc Tú.

Nàng đã hơn hai tháng mới ra cửa, nương nàng lúc này mơ hồ mới vô ý nói nữ nhi mình đã là đại cô nương nhưng nàng cả ngày ăn mặc giống như đứa trẻ, vì thế ngày mai đưa nàng đi tập hội đi trấn trên mua chút son phấn trang điểm, ngày sau khi qua cửa đỡ bị nhà trượng phu chê cười.

Lý Nguyệt Mai vừa nghe lời này lập tức tới tìm Ngọc Tú rủ đi cùng.

Nàng không muốn đi cùng nương mua mấy thứ này, nếu dựa theo ánh mắt nương nàng thì khẳng định sẽ không hợp với cô nương trẻ là nàng.

Thấy nàng nói đến đáng thương, Ngọc Tú đồng ý, vừa lúc nàng cũng muốn đi trấn trên mua đồ.

Lý Nguyệt Mai hoan hô một tiếng, lại chạy tới xem hộp trang điểm của nàng, nói: "Ngọc Tú tỷ, hộp này là cái gì? Muội thấy cái kia toàn bộ đều trống không, cũng không biết muốn mua cái gì, nương cho muội năm đồng bạc, không biết đủ mua hay không."

Ngọc Tú liền giúp nàng tính toán, nói: "Chúng ta không thường dùng cái này, muội chỉ cần mua một hộp son môi nhỏ, một hộp phấn trang điểm, một khối ốc tử(?) lớn được rồi không cần mua nhiều thì sẽ không quá mắc, ba bốn đồng bạc là đủ, dư lại một ít tiền chúng ta lại chọn mấy đôi hoa tai cũng đủ rồi."

Lý Nguyệt Mai nghe nàng nói như vậy thì yên lòng, lại thấy trên bàn có một hộp sứ nhỏ mới, nhìn mượt mà đáng yêu, nhịn không được cầm lấy tới nói: "Đây là cái gì? Ngọc Tú tỷ, muội có thể mở ra nhìn không?"

Ngọc Tú vừa nhìn đúng là hộp phấn Lâm Tiềm cho nàng, nàng muốn cất đi nhưng lại không đành lòng phụ tâm ý hắn nên đặt ở ngoài, để khi ra cửa thoa một chút, "Là phấn mặt, muội mở ra đi."

Lý Nguyệt Mai liền mở ra, "Oa, thơm và đẹp quá, Ngọc Tú tỷ muội cũng muốn mua cái này, nó có đắt không?"

Ngọc Tú cúi đầu thêu hoa, nói: "Không biết, người khác tặng."

Lý Nguyệt Mai vốn muốn hỏi là ai, vừa thấy bộ dáng Ngọc Tú trong chợt loé lên, cười nói: "Ồ......!Là tỷ phu tương lai của muội tặng có đúng không?"

Ngọc Tú liền trừng mắt với nàng một cái, dỗi nói: "Nha đầu hư, biết rõ rồi còn hỏi."

Lý Nguyệt Mai cười hì hì nói: "Tỷ phu muội cũng thật là hiểu ý!"

Ngày thứ hai, đến trấn trên Lý Nguyệt Mai thuyết phục nương để một mình nàng cùng đi đến tiệm phấn son với Ngọc Tú.

Hai người chọn mấy thứ, đến lúc tính tiền Lý Nguyệt Mai thấy trên cái giá của quầy thình xuất hiện một hộp giống hộp phấn của Ngọc Tú, liền hỏi: "Cái hộp phấn nhỏ kia bao nhiêu tiền?"

Chưởng quầy cười tủm tỉm nói: "Đây là loại tốt ở trong thành chỉ có hai hộp, ngày hôm qua bán một hộp giá hai lượng bạc."

Ách! Nàng mua nhiều như vậy mới bốn đồng bạc, hộp nhỏ kia hai lượng là gấp năm lần của nàng! Lý Nguyệt Mai sợ tới mức le lưỡi.