Thương Tiểu Quả Phụ - Hoa Bỉ Ngạn

Chương 22: Người Nhà Lâm Tiềm




Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Lý Đại Trụ đem gạo, bột mì, vải vóc và điểm tâm đi lên núi.

Ngọc Tú cùng nương ở nhà, chờ đến trời tối mới thấy ông trở về.

Đại Dao kia cao tận trên mây, đường núi gập ghềnh khó đi, một chuyến lên núi rồi lại xuống núi và thêm mấy trăm cân hàng tết khiến Lý Đại Trụ mệt muốn chết, về tới nhà đem cái sọt quăng trên mặt đất nằm xoài trên ghế thở dốc.

Ngọc Tú vội đi vào phòng bếp bưng nước ấm ra, Hạ Tri Hà vắt khăn lông lau mặt cho ông rồi lại rót một chén trà nóng để ông từ từ thở.

Thấy ông mệt thành như vậy, Hạ Tri Hà liên tục hỏi: "Thiếp đã sớm nói đi mướn người cùng chàng đi chung, hai người ở trên đường thay nhau gánh không phải sẽ nhẹ hơn sao? Chàng một hai cậy mạnh, hiện giờ bản thân bị như vậy mới sáng mắt?"

Rốt cuộc vẫn là đau lòng cho ông, nói vài câu lại nói: "Nhưng chàng có chỗ nào không khoẻ? Thiếp kêu Lý nhị ca đi thôn bên mời đại phu đến xem nhé?"

Lý Đại Trụ rót một chén trà, xua xua tay nói: "Mời đại phu làm gì, ta chỉ là đi đường nóng nực lại khát mới nhất thời không thở nổi, nàng xem ta hiện tại không phải tốt rồi sao?"

"Chàng cứ cậy mạnh đi" Hạ Tri Hà bực mình nói, "Hiện tại không lo sức khoẻ về già yếu rồi ai lo."

Lý Đại Trụ cười hắc hắc, sợ bà còn muốn nói nữa vội nói với Ngọc Tú: "Tú nhi, cơm chiều làm xong chưa? Chúng ta ăn cơm đi, cha đói c.h.ế.t rồi."

Ngọc Tú nhìn nương nàng một cái, nén cười nói: "Đã nấu xong rồi, nương kêu con làm cơm sớm nói sợ cha trở về đói bụng sẽ nháo, cha còn không trở lại thì sẽ nguội ngay." Nói xong, nàng đi phòng bếp.

Lý Đại Trụ ngây ngô cười nắm tay Hạ Tri Hà, Hạ Tri Hà trừng mắt nhìn ông một cái nhưng vẫn không tránh đi.

Ăn cơm xong, Lý Đại Trụ kêu Ngọc Tú đem con gà mình mang về với hai con thỏ cùng một khối thịt khô to.

Trở lại phòng, Hạ Tri Hà hỏi: "Chúng ta đi tạ lễ, sao lại không biết xấu hổ bắt họ đáp lễ lại chứ?"

Lý Đại Trụ dùng nước ấm ngâm chân thoải mái mà than một tiếng, mới nói: "May mà ta chạy trốn nhanh, bằng không cái sọt đều sẽ bị họ nhét đầy."

Hạ Tri Hà nổi lên sự hứng thú, ghé vào bên cạnh ông nhẹ nhàng đẩy chân ông nói: "Rốt cuộc sao lại thế này, chàng mau nói rõ cho thiếp đi."

Lý Đại Trụ liền kể cho bà nghe từ đầu đến cuối.

Ông hôm nay lên núi, không biết nhà Lâm Tiềm ở nơi nào nên cứ nhìn loạn mọi hướng.

Lúc trước ông ở trong núi chặt cây nên biết trong núi có mấy hộ nhà, hôm nay ông đã đi thẳng đến nhà những người đó từng nhà từng nhà một mà hỏi thăm xem có người nào biết Lâm Tiềm hay không, hỏi qua một lúc ông mới tìm được nhà.

Ông tìm được nhà Lâm Tiềm rồi, mới biết được nhà hắn trừ bỏ cha nương ra còn hai đệ đệ.

Ông nói ý đồ mình đến thì được cả nhà họ nhiệt tình chiêu đãi nhưng lại không thấy Lâm Tiềm đâu, hỏi qua mới biết được hôm qua hắn đã rời nhà đi săn thú một hai ngày nữa sẽ trở về.

Tuy rằng chưa gặp được hắn, nhưng Lý Đại Trụ nghĩ, cùng cha nương hắn nói một tiếng mời bọn họ chuyển lời cho Lâm Tiềm mời hắn xuống núi gặp mặt cũng được.

Vì thế ông nói rõ rồi để lại hàng tết chuẩn bị cáo từ, nào ngờ nhà hắn quá khách sáo, dù thế nào đi nữa cũng không chịu nhận những thứ lễ đó.

Lý Đại Trụ bỏ cái sọt xuống lại bị họ đuổi theo, mấy lần nhún nhường người nhà kia miễn cưỡng nhận lấy rồi lại nhét trả lễ cho ông, lúc đấy Lý Đại Trụ chạy trốn nhanh không thì bọn họ đã nhét đầy sọt rồi.

Hạ Tri Hà nghe xong, nói: "Bọn họ cũng quá khách sáo, nhà chúng ta chiếm tiện nghi bọn họ quá rồi."

"Đúng vậy" Lý Đại Trụ nói: "Khó trách Lâm huynh đệ cũng khách sáo như vậy."

Hạ Tri Hà nghe thấy ông xưng hô như vậy mắt lén nhìn ông, "Còn gọi Lâm huynh đệ? Thiếp và chàng có nói đến chuyện kia chàng còn nhớ không? Nếu việc này thành, chàng kêu như vậy sẽ loạn thân phận mất."

Lý Đại Trụ nghe xong, chần chờ nói: "Nương tử, nàng thật sự là muốn cho Lâm huynh đệ cùng Ngọc Tú......"

"Nếu có thể thành đương nhiên là chuyện tốt.

Như thế nào, chẳng lẽ hắn đã thành thân?"

Lý Đại Trụ lắc đầu nói: "Không có, nói đến cũng thật kỳ quái, hai đệ đệ hắn nhỏ tuổi hơn nhưng hài tử đã chạy đầy đất, vậy mà hắn vẫn chưa thành thân."

"Vậy là tốt" Hạ Tri Hà yên lòng, nói: "Mặc kệ vì cái gì, chỉ cần chàng bà thiếp biết nhân phẩm của hắn là được.

Không phải lúc trước chàng nói muốn tìm cho Ngọc Tú một người con rể khoẻ mạnh sao?"

Thấy Lý Đại Trụ gật đầu tán đồng, Hạ Tri Hà lại nói: "Lúc trước thiếp cũng muốn chọn một người ở rể nhưng khi thấy những người đó thiếp lại không yên tâm, làm gì có một nam nhân nào nguyện ý đi ở rể chứ? Nếu thật sự có người như vậy vào ở rể, của cải chúng ta cực khổ tích cóp khó có thể thể bảo vệ được.

Sau đó thấy Lâm Tiềm, thiếp cảm thấy chỉ có đem Ngọc Tú giao cho người như vậy thiếp mới có thể an tâm.

Vấn đề con nối dõi thiếp cũng đã nghĩ rồi, chúng ta cùng Lâm Tiềm thương lượng một chút, chờ khi Ngọc Tú sinh hài tử xong chúng ta không phân biệt nam nữ đều lấy để họ Lý nhập vào gia phả chúng ta vậy không phải là được rồi sao? Đương nhiên, đó là ý của thiếp mà thôi, còn mọi chuyện được hay không đều phải do chàng làm chủ."

Lý Đại Trụ nghe xong, trầm mặc không nói.

Ông đã sớm nghĩ đến việc đời này mình sẽ không có hài tử rồi, nếu chọn con rể cho Ngọc Tú về đây ở chung về sau khi Ngọc Tú sinh hài tử sẽ cho theo họ ông, còn đem Ngọc Tú gả đi ra ngoài thì sau này hài tử cũng sẽ mang họ ông, tất cả không phải đều như nhau sao? Hơn nữa theo như lời Hạ Tri Hà, nếu Ngọc Tú thật sự có thể gả cho Lâm Tiềm thì đó là chuyện tốt.

Chỉ là......!"Nương tử, nàng nói xem chuyện này thật sự có thể thành sao?"

Hạ Tri Hà thấy ông mở miệng trong lòng nhẹ nhõm thở một hơi, nói: "Hiện tại nói có được hay không thì vẫn còn sớm lắm, thiếp còn chưa có hỏi qua ý Ngọc Tú, mà Lâm huynh đệ cùng người nhà hắn nghĩ thế nào chúng ta cũng không biết.

Nhưng giờ phút này hai người nam chưa cưới nữ chưa gả như vậy thì khả năng thành công không phải là rất lớn sao?"

Lý Đại Trụ chậm rãi gật đầu, nói: "Nghĩ lại ta thấy người nhà của Lâm huynh đệ cũng không phải là khó ở chung, Ngọc Tú nếu gả cho hắn chắc là không có phiền toái gì."

Hạ Tri Hà dỗi nói: "Còn kêu Lâm huynh đệ Lâm huynh đệ sao? Nếu hai người bọn họ thành đôi, người ta nghe thấy chàng kêu như vậy không phải để cho người ta cười c.h.ế.t sao?"

Lý Đại Trụ vuốt đầu cười nói: "Nhất thời không đổi được, qua một thời gian sẽ tốt thôi."

Hạ Tri Hà lắc đầu, lại nói: "Ngày mai thiếp nói cho Tú nhi xem trong lòng đứa nhỏ này nghĩ thế nào.

Nếu không có thành vấn đề gì thì chúng ta phải nghĩ cách gặp mặt người nhà Lâm gia thám thính suy nghĩ của bọn họ thế nào."

Lý Đại Trụ nghe bà nói chỉ biết gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau vào giờ ngọ, Hạ Tri Hà ngồi ở trong viện thêu thùa may vá, Ngọc Tú ngồi ở một bên cẩn thận mà đem con gà nhổ lông để buổi tối làm một bàn thịt gà.

Hạ Tri Hà làm trong chốc lát dừng việc trong tay, đột nhiên hỏi: "Tú nhi, con cảm thấy Lâm Tiềm này như thế nào?"

Ngọc Tú nghe vậy, nhất thời cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nói: "Người này tất nhiên là rất tốt, chỉ là nhìn mặt tuy lạnh lùng nhưng bên trong là người tốt."

Hạ Tri Hà lại nói: "Nếu ta nói, đem con hứa hôn cho hắn con có nguyện ý hay không?"

Ngọc Tú đầu tiên là cả kinh, ngẩng đầu nhìn nương chớp mắt một cái, rất mau phản ứng lại sắc mặt ửng đỏ cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Nương sao lại đột nhiên nói như vậy?"

Hạ Tri Hà nhìn không ra nàng đồng ý hay không, liền nói: "Này cũng không phải ta nhất thời nảy lòng tham, ta đã cùng cha con thương lượng qua và ông cũng đã đồng ý.

Cố Diệp Phi

Hôm qua khi lên núi ta đã kêu cha con hỏi thăm qua, Lâm Tiềm năm nay 27 tuổi vẫn chưa thành thân, phía trên có cha nương khoẻ mạnh, phía dưới có hai đệ đệ đều đã thành thân.

Bảy người nhà hắn đều rất giản dị nhiệt tình, con nếu gả cho hắn thì ta không cần lo lắng đắn đo con sẽ bị ức hiếp."

Trong đầu Ngọc Tú là một trận choáng váng, nàng rất mau nghĩ đến một vấn đề, nói: "Con nếu gả đi vậy chuyện ở rể thì phải làm sao? Cha đồng ý sao?"

"Việc này con đừng lo lắng, Lâm Tiềm là người như thế chúng ta không thể để hắn ở rể được, ta và cha con có ý nếu chuyện các con có thể thành chờ các con sinh hài tử thì cho một đứa mang họ Lý là được.

Nương chỉ hỏi con, con có đồng ý hay không? Nếu con đồng ý ta và cha con lập tức cho ngươi thu xếp, đến lúc đó đi một chuyến lên Đại Dao tìm cha nương hắn thương lượng, nếu con không muốn thì nhà chúng ta vẫn đối xử với Lâm Tiềm là ân nhân."

Ngọc Tú rũ đầu, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Nói thật, theo lời nương Lâm Tiềm là người tốt có gì mà không chọn hắn nhưng nếu để nhà nhà nàng dày đi hỏi thì không biết nhà họ sẽ xem thường nàng hay không.

Nàng cũng biết rõ, nếu muốn chọn con rể tới cửa thì người đó khó có thể sánh được với Lâm Tiềm.

Bọn họ sẽ có người hèn nhát như Lý Hải, rồi lười biếng, tàn tạ, ăn nhậu, mê sắc, cờ bạc.

Nếu so với việc lấy những người này thì lấy Lâm Tiềm là tốt nhất.

Chỉ là Ngọc Tú cũng có suy nghĩ của riêng mình, nàng không muốn xa cha và nương.

Gần đây, thân thể Hạ Tri Hà không tốt, không nhìn thấy bà nàng không yên tâm.

Thứ hai, nàng còn nhớ rõ lời đại phu nói là một hai năm này nương rất có khả năng sẽ mang thai, đến lúc đó nàng không ở bên cạnh còn cha là một nam nhân tay thô chân thô thì sao có thể chăm sóc tốt cho nương cùng hài tử?

Chỉ là suy nghĩ này không thể cho nương nàng biết được, bằng không sợ bà không muốn liên lụy nàng có khả năng bà sẽ không cần hài tử nữa.

truyện ngôn tình

Hạ Tri Hà thấy nàng không nói lời nào cho rằng nàng không muốn, tuy rằng có chút thất vọng nhưng cũng không thể miễn cưỡng để nàng ủy khuất, chỉ nói: "Nếu con không muốn vậy thì quên đi, chúng ta cứ từ từ chọn."

Ngọc Tú ngẩng đầu thấy bà đang thất vọng, nhất thời buột miệng thốt ra nói: "Nương, con không muốn gả đi xa."

Hạ Tri Hà nghe xong mắt sáng bừng, lại thấy mặt nàng đầy quan tâm và sầu lo, lập tức bật cười nói: "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ con lo lắng cho ta và cha con sao? Con cứ yên tâm đi, ta và cha con không có già đến nổi phải đợi con nuôi đâu.

Việc này cứ quyết định như vậy đi, ta sẽ tìm cơ hội đi hỏi ý người nhà hắn."

Ngọc Tú còn muốn nói nữa thì Hạ Tri Hà đã không để ý tới nàng nữa, nàng không có biện pháp gì chỉ phải ở trong lòng thầm nghĩ: Việc này chỉ là suy nghĩ của nhà mình, người nhà Lâm gia như thế nào còn chưa biết, có thể nhà họ chướng mắt nàng rồi việc hôn sự này sẽ không thành, nếu vậy nàng cũng không cần rời xa cha nương nữa.

Nghĩ như vậy, trong lòng nàng cũng yên tâm hơn một chút.