Thương Tiến Tửu

Chương 62




Lý Kiến Hằng chưa bao giờ nói với người khác về mẫu thân mình, bởi đó là cơn ác mộng của hắn. Mẫu thân hắn không có chức vị Tần, là một cung nữ thấp kém. Trong tập hồ sơ chỉ ghi chép qua loa là họ Lạc, những cái khác thì đều không nói.

Lúc Lý Kiến Hằng còn trong tã lót, mẫu thân của Hàm Đức đế là Lục thị đã ôm hắn vào trong cung, nhưng chỉ cho cơm ăn áo mặc. Hắn bây giờ ngu dốt kém cỏi là bởi lúc phải học hành thì chẳng ai nhớ tới hắn, tất cả thời gian đều chơi đùa cùng thái giám.

Hắn không có mẫu phi, chỉ có vú em.

Vú em có quan hệ luyến ái với thái giám theo bên cạnh Hàm Đức đế, quen thói nịnh bợ ton hót, khắt khe với chuyện ăn uống của Lý Kiến Hằng, bắt hắn ngày nào cũng phải dọn dẹp cho gọn gàng ngăn nắp, đến khi về phòng mình hắn thường tỉnh giấc vì đói quá. Lý Kiến Hằng cũng từng nói với ca ca chuyện đó, Hàm Đức đế phát giận lên thái giám bên cạnh, thái giám trở về lại đánh chửi vú em. Ngày hôm sau vú em liền lạnh nhạt hầu hắn. Không cần động đao, cái miệng còn sắc lẹm hơn thanh đao, cắt xé Lý Kiến Hằng đến nỗi hắn không còn dám mách ai nữa. Lời đứng đắn tử tế thì hắn nói không lưu loát, nhưng lời thô tục bẩn thỉu thì đã học cả đống.

Vú em nói với hắn, mẫu thân hắn là đồ ti tiện thấp hèn trong cung, vì giấu diếm mang thai nên bị nương nương trong cung khi ấy giữ lại trong viện điều dưỡng. Nói là điều dưỡng nhưng mấy năm trời đều không bước ra khỏi cửa, bệnh tật đến sống dở chết dở, cả ngày vọng tưởng được cùng con trai gặp mặt trò chuyện.

Khi Lý Kiến Hằng năm tuổi, Quang Thành đế tới cung Lục thị kiểm tra việc học hành của Hàm Đức đế. Lúc cha con kia đối đáp, Lý Kiến Hằng đang cầm dế trêu đùa cung nhân, bị Quang Thành đế nhìn thấy, gọi tới trước mặt. Đó là lần đầu tiên hắn gặp cha đẻ của mình.

Quang Thành đế hỏi hắn vài chữ.

Trong tay Lý Kiến Hằng còn đang cầm con dế, hắn không dám nhìn Quang Thành đế, chẳng nói được lời lẽ hay ho nào, lắp ba lắp bắp cái gì cũng không biết.

Quang Thành đế cảm thấy hắn ngu dốt, đã năm tuổi rồi mà còn nói không sõi chữ, lễ tiết cũng làm chẳng ra đâu, rụt rà rụt rè, không có chút khí chất thiên hoàng quý tộc nào.

Lý Kiến Hằng rất muốn nói chuyện với Quang Thành đế, nhưng hắn sợ. Hắn cảm thấy đây không phải cha mình. Hắn thậm chí còn khóc oà lên giữa đống câu hỏi kia. Hắn khóc một lần này liền khiến Quang Thành đế triệt để chán ghét hắn. Lần thứ nhất cũng vì thế mà biến thành lần cuối cùng hắn bên cạnh Quang Thành đế. Đợi Quang Thành đế đi rồi, Lý Kiến Hằng mới phát hiện con dế trong tay đã bị bóp chết tươi.

Lý Kiến Vân cảm thấy đệ đệ này đúng là vô dụng. Khi đó thân thể hắn vẫn còn khoẻ mạnh, là thái tử sau này, là hoàng tử được yêu quý nhất. Hắn thương xót Lý Kiến Hằng nên xin phép Quang Thành đế, bắt đầu mang Lý Kiến Hằng đi học cùng.

Lý Kiến Hằng làm quen với các huynh đệ, nhưng bọn họ ai nấy đều ăn sung mặc sướng. Lý Kiến Hằng dần dà phát hiện những người đó không phải huynh đệ của hắn. Bọn họ cười nhạo hắn, giảng lễ nghi, ấn hắn xuống hành lễ. Lý Kiến Hằng không hiểu, hắn nghĩ huynh đệ thì không cần dập đầu quỳ lạy, nhưng các huynh đệ dạy hắn vậy. Lúc hắn làm theo như thế, cả thái giám cung nữ đều không ai tới đỡ hắn.

Chỉ khi có thái tử và Lý Kiến Vân, mọi người mới huynh đệ tôn kính lẫn nhau. Lý Kiến Hằng không nói, ai cũng không nói. Dần dần hắn đi học không đúng giờ, dùng chiêu trò với Lý Kiến Vân, giả bệnh liệt giường, không cần đi thì sẽ không đi. Lý Kiến Vân cảm thấy hắn hệt khúc gỗ mục không thể dạy dỗ, uốn không thẳng được, nên cũng dần thôi không ép nữa.

Có một lần Lý Kiến Hằng cùng thái giám chui chuồng chó. Đợi hắn chui vào xong, tiểu thái giám liền che miệng cười trộm, cho hắn ăn kẹo của Điềm Thực phòng. Hắn giống như con chó nhỏ tìm đồ ăn, bị mấy viên kẹo chảy nước lừa cho vẫy đuôi. Hắn ở trong chuồng chó nhận được rất nhiều đồ chưa từng ăn bao giờ. Cũng ở trong chuồng chó đó, hắn nhìn thấy mẹ mình.

Lý Kiến Hằng không nhận ra Lạc thị.

Thái giám xúi bẩy Lý Kiến Hằng, gọi Lạc thị là “con quỷ ốm bệnh”. Lý Kiến Hằng liền xông tới nhổ nước bọt vào Lạc thị, gọi nàng là “con quỷ ốm bệnh”. Lạc thị dựa vào tường nhìn hắn khóc. Hắn thấy nữ nhân này cổ quái quá, nhìn hắn tới mức hắn phát sợ, tới mức hắn cũng muốn khóc theo.

Sau khi trở về vú em lại mắng Lý Kiến Hằng. Nửa đêm hắn muốn đi tiểu, nhìn thấy vú em cùng tên thái giám xúi bẩy hắn mắng người kia yêu đương vụng trộm. Hắn đi tiểu xong lại đá trúng cái bô, bị hai người tóm gọn.

Vú em sợ hắn nói cho người khác, sau đêm đó liền nhét cho hắn rất nhiều kẹo, không chửi mắng hắn, cả ngày chỉ hận không thể ôm hắn trong lòng mà dỗ dành. Kẹo có nhiều loại, trong đó có một loại gọi là kẹo ti oa mắt cọp. Mỗi ngày chỉ có một ít, Lý Kiến Hằng không nỡ ăn nên ngày ngày đều chạy phía sau Lý Kiến Vân bảo ca ca ăn. Cũng từ năm đó trở đi thân thể Lý Kiến Vân dần bất ổn, cuối cùng bệnh tật tới nỗi đi học cũng không nổi.

Lục thị điều tra đồ ăn trong cung nhưng không tra ra được cái gì, cả đêm nhìn Lý Kiến Vân mà chảy nước mắt, thái y đi đi lại lại, Lý Kiến Vân lại ngày càng không khá hơn.

Vú em không còn cho Lý Kiến Hằng kẹo nữa, Lý Kiến Hằng đòi ầm lên, vú em mới nói với hắn rằng cái đồ ốm bệnh sống ở vườn phía đông kia đi mách lẽo người khác vì bị hắn mắng rồi, không cho hắn ăn kẹo nữa. Lý Kiến Hằng vẫn luôn nhớ thèm kẹo ti oa mắt cọp, vì thế mà rất hận nữ tử bệnh tật kia. Vú em còn bảo, nếu Lý Kiến Hằng muốn ăn kẹo nữa thì phải cáo với Lục thị rằng kẹo trước đây đều do nữ tử bệnh tật kia cho. Lý Kiến Hằng không dám nói cho Lục thị bèn giấu diếm nói cho Lý Kiến Vân. Lý Kiến Vân nằm trên giường nhìn hắn, một khắc đó khiến Lý Kiến Vân cảm thấy ca ca như phụ thân mình vậy.

Ban đêm Lý Kiến Hằng bị gọi tỉnh, vú em xách hắn ra ngoài. Hắn ở chính điện nghe thấy những tiếng rầm rầm ào ào. Hắn đứng phía sau rèm, nhìn thấy bóng người lắc lư. Lý Kiến Vân phủ áo khoác nằm trên giường, vẫy tay với hắn.

Lý Kiến Hằng chạy tới.

Nữ tử bệnh tật kia trần trụi nửa người, đầu bị nhấn xuống thùng nước, từng lần từng lần bị nhấn vào, sặc ra nước, nước trút từ mũi từ miệng, móng tay nàng bấu víu đến nát nhừ.

Lý Kiến Vân vịn thân Lý Kiến Hằng, không nói một lời. Lý Kiến Hằng xem mà sợ hãi, mấy lần quay đầu nhìn Lý Kiến Vân, nhưng Lý Kiến Vân không cười, hắn cũng chẳng dám cười.

Nữ tử bệnh tật kia bị nhấn vào cái thùng, vang những âm thanh “ục ục”. Nàng thống khổ cào cái thùng. Ngón tay gầy guộc đầy vụn gỗ, móng tay vừa bẩn vừa nát.

Lý Kiến Hằng nhìn nàng nhưng không nhớ được khuôn mặt nàng. Những tiếng ùng ục gắn liền với ký ức của hắn. Vú em là một nữ tử cao lớn cường kiện, Lý Kiến Hằng không thích. Nữ nhân mà sau này hắn chọn đều hoặc yêu kiều nhỏ nhắn hoặc có bệnh trong người.

Lý Kiến Hằng cũng không thích nước, cảm thấy bẩn chết đi được.

Sau đêm đó vú em đối xử với gắn rất tốt, Lý Kiến Vân cũng đãi hắn rất tốt, chỉ là không còn ai tiếp tục bảo hắn đi học nữa. Lý Kiến Vân cũng không còn bắt hắn luyện chữ. Lý Kiến Vân thậm chí còn phái thái giám chơi cùng hắn. Lý Kiến Hằng hoàn toàn tự do rồi. Hắn cả ngày hết chơi lại ngủ, đợi đến năm hắn mười chín tuổi phải phân phủ, Lý Kiến Vân tặng cho phủ hắn rất nhiều mĩ nhân. Lý Kiến Hằng nếm qua tư vị, sa vào khoái lạc mỹ sắc, từ đây đã không thể vãn hồi.

Mãi đến tận rất nhiều năm sau.

Lý Kiến Hằng mới biết nữ tử bệnh tật kia là Lạc thị.

“Mẫu thân của trẫm là đương kim thái hậu.”

Ngón tay Lý Kiến Hằng run rẩy, hắn nói với Hề Hồng Hiên, lại giống như tự nói với chính mình, điên dại lặp đi lặp lại một câu này. Hề Hồng Hiên chun mũi nghe hắn lải nhải không ngừng, không kìm được nhếch mép cười: “Hoàng thượng, nếu muốn mọi người đều cho là như vậy, dù sao cũng phải dành đủ tôn vinh cho thái hậu chứ. Thái hậu bây giờ… ư!” Hắn hít một hơi, nói tiếp, “Đang thiếu con mà!”

Lý Kiến Hằng thở phì phò, trong ngực đau như dùi đâm, hắn điên loạn quệt nước mắt. “Ta… Trẫm biết!”

“Ta thấy ngươi chưa hẳn là biết đâu.” Hề Hồng Hiên nói.

Lý Kiến Hằng nói: “Ai cho ngươi to gan, ở đây…ở đây nói chuyện kiểu này với trẫm?”

“Người sắp chết, lời nói ra đều là lời thiện.” Trong miệng Hề Hồng Hiên ngậm máu, thổi phù mấy cái, nói: “Hôm nay ngươi với ta không ra ngoài được thì chẳng còn là quân thần nữa. Chẳng qua chỉ là con chuột trong lỗ, nước ngập lên là tắt thở thôi. Ngươi sao có thể xem là hoàng đế? Trước kia được Tiêu Nhị nhấc lên long ỷ liền nịnh hót hắn như tổ tông. Ngươi quên rồi à? Ngươi vốn là chủ nhân của hắn. Hắn đánh cược tính mệnh cứu ngươi là chuyện phải làm! Nào có đạo lý cha mẹ phải cảm tạ ân đức đối với con cháu? Tiêu thị bọn hắn nay ỷ vào kỵ binh Ly Bắc, ai cũng uy phong lắm cơ. Mấy chục năm về trước, Quang Thành gia ngày trước, làm gì có chuyện hoang đường này? Ta nhìn ngươi mà thấy gấp thay! Hoàng đế làm từ đó đến nay có tư vị gì hả? Còn không bằng ta lăn nơi ruộng muối, làm một thương nhân tiêu dao khoái hoạt. Ngươi ở trên cái vị trí đấy tiếp tục nhận uất ức, không bằng cùng ta chết ở đây cho xong!”

Hắn nói một tràng dài, đau đến nhe răng trợn mắt, hoãn đi chốc lát lại nghe thấy tiếng nức nở của Lý Kiến Hằng, bỗng nhiên cũng nghẹn ngào theo.

“Hoàng thượng…” Hề Hồng Hiên thành thực nói, “mẹ ta là nữ tử Cầm Châu, xuất thân thấp hèn, có thể lọt vào mắt cha ta cùng lắm bởi vì cha mẹ nàng dựa vào Diêu thái phu nhân trước kia chỉ điểm, kiếm được ít tiền. Ngươi xem, ta là con thứ, ở trong nhà chẳng được coi là con người. Ta mười tám tuổi xuống biển, đã lang thang kiếm cơm rồi. Tại vì sao? Toàn bộ là bởi cha mẹ bất công, cả gia sản to thế đều cho đại ca ta. Sau này ta gặp nạn trên biển, tổn thương sức lực, điều dưỡng ở Cầm Châu hơn nửa năm trời. Ngươi thấy ta bây giờ béo tốt phát khiếp thế này, toàn là vì lần đó gắng sức bổ dưỡng vì muốn giữ cái mạng. Xấu sao? Ha ha. Trước khi ta bị thương, từng là tuấn mỹ lang ở Cầm Châu đấy. Lúc ta rời đi từng gặp một nữ nhân, hết lòng thương yêu, trước khi ra biển đã cùng nàng đính ước. Đợi lúc ta trở về, nàng lại gả cho người khác rồi, trở thành chị dâu của ta. Hề Cố An đại ca tốt thật, thấy ta gặp nạn thì thay ta chăm sóc luôn người đàn bà của ta. Đại ca tốt thế này tìm ở đâu ra? Ta tạ ơn hắn cả đời!”

Hề Hồng Hiên ở nơi chật hẹp tăm tối này, vừa khóc vừa cười nói.

“Ta tạ ơn hắn cả đời! Hoàng thượng, trên đời này ai mà không đáng thương? Ngươi thương hại ta, thì bằng lòng cho ta làm Nguyên phụ mang quyền khuynh triều chính sao? Ngươi thương hại Tiêu Nhị! Cho hắn làm Tổng đốc Khuất Đô vẻ vang nhất thời. Vậy ai thương hại ngươi? Tiêu Nhị hắn đối xử với ngươi phàm chỉ là một ít chân tâm, thì có thể để Tiêu Kí Minh nói ra những lời kia tại ngự tiền ư? Không phải là cậy thế bắt nạt người sao? Ngươi lại nhìn xem cái tên Thẩm bát kia, phía trên là Thẩm Vệ thằng cha hắn, chiếu ngục là nơi đối đãi tốt như thế nào hả? Hắn mười lăm tuổi rơi vào tay Kỷ Lôi, lăn lộn trong ngục như rút da lột gân một vòng, giờ đây người đã ra ngoài, nhưng nhìn bộ dáng kia, hiển nhiên đã bị dưỡng thành quỷ rồi. Thiên hạ này ai cũng đều đáng thương, ngươi thì ai cũng đi thương hại, vậy hoàng đế này phải làm như thế nào? Tục ngữ nói đúng lắm, người không vì mình trời tru đất diệt. Hoàng thượng, đừng nghe những lời lắm điều gì mà mẫu thân ti tiện thấp hèn. Ngươi họ Lý, ta họ Hề, vậy là đủ rồi. Người đời cứ muốn phân cao thấp sang hèn! Há chẳng phải vương hầu tướng lĩnh cũng phân chủng loại à, đây là xúi giục kẻ ngu dốt, không nói quy củ, giang sơn xã tắc ở đâu? Ngươi tên là Lý Kiến Hằng, vừa sinh ra đã cao hơn Tiêu Trì Dã một bậc. Tiêu thị hắn dám có ý nghĩ lệch lạc, ngươi sợ cái gì? Ngươi mới là nơi lòng dân trong thiên hạ hướng tới. Bọn chúng lăn qua lăn lại làm sao cũng đều là thứ loạn thần tặc tử. Ngươi vung tay hô một cái, thiên hạ ai dám không theo? Đây mới là thiên tử!”

Đây mới là thiên tử!

Lý Kiến Hằng cảm thấy những lời này như giác ngộ, nói khiến hắn như vừa tỉnh giấc mộng. Hắn ở trong hầm ướt nhẹp bẩn thỉu, lần đầu tiên biết rõ mình là ai. Hắn không biết lệ đã rơi đầy mặt từ khi nào, hồi ức trùng điệp kéo lên, chỉ cảm thấy toàn bộ đều là sống uổng rồi.

Hề Hồng Hiên không chịu bỏ qua cơ hội này, chống đỡ nói: “Bọn chúng cười ngươi ít học, tham sống sợ chết sao? Cõi đời này ai mà không sợ chết! Lúc đao kề trên cổ thì nói cái gì cũng trôi chảy, đợi tới lúc kề đao rồi thì tám chín phần mười là tiểu ra quần. Ngươi làm hoàng đế, không phải bán nghệ. Chuyện học vấn, học sinh quốc tử giám sẽ tự giải đáp. Chính vụ thì sao, nội các làm cái gì? Chẳng phải là thay ngươi cân nhắc kiến nghị sao? Ngươi là hoàng đế, ngươi là hoàng đế!”

“Trẫm là hoàng đế…” Lý Kiến Hằng vừa lạnh vừa nóng, run rẩy lặp lại, “Ngươi nói không sai, trẫm là hoàng đế.”

Hề Hồng Hiên nắm chắc thời khắc mấu chốt, thấy đã kịp rồi bèn thở ra một hơi.

Con mẹ nó kẻ nào ăn phải gan hùm mật gấu vậy! Trong Ngẫu Hoa lâu có gian kế, lầu này sụp xuống, lại kéo nước dâng lên, cái gì cũng không tra ra nữa rồi. Chắc chắn nước bẩn sẽ hắt lên đầu Hề Hồng Hiên hắn. Nhỡ như không thể nắm được Lý Kiến Hằng, sau khi ra ngoài Đô sát viện kết tội có thể lột một lớp da của hắn. Cái chức chủ sự Khảo Công ty của Hộ bộ mới nhậm chắc không giữ nổi nữa. Hải Lương Nghi vì chuyện này mà chém chết hắn là rất có khả năng.

Hề Hồng Hiên ở trong nước bẩn, cẩn thận tinh vi mở ra thời cơ. Hắn không muốn chết, cũng không muốn bị lưu đày. Thật không dễ dàng mới đá rớt Hề Cố An rồi bò lên vị trí này, lại gặp ngay Lý Kiến Hằng “chủ nhân tốt” vạn năm khó gặp này. Hắn sống rồi.

Nhanh lên đi.

Môi Hề Hồng Hiên trắng bệch vì mất máu, hắn nghĩ thầm.

Tiết Tu Trác, Hải Lương Nghi, Thẩm Trạch Xuyên thậm chí Tiêu Trì Dã, ai cũng được, nhanh chóng kéo người ra ngoài đi, Lý Kiến Hằng nhất định không thể chết ở đây được. Nếu như Lý Kiến Hằng chết ở đây, những gì hắn đã làm trong quá khứ đều sẽ theo dòng nước cuốn trôi mất.

Ngay lúc Hề Hồng Hiên sắp nhắm mắt, bên trên đột nhiên “ầm” một tiếng, sau đó vụn tường vỡ rắc rắc lăn xuống, nước thối cũng ào ào trút ra. Các loại âm thanh hỗn độn trong trận mưa to.

Hề Hồng Hiên cơ hồ mừng sắp phát khóc, hắn nghe Lý Kiến Hằng được buộc kéo lên, cái thứ nặng nề đang đè lên hắn cũng bị nâng khỏi trong tiếng hô kéo của Cấm quân.

Nước thối đã xối ngập tới eo Hề Hồng Hiên. Hắn khua cánh tay, hô: “Cứu! Cứu!”

Tiêu Trì Dã nhìn xuống Hề Hồng Hiên, mưa lớn trút rào rào. Hề Hồng Hiên đột nhiên toát một luồng ớn lạnh. Nước đã dâng cao tới ngực Hề Hồng Hiên, Tiêu Trì Dã lại vẫn không có ý định kéo hắn lên.

“Tiêu Nhị…” Hề Hồng Hiên ôm hận cắn chữ. Nước kia phút chốc tràn qua đầu hắn, hắn ra sức giãy dụa, sặc phải nước bẩn, đạp nước cầu sống.

Đợi đến khi Hề Hồng Hiên bị tóm lên đã bị chìm đến nỗi miệng đầy nước thối rồi. Lúc bị Tiêu Trì Dã xách lên, hắn hung ác víu lấy cánh tay Tiêu Trì Dã, nhếch nhác thảm hại, thở hổn hển nói thầm: “Ta, đệt, con, mẹ, ngươi.”

Tiêu Trì Dã trở tay lại nhấn hắn xuống dưới. Hề Hồng Hiên bám bùn, miệng mũi đều là bùn cát. Cảm giác nghẹt thở này khiến hắn phải cố hết sức bám víu, nhưng không cách nào lay được cánh tay như sắt thép của Tiêu Trì Dã nửa phần.

Tiêu Trì Dã có cơ hội giết chết hắn, lại không thể thật sự nhấn hắn chết được. Người phía sau vẫn chưa rút đi, lúc Lý Kiến Hằng ra ngoài vẫn còn tỉnh táo.

Tiêu Trì Dã xách cổ áo Hề Hồng Hiên lên, cúi đầu điềm nhiên nói: “Lặp lại lần nữa ta nghe xem.”