“Đại hôn khó nhằn nha,” Đinh Đào gật gù nói,“ đại hôn của hoàng đế lại càng khó. Huynh bảo Khâm Thiên Giám* vừa tính xong ngày lành tháng tốt, bộ Lễ cũng nẫu cả lòng, rốt cuộc thì Ly Bắc chúng ta thả chim nhạn tới Khuất Đô, hay là Khuất Đô thả chim nhạn tới Ly Bắc chúng ta đây?”
*quan xem khí tượng, tính ngày lành, lập ra lịch pháp
**thời cổ coi chim nhạn là tượng trưng cho lòng trung trinh son sắt, cũng là tín vật quan trọng trong hôn lễ
“Đương nhiên là Khuất Đô gửi Ly Bắc rồi,” Phí Thịnh phải giảng giải chương trình cho Đinh Đào ngon lành, “’Nạp Tài’ đó mà, tức là hỏi cưới, việc này phải lấy hoàng thượng làm đầu chứ.”
“Nhưng mà hôn lễ này sẽ tổ chức ở Ly Bắc,” Thần Dương đứng giữa hai người họ, ủ ê nói, “tìm đâu ra sân bãi như thế? Đại cảnh không có như Khuất Đô đâu.”
“Kêu đội danh dự ra đứng giữa thảo nguyên thôi,” Cốt Tân ôm vai, “Ly Bắc chúng ta rộng mà.”
“Ù uôi,” Đinh Đào phấn khích ra trò, “Tân ca nói đúng lắm, thế mới gọi là ‘bái thiên địa’ đúng nghĩa chớ!”
“Trời thì nóng, người thì đông,” Dư Tiểu Tái xua tay, “sao chịu được, đến lúc đó lăn quay cả đám, ngôn quan đập chết ngươi cho coi!”
“Việc này phải làm theo lễ, nhưng trong ‘lục lễ’ lại chẳng có tình huống như chúng ta…” Cao Trọng Hùng cũng thấy khó, “Lúc đó các quan lạy hoàng thượng xong, thiên sứ đến phủ Ly Bắc vấn danh, đây là bước sắc lập hoàng hậu, có đưa kim sách kim bảo* không đây?” Hắn xoè tay, “Mà đưa kiểu gì?”
*lục lễ: Hôn lễ có sáu lễ: Nạp tài, vấn danh, nạp cát, nạp chính, hỏi ngày, thăm trực tiếp
*chiếu thư sắc phong thếp vàng của hoàng hậu
Năm người vây quanh bàn rơi vào lặng im.
Bọn họ túm lại thảo luận, Lịch Hùng chỗ khác đang bận hớt mật ong. Tiêu Tuân tan học bước vào từ đằng trước, đưa sách cho Lịch Hùng rồi hỏi: “Họ đang nói gì thế?”
“Thành hôn,” Lịch Hùng chép miệng, “nói chuyện hoàng thượng thành hôn.”
Tiêu Tuân bèn không qua đó nữa, y thấy giờ vừa đúng lúc nên nói với Lịch Hùng: “Ngươi ở đây chờ Đinh Đào, ta đi thỉnh an nhị thúc thúc đây.”
“Không được,” Lịch Hùng cuống lên, “Nhị gia bảo rồi, ta phải theo thế tử, một bước cũng không rời!”
Tiêu Tuân gật đầu xem như đồng ý. Y dẫn Lịch Hùng đi bộ sang điện Thanh Huy, đợi người truyền lời. Chẳng mất bao lâu, rèm trúc đã được vén lên.
Cung nữ tên Tân Nhụy hành lễ với Tiêu Tuân, nhẹ nhàng nói: “Xin thỉnh an thế tử gia, hoàng thượng truyền ngài vào ạ.”
Tiêu Tuân nghiêm túc bước vào điện, nghe bên trong có tiếng Tiêu Trì Dã.
“Đệ bảo trên đường nóng, đi chậm thôi, vậy mà không có ai trả lời đệ cả,” Tiêu Trì Dã đùa con chim trong lồng, “là đệ thành hôn hay là huynh thành hôn thế?”
Lục Quảng Bạch bưng trà nói: “Đệ đệ đệ, đệ thành.”
Con vẹt trong lồng nhại theo: “Đệ đệ đệ, đệ thành hôn, đệ thành hôn đó!”
“Nói hay lắm,” Tiêu Trì Dã khen con chim, “nói lại cho nhị gia ngươi nghe.”
Con vẹt vỗ vỗ cánh líu lo: “Đệ thành hôn! Đệ thành hôn!”
“Tuân nhi ngồi bên cữu cữu đi,” Thẩm Trạch Xuyên như có mắt sau lưng, “mọi người chưa gặp nhau mấy tháng rồi.”
“Mấy tháng rồi, lại đây nào,” Lục Quảng Bạch thấy Tiêu Tuân xong vui hẳn, “cha mẹ cháu gửi thư cho cháu đấy.”
Tiêu Tuân cũng vui, ngồi lại gần Lục Quảng Bạch. Y được Khổng Lĩnh dạy, chú trọng dáng điệu quân tử, cư xử rất có phong độ.
“Nhóc con giờ lớn mau quá,” Lục Quảng Bạch xoa đầu Tiêu Tuân, “Tuân nhi ngày một khác rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên đặt quạt bên mép bàn con, nhìn về phía Tiêu Tuân: “Cũng cao nhanh lắm.”
“Lớn nhanh quá lại đau chân,” Lục Quảng Bạch nhớ ra gì đó, “A Dã tầm tuổi này ngày nào cũng lầu bầu.”
Lục Quảng Bạch nhắc đúng lúc Tiêu Trì Dã đang nghĩ tới. Ngày trước hắn cứ sợ mình bị lùn, hôm nào cũng chạy ra phòng bếp dặn đun riêng sữa bò. Tới khi chiều cao bắt đầu tăng vọt thật thì tối lại đau không ngủ được.
Hắn liếc Lan Chu, không định tiếp câu chuyện này nữa.
Nhị gia mạnh mẽ cứng rắn, lầu bầu bao giờ chứ.
“Lầu!” Con vẹt rướn lên, “Lầu bầu!”
“Đại hôn quá hoang phí tiền kho, theo ý ta và Sách An thì,” Thẩm Trạch Xuyên xem xét xong kế hoạch do bộ Lễ trình, “nho nhỏ là được rồi.”
Nhưng mà có “nho nhỏ”, thì cũng khiến các quan Khuất Đô phải đau đầu cân nhắc.
Nói xem đại hôn ở Ly Bắc, các quan có theo cùng không? Bọn họ còn phải bái lạy Thẩm Trạch Xuyên vào giờ lành. Bộ Lễ, Hồng Lô Tự*, quan tuyên chế**, đội danh dự, gì cũng không thể thiếu. Theo chương trình, khi thiên sứ đưa lễ vật tới quê quán Ly Bắc, Tiêu Trì Dã còn phải ngồi kiệu. Trước khi nạp tài Thẩm Trạch Xuyên cần bái tổ tiên, phải bái ai bây giờ? Huống hồ Tiêu Trì Dã còn là Càn Quân Vương, cầm bảo ấn hoàng hậu có ích gì, giả sử cho hắn thật, hắn cũng cầm đi đập vỏ hạch đào.
*tên quan phụ trách đối ngoại, lễ nghi
**quan phổ biến sắc lệnh của hoàng đế
Hôn lễ này không chỉ khiến Khuất Đô mất ngủ mà Ly Bắc cũng mất ngủ theo. Nửa đêm Lục Diệc Chi còn thao láo mắt, lay lay Tiêu Kí Minh, hận không thể hỏi đi hỏi lại “Thật thế à” tám lần. Tiêu Kí Minh bảo thật đấy, Lục Diệc Chi bèn lập tức viết thư cho Khải Đông, viết năm sáu bức liền, Thích Trúc Âm cũng chịu hết nổi.
Mau mau tiến hành giùm!
“Chốt ngày này,” Thẩm Trạch Xuyên khoanh đỏ trên cuốn sách, “hoa nguyệt quế cũng nở rồi.”
Tiêu Tuân vốn tưởng phải bàn bạc một buổi, ai ngờ Thẩm Trạch Xuyên khoanh một vòng, chốt một câu là xác định luôn. Nhưng y không biết rằng, bộ Lễ nhận được lời phê đỏ xong còn chẳng dám chạm mông xuống ghế, ngay tức thì đứng dậy lao đi truyền tin.
Thần Dương vừa uống ngụm nước, nghe thuộc hạ bẩm báo ngày cưới đã chốt xém thì phun ra. Hắn ho sặc sụa, nghẹn đỏ cả mặt.
Mấy người xung quanh mới ngồi xuống đều đứng hết dậy, chỉ mỗi Đinh Đào cười hềnh hệch, hắn nắm tay lại reo: “Đại Hùng! Chúng ta sắp về Ly Bắc phi ngựa rồi nè!”
“Giồi ôi,” Dư Tiểu Tái đập tay, “lần này đúng là phải phơi nắng ngất ra thôi!”
Nửa tháng sau ngự giá đến vùng Ly Bắc, Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã phải tạm chia xa.
Quan viên bộ Lễ mặc kệ tất thảy, trước tiên phải dính lấy Càn Quân Vương đã. Càn Quân Vương đi đâu bọn họ theo đó, cứ sợ Càn Quân Vương trèo tường vào nơi vua ở, hỏng hết lễ nghi. Tiêu Trì Dã bị bám phát phiền, nhảy lên Lãng Đào Tuyết Khâm cưỡi đi luôn. Nửa đêm định trèo tường, mà đến chỗ tường lại thấy có người trông bên dưới.
Tiêu Trì Dã chỉ vào bọn họ, cạn lời, đành nói: “Cứ đợi đấy!”
Hôm nạp tài phải tặng lễ, Thẩm Trạch Xuyên tặng một con chim nhạn tới phủ Ly Bắc. Tiêu Trì Dã thấy hay, đáp lại bằng con Mãnh, còn buộc dây tơ hồng cho Mãnh nữa. Thiên sứ phụng chỉ đến vấn danh thầm “Ôi trời”, nặn ra gương mặt tươi cười thỏ thẻ: “Không phải vậy đâu nhị gia ơi!”
*Vấn danh: bên nam nhờ người hỏi bên nữ tên tuổi ngày sinh tháng đẻ
Nhưng mà Nhị gia không thèm nghe, hắn huýt một tiếng, Mãnh bèn đích thân bay đi tìm Lan Chu.
***
Đinh Đào gõ gõ bát, nghiêm túc thấy ghê: “Hôm nay đại hôn, ngươi đi theo ta, bảo đảm không đói.”
Lịch Hùng cũng gõ vang cái bát, đáp lại lời: “Không đói!”
Hai đứa ầm ĩ dưới hè, cửa sổ gần đó thì mở toang, Thích Trúc Âm ngó đầu ra.
“Ồnnnn–” Đại soái rõ ràng chưa tỉnh ngủ, chỉ chỉ đầu, “Ồn quá ta đau đầu.”
“Đại soái!” Đinh Đào không sợ Thích Trúc Âm, bởi vì Thích Trúc Âm không thể nào hung dữ với con nít, “ông có tới không ạ? Phải làm quan lễ chứ!”
“Còn sớm,” Thích Trúc Âm lần được mấy viên kẹo, chia cho bọn nó, mình cũng ăn một viên, “vội gì, sư phụ nhân luân còn chưa tới kìa.”
Đinh Đào hỏi: “Sư phụ nhân luân là sao?”
“Người dạy xem tranh.” Thích Trúc Âm nói bừa.
“Thành hôn còn phải xem tranh á?” Đinh Đào mò sổ nhỏ của mình, “Ta cũng biết nè.”
Cốt Tân không nghe nổi nữa, từ đằng sau xách Đinh Đào lên, đóng cửa sổ lại.
“Á,” Đinh Đào ôm cuốn sổ, khó hiểu nói, “ta với đại soái còn chưa nói xong mà!”
“Trước đã bảo ngươi dạy nó rồi,” Thần Dương vén mành, “chẳng hiểu sao nó vẫn như tên nhóc khờ, cả Đại Hùng cũng thành đứa ngốc theo!”
***
Thẩm Trạch Xuyên không đội mũ, ngồi phía sau tấm chắn đợi hương được châm lên, nghe Thần Dương vào báo Kỷ Cương đã tới. Y muốn đứng dậy đón, Kỷ Cương lại ra hiệu y hãy ngồi.
“Theo lễ, sư phụ đội mũ cho con, phải có mặt trưởng bối trong nhà tham dự,” Kỷ Cương xoa đỉnh đầu Thẩm Trạch Xuyên, “đáng tiếc bây giờ, chỉ còn hai ta sống dựa vào nhau thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên cúi đầu, bái trước mặt Kỷ Cương, nói: “Con và sư phụ tuy không cùng huyết thống, nhưng lại là người thân nhất. Một bái này, là quỳ tạ ơn dưỡng dục bao năm của sư phụ.”
Kỷ Cương nhìn tóc Thẩm Trạch Xuyên, đôi môi ông mấp máy, giây phút này ngàn lời chẳng thể thốt lên, tất cả hóa thành xót xa trong lòng. Ông chầm chậm cúi người, lại xoa đầu Thẩm Trạch Xuyên lần nữa: “Con ta nửa đời trắc trở, ông trời đối xử có nhiều bất công, từ nay về sau……” Ông bỗng nghẹn ngào, “Từ nay về sau phải bình an suôn sẻ, cùng Tiêu Nhị kia hạnh phúc tới già.”
Bàn tay thô ráp của sư phụ khẽ run rẩy.
Lòng Thẩm Trạch Xuyên đau thắt, y chua xót gọi: “Sư phụ.”
Kỷ Cương vội quay đi lau nước mắt, nói: “Ngày vui không rơi nước mắt, mau đứng dậy đi, sư phụ đội mũ cho con.”
Quan lễ là lễ trưởng thành, của hoàng đế thì gọi là “Lễ thượng trung”, là lễ nghi bắt buộc trước khi cưới. Vốn dĩ nên có các quan ở đây, chờ Thẩm Trạch Xuyên đội mũ xong thì bái chín bái chúc mừng, nhưng Thẩm Trạch Xuyên muốn đơn giản cho nên chắn xung quanh.
Kỷ Cương đội mũ cho Thẩm Trạch Xuyên xong, lui hai bước về sau.
Thẩm Trạch Xuyên lại bái Kỷ Cương, sau khi buổi lễ kết thúc, từ gian ngoài Hoa Hương Y cài hoa nguyệt quế dẫn đi, tới cửa tiếp nhận cái cúi chúc của Khổng Lĩnh và những thuộc hạ cũ như Phí Thịnh. Tiếp đến là tế tổ tiên, y không tế tổ, cho nên chỉ quỳ thiên địa. Quỳ thiên địa rồi vái Tề Huệ Liên, biểu đạt ơn thầy khó quên. Sau khi hoàn tất, Thẩm Trạch Xuyên vẫn chưa thể đi, y phải lui về phòng, chờ đợi sư phụ nhân luân.
Sư phụ nhân luân, thật ra là người cầm xuân cung đồ*, giảng giải tri thức luân thường cho hoàng đế.
*tranh mô tả cảnh xxx
Thẩm Trạch Xuyên tọa trên ghế chủ, sư phụ bước vào không dám nhìn thẳng. Sư phụ trải bức họa trên thảm len, khi nói chẳng hề ngẩng đầu, bỗng thấy một con Hải Đông Thanh vù vào từ cửa sổ, lấy bức họa của ông ta làm giẻ chùi chân mất tiêu.
Thẩm Trạch Xuyên cúi người tháo sợi tơ hồng của Mãnh, trên ấy chỉ treo chiếc lược.
***
Tiêu Trì Dã không đội mũ, phóng khoáng ngồi trong phòng: “Con chờ một canh giờ rồi đó sư phụ.”
“Chưa tới giờ lành đâu,” Tả Thiên Thu cầm binh thư, “con chờ tiếp đi.”
Tiêu Trì Dã xoay nhẫn hộ tiễn trên ngón cái, quay đầu nhìn đàn chim bay ngoài cửa sổ, nhưng mà chẳng có con của hắn đâu. Hắn nhìn một thôi một hồi, bất chợt nói: “Sư phụ, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ là nam nhân có gia đình. Trước kia cha nói thành thân phải so tài đua ngựa với cha, con không quên được. Sư phụ, người đua với con đi.”
Tả Thiên Thu ngắm Tiêu Trì Dã mà thấy thương. Ông nhìn Tiêu Trì Dã lớn lên, khi Tiêu Trì Dã mới chỉ là sói con đã lẽo đẽo sau mông ông rồi. Sói con muốn cưỡi ngựa, muốn luyện ưng, muốn phi qua núi Hồng Nhạn. Đứa bé từng hỏi ông trong gió “Dục vọng là gì ạ?”, nay đã thành nam nhân có gia đình.
“Đua,” Tả Thiên Thu bật cười, “đợi con uống xong rượu, chúng ta sẽ đua ngựa.”
Tiêu Trì Dã cũng cười, hắn đứng dậy, nhoài về phía tấm chắn, nói với Lục Quảng Bạch và Tiêu Kí Minh đang tập trung hết mức: “Hôm nay đệ thành thân, các ca ca nể mặt một tí, lát nữa đỡ rượu thay đệ được không?”
“Ta thì thoải mái,” Lục Quảng Bạch chống tay, “nhưng đại ca đệ thì phải xem đệ thuyết phục thế nào.”
Tiêu Trì Dã rất thức thời: “Đại ca.”
Tiêu Kí Minh chỉ uống trà không ư hử gì.
Tiêu Trì Dã liền bai giọng ra: “Đại —— ca —— Ca không đáp ứng là đệ gọi đại tẩu đấy.”
“Biết rồi,” Tiêu Kí Minh thở dài, bưng trà nói: “biết rồi.”
Phía ngoài báo đã tới giờ, Tả Thiên Thu chỉnh lại áo quần mũ mão, nghiêm trang đứng dậy. Tiêu Kí Minh nâng mũ cho Tiêu Trì Dã, dâng đến tay Tả Thiên Thu, rồi để Tả Thiên Thu đội cho Tiêu Trì Dã.
“A Dã,” Tả Thiên Thu nhìn vào mắt Tiêu Trì Dã, thoáng sau cất lời, “đi thôi.”
***
Thẩm Trạch Xuyên ra cửa đúng lúc trời mưa lất phất, đội danh dự bên ngoài không che dù, chỉ có Phí Thịnh chờ dưới hành lang muốn bung dù cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên ra hiệu hắn cất đi.
“Chủ tử,” Phí Thịnh khom người nói nhỏ, “đường xa đấy, chúng ta không che dù, nhị gia thấy lại lo.”
“Món quà tân hôn ông trời tặng ta,” Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt nhìn trời, “ta phải nhận chứ.”
Phí Thịnh liền gác dù qua một bên, ghì đao nói: “Chủ tử đi thế nào, ta sẽ theo thế ấy.”
Lục Quảng Bạch thúc ngựa dưới mưa, định hỏi xem có cần đổi sang kiệu không, nào ngờ còn chưa đến gần đã thấy kỵ binh phía trước lao vun vút, không giống đội danh dự mà giống Cẩm y vệ hơn. Hắn ghìm ngựa đột ngột, chưa thốt lên câu nào đã bị tiếng như quỷ khóc sói tru phía trước ngắt mất.
“Hoàng thượng!” Khâm Thiên Giám túm áo choàng hớt hải đuổi theo, cả đường cố la, “Giờ lành, giờ lành còn chưa tới……”
Dưới mưa, tay áo Thẩm Trạch Xuyên như đại bàng giương cánh bay là là, y lướt qua Lục Quảng Bạch, bỗng nhiên bật cười thành tiếng. Giọt mưa tung toé, Phong Đạp Sương Y vụt đi như tia chớp, xé rách cơn gió mạnh.
“Tiêu Trì Dã ——!”
Thẩm Trạch Xuyên gọi thật to.
“Ra đây thành thân!”
Tiêu Trì Dã còn đang trước cửa, nghe tiếng suýt thì làm đổ cái thau đồng rửa tay. Hắn nghi hoặc thò đầu hỏi Triêu Huy: “Giờ của ta tới rồi à?”
Triêu Huy nói chắc chắn vô cùng: “Chưa đâu.”
“Hoàng thượng!” Khâm Thiên Giám giơ cao cuốn sách, chạy tất tưởi thở không ra hơi, “Ôi mẹ ơi, giờ lành còn, còn chưa……”
Ngựa của Thẩm Trạch Xuyên làm rối loạn đội danh dự phía trước, Thần Dương với Đàm Đài Hổ giữa đám người đụng vào nhau, đơ hết cả người.
“Chúng ta đã qua đâu!” Đàm Đài Hổ chẳng hiểu gì, “Sao các ngươi lại tới rồi?”
“Nhị gia đâu!” Thần Dương rối rít giậm chân, “Gọi nhị gia đi!”
“Nhị gia!” Phí Thịnh lăn khỏi lưng ngựa, tiên phong gào rú, “Nhị gia!”
Tiêu Trì Dã ấn đầu người cản trở mình, nhìn thấy Lan Chu đang ở trên ngựa, lập tức muốn xốc áo đi đón ngay. Ai dè một quan viên bộ Lễ quỳ “bịch” xuống ôm siết đùi hắn: “Nhị gia! Còn chưa tới giờ ạ!”
“Nhị gia!” Lại một người bám riết cánh tay Tiêu Trì Dã, “Vẫn chưa xong lễ đâu ạ!”
Tiêu Trì Dã xách cổ đối phương dậy, kéo ra phía Đinh Đào nói: “Lôi ra cho ta!”
“Tuân lệnh!” Đinh Đào hét một tiếng thật to, chưa xi nhê, “Đại Hùng, lên!”
Lịch Hùng sẵn sàng hai tay, cũng hét to một tiếng rồi xông vào đám người, ôm lấy đối phương, kéo ngược tất cả ra.
“Á!” Đám quan viên chen chúc nơi đó cũng ngã túi bụi, đứng còn chẳng vững nổi.
“Ô hay,” Đàm Đài Hổ lăn trên đất, “Thành hôn hay cướp hôn đấy!”
Khâm Thiên Giám đã chạy đến bên ngựa của Thẩm Trạch Xuyên, vội quá chẳng rõ lời: “Hoàng, hoàng……”
Hạt mưa lấp lánh bên tai Thẩm Trạch Xuyên, y xuống ngựa, trực tiếp vòng khỏi Khâm Thiên Giám. Ai dám chặn cửa? Còn chưa uống rượu đâu, thế mà cứ như say khướt hết rồi.
Tiêu Trì Dã nắm lấy tay Thẩm Trạch Xuyên, ôm chầm lấy người vào lòng mình. Hắn bao bọc Thẩm Trạch Xuyên, nâng ngón tay huýt sáo: “Mãnh, đi thôi!”
Quan viên bộ Lễ cuống chân, cả đám người lại chen ra cửa chạy với phía sau: “Nhị gia! Vẫn chưa bái đường mà!”
“Hoàng thượng, thượng……” Khâm Thiên Giám vịn cửa thở hổn hển như trâu, thều thào, “xong lễ rồi……”
Mãnh chao liệng dưới mưa, thình lình giang rộng đôi cánh cắt qua gió táp, bay về phía núi Hồng Nhạn xa xăm lãng đãng sương mờ. Giọt mưa rơi trên gương mặt hai con người rộn tiếng cười vang, Lãng Đào Tuyết Khâm bỏ lại mọi phàm tục ở phía sau.
Về phía trước!
Gió đưa lớp áo tung bay, phấp phới cùng ngọn cỏ vút lên, nhạt nhoà vào màn mưa.