Thương Tiến Tửu

Chương 214




Thương tiến tửu, Chương 214: Thống soái

Ngày hôm ấy ánh dương chiếu gắt, cửa thành Đoan Châu ầm ĩ tiếng hô hào. Tuyết trên đất ướt nhẹp, bị móng ngựa đạp tung toé tứ phía. Bánh xe gánh đồ quân nhu trượt trên phiến đá, lôi kéo đến nỗi ngựa phải oằn mình hí lên, đường thì bị tắc kín, thiết kỵ Ly Bắc phía sau không vào được, chỉ có thể xuống ngựa tới giúp một tay.

“Mẹ cái thời tiết này, ” Doãn Xương mót tiểu, xoắn đai lưng, nín đỏ cả mặt, “bảo trở là trở ngay, mấy hôm trước còn cóng chết người, hôm nay lại chói nắng phỏng cả mông ông.”

Bên đường toàn là ngựa chạy, tuyết ướt văng lên khắp người ai cũng bẩn thỉu. Phí Thịnh đùm cái áo choàng, dắt vào đai lưng, giơ tay véo mũi mình, oán thán bảo: “Sao bọn ngựa Biên Sa thối thế không biết!”

“Chúng nó toàn chạy trên sa mạc, thích ị là ị luôn.” Đàm Đài Hổ đang nói, ngựa lùn của Biên Sa phía trước mặt lại vẩy cái đuôi kéo theo phân lên, phân rớt vào trong tuyết ướt, bốc hơi nóng hôi hổi. Đàm Đài Hổ dí dí ủng chiến, muốn kéo con ngựa này ra xa một chút, còn chưa cả kịp ra tay, phía sau đã có mấy người phi như bay qua, phân nóng bắn tóe hết thân bọn họ luôn.

Phí Thịnh đã nín xanh cả mặt, thối đến nỗi nhảy ngược lên, thấy phân tươi đó bay tới thì trốn nhẹm sau lưng Doãn Xương, cho lão già cản sạch.

“Chạy c*n c*c!” Doãn Xương gào to với thiết kỵ Ly Bắc chạy như bay qua, lại chùi mặt một cái, quay đầu nói với Phí Thịnh, “Ngươi trốn c*n c*c!”

Ô Tử Dư ghìm ngựa lại, quay đầu muốn đến chỗ này, Đàm Đài Hổ khua tay rối rít, mắng: “Mẹ nhà ngươi, xuống ngựa ngay!”

Ô Tử Dư vừa mới thay ủng, nhìn bọn họ ai nấy đều bẩn thỉu như người bùn, đâu chịu xuống ngựa, hắn hoãn chậm tốc độ, đi tới trước mặt hỏi: “Sao chỉ mấy người các ngươi vậy? Nhị gia với Phủ quân đâu?”

“Đi vào trước rồi, ” Phí Thịnh không thở thông suốt được, nắm cổ họng nói, “sao không dọn tuyết sớm đi hả? Giờ tắc kín đường rồi, ngươi xem bẩn cỡ nào đi, áo choàng trắng thanh của chủ tử ta lĩnh vạ là cái chắc!”

Ô Tử Dư vừa đánh thắng một trận, xuân phong đắc ý, đang tính mấy bữa nay rảnh rỗi thì mời mấy người họ uống bữa rượu, lúc này bị chửi cũng không giận gì, đắc ý nói: “Ta bận mà.”

Hắn ở đây còn chưa cười xong, chợt một nắm tuyết bay từ đầu khác tới đập thẳng vào mặt hắn.

Mũi Cốt Tân không chịu nổi nữa rồi, sắc mặt cũng tái mét, hắn ném Ô Tử Dư một vốc xong bắt đầu mắng: “Ngươi cười c*n c*c! Trời mà cứ nóng mãi thế này, tuyết trong thành lại tan theo, ngươi cứ chờ đến lúc cống rãnh tàn tạ ở Đoan Châu ngập lên đi, lúc đó trong ngoài thành vừa bẩn vừa thối.”

Cốt Tân lúc thường không nói năng nhiều, bởi vì mang trọng trách nuôi Đinh Đào cho nên rất ít mở miệng chửi tục, năm ngoái bị Quách Vi Lễ sỉ nhục tại Đồ Đạt Long Kỳ mà hắn cũng không nổi giận, giờ đứng gần đó sắp ngất xỉu vì mùi thối rồi.

Trước kia Ô Tử Dư làm việc đều khá chu đáo, lần này thắng được trận nên đầu óc u mê, sơ sót ngay trong việc nhỏ. Nếu Thần Dương còn ở đây nhất định sẽ nhắc nhở hắn, nhưng hôm nay đổi thành Cốt Tân, mắng hắn một trận lại càng trực tiếp hơn.

Ba người đang đứng phía sau đều trợn tròn mắt, Doãn Xương nín tiểu và Đàm Đài Hổ đứng một hàng, chỉ chờ Cốt Tân ra lệnh một tiếng là bắt tay làm ngay.

Phí Thịnh thì thào: “Mấy từ thô tục này quen tai phết nhỉ.”

Đàm Đài Hổ lầm bầm bảo: “C*c hả.”

“Phi, ” Doãn Xương khom thân nói, “không phải ta dạy nhé!”

Ô Tử Dư đã ngoan ngoãn lăn khỏi lưng ngựa.

(Từ “phi” là tượng thanh cho nhổ nước bọt)

* * *

Đoan Châu chưa từng gặp trận lửa lớn như Đôn Châu, trông phố xá vẫn giữ dáng vẻ của bảy năm trước. Quán tiệm lầu rượu đã đóng cửa từ lâu, A Xích chỉ chừa lại mấy tiệm nấu thịt, bọn bọ cạp thích ăn thịt bò hầm bên này. Trọng binh Biên Sa từng cư trú ở đây một thời gian, tàn sát hết dân khu hai đầu đông bắc rồi, nhưng vẫn còn để lại tiệm khu chợ quỷ* gần phía bắc.

*buôn bán bất chính, có đồ trân quý hiếm lạ, cũng có hàng giả lừa người

“Lôi Kinh Trập giao dịch với bọ cạp ở đây, ” Thẩm Trạch Xuyên đạp lên đống tạp vật cũ kỹ, nhảy lên tường viện sụp đổ, đứng lên trên có thể nhìn thấy tiệm khu phía bắc, “trước kia sư phụ thích đến chỗ này, có thể mua được đồ không có trên phố.”

“Phía nam là gì?” Tiêu Trì Dã sải bước đến, nhìn hướng nam, “… trường ngựa của Biên Sa.”

Thẩm Trạch Xuyên thở một hơi dài, nói: “Đây là toà thành trống nhỉ.”

Năm ngoái Thẩm Trạch Xuyên ở hai châu Tì Trà đã từng lo lắng lưu dân từ Đan Thành tràn tới quá nhiều, thế nhưng bây giờ nhìn lại, miệng ăn Trung Bác khốn khó, đúng là địa phương phù hợp để gánh chịu lưu dân tám thành.

“Đến lúc trùng lý hoàng sách rồi, ” Tiêu Trì Dã nhìn Mãnh chao lượn nơi chân trời, bị nắng chiếu mệt nhoài. Hôm nay hắn không mặc áo giáp, vẻn vẹn chỉ đeo giáp tay, “năm ngoái chủ yếu là ba châu quản chế, thủ bị quân Trà Châu và Đôn Châu khan hiếm, nhập tịch đều do quan lại nhỏ thống nhất lo liệu, nhưng bây giờ sáu châu về hết dưới trướng rồi, dân tịch và quân tịch nên phân chia ra thôi.”

Dân tịch lệ thuộc Hộ bộ quản chế, không thể xử lý chung với quân tịch. Tiêu Trì Dã đảm nhiệm Tổng đốc Cấm quân tại Khuất Đô, đại viện làm việc của Cấm quân có nơi chuyên môn thống lý quân tịch Cấm quân, đây là một trong những nguyên nhân Cấm quân và tám đại doanh không hợp nhau. Kiêu chủ Trung Bác đâu dễ làm như thế, phụ tá Tì Châu đã không đủ dùng rồi, sáu châu đều cần nha môn chính vụ và đồn chỉ huy quân vụ, còn cả sự giám sát lẫn nhau nữa.

“Những chuyện này đều không khó, Dư Tiểu Tái có thể tuần tra yếu vụ sáu châu, việc này tương đương với đốc tra đạo*, ta muốn cho hắn làm nghiệt đài* Trung Bác, hắn luôn đạt xuất sắc trong kiểm tra đô sát Khuất Đô, chủ yếu ra ngoài làm việc ở các địa phương, hiểu được đủ thứ thủ đoạn của nha môn nơi đó. Tuy Thành Phong không chịu theo ta, nhưng hắn chịu đứng bên phụ giúp chính vụ năm châu còn lại, cũng coi như đã giải một cái gấp cho ta rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn Mãnh bay về, y nói, “Quan lại nhỏ thì không thiếu, chỉ cần nha môn các châu chịu mở rộng cửa, tự nhiên người sẽ đến, thiếu mỗi nhân viên quan trọng có thể quản lý chính vụ trong châu thôi.”

*tên quan, giống thanh tra

*tên quan án sát

Không chỉ vậy, Thẩm Trạch Xuyên còn thiếu tướng.

Trước mắt, Trà Châu đang do La Mục tạm quản quân vụ, nhất thời chốc lát thì được, nhưng Thẩm Trạch Xuyên chắc chắn không để hắn tiếp tục làm thế lâu dài, bởi vì hiện giờ La Mục đang có ba quyền cai quản, đô sát xung quanh đều do Cẩm y vệ tạm thay, nhưng Cẩm y vệ lại không nhúng tay vào chức quyền chính vụ Trà Châu được, nếu như La Mục động tâm tư khác, chỉ cần hắn lén lút làm là có thể giấu giếm khuất đôi mắt Thẩm Trạch Xuyên. Để tránh tình huống như thế phát sinh, Thẩm Trạch Xuyên phải nhanh chóng xác định xong ứng cử viên các châu.

Mãnh đáp xuống cánh tay Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã nói: “Thiếu chưởng quỹ tiền nữa.”

Tiêu Trì Dã nhắc tới chuyện này, Thẩm Trạch Xuyên liền nghĩ đến Lương Thôi Sơn. Y nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “Tiếc Lương Thôi Sơn quá.”

“Lương Thôi Sơn theo Phan Lận có việc làm, cũng không tính là lãng phí.” Tiêu Trì Dã vuốt mượt lông cho Mãnh, “Ta có nghe trình báo mấy ngày trước, Tiết Tu Trác muốn điều tra ruộng Đan Thành à? Nếu thật sự làm được việc này, tám thành không cơ cơ may thoát khỏi, thế gia trọng thương rồi.”

“Còn chưa có tin chính xác mà, ” Thẩm Trạch Xuyên nói xong nhảy xuống dưới tường, “cụ thể làm sao phải đợi người qua đây mới biết được.”

Hai người họ đi dọc theo đường về, đến khi đặt chân trước tòa trạch chẳng thấy mấy người Cốt Tân đâu, chỉ có Phí Thịnh đang chờ ở đây.

“Đi dọn tuyết cả rồi, ” Phí Thịnh vừa nói vừa nghĩ thêm, nói tiếp, “giờ là đến phiên Cốt Tân và Ô Tử Dư.”

Lời này ý là hắn cũng không lười đâu, chỉ đúng lúc đang nghỉ ngơi thôi đó.

Thẩm Trạch Xuyên biết tính của Phí Thịnh, cũng không định truy cứu tiếp, chỉ bảo Tiêu Trì Dã: “Cống rãnh Đoan Châu cũng phải kiểm tra lại, không biết tình trạng thế nào, việc này phải bố trí sớm sớm chút.”

Tiêu Trì Dã liếc nhìn Phí Thịnh, nhưng không nói gì. Phí Thịnh xử lý chuyện Hoắc Lăng Vân coi như ổn thỏa, kiểm soát tính tình không đả kích đối phương, thấy ngứa mắt cũng không gây phiền cho Hoắc Lăng Vân, khiến cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng chịu để ý hắn rồi.

Phí Thịnh không dám để hai người họ đứng tại cửa, hắn dẫn đường vào trong, trước hết để Phủ quân ngồi xuống đã. Chỗ này là tòa trạch của nguyên Chỉ huy sứ Đoan Châu, chính là Chu thị mà Lôi Kinh Trập xuất thân, trú ở đây hoang phế hết rồi, Ô Tử Dư dọn dẹp thành nơi cho hai người họ dừng chân ngơi nghỉ.

Đội ngoài cửa thành dọn tuyết đến tận giờ tuất rồi, đều là người dẫn binh đánh giặc nên Thẩm Trạch Xuyên không bắt họ thức thâu đêm nữa. Nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm nước từ lâu, mọi người tùy ý ăn một chút rồi nhanh chóng đi nghỉ. Phí Thịnh cùng Doãn Xương và Đàm Đài Hổ ở chung một phòng, hai người này vừa cởi ủng một cái, Phí Thịnh ngã ngay ra đất.

Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã vừa dùng cơm xong, Cốt Tân bên ngoài tiến vào.

Tiêu Trì Dã thấy vẻ mặt Cốt Tân không ổn liền hạ cuốn sách giải trí trên tay, hỏi: “Chuyện gì?”

Cốt Tân lấy thư trong ngực ra, trình đến trước mặt Tiêu Trì Dã, nói: “Ly Bắc gửi thư cho chủ tử rồi.”

Tiêu Trì Dã thấy có hai bức thư, một bức là công vụ do Tiêu Kí Minh viết, một bức là thư mật do Thần Dương gửi về đây. Hắn đọc thư của Tiêu Kí Minh trước, đại ca nhắc cuối tháng hai ngựa có thể đến Lạc Sơn, còn nhắc Tiêu Trì Dã cuối tháng hai phải về nơi giao chiến, những thứ này đều là chuyện Tiêu Trì Dã đã sớm biết rồi, nhưng ở đây có một điều rất đáng cân nhắc.

Đợi sau khi Cốt Tân ra ngoài, Thẩm Trạch Xuyên từ phía sau ló đầu, ghì lên đỉnh tóc Tiêu Trì Dã, rũ mắt đọc thư, nói rất bình tĩnh: “Đại ca tặng kinh hỉ nha.”

Tiêu Trì Dã xem thư mấy lần, nói: “Đại ca điều Quách Vi Lễ đến Nhị doanh của ta, là muốn dành Tam doanh cho sư phụ. Quách Vi Lễ không đánh quen tiết tấu của Cáp Sâm, trú tại Tam doanh cũng uất ức.”

Nếu bình tĩnh xem xét, quả thực Quách Vi Lễ có tài mang binh, hắn có thể trông giữ Đồ Đạt Long Kỳ lâu như vậy đủ thấy bản lĩnh rồi, nhưng tính tình người này như chảo dầu, hung cực, không dễ ở chung, đặc biệt là lúc mà không phục, mở miệng ra toàn sặc mùi thuốc súng. Năm ngoái hắn đả thương Cốt Tân xong còn cách mất quân bậc của Cốt Tân, vậy nên quan hệ giữa hắn và Tiêu Trì Dã khá tế nhị, đợi đến sau khi Tiêu Trì Dã đánh hạ được trận Sa Tam doanh, Cấm quân đã có nhiều lần va chạm với binh của Quách Vi Lễ tại Sa Tam doanh.

Năm nay ở ba đại doanh chiến nơi giao chiến thay phiên chủ tướng, Tiêu Trì Dã và Quách Vi Lễ đều không quen dùng binh của đối phương. Quách Vi Lễ đến Nhị doanh căn bản chẳng thèm động tới Cấm quân, hắn cảm thấy Cấm quân vừa hỏng vừa hư, ỷ vào xuất thân Khuất Đô rồi chẳng biết trên dưới. Bởi vì chuyện Tiêu Phương Húc, giờ hắn có không ưa Tiêu Trì Dã cũng không thể cạch mặt làm loạn, mà chuyện của Cốt Tân kia thì không làm sao cho qua được, đây là cái gai dằm ngang giữa hai bên.

Người này không dễ dùng.

Sự sắp xếp của Tiêu Kí Minh cũng rất có thâm ý, hai đại doanh chiến còn lại đều có thể giao lưu cùng Quách Vi Lễ, bất luận là Tả Thiên Thu, Lục Quảng Bạch hay Triêu Huy cũng sẽ không dậy phân tranh với Quách Vi Lễ đâu, thế nhưng Tiêu Kí Minh cố tình muốn điều gã này đến Nhị doanh của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã trầm mặc giây lát, nói: “Đại ca quả là đại ca.”

Sắp đặt này quả là đánh thẳng vào chỗ hiểm.

Sau trận Đoan Châu này, Tiêu Trì Dã về nơi giao chiến có phân lượng rồi. Hắn và thiết kỵ Ly Bắc không hợp ngay, hai bên có thể chậm rãi thích ứng, giống như lần này, không có binh nào sẽ từ chối một tướng lĩnh có thể dẫn mình đánh thắng trận, huống chi Tiêu Trì Dã không chỉ thưởng phạt phân minh, còn đã nói là làm. Song nếu hắn muốn điều lệnh thiết kỵ Ly Bắc một cách hoàn toàn, thì tất phải phải đi qua cửa ải Quách Vi Lễ này, bằng không tâm ý bất đồng sẽ thành mối họa.

Thẩm Trạch Xuyên trong phòng mệt chỉ muốn ngủ, y hơi khép con ngươi, nói trầm thấp: “Sách An, biển nạp trăm sông, có dung mới rộng*, đây là cơ hội đại ca dành cho ngươi đấy.”

Trong ánh đèn mờ, Tiêu Trì Dã nhớ về lửa trại giữa gió tuyết. Tiêu Phương Húc nắm chặt quyền đang ngay trước mắt, cha hỏi hắn trong ánh lửa lấp loé.

“Con muốn vị trí này, nhưng con thật sự đủ tư cách sao?”

*Gốc: Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. -> Tấm lòng phải rộng mở.