Thương tiến tửu, Chương 209: Ôm ấp
Hố trời Trà Thạch là đêm tối của Thẩm Trạch Xuyên.
Ngày y mới vừa vào chùa Chiêu Tội, gian phòng trong chùa cũ nát, cửa sổ rách không che được gió lạnh, Kỷ Cương dành nơi chắn gió duy nhất cho y ngủ, y gối lên cánh tay, không dám nói cho sư phụ rằng, y không ngủ được.
Khi ấy Thẩm Trạch Xuyên còn có thể nhớ gương mặt Kỷ Mộ, đại ca mang nét của Hoa Sính Đình, diện mạo tuấn tú, khi còn ở nhà, nói rằng người muốn gả cho huynh sắp đạp móp cái bậc cửa nhà rồi.
“Ta nghĩ đến chuyện thăng quan, ” Kỷ Mộ ngồi xổm trong sân nhón miếng sủi cảo ăn, “thăng quan rồi chúng ta sẽ đi tới phía đông.”
Thẩm Trạch Xuyên học theo huynh ấy nhón miếng sủi cảo, nhét cho hai má căng phồng, gật đầu ngọng nói: “Ta ngắm dâu cho ca ca.”
Kỷ Mộ có một cô nương chơi cùng từ thuở vô tư, trước kia sống cách vách nhà họ, sau này chuyển tới phía đông rồi. Cha của cô nương này thích nịnh nọt bợ đỡ, luôn muốn chen khuê nữ vào trong nha môn, Kỷ Mộ không muốn thua kém nên mới nhập ngũ, suốt ngày bán mạng làm việc, muốn kịp cưới cô nương ấy về trước khi người ta xuất giá.
Kỷ Cương không kiếm được bao nhiêu tiền, trong nhà không giàu có. Hoa Sính Đình nuôi hai đứa con trai, đồ cưới đều là bạc tích góp để dành cho sau này họ cưới vợ, bà trông thấy Kỷ Mộ đã trưởng thành, bèn cùng Kỷ Cương tính tính trong phòng nhờ người làm mai.
Mùa đông Đoan Châu rất trống trải, hướng phía đông là sông Trà Thạch. Lúc họ còn nhỏ hơn một chút, tới ngày đông sẽ đến chỗ mặt băng kéo xe trượt tuyết. Thẩm Trạch Xuyên thông minh, hay lừa mấy tiểu quỷ đi theo làm ngựa, mình thì làm lão gia, ngồi ở trên xe chỉ huy người ta chạy linh tinh.
Khi ấy Kỷ Mộ liền nói với Kỷ Cương: “Tương lai đệ đệ con nhất định có tiền đồ.”
Hoa Sính Đình coi Thẩm Trạch Xuyên như con ruột, Kỷ Mộ cũng coi Thẩm Trạch Xuyên là đệ đệ ruột. Khi Tiêu Trì Dã và Tiêu Kí Minh phi ngựa kéo cung tại Ly Bắc, Kỷ Mộ vẫn còn dẫn Thẩm Trạch Xuyên chạy lung tung khắp đồi núi bạt ngàn. Trước khi Thẩm Trạch Xuyên mười lăm tuổi, đánh Kỷ gia quyền rất qua loa, Kỷ Mộ luôn che chở cho y, không để Hoa Sính Đình răn đệ mình.
Năm Hàm Đức thứ ba Kỷ Mộ thăng lên tiểu kỳ, cả nhà ai cũng vui. Hoa Sính Đình lo liệu một phen, đếm đi đếm lại tiền dư trong nhà, chuẩn bị cùng với Kỷ Cương nhờ ông mai bà mối cầu hôn với cô nương bên hướng đông kia.
Lúc đó Kỷ Mộ phải luân phiên làm nhiệm vụ, Thẩm Trạch Xuyên mang cơm canh Hoa Sính Đình gói ghém, đi tới doanh trại thủ bị quân đưa cơm cho đại ca. Đêm đó là lần cuối cùng Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy Hoa Sính Đình, sư nương đứng ở cửa viện, buộc áo khoác cho y thật gọn, lại đeo cổ áo chống rét cho y, bao y lại kín kẽ, bà dặn dò “Đi sớm về sớm nhé”.
Kỷ Mộ lén cho Thẩm Trạch Xuyên uống rượu, Thẩm Trạch Xuyên dùng đũa chấm uống, ngồi giữa một đoàn binh sĩ lưng hùm vai gấu giống như nhóc củ cải trùm áo khoác vậy. Lúc tuyết rơi, những chàng trai chất phác đó nói tuyết rơi đúng lúc là báo năm được mùa, sang năm Đoan Châu sẽ bội thu rồi.
Kỷ Mộ gõ đũa lên bát sứ, ngâm bài Thanh bình điệu. Khi đó huynh mới hai mươi tuổi, sắp tới đây sẽ cưới vợ yêu về nhà, tình cảm hai huynh đệ hoà thuận, cha mẹ trong nhà không bệnh không lo, đang lúc tốt đẹp và tràn đầy hy vọng.
Mỗi khi Thẩm Trạch Xuyên nhớ về đêm ấy đều sẽ nhoà lệ ướt má. Ngày trong chùa Chiêu Tội y đã mất đi dũng khí hồi tưởng rồi, cuối cùng không còn mộng qua ngần ấy thời gian. Trong ác mộng bảy năm Kỷ Mộ biến thành đầu lâu không còn biểu lộ nổi căm hận, Thẩm Trạch Xuyên đã quên mất tướng mạo của đại ca, thậm chí không nhớ rõ câu đối thoại cuối cùng giữa họ là gì.
Tại sao y không kéo Kỷ Mộ một cái?
Thẩm Trạch Xuyên bò ra ngoài, rồi ngã trở lại. Mấy năm đầu y còn có thể nằm trong nơi đó gào khóc thất thanh, “Thẩm Trạch Xuyên” cứ thế bị giữ lại chốn này, y đứng dậy, nhìn thấy tuyết vùi lấp thân mình.
Ủng chiến đạp lên tuyết đọng, phát ra tiếng động nhẹ nhàng.
Thẩm Trạch Xuyên hờ hững quay đầu lại, trong tuyết nhìn thấy Kỷ Mộ phong trần mệt mỏi. tối hôm nay Kỷ Mộ rất sạch sẽ, cả người chẳng có một vết thương. Huynh đang nắm chuôi đao, tiến đến gần Thẩm Trạch Xuyên.
Thời gian cách biệt bảy năm, Kỷ Mộ không có bất kỳ thay đổi nào. Huynh cóng đến nỗi hai má ửng đỏ, vừa đi vừa hà hơi nóng, bao luồng khí dữ giãy dụa trong biển máu đã biến mất không còn thấy đâu. Thẩm Trạch Xuyên nhìn huynh, nhớ lại Thanh bình điệu trước khi người ra đi.
Thẩm Trạch Xuyên đã cao bằng Kỷ Mộ rồi, y mỏi mệt gọi: “Ca.”
Kỷ Mộ đứng lại trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, gió tuyết thổi qua làm tóc mai huynh lộn xộn, huynh hỏi: “Tại sao không về nhà?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tuyết lớn quá, quên mất đường rồi.”
Kỷ Mộ nhìn Thẩm Trạch Xuyên mà bật cười: “Tiểu tử ngốc, nương đang tìm đệ đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, nhìn thấy Hoa Sính Đình phía bên kia. Sư nương trong tuyết lớn cầm một chiếc đèn lồng, làn váy bị gió thổi lất phất. Y cứ nhìn cứ nhìn, nước mắt chợt tràn khỏi mi.
Cái gì y cũng nhớ cả, bởi vậy cái gì y cũng muốn quên.
Kỷ Mộ đỡ đao vững vàng, xuyên qua Thẩm Trạch Xuyên, đi về phía Hoa Sính Đình.
Thẩm Trạch Xuyên bỗng không thể kiềm lòng gọi to: “Ca!”
Thẩm Trạch Xuyên ngậm tiếng khóc nức nở, suy sụp đi theo chộp lấy thân Kỷ Mộ. Nhưng mà Kỷ Mộ không quay đầu, Thẩm Trạch Xuyên đuổi tới, mỗi một bước y đi, dòng máu dưới chân lại tràn lên một tấc. Y vội vàng nhấc chân mình, nhưng không làm sao giãy thoát nổi trói buộc, cuối cùng ngã nhào vào vũng máu, bị thi thể co kéo, khàn cả giọng hét lên với Kỷ Mộ: “Ca quay lại đi!”
Kỷ Mộ đã sắp biến mất trong tuyết.
Thẩm Trạch Xuyên không thể bắt được gì cả, y bị dòng máu nhấn chìm trong hố trời sâu hãm. Nỗi hoảng sợ chết chìm bao phủ tới, y thở không ra hơi, chỉ có thể giãy giụa, trơ mắt nhìn ánh sáng leo lắt tiêu tan.
“Thẩm Lan Chu ——!”
Tiêu Trì Dã kéo Thẩm Trạch Xuyên dậy, bả vai to rộng ấy gánh được mưa như thác đổ ập xuống. Hắn mang theo ánh mặt trời chói chang, dùng gió mạnh quét sạch khoảng trời tăm tối này, khiến gió tuyết bất chợt tản đi. Thân hắn nóng rực, nóng đến nỗi xung quanh Thẩm Trạch Xuyên không còn tồn tại những thứ khác nữa.
Thẩm Trạch Xuyên choàng tỉnh, toàn thân ướt đầm rồi. Tiêu Trì Dã ôm lấy khuôn mặt y, chạm mũi với y trong bóng tối, hôn môi y giống như an ủi. Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn thở dốc, y vòng cánh tay ôm lấy cổ Tiêu Trì Dã, ngả dựa vào nhau ướt nhoà con ngươi.
Tiêu Trì Dã sát lại dỗ y: “Lan Chu trở về, trở về bên ta.”
Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn sợ hãi gật đầu, cọ vào trán Tiêu Trì Dã, nhìn sự khủng hoảng tràn trong đôi mắt Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã dùng ngón cái lau khóe mắt cho y, xoa hai má y.
“Không sao rồi, ” Tiêu Trì Dã nói một tiếng hôn một lần, “ôm ôm nào.”
Lều quân này mới được dựng lên, lửa không sưởi đủ vượng, nửa đêm đã tắt rồi. Hai người ngủ trên tấm phản đơn sơ, tấm đệm mỏng dính lót bên dưới, trên người đắp tấm áo khoác lớn. Tiêu Trì Dã sợ Lan Chu bị ốm, nắm đôi tay lạnh lẽo của y về, nhét chúng bên trong áo, dán vào lồng ngực mình.
Thẩm Trạch Xuyên bình ổn hơi thở, nắm nhíu áo của Tiêu Trì Dã. Hai tay Tiêu Trì Dã từ đầu đến cuối chưa từng buông y ra, cứ phủ lớp áo khoác ngoài như vậy, ngộp ở trong đó nói thầm với y.
Tiêu Trì Dã hỏi: “Lạnh không?”
Thẩm Trạch Xuyên vùi mặt vào hõm cổ Tiêu Trì Dã, trầm tiếng nói: “Lạnh.”
Tiêu Trì Dã ôm chặt Thẩm Trạch Xuyên, ghì cằm lên đỉnh tóc y, khép hờ mắt nói: “Dính sát thêm một ít là không lạnh nữa.”
Hai người như thú nhỏ sống nương tựa vào nhau, dán vào đối phương để sưởi ấm. Thẩm Trạch Xuyên duỗi tay sờ lên lưng Tiêu Trì Dã, lạnh lẽo khiến Tiêu Trì Dã hít một hơi. Thẩm Trạch Xuyên sờ tới con sói đó, trong lòng rất an tâm, y mò sờ tí một, phảng phất như đang sờ da lông của sói.
Tấm lưng Tiêu Trì Dã hằn rõ bắp thịt, hắn bị sờ mà ngứa ngáy, nhưng không lẩn đi đâu được, chỉ có thể hơi ngửa đầu nhẫn nhịn, cảm thấy hai bên thắt lưng tê lên từng trận. Cuối cùng hắn nhẫn không nổi nữa, giơ tay bắt lấy cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, trở mình nhấn Lan Chu xuống dưới, thở hơi trầm nặng, đè lên y không nhúc nhích.
Thẩm Trạch Xuyên giận dỗi nói: “Không phải ngươi muốn ôm ôm à?”
“Ngươi thế mà là ôm?” Tiêu Trì Dã ghé sát lại áp xuống y, rồi hỏi nhỏ lần nữa, “Ngươi thế mà là ôm?”
Thẩm Trạch Xuyên cảm được thanh âm này thốt ra từ trong cổ họng, y nhìn Tiêu Trì Dã, như giận lắm mà chẳng dám nói gì.
Tiêu Trì Dã buông cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, lần xuống theo đường eo y, sờ làm mặt Thẩm Trạch Xuyên dần ửng hồng, đó là ngứa ngáy. Ban đầu y còn nhịn được, nhưng Tiêu Trì Dã áp lồng ngực lên y, gãi khiến đôi mắt ngậm tình lại dần dần ẩm ướt, tiếng thở gấp gáp hơn, y ngửa đầu cười rộ lên.
Tiêu Trì Dã yêu chết khi Lan Chu cười rồi, đôi mắt ấy khẽ híp lại, long lanh dập dềnh ánh nước, đắm chìm hình ảnh của Tiêu Sách An hắn.
Thẩm Trạch Xuyên cười tới độ cần cổ ẩm ướt, xiêm y dán vào lưng, mồ hôi chảy ròng ròng. Y thấy mệt, thở chầm chậm lại, đón nụ hôn của Tiêu Trì Dã. Ở trong áo khoác nóng quá, ngộp đến nỗi Thẩm Trạch Xuyên quên đi gió tuyết.
Tiêu Trì Dã biết rằng Lan Chu không ngủ ngon, nhưng tối nay có hắn ở đây.
Hắn bừng bừng dã tâm, muốn về sau Lan Chu chỉ mơ thấy mỗi mình thôi.