Thương Tiến Tửu

Chương 200




Thương tiến tửu, Chương 200: Tiệc rượu

Ai ngờ Doãn Xương tắm rửa gần hai canh giờ liền, các tiên sinh trong thư phòng chờ tới nỗi đói meo cồn cào. Dư Tiểu Tái dòm ngó điểm tâm trên bàn, bụng sôi òng ọc lên.

“Do Kính, ” Thẩm Trạch Xuyên dứt ra khỏi công việc Tì Châu, nói, “tháng hai dụng binh cho Đoan Châu, Đôn Châu sẽ là doanh tiếp tế. Đàm Đài Hổ ở bên đó không biết thủ tục nha môn, ngươi vẫn phải đi theo quan sát. Ta cho ngươi quyền tuần tra giám sát, có việc thì được phép trực tiếp bẩm báo đến bàn ta, không cần chuyển trình qua trạm dịch nữa.”

Dư Tiểu Tái là Ngự sử Đô sát viện, được xem như học sinh của Sầm Dũ, trước kia đã từng làm Ngự sử tuần sát, thường ra ngoài địa phương làm việc nên rất thông thạo lề lối của nha môn. Bây giờ trùng kiến Đôn Châu, chức quan trọng phái đi đều là người mới do Tì Châu chọn lựa, không yên tâm dùng được. Thẩm Trạch Xuyên không để Dư Tiểu Tái ở lại Đôn Châu làm giám sát đạo mà cho hắn quyền tuần sát được báo trực tiếp. Tuy rằng Dư Tiểu Tái vẫn không có chức quan rõ ràng, nhưng phân lượng của hắn rất nặng, đây tương đương với nghiệt đài* trước kia của Trung Bác rồi, trong tay nắm sát hạch việc quan lại cai trị của các châu các đường Trung Bác.

*tên của quan án sát, có nhiệm vụ giám sát theo chuẩn mực quy tắc

Dư Tiểu Tái vội thu ánh mắt, đứng dậy hành lễ với Thẩm Trạch Xuyên.

“Đôn Châu mới gây dựng không lâu, ” Tiêu Trì Dã ngồi bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, nói với Dư Tiểu Tái, “Đàm Đài Hổ là quan võ, vốn không nên nhúng tay vào án vụ nha môn, nhưng bây giờ các châu đang thiếu người nên tạm thời không cấm kỵ. Hắn có hơi không nhạy ở phương diện này, việc lớn phải dựa vào ngươi chỉ điểm nhiều đấy.”

Đàm Đài Hổ là tâm phúc của Tiêu Trì Dã, được trao quyền đến Đôn Châu là để bổ khuyết chức tướng Trung Bác đang thiếu, trên thực tế để hắn trông coi Đôn Châu xem như là ủy khuất rồi, có mối quan hệ kia, không ai trong nha môn Đôn Châu dám trái lời Đàm Đài Hổ, Tiêu Trì Dã nói câu này là cho Dư Tiểu Tái chỗ dựa. Hiện giờ Dư Tiểu Tái có Thẩm Trạch Xuyên ủy nhiệm tuần sát báo trực tiếp, lại thêm lời này của Tiêu Trì Dã, đi Đôn Châu sẽ không ngại bất kỳ ai hết, về sau xuống những châu khác cũng có đủ khí thế.

Dư Tiểu Tái mừng tít mắt nhưng không tiện biểu lộ quá mức ngay đây, hắn nén niềm vui, hành lễ với hai người họ, nói: “Hạ quan nhất định sẽ dốc sức ứng phó, không phụ ơn chiếu cố của Phủ quân và Nhị gia.”

Dư Tiểu Tái đáp vang lời, bụng cũng réo vang, hai chỗ một xướng một họa, chấn động làm cả thư phòng im bặt đi.

“Tối nay là tiệc khánh công của thủ bị quân, ” Thẩm Trạch Xuyên thấy sắc trời đã tối, “ta sẽ không nán chư vị tiên sinh nữa, khai tiệc đi.”

Bữa ăn được bày tại phòng phụ, vốn Thẩm Trạch Xuyên là chủ tọa nhưng Tiêu Trì Dã trở lại rồi, Doãn Xương cũng không trình diện nên y chỉ ngồi chốc lát, tỏ ý góp mặt xong thì giờ lui thôi. Chỗ này đa phần là các phụ tá, lúc Thẩm Trạch Xuyên ngồi đây họ cũng không dám uống rượu thoả thuê, Phủ quân vắng mặt mới thoải mái hơn một chút.

Kiều Thiên Nhai không ở đây, không ai chú tâm đến, Diêu Ôn Ngọc cũng chẳng khước từ thịnh tình của các tiên sinh, y thuận theo uống mấy chén rượu. Đợi đến khi Kiều Thiên Nhai trở lại, Nguyên Trác đã hơi say rồi, đang dựa ghế đàm tiếu cùng Khổng Lĩnh và Cao Trọng Hùng.

Kiều Thiên Nhai thấy y hiếm khi thả lỏng nên hắn không bước vào mà hạ màn cửa, đứng bên dưới hiên.

Phí Thịnh tìm thấy Kiều Thiên Nhai, đứng từ xa vẫy vẫy tay, cách màn tuyết li ti nói: “Đi thôi, đứng đây làm gì? Trong phòng trực cũng xếp một bàn ăn rồi, đang chờ ngươi đấy.”

Kiều Thiên Nhai không nhúc nhích, hắn dựa vào cột với vẻ phóng khoáng, hỏi: “Chủ tử sắp xếp bên kia rồi à?”

“Đương nhiên phải xếp ổn rồi.” Phí Thịnh đi tới trước mặt Kiều Thiên Nhai, liếc qua khe hở màn cửa nhìn vào bên trong, “Các tiên sinh giải tán trễ lắm, lát nữa ngươi qua cũng kịp mà. Trong ngoài này toàn cận vệ cả, không có chuyện lớn được đâu.”

Kiều Thiên Nhai suy nghĩ một chốc, vén tấm mành lên. Diêu Ôn Ngọc ngồi đó nhìn về bên này, như biết rằng ở đây có người đang chờ. Kiều Thiên Nhai ngừng giây lát, thả mành xuống nói: “Trong phòng ta còn mấy vò rượu ngon, ngươi bảo người lấy qua đó đi, coi như ta cáo lỗi với mọi người.”

Phí Thịnh đứng bên cạnh im một lúc, chỉ nói: “Ai cần mấy vò rượu kia của ngươi, chán thế nhỉ, chủ tử cũng thả cho thoải mái rồi, ngươi còn giam mình ở đây.” Hắn đã uống chút rượu, nói cũng nhiều hơn bình thường, “Mấy hôm trước chủ tử bảo ta chiêu mộ người mới đấy, ngươi biết không?”

Kiều Thiên Nhai ôm cánh tay, đôi mắt quan sát hắn, miệng nói: “Biết.”

Phí Thịnh chỉ ngón tay vào mình, lại chỉ chỉ Kiều Thiên Nhai, ngậm ợ rượu nói: “Ta nói thật với ngươi này, về sau Đoan Châu dựng kỵ binh, chủ tử chú ý ngươi nhất đấy, ngươi giỏi đánh mà. Nhưng hôm nay là chuyện gì đây, ngươi theo Diêu Ôn Ngọc, lại quên mất bản thân vốn ở đâu rồi. Ngươi mà cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng lãng phí tiền đồ thôi.”

Tuyết lướt xuống chuôi đao của Kiều Thiên Nhai, hắn nhìn về phía đình viện, hờ hững nói: “Tiền đồ của ta ở đây mà, ngươi bận lòng quá rồi.”

“Ngươi là được thái phó giao cho chủ tử, ” Phí Thịnh nói thấp giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “ngày mà chủ tử nhận ngươi ấy, cũng đã nhận cả Ngưỡng Sơn Tuyết.”

Kiều Thiên Nhai đã từng thề phải làm đao của Thẩm Trạch Xuyên, gan dạ, tâm tính, thân thủ, cái gì hắn cũng không thiếu. Nếu như hắn chịu, tại Trung Bác có thể làm cận vệ giống như Triêu Huy và Thần Dương, về sau tiền đồ rộng mở, khôi phục gia tộc chẳng phải hão huyền. Nhưng từ khi hắn được đặt bên cạnh Diêu Ôn Ngọc, tham vọng cũng dứt rồi. Chuyện chiêu mộ người mới lần này Thẩm Trạch Xuyên giao cho Phí Thịnh, việc tòng quân cũng giao cho Phí Thịnh, đó đều là thứ Kiều Thiên Nhai đâu cần.

Kiều Thiên Nhai thổi hoa tuyết bay tới, nhìn mảnh trắng muốt ấy bị gió cuốn đi trong chớp mắt, biến mất vào màn đêm đen thẳm. Hắn không phủi rơi tuyết đọng trên thanh đao, cũng không hề trả lời Phí Thịnh.

***

Tiêu Trì Dã cởi giáp, mặc áo đơn đọc trình báo của Phí Thịnh, trong đó viết cụ thể tình hình xuất binh Phàn Châu, hắn nói: “Đến hoả súng mà Dực vương cũng đoạt về tay được, bản lĩnh này thông thiên đây.”

“Một trăm ba mươi lăm cái, ” Thẩm Trạch Xuyên cởi áo bào rộng, “đều là đồ của Xuân Tuyền doanh, còn khắc ký hiệu Binh bộ nữa.”

“Hắn là một tên giặc cỏ núi rừng, không có quân chính quy, ” Tiêu Trì Dã nhấc cánh tay đáp lên ghế tựa, nhìn Thẩm Trạch Xuyên cởi đồ, “ai cung cấp đồ quý như vậy cho hắn?”

Áo bào của Thẩm Trạch Xuyên trượt qua khuỷu tay, rơi xuống thảm len. Trên thường phục đính nút áo trân châu, lúc cởi mở “bật” khẽ một tiếng, cần cổ trắng bóng lập tức lồ lộ. Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên hơi che lại, tựa hồ đang suy tư gì đó, khi y nghĩ lan man không mang sự đề phòng, giống như khi bị áp giữa thảm len đều sẽ không phản kháng, trong lòng còn đang nghĩ chuyện khác nên trông vô cùng quyến rũ.

“Hoả súng thất lạc ra ngoài không có lợi với Khuất Đô, hẳn là bị lấy trộm ra.”

Khi Thẩm Trạch Xuyên nói chuyện hầu kết sẽ trượt, Tiêu Trì Dã bất động nhìn chăm chú vào nó, hắn quen thuộc nó quá rồi. Mỗi lần Thẩm Trạch Xuyên ướt đẫm mồ hôi đều có thói quen ngửa cổ, bởi vì Tiêu Trì Dã quá cao khiến cho dù y đang nằm trong chăn nệm cũng phải như vậy để đón nụ hôn của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã nghĩ đến rất nhiều hình ảnh, nhưng vẻ mặt hắn vẫn tự nhiên không biểu lộ nửa phần. Ngón cái của hắn vô thức vuốt nhẹ làm nhẫn xương khẽ chuyển động, hắn hỏi: “Có phải Doãn Xương đã mang tù binh về không?”

“Nam sủng của Dực vương, họ Hoắc, Thành Phong nói là con của nguyên Chỉ huy sứ Đăng Châu Hoắc Khánh.” Thẩm Trạch Xuyên nói tới đây liền nhìn Tiêu Trì Dã, “Sáng mai có thể gặp hắn.”

“Tên này dùng hoả súng để dọa Doãn Xương lui, ” Tiêu Trì Dã nói, “biết chơi phết.”

“Chắc chắn có người dạy hắn.” Thẩm Trạch Xuyên đã gỡ xong viên trân châu cuối cùng, y buông tay thường phục rơi xuống đất.

Vậy là mỹ nhân được thư thái rồi, tiện thể lắc rơi guốc gỗ trên chân xuống. Thẩm Trạch Xuyên quay lưng lại với bóng mờ, vòng eo thon lộ ra, tựa sắc ngọc không còn được bao lại nữa. Tiêu Trì Dã đã nếm vị vui thích bí mật này, đây giống như thưởng thức mà không cho ai khác biết, dục vọng dành cho Lan Chu chậm rãi bò khắp lồng ngực hắn.

“Sáng mai đưa vài hoả súng tới Ly Bắc, quân tượng có thể vẽ bản mẫu. Hải Nhật Cổ ở thao trường Bắc Nguyên học lén trận hình của Doãn Xương, đánh ta không trở tay được luôn. Lần này xuất binh Đoan Châu, ta muốn Doãn Xương đi theo.” Tiêu Trì Dã vứt trình báo của Phí Thịnh lên bàn.

Thẩm Trạch Xuyên nâng chén trà, nghe vậy liền liếc Tiêu Trì Dã, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Không mang ta theo à?”

“Được đó, ” Tiêu Trì Dã nhìn thẳng Thẩm Trạch Xuyên, nói rất hư, “nhà ta có cọp dữ, bình thường trông chặt cực, chỉ trên đường hành quân mới có thể vụng trộm với ngươi.”

Khoé mắt nhếch của Thẩm Trạch Xuyên ẩn con mèo xấu xa, nói: “Vợ ngươi dữ lắm, ta sợ hắn.”

Tiêu Trì Dã học ngữ điệu lần trước của Thẩm Trạch Xuyên: “Ta cũng dữ lắm đấy.”

“Ta không sợ ngươi dữ, ” Thẩm Trạch Xuyên đặt quạt giữa môi hai người, vẻ ngoài lại giống hệt hồ ly, “nhưng mà ngươi mãi mới đến nha.”

Tiêu Trì Dã hơi nghiêng đầu, nói: “Vậy phải làm sao đây, ta sợ bà xã lắm.”

“Ta muốn cả.” Tiêu Trì Dã thấp giọng nói vậy.

***

Thời gian qua lâu thế rồi, lần này cảm giác khác hẳn.

Nhịp tim, thanh âm, hơi thở.

Tiêu Trì Dã muốn trọn, hắn chiếm lấy Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên chịu không nổi, Tiêu Trì Dã còn muốn cướp đi cả giọt nước mắt chưa kịp trào của y.

Tiêu Trì Dã từng muốn trời cao, muốn thảo nguyên, còn muốn núi Hồng Nhạn, hắn luyện ưng thuần ngựa, phi như bay trên đại địa trong mơ, nhưng cuối cùng hắn đều chẳng muốn nữa rồi.

Hắn muốn Thẩm Trạch Xuyên thôi.

Thẩm Trạch Xuyên bật khóc.

Tiêu Trì Dã tưởng rằng y đang sợ.

Thế nhưng y hơi ngước cằm và nói: “Ta yêu ngươi lắm.”

Câu nói này vừa như điên cuồng của hắn, lại như an ủi lòng hắn, bất kể thế nào đều có thể dễ dàng đánh bại Tiêu Trì Dã trong chớp mắt. Sóng nước rưng rưng trong đôi mắt này cực kỳ giống ngày ở Đôn Châu ấy, y từ đỉnh Phủ Tiên sà vào lòng Tiêu Trì Dã, cho dù ngay phút này không có gió to hay lửa lớn, y cũng quá hư rồi đấy.

Tiêu Trì Dã làm như giận vì điều đó, rồi lại vô cùng sung sướng bởi vì vậy. Hắn ôm ấp Thẩm Lan Chu độc nhất vô nhị trên thế gian trong lòng mình.

Tiêu Trì Dã cúi người hôn Thẩm Trạch Xuyên, giống như khoá giam lại.

Bóng cây loang lổ tràn ra trong màn đêm ẩm ướt, rèm trúc tĩnh lặng, dưới hành lang không có ai đứng hầu, thầm thì trong phòng đều ẩn sau tấm màn rủ. Trúc trong đình viện vắt nghiêng, tiết ra chút nước thanh lạnh giữa trời tuyết rơi, tưới lên hoa cỏ băng cứng. Mãnh khép hai cánh nghỉ ngơi trên thanh xà dưới hành lang, nghiêng đầu lắng nghe chốc lát rồi ngoảnh đầu về nhắm mắt ngủ. Thi thoảng vang vài tiếng quạ kêu vì lạnh, cũng chẳng phiền tới được người có tình.

***

Diêu Ôn Ngọc gối trên lưng Kiều Thiên Nhai, gắng gượng mở mắt ra, y nhìn lên bầu trời âm u, nói: “Tay có thể hái sao trời…”

“Ngủ đi, ” Kiều Thiên Nhai nói, “tối nay không có sao trời.”

Tuyết mịn lướt qua nhè nhẹ trong đêm muộn, Diêu Ôn Ngọc bắt hụt vào khoảng không. Hơi rượu trong y hoà cùng mùi thuốc phả bên tai Kiều Thiên Nhai, bỗng nhiên y hỏi: “Ngươi đỏ gì vậy?”

Kiều Thiên Nhai không trả lời.

“Ngươi nóng gì vậy?”

Kiều Thiên Nhai vẫn không trả lời.

Diêu Ôn Ngọc gục đầu xuống, vùi mặt vào sau vai Kiều Thiên Nhai, lẩm bẩm nói: “Trời sinh ta đến tột cùng để làm gì? Làm không thông, đạo không tỏ… vừa không có chí hiên ngang… cũng không gặp mệnh phú quý…”

Kiều Thiên Nhai giẫm qua tuyết mỏng, dưới ủng vang tiếng sột soạt khe khẽ.

Diêu Ôn Ngọc vỗ nhẹ bàn tay, theo tiếng tuyết rơi, y khẽ ngâm: “Xưa nay thánh hiền đều lặng tiếng, chỉ kẻ uống rượu lưu kỳ danh…”*

Kiều Thiên Nhai cảm thấy sau gáy mình ươn ướt, hắn biết đây không phải tuyết tan, nhưng hắn vẫn nói: “Tuyết rơi vào rồi, ngươi che bớt cho ta.”

*trích bài thơ “Thương tiến tửu” của Lý Bạch