Thương Tiến Tửu

Chương 181




Thẩm Vệ và Bạch Trà làm vợ chồng suốt mấy năm, bọn họ cùng giường mà khác mộng, đều đoán xem đối phương đến tột cùng là ai. Trong mấy năm này, Thẩm Vệ đã răn mình không được sinh lòng thương cảm. Bọn họ sinh ra một đứa con trai, Bạch Trà chọn ra từ bao cái tên gấm vóc ngọc ngà hai chữ “Trạch Xuyên.” Bọn họ theo lẽ thường mở tiệc, lúc nhìn nhau chẳng mảy may có chút sát ý, dường như thật sự yêu nhau.

Thẩm Vệ là con thứ, lão từng phải chịu đựng rất nhiều thứ, cuối cùng lão đi ra, trở thành thanh đao của thế gia. Lão cứ ngỡ mình đủ sắc bén, để chứng tỏ lòng trung thành, đến cả Thái tử cũng dám giết, nhưng lão mau chóng nhận ra đều vô ích, lão đã định sẵn là sẽ lại bị vứt bỏ. Quyền quý thế gia khinh thường lão, lão chỉ là con sâu cái kiến đang vùng vẫy trong một cái lạch trời khác mà thôi.

Có lúc Thẩm Vệ ngồi trong đình viện, nhìn Bạch Trà đùa với con trai ở dưới hiên, sẽ lầm tưởng rằng bọn họ là một đôi quyến lữ thần tiên. Đã từng có giây phút Thẩm Vệ sa chân, bởi ánh mắt của Bạch Trà quá thật, ánh mắt ấy nhìn lão chăm chú, khiến lão tưởng mình là người đàn ông mà Bạch Trà sùng bái nhất.

Nhưng những thứ ấy đều chỉ là ánh sáng thoáng qua mà thôi.

Thẩm Vệ sẽ mãi mãi thừa nhận một sự thật, đó chính là lão là một kẻ cặn bã. Thẩm Vệ không muốn cả đời phải làm chó, mà Bạch Trà lại chính là một sợi xích. Đến lúc Thẩm Vệ lại phải đối mặt với lựa chọn, lão chỉ do dự trong phút chốc, rồi kết liễu nàng.

Lão là một thanh đao.

Cuối cùng đâm chính mình đến be bét máu thịt.

Thẩm Trạch Xuyên mang dáng vẻ giống Bạch Trà, Thẩm Vệ chỉ muốn giết y. Bọn họ không phải cha con, bọn họ là bằng chứng cho một quãng tình cảm vô nghĩa. Cái thóp của Thẩm Vệ nằm ngay trong ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên, điều ấy khiến Thẩm Vệ không thể đón nhận ánh nhìn chăm chú của Thẩm Trạch Xuyên. Nhưng Thẩm Vệ cũng không thật sự giết Thẩm Trạch Xuyên, dẫu đã vô số lần lão nghĩ đến việc muốn ném Thẩm Trạch Xuyên vào bầy sói.

Thẩm Trạch Xuyên là con trai của Thẩm Vệ và Bạch Trà, trong y chảy hai dòng máu lạnh nhạt. Bởi vậy Thẩm Vệ thỏa thích chè chén, lão giữ lại đứa con này, rồi lại vứt nó ra ngoài. Lão không có gì để dạy cho Thẩm Trạch Xuyên cả, đây chính là trả thù.

Đối tượng trả thù vừa mang tên Bạch Trà, cũng vừa mang tên Thẩm Vệ.

“Nhưng…” Thần Dương phá vỡ bầu yên tĩnh, cẩn trọng hỏi, “Nếu trước án binh bại Thẩm Vệ đã trở thành bọ cạp, vậy thì tại sao lão phải tự thiêu? Kỵ binh Biên Sa đã đến Đôn châu, lão đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục đi Đông với A Mộc Nhĩ mới có đường sống chứ.”

Thẩm Trạch Xuyên không nghĩ ra tại sao, đây cũng là chỗ mà ban đầu y không tin Kỷ Lôi. Y không biết Thẩm Vệ, cho nên không có chút manh mối nào, chỉ có thể nói: “Đoán không ra, nếu phủ Kiến Hưng vương vẫn còn thì có lẽ đã có thể tìm được chút đầu mối gì đó ở đó rồi.”

“Ngươi có bao nhiêu người?” Tiêu Trì Dã hỏi Hải Nhật Cổ.

“Ta không thể nói…” Hải Nhật Cổ thấy ánh mắt của Tiêu Trì Dã, chùn bước, “Tám trăm người, chỉ có tám trăm người thôi. Mấy năm đầu có hơn ngàn người, nhưng đi khắp nơi sống chui sống lủi không dễ, dần dà rất nhiều người đã rời đi.”

“Ngươi cướp quân nhu của Lôi Kinh Chập,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nhưng sau đó lại mang về.”

Hải Nhật Cổ đón ánh nhìn đăm đăm của các cận vệ, từ từ giơ tay lên, nói với vẻ vô tội: “Ta không có đất, sống trong ngõ ở Đôn châu. Quân nhu quá nặng, ta không giấu nổi, chúng ta chỉ có tám trăm người mà thôi.”

Cốt Tân thầm nghĩ lúc tám trăm người bọn ngươi cướp quân nhu đâu có nghĩ vậy đâu.

“Mẹ ta từng bảo,” Hải Nhật Cổ nói nghiêm túc, “đồ phải trả về chủ, lô quân nhu ấy không phải của ta.”

Tiêu Trì Dã không lưu tình mà vạch trần Hải Nhật Cổ luôn: “Bảo đồ không dùng được phải trả về chủ thì đúng hơn đấy.”

Mặt Hải Nhật Cổ lộ vẻ “Đúng là thế.”

“Nhan Hà như cho ngươi cái gì mà ngươi phải bán mạng cho gã?” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, Tiêu Trì Dã biết ngay y đã muốn bắt đầu mặc cả.

Hải Nhật Cổ đáp trung thực: “Trông gã đẹp.”

Thẩm Trạch Xuyên nhận ra kỳ thực tên bọ cạp Biên Sa này rất giỏi đóng giả, trông hắn có vẻ rất dễ lừa, nhưng thực tế lại cực kỳ khôn khéo.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ngươi đi theo ta muốn gì?”

“Một chút sự chấp thuận,” Hải Nhật Cổ nói, “ta mang ơn Bạch Trà, cho nên mới nguyện ý tin tưởng ngươi, thế nên…”

“Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa.” Thẩm Trạch Xuyên giơ ngón trỏ lên, giọng ôn hòa.

Hải Nhật Cổ thoáng im lặng, rồi nói thật: “Ta muốn đất, một mảnh đất có thể thuộc về những người như ta.”

“Ngươi lấy gì để đổi,” Thẩm Trạch Xuyên nói thong thả, “ta không thiếu tám trăm người của ngươi.”

“Chúng ta là người mẹ ngươi để lại,” Hải Nhật Cổ nói,” ngươi có thể để bọn ta làm tinh binh.”

“Bạch Trà là Bạch Trà,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ta chưa từng cho các ngươi ân huệ gì cả.”

“Chúng ta có thể cân nhắc tình cảm,” Hải Nhật Cổ vừa nói vừa giơ tay lên, nghiêm túc bảo Tiêu Trì Dã, “Ta là dựa vào lòng cảm kích. Ngươi là con của Bạch Trà, thế nên ta tình nguyện để ngươi sai khiến.”

“Ta mà là Nhan Hà Như,” Thẩm Trạch Xuyên hơi châm chọc, “thì ta sẽ tin đấy.”

Hải Nhật Cổ mượn tay Nhan Hà Như ở Đôn châu để xử lý Lôi Kinh Chập, lý do hắn vẫn còn sống là bởi hắn đủ khôn ngoan. Người khôn ngoan rất hiếm khi niệm tình xưa, bọn họ phân rõ nặng nhẹ. Nếu lần này Đôn châu mà không rơi vào tay Thẩm Trạch Xuyên, Hải Nhật Cổ tuyệt đối sẽ không nhớ tới Bạch Trà —— người hắn muốn bảo vệ trên đỉnh Phủ Tiên là Nhan Hà Như.

Tiêu Trì Dã tấm tắc: “Nội tử thông minh quá.”

Hải Nhật Cổ chỉ có thể đổi kế: “Ngươi giết Lôi Kinh Chập, phá hỏng bài bố của A Mộc Nhĩ ở Trung Bác, lão sẽ không dễ dàng từ bỏ Trung Bác đâu, sớm thôi kỵ binh sẽ quần tụ bên ngoài thành Đôn châu, ngươi phải mau chóng xây dựng thành lũy ở đây. Nhưng Đôn châu không có quân phòng vệ, ngươi chỉ có thể lấy ra một số từ quân phòng vệ Từ châu, nhưng Từ châu lại chịu sự uy hiếp từ Khuất đô, thế nên ngươi thiếu người, ngươi thiếu binh mã.”

“Đúng là ta thiếu binh mã thật, nhưng ta không thiếu tiền.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Người của ta có thể đóng quân ở Đôn châu, lập nên một trật tự mới ở đây, đồng thời nhanh chóng xây dựng lại quân phòng vệ.”

“Binh lính bình thường đọ lại được quân tinh nhuệ của Biên Sa ư?” Hải Nhật Cổ nói, “Có lẽ… ngoại tử của ngươi càng hiểu hơn đấy.”

Một tia sáng âm u chợt ánh qua mắt Tiêu Trì Dã, nhưng hắn tiếp lời rất tự nhiên: “Cáp Sâm dẫn đầu quân tinh nhuệ Biên Sa ở chiến trường phía Bắc, quân phía Nam phải đánh với Thích Trúc Âm, A Mộc Nhĩ hết quân tinh nhuệ để thả vào Trung Bác rồi.”

“Đó chỉ là thuật che mắt mà thôi,” Hải Nhật Cổ nói chắc nịch, “phía Nam khó đánh, Thiên Phi Khuyết và Tỏa Thiên quan bao vây Khải Đông, Thích Trúc Âm có thể rút ra mười hai vạn lính từ quận Biên để đánh với kỵ binh Biên Sa, chỉ cần Thích Trúc Âm không rời quận Biên, kỵ binh sẽ không phá được hàng phòng ngự của Thích Trúc Âm. A Mộc Nhĩ kéo dài chiến tuyến như thế, chỉ là để đánh lừa thiết kỵ Ly Bắc, mục tiêu của lão chính là Trung Bác.”

Không sai, Tiêu Trì Dã cũng đoán thế.

A Mộc Nhĩ xây dựng đội quân bọ cạp, nhưng lại giấu bọn chúng ở đây, không lập tức đưa lên chiến trường phía Bắc, chính là muốn xuất kỳ bất ý. Lôi Kinh Chập thâm nhập vào Đôn châu, định lặng lẽ chiếm nơi đây, cũng là để kỵ binh Biên Sa có thể mau chóng đánh hạ doanh trại giáp Nam của Ly Bắc.

Cáp Sâm sẽ bị thay thế.

Tiêu Trì Dã đoán.

Một khi Cáp Sâm rời chiến địa Ly Bắc, điều ấy đồng nghĩa với việc đội quân bọ cạp sẽ thế chỗ Cáp Sâm, thiết kỵ Ly Bắc phải nghĩ ra cách đối phó với chùy sắt trước khi chuyện này xảy ra. Đồng thời, Thẩm Trạch Xuyên cũng phải xây dựng được phòng ngự cho Trung Bác trước khi chuyện này xảy ra, nếu không bọn họ sẽ cùng hứng chịu đợt tấn công của người Biên Sa.

“Ta muốn gặp tám trăm người của ngươi trước khi rời Đôn châu,” Thẩm Trạch Xuyên kết thúc hội đàm tối nay, “sau đó chúng ta sẽ bàn chuyện khác.”

***

Gió đêm heo hút, Thẩm Trạch Xuyên gối lên ngực Tiêu Trì Dã. Tay phải của y phải thay thuốc, Tiêu Trì Dã băng bó rất cẩn thận, trước khi ngủ còn nắm cổ tay phải của y trong tay.

Hai người cùng im lặng, như thể đã ngủ.

Tiêu Trì Dã xoa gáy Thẩm Trạch Xuyên, vừa nhìn trần nhà vừa suy nghĩ.

Thẩm Trạch Xuyên mở mắt ra, nói: “Lương thực Nhan Hà Như kiếm được từ Trung Bác đều là huyết lệ cả, quần áo chống rét mùa đông này của Ly Bắc có thể để gã bù cho.”

“Ngươi định nhổ sạch lông gã hả?” Tiêu Trì Dã buông tay ra, kẹp hai má Thẩm Trạch Xuyên, khẽ gọi, “Lan Chu.”

“Hàng của hành thương mùa đông có thể chuyển đến hỗ thị, trao đổi với bộ Hồi Nhan,” Thẩm Trạch Xuyên ngắm Tiêu Trì Dã kề ngay trước mắt, “qua mùa đông là thương lộ thông hẳn rồi.”

“Vậy xem ra ta chỉ có thể chờ tiếp đến năm sau để gả cho ngươi thôi.” Tiêu Trì Dã cười lên.

“Thế thì lâu quá,” Thẩm Trạch Xuyên khẽ đáp, “Tết năm nay ta đi gặp Ly Bắc vương hỏi cưới luôn.”

Hai người im lặng hôn một cái, Thẩm Trạch Xuyên vùi trong vòng tay Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã trở mình, cúi đầu cụng trán với y. Thẩm Trạch Xuyên được bao bọc trong ánh mắt ấy, y đưa ngón tay ra, vuốt ve gò má Tiêu Trì Dã.

Lúc này án Trung Bác đã mở ra, vấn đề lớn nhất mà Thẩm Trạch Xuyên gặp phải không chỉ là kỵ binh phía Đông uy hiếp, mà y còn phải thuận lý thành chương đứng dậy thế nào dưới cái tên Thẩm Vệ. Chỉ cần cờ xí của Thẩm Trạch Xuyên dựng lên, án Trung Bác binh bại sẽ chính là xiềng xích gợi nhớ.

“Hồi ở Đoan châu ta đã nghĩ, nếu có ngày lớn lên, sẽ từ họ, lấy họ Kỷ của sư phụ, sau đó đi làm một tiểu kỳ ở Đoan châu giống như đại ca ta vậy.” Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên trượt nhẹ, y nằm trong vòng tay Tiêu Trì Dã, tựa ánh trăng bị giam cầm, “Nhưng sau đó ở trong chùa Chiêu Tội ta đã nhận ra, cho dù có từ họ, ta vẫn là con trai của Thẩm Vệ.”

Y mang gương mặt giống Bạch Trà, dấu vết của Thẩm Vệ dường như đã bị mẹ xóa sạch, nhưng chúng trốn bên trong cơ thể, biến thành một loại điên cuồng khác. Nếu lúc Thẩm Trạch Xuyên bò ra khỏi hố tử thần Trà Thạch không gặp Tề Huệ Liên, có lẽ y sẽ còn điên hơn thế. Tiên sinh dạy không chỉ có thi thư, mà còn cả “Lan Chu.” Lan Chu tách ra từ dưới cái bóng của Thẩm Vệ, đó là phần chân chính thuộc về Thẩm Trạch Xuyên. Phần ấy cho y lý trí để tồn tại, để giữa lúc vật lộn với cơn ác mộng về con hố tử thần Trà Thạch không bị hủy hoại thiêu tàn. Chính bởi thế, Tiêu Trì Dã mới có thể hoàn thành sự giam cầm, biến thành vỏ đao của Thẩm Trạch Xuyên.

“Lúc nhỏ ta chỉ muốn bay thôi,” Tiêu Trì Dã búng trán Thẩm Trạch Xuyên, “trong đầu nghĩ tại sao Tiêu Phương Húc lại là cha ta cơ chứ, ngày nào cũng giơ bọn ta lên ném, người lại còn cao như thế cường tráng như thế.”

Thẩm Trạch Xuyên bật cười.

“Bọn họ đều bảo ta giống cha,” Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “lúc đi Khuất đô, ta đã nghĩ đây chính là một sự trừng phạt, bởi vì ta đã từng tự đắc vì điều đó. Ở Khuất đô ta đã muốn lột cái phần thuộc về Ly Bắc đi, ta không hề nói cho bất kỳ ai, khi đó ta chán ghét cái chữ Sách An này, nó gắn liền với ‘Trì Dã,’ trói liền với nanh vuốt của ta. Ta uống rượu ngon nhất với Lý Kiến Hằng, nhưng ban đêm ta lại không ngủ được, ta mở mắt cũng có thể nhớ về núi Hồng Nhạn.”

Đó là loại thống khổ cồn cào đến vô tận, trong quãng thời gian ấy, Tiêu Trì Dã thậm chí còn không biết mình phải hận ai. Hắn biết cha anh không sai, hẳn chỉ có thể hận chính mình. Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy Tiêu Trì Dã, cảm thấy là một ảnh ngược không thể chạm tới, mà Tiêu Trì Dã nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên, lại cảm thấy là trăng trong gương hoa trong nước dễ như trở bàn tay. Chỉ có Thẩm Trạch Xuyên hiểu nỗi đau của hắn, những ánh mắt ấy xoa dịu nỗi phiền muộn hàng ngày hàng đêm của hắn, hắn ngay lập tức muốn chiếm giữ Thẩm Trạch Xuyên.

“Ngươi là con trai của Thẩm Vệ,” Tiêu Trì Dã nói trầm trầm, “nhưng ngươi là của ta.”