Ngày kế Thẩm Trạch Xuyên phải đi Cẩm y vệ nhận chức, đúng lúc Hề Hồng Hiên, đệ ruột của Hề Cố An làm chủ khai tiệc, hắn mời tài tử tân tú gần đây của Khuất Đô tới, nhã nhặn đàm luận trong lầu Triều Đông.
Thân hình Hề Hồng Hiên mập mạp, lúc ngồi cần có người hầu phẩy quạt bên cạnh. Hắn nắm quạt tre, nói: “Năm nay tại hạ may thật, tuy không mời Diên Thanh, nhưng lại mời được Nguyên Trác đấy!”
Tiết Tu Trác đang mang chức quan, hôm nay không tới. “Nguyên Trác” mà Hề Hồng Hiên nói, hiện nay là ái đồ của Hải các lão Hải Lương Nghi – Diêu Ôn Ngọc. Ba người này có thể xưng hô thân mật như vậy, ngoài vì cùng xuất thân từ tám đại gia Khuất Đô, còn vì quan hệ tình cảm từ thuở nhỏ.
Đang nói chuyện, tấm mành bỗng được vén lên, người đi vào là một nhã sĩ ôn thuần như ngọc, thân mặc áo tay rộng cổ xiên màu xanh đậm, bên eo rủ chiếc túi chiêu văn. Y nghe thấy tiếng chỉ cười, các nho sinh đang ngồi đều đứng dậy đón tiếp, nhất thời tiếng hàn huyên sôi nổi lên.
Diêu Ôn Ngọc bái chào, mời đoàn người ngồi xong mới ngồi xuống, nói: “Năm nào chẳng gặp, ta đâu xứng hai chữ ‘hiếm khi’.”
Y khiêm tốn như vậy, nhưng người đang ngồi không ai dám khinh thường. Bởi vì Diêu Ôn Ngọc từ nhỏ đã là thần đồng Khuất Đô, tám tuổi viết khúc, mười hai tuổi sáng tác thơ, là “ngọc” mà Diêu gia lão thái gia đặt trong lòng bàn tay. Để tài năng trời cho của y không lụi tàn, còn có lòng đưa y bái làm học trò của Hải Lương Nghi. Hải Lương Nghi là người cứng nhắc nghiêm túc, đến nay chỉ có một học sinh này, cũng vô cùng quý trọng.
Sau khi mọi người nói chuyện phiếm xong liền nói đến thế cuộc gần đây.
Hề Hồng Hiên phất tay ra hiệu trái phải dừng phẩy quạt, nói: “Khuất Đô hả, đúng là dạo nay có chuyện lạ. Không biết chư vị huynh đài có còn nhớ Kiến Hưng vương Thẩm Vệ của Trung Bác sợ tội tự thiêu năm năm trước?”
“Tiểu nhân sợ sệt không chiến, tư thông với địch!” Một người trong đó ngồi thẳng thân, nói, “Theo luật đáng chém, giết cửu tộc hắn cũng không quá đâu. Đáng tiếc hoàng thượng lại nhân hậu, cứ phải giữ lại dư nghiệt Thẩm thị kia. Sáng nay nghe nói cuối cùng hắn cũng ra ngoài rồi. Tội của Thẩm Vệ rõ ràng, hắn là con của tội thần binh bại, làm sao có thể nhậm chức làm nhiệm vụ? Việc này sao khiến hiền tài thiên hạ đồng tình được!”
“Phải đó.” Hề Hồng Hiên nói, “Việc này sao mà được? Trước nay chưa từng có cái lý này mà.”
“Chắc chắn là thái hậu muốn bảo vệ.” Có người còn nói, “Trước kia nghe nói, dư nghiệt này có ngọn nguồn với Hoa gia. Nhưng tư tình làm sao có thể hơn quốc pháp? Thế chằng phải là loạn luật à!”
Hề Hồng Hiên thở ngắn than dài, lo lắng vô cùng: “Chỉ sợ việc này mở ra tiền lệ, về sau dòng dõi tội thần đều có cơ hội để lợi dụng mất thôi.”
Nhóm nho sinh nhất thời dâng cảm xúc, bởi Thẩm Vệ đã mang tội lỗi kia, không thể dễ dàng cho Thẩm Trạch Xuyên ra ngoài được.
“Nguyên Trác thấy thế nào?”
Diêu Ôn Ngọc uống trà, bình thản nói: “Ta không ở Khuất Đô đã lâu, không biết tình hình cụ thể, sao mở miệng đây?”
Hề Hồng Hiên đồng tình nói: “Ừ phải, ngươi hay ngao du bên ngoài, không biết việc ở Khuất Đô.”
Không biết là ai nói trước: “Đang ngồi đây đều là người đọc sách vở, là người biết liêm sỉ, thông luật pháp cả, nhất quyết không thể ngồi yên mặc kệ vậy được.”
Hề Hồng Hiên nói: “Vậy nên làm như nào?”
Người này đáp: “Chúng ta đều đang học Quốc Tử Giám, nhiều người đồng lòng bày tỏ, hoàng thượng cũng phải cân nhắc. Chi bằng trở về, mọi người cùng quỳ Minh Lý Đường, cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, nghiêm trị dư nghiệt Thẩm thị!”
Trong bữa tiệc đủ tiếng phụ họa, Hề Hồng Hiên vỗ tay tán dương: “Được! Chư vị không hổ là trụ cột nước nhà, hôm nay mà quỳ xuống, nhất định lưu danh thiên cổ! Tại hạ hổ thẹn, mặc dù không phải học tại Quốc Tử Giám, nhưng cũng nguyện cùng theo các vị.”
Nho sinh mới vừa nói liền đáp: “Như vậy sao được? Huynh ruột của Hồng Hiên huynh còn là Chỉ huy sứ chấp ấn của tám đại doanh, nếu liên lụy vào việc này lại thành mất nhiều hơn được đấy. Chư vị, tự chúng ta đi vẫn hơn!”
Lúc tan tiệc Diêu Ôn Ngọc gọi chưởng quỹ chưng một ít thịt mềm dễ ăn. Khi y đang chờ đợi, nghe nhóm nho sinh dưới lầu đang xì xào bàn tán.
“Nói cái gì mà ‘ngọc thô Nguyên Trác’, lúc nãy khác nào rùa đen rụt đầu? Nhìn hắn vừa nãy đó, đến một câu cũng không dám nói, nào nhân đức được bằng Hồng Hiên huynh!”
Diêu Ôn Ngọc đưa hạt thông vào miệng, chỉ yên lặng cười, chẳng bước ra hơn thua với người ta. Đợi gói xong thịt, lúc y đi ra, họ đã tản đi không còn mấy.
Hề Hồng Hiên nói: “Nguyên Trác, ta tiễn ngươi nhé?”
“Không cần đâu.” Diêu Ôn Ngọc giơ giơ thịt trên tay, “Ta tới phủ của thầy đây.”
Hai người bái biệt. Hề Hồng Hiên nhìn bóng lưng Diêu Ôn Ngọc, cười lạnh một lát, nói: “Đi.”
Ở nơi khác, Thẩm Trạch Xuyên đã đến đình viện của Cẩm y vệ. Y sải bước vào ngưỡng cửa, nhận cái nhìn soi xét từ bốn phía. Cẩm y vệ bận rộn khắp viện đi ngang qua đều phải liếc y một cái.
Cát Thanh Thanh dẫn đường, hắn đưa Thẩm Trạch Xuyên tới phòng hồ sơ, nói: “Cẩm y vệ chúng ta, phân thành bốn loại. Một là tuyển từ dân hộ, trong nhà có tỷ muội là ‘nữ hộ’ dọn dẹp trong cung, huynh đệ đến Cẩm y vệ treo yêu bài tạm thời, mặc dù miễn được đi làm xa nhưng không có bổng lộc, giống như Tiểu Ngô vậy. Hai là được công công trong đại nội đề cử, gọi là ‘trung quan suy phong’, Chỉ huy sứ đại nhân là kiểu đó. Ba là xuất thân quân hộ, cha truyền con nối, ta chính là như vậy. Bốn là người có chuyên môn, kỳ tài trong một lĩnh vực nào đó, đều không hỏi xuất thân, là hoàng thượng khâm điểm* tới làm. Loại người này rất lợi hại, sau này ngươi sẽ gặp bọn họ. [1]”
(Khâm điểm: do chính hoàng thượng chỉ định)
Cát Thanh Thanh vén mành, giới thiệu: “Ngươi phải nhận chức vụ, ghi tên vào danh sách, là ở chỗ này đây.”
Thẩm Trạch Xuyên đi vào, tiếng huyên náo trong phòng liền im bặt. Những Cẩm y vệ y phục khác nhau, yêu bài khác nhau đó đều ngoái đầu, trong đường rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
“Thẩm Trạch Xuyên?” Nam nhân vắt chân ngồi sau bàn đẩy danh sách trước mặt, nhìn y, “là ngươi ha.”
Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn đang mặc áo cá chuồn. Trong Cẩm y vệ, nếu không phải trên phẩm bậc tham tướng thì không thể mặc áo cá chuồn. Vì vậy y hơi hành lễ, nói: “Chính là tại hạ.”
Người này rủ tóc trước trán, chưa cạo râu sạch sẽ, hành vi cử chỉ có vẻ phóng khoáng. Hắn sờ cằm, cười nói: “Đúng là con của vũ kỹ, không uổng năm đó Thẩm Vệ tung ngàn vàng để giành lấy một nụ cười hồng nhan. Thanh Thanh, đưa hắn yêu bài.”
Hắn nói rồi cầm yêu bài đã chuẩn bị trên bàn quăng cho Cát Thanh Thanh.
Cát Thanh Thanh tiếp lấy yêu bài, đưa cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Lan Chu, vị này chính là Trấn phủ đại nhân của Cẩm y vệ, hôm nay đặc biệt tới đưa yêu bài cho ngươi đấy.”
“Bỉ nhân Kiều Thiên Nhai.” Kiều Thiên Nhai nói, ra hiệu Thẩm Trạch Xuyên xem yêu bài.
Thẩm Trạch Xuyên lật yêu bài, xong lại nhìn về phía Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai nói: “Sở thuần tượng (chăm voi) phải không? Đó sẽ là nơi ngươi làm việc, chờ lát nữa Thanh Thanh đưa ngươi tới. Bây giờ có một vài quy củ phải nói cho ngươi nghe. Yêu bài của Cẩm y vệ chúng ta, và yêu bài của tám đại doanh đều quý như nhau, lúc thay phiên không làm nhiệm vụ thì phải giữ cẩn thận, không thể cho bên ngoài mượn. Mọi người tuy có chức trạch ở mười hai ty khác nhau, nhưng đó đều không phải bản chức. Bản chức của chúng ta là cống hiến cho hoàng thượng, hoàng thượng nói cái gì, chúng ta làm cái đó. Ngoại trừ việc của mười hai ty, còn phải luân phiên kiêm nhiệm ‘tai mắt’. Nếu gặp đại sự gì, giống như năm năm trước chúng ta bắt ngươi, đều cần hoàng thượng ‘khâm đề’, phải có công văn và yêu bài truy nã đặc biệt mới được. Có nhiệm vụ gì, chẳng phải do ta quyết, cũng không phải do Chỉ huy sứ đại nhân quyết, mà mọi người phải ‘rút thẻ’, tức là rút thăm quyết định.”
Thẩm Trạch Xuyên đã nghe Kỷ Cương dặn dò rồi, giờ chỉ gật đầu không nói.
“Chuyện cuối cùng.” Kiều Thiên Nhai đứng lên, nhìn quanh mọi người trong nội đường, nói, “Cẩm y vệ trên dưới một lòng, treo yêu bài của chúng ta thì chính là huynh đệ của chúng ta. Các loại ân oán quá khứ xem như mây khói bay đi, không được lén lút giở trò, trêu chọc huynh đệ. Nếu như phạm, một khi bị phát hiện, toàn bộ thu yêu bài tước tên, đạp vào chiếu ngục xử lý nghiêm khắc.”
Ánh mắt bốn phía liền chuyển đi hết, ai nấy đều chăm chú vào việc của mình.
Kiều Thiên Nhai hài lòng quay đầu lại, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Đi đi.”
Thẩm Trạch Xuyên bái lễ, theo Cát Thanh Thanh ra cửa.
“Ta còn tưởng là làm việc ở Nghi Loan sở giống như Phiến Thủ ty chứ.” Cát Thanh Thanh nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Sở thuần tượng… nói chung cũng ổn.”
“Ta cũng suy đoán đủ đường.” Thẩm Trạch Xuyên cười nói, “Chỉ mỗi không nghĩ tới phải đi nuôi voi.”
“Bây giờ Thuần Mã ty mới là nơi tốt, nuôi tuấn mã yên vàng cho các quý tộc, có lui tới qua lại, dễ quen mặt, được tiến cử cất nhắc cũng dễ hơn. Sở thuần tượng thì…” Sắc mặt Cát Thanh Thanh có vẻ quái, “… Không thể bảo là nhàn được, còn phải lên triều sớm. Mấy ông voi lớn đó đúng là không dễ hầu chút nào. Có điều Chỉ huy sứ ít đi, đỡ phiền.”
Sở thuần tượng gần quan đạo (đại lộ) Minh Lý của vương thành Khuất Đô, có thể xuyên thẳng tới sông Khai Linh. Vào lúc khí trời nóng nực,phải xua voi lớn ra giữa sông uống nước tắm rửa. Không chỉ vậy, mỗi ngày lâm triều ban sớm, đều cần dẫn sáu con voi lớn đứng hai bên ngự bậc, ví như gặp ngày hội đại triều, săn bắn trọng đại, còn phải tăng cường số voi. Đám voi lớn này không chỉ lên triều y như triều quan, mà còn cùng hạ triều giống như họ. Thân thể của triều quan mà không khoẻ e rằng khó được nghỉ ngơi, thế nhưng voi lớn thì có thể. Chúng nó cũng như Cẩm y vệ, thay phiên làm nhiệm vụ.
Đến chó mà Thẩm Trạch Xuyên còn chưa từng nuôi, bây giờ không trâu bắt chó đi cày, phải đi nuôi voi lớn, cũng chỉ đành nói thế sự khó lường thật.
Hai người đang đi, bỗng nghe phía sau có người vội đuổi theo.
Cát Thanh Thanh quay đầu hỏi: “Chuyện gì thế?”
Cẩm y vệ đuổi tới nhìn Thẩm Trạch Xuyên, sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Thu hồi yêu bài, hôm nay hắn không thể nhận việc, mau trở về phòng trực!”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Trong cung truyền lệnh gì mới sao?”
“Trong cung chưa truyền lệnh mới, nhưng ba ngàn học sinh học tại Quốc Tử Giám tuyệt thực quỳ xin, muốn hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban, nghiêm khắc xử lý Thẩm thị!”
Cát Thanh Thanh lập tức biến sắc, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã bị phạt cấm túc, nằm trên giường nhỏ lật xem thoại bản, nghe Thần Dương báo Sở vương đến rồi, hắn cũng lười ngồi dậy.
“Đang là cấm túc đấy.” Tiêu Trì Dã ăn trái cây, không nghển đầu, “Sao ngươi cứ nghênh ngang vào được vậy?”
Lý Kiến Hằng thả yêu bài Tổng đốc của Tiêu Trì Dã, kích động nói: “Sách An! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Mí mắt Tiêu Trì Dã giật một cái.
Lý Kiến Hằng nói: “Ba ngàn học sinh quỳ xin hoàng thượng nghiêm trị Thẩm Trạch Xuyên! Đã quỳ đến tối rồi, muốn hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban đó. Lúc ăn tối hoàng thượng hay được tin, giờ lại tức đến nỗi nằm giường rồi!”
Tiêu Trì Dã nhìn yêu bài, nói: “Ném đi.”
“… Tám đại doanh không dẹp được đám học sinh, đây này, nên ta mới phải cầm yêu bài trả ngươi. Nếu tối nay Cấm quân có thể xua học sinh thì ngươi xí xoá được vụ kia rồi!” Lý Kiến Hằng rối rít giậm chân, nói, “Cái khác thì Cấm quân không làm nổi, chứ đối phó mấy tên học sinh trói gà không chặt chẳng quá đơn giản à? Đây là chuyện tốt nha!”
Tiêu Trì Dã nhấc quyển sách che mặt, im lặng một lát, cắn răng nghiến lợi nói: “Đây đúng thật con mẹ nó chuyện tốt.”
Học sinh Quốc Tử Giám là những người được chuẩn bị để sau tuyển vào triều, còn có thể điều khiển hướng nghĩ của nho sinh địa phương. Hề Cố An cũng biết đây là củ khoai nóng bỏng tay không thể động vào. Tối nay nếu Tiêu Trì Dã hắn thật sự động tới ba ngàn học sinh này, tương lai cán bút với nước bọt chôn hắn đầu tiên!
“Thẩm Trạch Xuyên đang ở đâu?” Tiêu Trì Dã loáng cái ngồi dậy, chống đầu gối hỏi.
“Nghe bảo đi phòng trực Cẩm y vệ rồi.” Lý Kiến Hằng nhìn hắn mặc áo, chạy theo hỏi, “Chúng ta đi đâu giờ? Tìm Thẩm Trạch Xuyên hả?”
Tiêu Trì Dã xuống bậc, Thần Dương đã chuẩn bị ngựa xong, hắn vươn mình lên, quất ngựa đi ngay.
Tác giả có lời muốn nói:
Cẩm y vệ là cơ cấu thần kỳ, làm tai mắt không chỉ có tốc ký, còn có họa sĩ. Bọn họ có họa sĩ, y sư, thuần thú sư, chế tạo bạc, thợ rèn, hỏa dược… Bao cả phiên dịch. Bọn họ tuyển chọn yêu cầu rất cao, chuyên nghiệp đa phần là nhân tài hàng đầu. Dưới tình huống thông thường yêu cầu chân dài thân cao, lực cánh tay hơn người. Trong Lưu Hoà Bình (Vương triều Đại Minh 1566) đề cập tới Cẩm y vệ yêu cầu “cánh tay hổ, eo ong, chân bọ ngựa”, “Một ngày có thể đi nhanh 160 dặm trở lên”. Tường cao hai trượng víu cánh tay là nhảy qua, tay không có thể bẻ gãy cổ người, nhiệm vụ chưa xong thì ngày cũng không ngủ.