Thương Tiến Tửu

Chương 147: Tiểu nương




Ngày kế, trời chưa sáng Thẩm Trạch Xuyên đã dậy. Trong đình viện hơi lạnh, y phủ áo bào rộng trắng thuần, đứng bên bàn nhìn thuốc của Diêu Ôn Ngọc.

“Thân thể này bị độc phá hỏng rồi, ” Kiều Thiên Nhai nâng ấm pha trà thô cho Thẩm Trạch Xuyên, “Y có thể giữ được mạng đúng là không dễ.”

Thẩm Trạch Xuyên bưng chén trà nói: “Với tác phong làm việc của Tiết Tu Trác, nhất định đã hạ sát chiêu.” Y hơi nhíu mày, “… Chân này không trị khỏi được sao?”

Kiều Thiên Nhai gõ ấm trà, hắn đẩy nắp lên, nói: “Không trị khỏi được.”

Thẩm Trạch Xuyên không uống được trà, y đặt chén trở lại bàn, nói: “Thân thể thì sao? Bây giờ y ở lại trạch ta, không cần keo kiệt thuốc thang gì cả, đại phu nói cái gì thì cấp cái đó. Với lại chọn mấy người cẩn thận qua đó chăm sóc đi, không thể thất lễ được.”

Kiều Thiên Nhai trầm mặc giây lát.

Thẩm Trạch Xuyên liền hiểu thân thể Diêu Ôn Ngọc cũng đã hỏng. Tối qua khi bọn họ nói chuyện Diêu Ôn Ngọc liên tục ho ra máu. Y ngưng giây lát mới nói: “Người dậy rồi sao? Ta đi bái kiến.”

Lúc Thẩm Trạch Xuyên tới thấy thị nữ đều đang chờ dưới hiên, ai cũng im bặt. Vẻ mặt y như thường, vén rèm trúc đi vào. Trong phòng không châm đèn tự dưng có cảm giác lành lạnh, bên trong vắng vẻ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng lẻ loi của Diêu Ôn Ngọc.

Diêu Ôn Ngọc tựa có cảm giác, y hơi quay đầu, nói cách màn cửa: “Mời Đồng tri vào.”

Khi ấy Thẩm Trạch Xuyên mới đẩy mành, cúi đầu đi vào. Kiều Thiên Nhai tự giác đứng ở gian ngoài, dựa vách tường nghe chim hót dưới hành lang.

“Tì Châu sắp vào thu rồi, gần đây Đồng tri đang suy nghĩ việc của Hòe Châu.” Diêu Ôn Ngọc mặc y quan chỉnh tề, tuy bệnh nặng vẫn không chịu lôi thôi gặp người. Chỉ là y đi đứng bất tiện, cho dù cực lực che lấp, vết bầm trên tay vẫn rất rõ ràng.

Thẩm Trạch Xuyên như không nhìn thấy, y nói: “Việc này quả thực làm người phát sầu, đi sớm không ổn, đi muộn cũng không ổn, ta cùng Chu đại nhân thương nghị mấy ngày cũng chưa có kết luận.”

Diêu Ôn Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Sự tình Hòe Châu có hai cái khó, một là khó ở Giang Thanh Sơn, hai là khó ở cửa ải Lạc Hà quan. Nếu như hai điểm khó này không giải quyết được, thương lộ Tỳ Trà Hoè châu ắt khó hình thành. Mà theo ý ta, hai chuyện này cũng không khó.”

Thẩm Trạch Xuyên rửa tai lắng nghe.

Diêu Ôn Ngọc nhìn vải thưa che cửa sổ mới thay, bên ngoài chim đang hót líu lo. Y ho khan vài tiếng, nói: “Lúc Tiết Tu Trác đảm nhiệm Hộ khoa Đô cấp sự trung đã kết giao Giang Thanh Sơn, hai người này liên thủ mấy năm, đồng tâm hiệp lực, không chỉ bù đắp đủ thiếu hụt thuế ngân Quyết Tây, còn biến mười ba thành Quyết Tây thành kho lương của Đại Chu. Chỉ Giang Thanh Sơn tọa trấn Quyết Tây mới có thể bảo đảm chính sự Quyết Tây thanh sạch minh bạch, sẽ không còn xuất hiện đại án như án quân lương Ly Bắc đầu xuân năm nay. Nói cách khác, Giang Thanh Sơn không thể rời khỏi Quyết Tây được, Tiết Tu Trác nhất định sẽ lại triệu hồi hắn về Quyết Tây, cho hắn tiếp tục làm Bố chính sử Quyết Tây, cho nên chuyện Hoè châu điều hướng bắc mà Đồng tri lo lắng sẽ không phát sinh.”

Tiết Tu Trác đứng ở vị trí Hộ khoa Đô cấp sự trung nhiều năm, xuống địa phương đã chân thực làm rất nhiều chuyện, có thể nói là rõ như lòng bàn tay tình hình các nơi, cho nên hắn mới có thể cùng Hải Lương Nghi tra xét sổ sách của Hoa Tư Khiêm. Nhưng tương tự, cho dù Diêu Ôn Ngọc không làm quan, song bởi vì quanh năm du đãng bên ngoài nên cũng đứng ngoài quan sát được tình hình các nơi. Hai người họ khác biệt thân phận, nhưng đều biết rõ dân tình hơn so với Khổng Thu, Sầm Dũ thường ở Khuất Đô.

“Về phần Lạc Hà quan, ” Diêu Ôn Ngọc thu hồi ánh mắt, “Ly Bắc thoát khỏi sự khống chế của Khuất Đô rồi. Lạc Hà quan là tiền thân của thiết kỵ Ly Bắc, thủ bị quân đóng giữ nơi đây đều là bộ hạ cũ của Ly Bắc vương Tiêu Phương Húc, bọn họ đã bằng mặt không bằng lòng với Khuất Đô từ lâu. Xem thế cuộc trước mắt, Trung Bác phục hưng đối với Ly Bắc chỉ có lợi chứ không có hại, Lạc Hà quan chỉ mong ra tay tương trợ, chắc chắn sẽ không ngang ngược ngăn cản.”

Diêu Ôn Ngọc vừa nói vừa ho khan, Thẩm Trạch Xuyên tiện tay đưa trà cho y, y nói cám ơn, lại tiếp tục: “Sự tình Hòe Châu nắm chắc mười phần, Thành Phong tiên sinh cùng Dư đại nhân đi là đủ rồi. Ta cho rằng địa phương khẩn yếu nhất trước mắt Đồng tri không ở phía bắc, mà ở Trung Bác. Hai châu Đôn, Đoan hướng đông có thể bàn lại sau, thế nhưng nhất định phải cấp tốc nắm được Phàn Châu.”

* * *

Bọn họ đàm luận đến trưa, khi Phí Thịnh đến đưa thuốc Thẩm Trạch Xuyên mới ra ngoài. Y ở ngoài cửa nhìn thị nữ xung quanh, cuối cùng nói với Kiều Thiên Nhai: “Gần đây không có việc lớn, bảo Phí Thịnh cùng Đinh Đào theo ta là được, ngươi ở lại chỗ này, cẩn thận chăm sóc Nguyên Trác.”

Phí Thịnh vốn tưởng việc này sẽ rơi vào mình, bởi Kiều Thiên Nhai quản lý cận vệ, là tâm phúc không thể thiếu bên Thẩm Trạch Xuyên, không ngờ thế mà y lại dễ dàng để Kiều Thiên Nhai cho Diêu Ôn Ngọc. Nhìn mặt khác, đây cũng vừa vặn thể hiện Diêu Ôn Ngọc quan trọng, có Kiều Thiên Nhai ở đây, chẳng ai dám thất lễ với Diêu Ôn Ngọc.

Riêng về Thẩm Trạch Xuyên, còn có một tầng cân nhắc khác.

Diêu Ôn Ngọc tâm tính cao ngạo, tuy rằng gãy chân nhưng vẫn là quý công tử Khuất Đô, sẽ không mặc kệ bản thân mang bộ dáng chật vật gặp người. Sáng nay y không gọi bất kỳ người nào hầu hạ, chính vì không chịu để người ta nhìn thấy tư thái bị thương của mình. Phí Thịnh tới chăm sóc y, vậy không thích hợp, cái miệng thích nịnh hót của Phí Thịnh sẽ chỉ chữa lợn lành thành lợn què thôi. Kiều Thiên Nhai và Diêu Ôn Ngọc tương đồng cảnh ngộ, rất nhiều chuyện, chỉ có Kiều Thiên Nhai mới thấu hiểu nhất.

Kiều Thiên Nhai đáp một tiếng, ở lại nơi này.

* * *

Chuyện Hòe Châu còn phải nói thêm cùng Chu Quế, mấy ngày sau Thẩm Trạch Xuyên đều ở trong thư phòng Chu Quế. Diêu Ôn Ngọc nổi danh đã lâu, nhóm phụ tá Tì Châu cũng muốn chứng kiến dung mạo, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên dùng lí do y chưa khỏi bệnh, chối từ tất cả danh thiếp đó.

Tiêu Trì Dã nhận được tin, quay đầu lại gọi Ô Tử Dư, sai hắn tìm quân tượng đi tới Tì Châu trước, làm chiếc xe bốn bánh theo yêu cầu cho Diêu Ôn Ngọc.

Ô Tử Dư đã đi theo Tiêu Trì Dã một tháng, binh của hắn ở cùng Cấm quân là hợp nhất, dần dần sinh ra khí thế cùng chung mối thù. Binh sĩ tác chiến doanh nhìn bọn họ không thuận mắt, bọn họ cũng không cần cố gắng làm người ta yêu thích, mỗi lần lương thảo đến doanh địa thì để người kiểm kê đối chiếu, xác định không có sai sót liền quay về luôn, lui lại Biên Bác doanh, để tránh xung đột cùng doanh khác.

“Cái gì mà xe bốn bánh, ” Ô Tử Dư để trần cánh tay đi theo phía sau, “là đồ chúng ta dùng tấn công thành, vận chuyển lương thực, hay là…”

Đàm Đài Hổ quay lại cho Ô Tử Dư một quyền, cười mắng: “Là ngươi đi hay là quân tượng đi? Chủ tử đã dặn thế, cứ làm theo là được rồi!”

Ô Tử Dư nói: “Dù gì ta cũng phải hỏi rõ chứ, trước khi lên ngựa chuẩn bị vật liệu cho chu đáo.”

Tay nghề quân tượng Ly Bắc khéo léo, vật liệu dùng đều sinh ra từ dãy Hồng Nhạn, bọn họ xem nhẹ đồ của Trung Bác.

“Dùng thay cho đi bộ.” Tiêu Trì Dã vừa xuống ngựa, lúc này cả người đều bẩn. Bọn họ mới từ nơi giao chiến về, đã chạy trên đường sáu ngày trời, đều mệt mỏi khó chịu.

Ô Tử Dư quay đi dặn dò người làm. Mấy người Thần Dương cùng Tiêu Trì Dã tiến vào lều quân. Cái bàn vốn đặt trong lều đã được dời đi, nơi để trống bày ra một sa bàn*.

*sa bàn/ sandbox: bàn mô hình

“Cốt Tân, ” Tiêu Trì Dã nhanh chóng cởi ngoại bào ném cho Thần Dương, hai tay chống mép bàn cát, nói, “trình báo.”

Cốt Tân cởi mũ sắt ra, đầu ngộp toàn mồ hôi. Hắn chỉ vào vị trí Đồ Đạt Long Kỳ, nói: “Lần này chúng ta đưa lương thực, ta đã dẫn kỵ binh đặc biệt đi tắt Đồ Đạt Long Kỳ một vòng, không ngoài sở liệu của chủ tử, Hồ Hòa Lỗ bị điều đến trận địa đông nam là vì cần dọn ra vị trí cho kẻ khác, hiện tại kẻ trú đóng nơi đó tên Cáp Sâm. Căn cứ tin tức Ô Tử Dư nghe được, Cáp Sâm này là con trai A Mộc Nhĩ tại Hãn Xà bộ. Đầu xuân năm nay kỵ binh Biên Sa đánh lén Sa Tam doanh, Cáp Sâm làm tiền đạo cho A Mộc Nhĩ, đánh cùng Triêu Huy một trận, lần đó Liễu Dương tam đại doanh đã tổn hại tám trăm người.”

Thần Dương kéo ghế qua, Tiêu Trì Dã ngồi xuống nói: “Đó chính là trọng thương.”

“Không sai, ” Cốt Tân vuốt mái tóc ướt mấy lần, nói tiếp, “kẻ này đấu pháp xảo quyệt, hung ác, nhưng không hề lỗ mãng. Lúc đó thế tử bị A Mộc Nhĩ đánh trọng thương rơi vào vòng vây, Triêu Huy chạy đi trợ giúp, kết quả bị Cáp Sâm chụp trên đồng cỏ, toàn đội ngũ bị tấn công tan tác hết.”

“Người này có đọc sách đấy, ” Ô Tử Dư mới trở về, choàng thêm áo khoác, nói từ phía sau, “nói theo lời chúng ta thì, Cáp Sâm chính là con trưởng của A Mộc Nhĩ. Đừng nhìn A Mộc Nhĩ có mười mấy đứa con trai, người lão ghi nhớ có mấy đâu mà, trong đó mẫu thân của Cáp Sâm là cao quý nhất, là Hoa của Hãn Xà bộ. Việc A Mộc Nhĩ có thể điều động Hãn Xà bộ không thể không liên quan nàng ta. Con dựa phúc quý của mẹ, Cáp Sâm là đứa con mà A Mộc Nhĩ đặt bên cạnh dắt tay dạy dỗ, tương lai sẽ kế thừa xưng hô ‘Đại Nga Tô Hoà Nhật’ của A Mộc Nhĩ. Nghe nói, nghe nói nha, hắn hiểu biết binh pháp, chính Hồ Hòa Lỗ cũng phải sợ hắn.”

“Sao ngươi không nói sớm, ” Đàm Đài Hổ sờ vết thẹo trên mặt, “nếu sớm biết hắn lợi hại như vậy, ta đã đợi ở Đồ Đạt Long Kỳ không quay lại rồi.”

“Vậy tức là ngươi đưa đầu cho người ta rồi đấy, ” Ô Tử Dư đứng bên sa bàn, “đấu pháp của hắn… kỳ thực khá giống Tổng đốc.”

“Vậy hắn cũng không thích hợp đóng giữ, ” Tiêu Trì Dã nhấn nhẫn xương, “thích khiêu khích phải không?”

Các tướng không đáp, thầm nghĩ nhị công tử quả thật rất hiểu bản thân.

Cốt Tân ho nhẹ một tiếng, nói: “Trước năm nay, hắn không phải chủ tướng Biên Sa đánh nhau với Ly Bắc chúng ta. Mấy năm trước Cáp Sâm chủ yếu trú đóng ở phía đông nam Đại Chu, hắn là chủ tướng đánh với Khải Đông lợi hại nhất. Trùng hợp chính là, lúc trước Thích Thời Vũ trọng thương, người suýt nữa lấy đầu Thích Thời Vũ chính là Cáp Sâm.”

Là hắn!

Đàm Đài Hổ hít vào một hơi, nói: “Vậy ta cũng từng nghe nói tên này rồi, lúc trước đánh nhau với hắn chính là Thích đại soái mà! Thích Thời Vũ thân hãm trong liên doanh Biên Sa phía đông không cách nào phá vòng vây, mấy tên con trai Thích gia không dám tùy tiện xuất binh cứu viện, Thích đại soái lần lượt đến Xích quận, Biên quận cùng Sách quận thỉnh cầu viện binh, kết quả Sách quận sống chết không chịu, cuối cùng Biên quận Lục gia đứng ra thuyết phục Tỏa Thiên quan, đại soái mới có thể triệu tập binh lực ba bên xuất cảnh cứu viện.”

Đây là trận chiến khiến Thích Trúc Âm thành danh, nàng dựa vào chiều gió đốt rụi quân lương mười dặm của liên doanh Biên Sa, bởi vậy được gọi là “Phong dẫn liệt dã” Thích Trúc Âm. Thế nhưng trận chiến này cũng đánh không thoải mái, trên thực tế đoạn tiếp sau trong lời truyền đã bớt đi một đoạn, đó chính là sau khi Thích Trúc Âm cứu Thích Thời Vũ ra, đã bị Cáp Sâm truy sát ngàn dặm, thủ bị quân Khải Đông đạp máu mà về.

Con ngươi Tiêu Trì Dã hơi loé lên, hắn nói: “Ta biết rồi, vậy ta cũng nhận ra hắn.”

Đây là kình địch của Lục Quảng Bạch.

“Ba ngày trước Triêu Huy mang Liễu Dương tam đại doanh lên phía bắc Đồ Đạt Long Kỳ, đi thay thế vị trí Quách Vi Lễ, đối chiến cùng Cáp Sâm.” Tiêu Trì Dã đẩy nhẫn xương, “Vậy tức là, giờ khắc này sau lưng chúng ta đã không còn viện binh, hai đại doanh Ly Bắc lưu lại phía đông nam chính là chúng ta và Quách Vi Lễ. Tin tức chúng ta đánh lui Hồ Hòa Lỗ dù chậm cũng phải truyền tới tai A Mộc Nhĩ, đây là một thời cơ tốt, nếu như lão vẫn không thay đổi kế hoạch lúc đầu, như vậy muộn nhất trước trung tuần tháng tám, kỵ binh Biên Sa sẽ còn tập kích Sa Tam doanh lần nữa. Lên tinh thần cho ta, đạp mạnh vào cái mông Quách Vi Lễ, bắt hắn duy trì tỉnh táo.”

“Ấy, ” Ô Tử Dư ló đầu ra nói, “Quách Vi Lễ sẽ không say ngủ đâu, hắn sẽ hưng phấn, đây mới là chỗ khó. Tổng đốc, người này dễ nóng máu, nói chung là người dễ bị khích tướng, nếu như bị kẻ địch lừa gạt ra làm thịt, vậy chúng ta chỉ là một đám binh quân nhu phải làm sao bây giờ?”

Ba người còn lại cùng quay đầu, ba miệng một lời nói: “Đánh chứ còn gì.”

Ô Tử Dư gạt nước miếng trên mặt, nói: “Theo quân lệnh hiện tại chúng ta không có tư cách đó. Huống hồ không phải ta áp chế nhuệ khí của mọi người đâu, trận chiến Sa Tam doanh kia có thể thắng, một nửa là dựa vào vận may. Hồ Hòa Lỗ chính là một Quách Vi Lễ khác, hắn là bị Tổng đốc sau khi ‘câu’ ra thì ‘doạ’ chết. Nhưng hiện tại người Biên Sa cũng biết chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu binh mã rồi, A Mộc Nhĩ sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Lần tới bọn hắn xung phong ắt sẽ dùng cường lực ở nơi giao chiến để xung phong, đánh một trận chân chính tấn công thành trì, chúng ta không có đủ ưu thế.”

“Cho nên, ” Tiêu Trì Dã nói lời ít mà ý nhiều, “vừa đạp Quách Vi Lễ, vừa thắt chặt cổ hắn. Nếu hắn chết, cũng phải là bị thắt chết.”

Không ai tình nguyện giao thiệp cùng Quách Vi Lễ, lúc bọn họ giao tiếp ở Sa Tam doanh còn suýt nữa đánh nhau. Thần Dương, Đàm Đài Hổ nhớ kỹ món nợ kia của Cốt Tân. Quách Vi Lễ lại căn bản không coi trọng Tiêu Trì Dã. Kỳ thực trạng thái như vậy rất nguy hiểm, tâm không đồng điệu e rằng việc khó thành. Dù Tiêu Trì Dã có ba đầu sáu tay, trước thiên quân vạn mã cũng không đáng nhắc tới, huống chi quân địch lại không phải kẻ ngu, con kền kền già trấn thủ kia thông minh chết đi được.

Tiêu Trì Dã hơi ngửa đầu, nhìn chằm chằm đỉnh lều thầm nói.

Thật con mẹ nó làm người bực mình.

Thần Dương nãy giờ vẫn chưa từng lên tiếng lật quyển sổ ra, nghiêm nghị nói: “Bây giờ thuật lại một tin cho chủ tử, đến từ Tì Châu, là công tử truyền tới. Công tử bảo —— “

Tiêu Trì Dã lập tức chuyển ánh mắt qua, nói: “Ta tự xem.”

“Hoa Thích thông gia là ba ngày sau rồi…” Thần Dương ngưng chốc lát, mặt vô biểu tình đọc tiếp nguyên câu của Thẩm Lan Chu, “Thích đại soái mừng có được tiểu nương, chúng ta tặng gì mới được nhỉ?”

Tiêu Trì Dã cười nhạt: “Chúc mừng nàng đi.”