Thương Tiến Tửu

Chương 140: Ngoại thành




Thái Vực bên này rầm rộ triệu tập nhân thủ, dân chạy nạn ngoài thành cũng đã hội tụ thành đoàn. Chưa đến một đêm, tin tức có người mai phục lều phát cháo đã truyền khắp phạm vi mười mấy dặm, dân chạy nạn đói bụng đến xanh xao vàng vọt quần tụ đến, vây lều cháo Tì Châu đến nước chảy không lọt.

Kiều Thiên Nhai nhìn người chen chúc tới, nhân thủ phía trước duy trì đám người nhận cháo đã không đủ dùng, liền chuyển ánh mắt sang Phí Thịnh. Phí Thịnh hiểu ý đẩy lui, dẫn Cẩm y vệ giữ nghiêm xe lương thực, lệnh cho cận vệ Tì Châu thay phiên duy trì đội ngũ. Những Cẩm y vệ này hắc bào đeo đao, ai cũng hùng dũng, có tác dụng doạ khiếp vía những người không an phận xung quanh.

“Chủ tử, ” Kiều Thiên Nhai nhấc cánh tay cản người, thấp giọng nói với Thẩm Trạch Xuyên, “trời sắp tối rồi. Chúng ta cũng đã ở đây hai ngày một đêm, không còn sớm nữa, nên rút về phía sau thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên mới chuyện trò với lão dân chạy nạn xong, nghe vậy cũng không quay đầu lại, y thu khăn lam về, nói: “Ở lại cũng không sao.”

Kiều Thiên Nhai nhìn quanh bốn phía, thấy chung quanh người chen người đều là dân tị nạn gầy như que củi, hắn lo lát nữa nổi lên xung đột có người đục nước béo cò muốn cướp lương thực mà làm Thẩm Trạch Xuyên bị thương, liền nói: “Chủ tử đứng phía sau đi, sát bên xe lương thực cũng được.”

Thẩm Trạch Xuyên ngắm rừng cây rậm rạp nhuộm đến tận cùng, mây lửa như cây bông đỏ xé ra từng đám, tà dương đã chìm phân nửa, không bao lâu nữa trời sẽ tối sầm. Y đã ở ngoài thành đợi hai ngày một đêm rồi, hiện giờ thu hồi ánh mắt lại, nói: “Không vội.”

* * *

Sắc trời từ từ ám trầm, mỗi cửa hàng dọc đường trong thành đều đã treo đèn lồng. Trà Châu bây giờ không có tửu quán trà lâu, nhưng bởi vì kẻ buôn người tràn lan cho nên mở không ít kỹ viện. Thái Vực muốn triệu tập nhân thủ, gọi ra đều là đường chủ trong nội bộ băng đảng của mình, những kẻ này dựa vào Thái Vực mà sống, xưa nay không làm được nghề gì đứng đắn, thích ỷ mạnh hiếp yếu, hoành hành bá đạo trong thành, thích chui vào kỹ viện, một năm bốn mùa đều trú bên trong đó. Mấy kẻ ấy lúc bị lần lượt gọi ra còn cầm cái khố hai mắt lim dim, rất nhiều tên uống đến nỗi chẳng ra thể thống gì. Thân tín của Thái Vực không dám đắc tội người ta, vừa dỗ vừa nịnh mới đưa những những kẻ này ra khỏi cửa được.

Bọn chúng ở phía này gào to thành đội, phía khác La Mục và Khổng Lĩnh cũng hành động rồi.

Khổng Lĩnh chắp tay với các vị tiểu bang chủ được La Mục ngầm giúp đỡ, nói: “Mọi người đều biết đấy, Tì Châu lần này đến đây là để bán lương thực. Chỉ cần tối nay có thể chuyển nguy thành an, giá gạo ngày mai sẽ chỉ càng thấp hơn.”

Một người trong đó nói: “Nói mà không có chứng, sao khiến các huynh đệ tin được?”

Khổng Lĩnh liền nghiêng người ra hiệu La Mục đi ra, nói: “Lời của ta không thể tin, vậy La đại nhân nói thì chung quy có thể tin đúng không?”

La Mục nhiều lần ra tay tương trợ, chỉ trong nửa tháng nay đã giúp đỡ những vị tiểu bang phái này không ít bạc. Gần đây bọn họ bị Thái Vực chèn ép tàn nhẫn, ban ngày cũng không dám ra ngoài ngõ, lương thực rẻ một lượng năm đấu kia cũng chưa tới tay được, đã bị Thái Vực dồn đến đường cùng rồi, họ đều dựa vào La Mục nuôi, đương nhiên là chịu tin tưởng La Mục.

La Mục hắng giọng cho thanh, nói: “Trước mắt kho lương trong thành đều do một mình Thái Vực quản lý, giá cả thực sự quá cao, đừng nói dân chúng tầm thường, chính chúng ta cũng không mua nổi. Tì Châu ra giá cả thích hợp, gần với Khuất Đô, càng hiếm thấy hơn chính là Tì Châu cam kết rằng sau này chắc chắn giá cả sẽ không tăng lên nữa, ta đã cùng Tì Châu ký kết công văn rồi, giấy trắng mực đen không làm giả được.”

Các vị bang chủ tụ lại trao đổi.

Khổng Lĩnh nói tiếp: “Ta biết mọi người lo lắng Nhan thị, thế nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Vả lại để cho Nhan thị dựa vào uy thế Thái Vực quản chế mạch máu Trà Châu, không bằng để cho chính các vị huynh đệ đây tự mình làm chủ. Huống hồ hôm nay Thái Vực chịu xuống giá là bởi vì giá gạo Tì Châu quá thấp, nếu như không thể diệt trừ lão trong tối nay, thế thì chờ đến khi xe lương thực của Tì Châu chúng ta vừa rút lui, giá gạo Trà Châu vẫn sẽ tăng lại nguyên trạng.”

Muốn cùng người đồng tâm hiệp lực, phải trước tiên cùng người phân tích lợi và hại. Khổng Lĩnh am hiểu đạo này, Tì Châu vốn xác định giá tiền là một lượng một thạch tám đấu, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên trong hai ngày xuống giá này lại im lặng không đề cập tới con số đó, chính là vì dùng để cổ vũ lòng người giờ khắc này.

Khổng Lĩnh hơi ngưng lại, nói tiếp: “Theo ý tứ của Đồng tri chúng ta, chỉ cần mọi người chịu xuất lực đẩy ngã Thái Vực, giá gạo còn có thể thấp hơn ba đấu so với với một lượng một thạch ba đấu!”

Lời vừa nói ra, bên dưới liền sôi trào lên.

Giá gạo Quyết Tây mới một lượng một thạch năm đấu, Tì Châu chịu cấp một thạch sáu đấu, hiệu quả vượt xa chút ngon ngọt kia của Thái Vực. Thứ bọn họ thấy từ trong đó không chỉ là lương thực, còn có cả con đường sống tương lai ở Trà Châu. Quan trọng nhất chính là, nhóm lương thực đầu tiên của mùa thu năm nay không phải chính bọn họ bỏ tiền mua, mà là La Mục bỏ tiền. Đợi sau khi Thái Vực rớt đài, Trà Châu còn có thể cướp đoạt kho lúa Thái phủ. Hai nhóm lương thực này mà gộp lại, năm nay bọn họ sẽ không phải buồn sầu qua mùa đông rồi!

Bên dưới đồng thanh đáp lại, nhất thời sĩ khí tăng vọt.

Khổng Lĩnh gật đầu với La Mục, lại nói với các tiểu bang chủ phía dưới: “Người của Thái Vực vẫn chưa ra khỏi thành, mọi người đợi một chút, đừng sốt ruột, chúng ta tự có sắp xếp.”

Ước chừng giờ tý, người ngựa của Thái Vực đã ra khỏi thành. Thứ bọn thổ phỉ này dùng đều là quân kho của thủ bị quân Trà Châu, trang bị tuy rằng cũ kỹ nhưng lại rất hoàn chỉnh. Đao kiếm khiên giáo đầy đủ mọi thứ, bỗng nhiên nhìn lại có mấy phần dáng dấp quân chính quy.

Lúc sáng sớm thân tín phái người điều tra, ngoài thành cùng lắm là hơn ngàn người, nhưng lúc này hắn ra khỏi thành vừa nhìn một cái, biển người kia đen sì mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, rõ ràng đã nhiều gấp đôi so với ban ngày rồi. Đội ngũ trong thành thuộc về Thái Vực chỉ có một ngàn năm trăm người, chuyến này hắn dẫn theo chỉ một ngàn, lúc chen ở cửa thành bỗng dưng có chút lo sợ.

“Sao đột nhiên có nhiều người thế?” Đường chủ phía sau ló đầu ra, “Đông đến mất dấu chân trời!”

Thân tín quay người lại, mặt tươi cười nói: “Toàn là bọn đói bụng đến đi còn không nổi, nào có thể tính là người? Quan trọng chính là xe lương thực kia! Lão gia nói rồi, chỉ cần các vị nắm giữ được, đống lương thực Tì Châu này để cho các vị đường chủ phân chia hết.”

Đường chủ tính tính người, trước mắt quả thực đều là dân chạy nạn quần áo lam lũ, cận vệ Tì Châu thì quá ít ỏi, liền nói: “Có câu này của đại đương gia, chúng ta nhất định làm! Thấy bọn cận vệ Tì Châu không? Mấy người phân chia mấy xe, ai giết được nhiều, lát nữa lúc phân chia lương thực kẻ đó sẽ được càng nhiều!”

Cả đám hăm hở xắn áo, không cần thân tín hạ lệnh đã đồng loạt lao ra.

* * *

Cháo của Thẩm Trạch Xuyên mới đặt tới khoé miệng thì nghe tiếng hô “Giết” rung trời. Trên đường lớn tuôn ra một nhóm thổ phỉ, vung đao liền chém xuống. Cũng may canh giữ ở viền ngoài chính là cận vệ Tì Châu, hai bên đánh giáp lá cà, Phí Thịnh lập tức mở miệng hô với nhóm dân chạy nạn: “Cướp lương thực rồi, Thái Vực phái người đến cướp lương thực rồi!”

Phí Thịnh hét toác cổ họng, âm thanh lại vẫn không đủ lớn. Thế nhưng dân chạy nạn ở gần đấy đã hoảng hồn lên, chen xô đụng vào nhau, miệng cùng hô lên: “Cướp lương thực rồi! Thái Vực phái người đến cướp lương thực rồi!”

Đường chủ phía kia vừa nghe thấy liền nhất thời hung ác táo bạo lên, hắn gằn giọng cười to: “Cướp lương thực rồi! Ai dám cản đường, cứ lấy hắn tế đao! Các huynh đệ, xông lên!”

Số cận vệ Tì Châu quá ít, không chống nổi khí xung của thổ phỉ. Phía sau họ đều là dân chạy nạn, lần này chen làm một đoàn, khắp nơi đều có tiếng kêu thảm thiết bị giẫm đạp lên. Thổ phỉ thấy thế lại nổi lên hứng trêu chọc, lôi người già trẻ em ra, dùng đao đe dọa: “Không chỉ cướp lương thực, còn muốn giết người, giết người!”

Nữ nhân ôm con kia bị thổ phỉ túm kéo tóc tai, bị cây đao sáng loáng doạ cho sợ cả người run rẩy, khóc lóc cầu xin. Nhưng thổ phỉ xưa nay làm nhiều việc ác, thấy nàng khóc nỉ non thì không chỉ không lòng sinh thương hại, trái lại càng cười to lên, hắn còn muốn vươn tay tóm lấy đứa bé trong lòng nàng.

Ai ngờ trong đám người đột nhiên có cánh tay ngang ra, nắm chắc cây đao kia.

Kiều Thiên Nhai phất góc áo bào một cái, cười hì hì: “Giết người mà, bắt nạt người ta làm cái gì? Khóc sướt mướt nghe cũng không thoải mái, giơ tay chém xuống dứt khoát chút!”

Thổ phỉ dùng lực, đao lại không nhúc nhích được nửa phần, hắn quát lên: “Khá lắm! Buông tay!”

Kiều Thiên Nhai thấy hắn sung huyết liền hơi lui lại mấy bước, đường chủ lảo đảo chạy theo.

Thẩm Trạch Xuyên đứng ở phía sau nói: “Đùa giỡn người ta là ý gì? Kiều Nguyệt Nguyệt, buông tay trả đao cho hắn.”

Kiều Thiên Nhai nói: “Được thôi được thôi, buông tay, buông tay liền này!”

Tiếng nói vừa dứt, Kiều Thiên Nhai quả thực buông lỏng tay ra. Thổ phỉ kia bị một lực lớn kéo về phía trước, nhào về phía Kiều Thiên Nhai. Kiều Thiên Nhai lắc mình chếch tránh, nhấc chân cho một cước vào mông thổ phỉ, đạp hắn rơi vào đoàn người, ngã ngay trước chân Thẩm Trạch Xuyên.

Thổ phỉ muốn bò dậy, ánh mắt dọc theo áo bào trắng hướng lên trên, lúc sắp trượt tới ngực Thẩm Trạch Xuyên thì bị mũi vỏ đao Ngưỡng Sơn Tuyết đè giữ đỉnh đầu.

Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, lời lẽ đanh thép nói: “Tì Châu đến để tiếp tế bách tính Trà Châu, Thái Vực không chịu cho ta vào thành cũng không vấn đề, nhưng đến lều cháo cũng phải phá đi sao? Vậy các ngươi phá là được rồi, đừng hại người.”

Thanh âm của y không cao không thấp, vậy mà lại khiến người chung quanh nghe được rõ ràng. Trà Châu bị Thái Vực và Nhan thị liên thủ nâng giá lương thực làm khổ không thể tả, lập tức tâm tình quần chúng bi phẫn trỗi dậy, nghe thấy tiếng nữ nhân được cứu kia khóc lên, cuối cùng rất nhiều người cũng cùng khóc theo.

Thổ phỉ này nào biết đã trúng kế, trong lòng chỉ nhớ tới số người mà đường chủ vừa mới nói. Bởi vì không ngóc đầu lên được, hắn liền chống đất hận nói: “Đại đương gia chính là trời của Trà Châu, muốn phá muốn giết các ngươi ngăn được à?!”

Thẩm Trạch Xuyên hơi lỏng lực đạo đè lên hắn, nói: “Những lương thực này—— “

Nói thì chậm nhưng xảy ra tích tắc, thổ phỉ bắt lấy cây đao gần trong gang tấc, giương tay xoẹt tới ngực Thẩm Trạch Xuyên. Kiều Thiên Nhai đã chuyển động nhưng không ngăn kịp thổ phỉ đến gần, lưỡi đao kia đã đâm thẳng tới Thẩm Trạch Xuyên rồi. Nhưng chính trong chớp mắt này, thổ phỉ tinh tường nhìn thấy trong con ngươi Thẩm Trạch Xuyên trấn định, như là chờ đợi đã lâu.

Bao đao Ngưỡng Sơn Tuyết “vút” một tiếng tấn công chếch bên, đánh vào bên đao thổ phỉ, song hiện ra theo âm thanh còn có chút tích đỏ tươi ở tay áo Thẩm Trạch Xuyên.

Nam nhân bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên đã co quắp ngồi trên đất, hoảng sợ nói: “Giết người rồi!”

Kiều Thiên Nhai vốn tưởng rằng máu kia là của người khác, nhưng hắn vừa trấn định tầm nhìn, ấy thế mà lại là tay trái của Thẩm Trạch Xuyên đang chảy máu.

Tiếng khóc xung quanh vang lớn, Phí Thịnh đang ở tít xa dốc hết sức rống to: “Ai dám tổn thương chủ ta!”

Âm thanh vừa ngừng, Cẩm y vệ cùng hô lên rút đao. Đường chủ phía sau từ lúc Kiều Thiên Nhai dùng một tay tiếp đao kia đã biết gặp phải kẻ khó chơi rồi, hắn lặng lẽ lui về phía sau vài bước, ra lệnh: “Theo ý của đại đương gia, cứ việc loạn đao chém chết bọn chúng!”

Thổ phỉ trước người Thẩm Trạch Xuyên còn chưa chết, Kiều Thiên Nhai ở phía sau đạp cho hắn lăn trên đất. Mà Kiều Thiên Nhai còn chưa rút đao đã thấy sau lưng Thẩm Trạch Xuyên có mấy người xông ra, nhào về phía thổ phỉ tung quyền đấm cước đá. Tinh thần quần chúng trào dâng, phẫn giận đã tới đỉnh cao, trong lúc nhất thời dân chạy nạn cùng nhau lao tới, không cần mạng cứ thế xô vào bọn thổ phỉ.

“Thái Vực mở kho! Ác tặc đáng chết! Không đuợc tổn thương ân công!”