Thương Tiến Tửu

Chương 139: Lương giá




Lương giá: Giá cả lương thực

Trong lòng Khổng Lĩnh biết mình đã bác bỏ mặt mũi Thẩm Trạch Xuyên nên mấy ngày sau cũng không thể nào tới trước mặt y, mà chuyên tâm quan sát hàng hoá tại mỗi cửa hàng, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Trái lại Thẩm Trạch Xuyên trước sau như một, gặp người vẫn xưng Thành Phong tiên sinh. Khổng Lĩnh càng thêm kinh hoảng, mọi chuyện đều để Thẩm Trạch Xuyên làm chủ.

Lương thực rẻ của Thái Vực quả như bọn họ dự liệu, không hề đánh động tiểu thổ phỉ nổi. Theo La Mục ở nơi đó bắc cầu dắt mối, mấy phe từ từ tụ lại, đều mang lòng bất mãn với Thái Vực. Năm gần đây Thái Vực thích xa hoa lãng phí, mỗi lần gặp mừng thọ là ắt phải thu vật quý hiếm, thân sơ xa gần cũng toàn bộ theo sự nặng nhẹ của lễ vật mà phân chia, chọc cho rất nhiều người ngầm không vui. Cùng lúc đó, ngoài thành bỗng nhiên nổi lên tin tức Thái Vực phân phát lương thực rẻ, giá cả càng truyền đi càng thấp, khiến lửa giận của dân chúng đói bụng ngoài cửa thành tăng vọt.

Thái Vực trước đây tự xưng bô lão Trà Châu, hiện giờ đóng chặt cửa thành tỏ ý không quản. Thẩm Trạch Xuyên nói không sai, không phải lão không hiểu rõ, mà là cưỡi hổ khó xuống.

Lương thực bây giờ của Trà Châu đều là do Hà Châu cung cấp, tức là Nhan thị giúp đỡ. Thái Vực nắm giữ lương thực này, là phải trả lãi cho Nhan thị, phần không trả nổi kia lão phải tự móc hầu bao, hạ giá là làm khó chính lão. Lão không chịu mua bán lỗ vốn, cho nên chỉ có thể liều chết, đã liên tục gửi thư mật đến Hà Châu thăm dò ý tứ rồi.

Thẩm Trạch Xuyên chờ chính lúc này.

Thái Vực nào có thể ngờ rằng, sau một đêm lão tỉnh lại, khắp thành đều đang bàn luận về giá gạo.

“Bọn chúng từ đâu tới vậy?” Thái Vực gọi thị nữ mặc y phục cho mình, hỏi thân tín, “Làm sao xe lương thực Tì Châu nhập cảnh rồi mà ta chẳng nghe thấy một chút tin tức gì?!”

Thân tín nói: “Đi đường lớn, tin tức bị người chặn ở ngoài thành rồi, cứ mãi không được đưa vào đây.”

Sắc mặt Thái Vực âm trầm, lão đeo ủng đi mấy bước, nói: “Khổng Lĩnh này lúc vào thành ta đã cảm thấy kỳ quái rồi. Tì Châu đang yên lành, hắn đến nơi này của chúng ta làm gì? Hoá ra là đến đoạt mối làm ăn! Chuẩn bị dồi dào đến như vậy chính là muốn thách thức Thái Vực ta chứ gì! Bọn chúng nói thế nào?”

Thân tín ở phía sau nâng góc bào cho Thái Vực, nói: “Sáng sớm ta có phái người hỏi thăm, giá mà người Tì Châu ở ngoài thành cấp là một lượng bảy đấu.”

Thái Vực sau khi nghe xong cười lạnh ra tiếng: “Ta tưởng bọn chúng muốn tới làm Bồ Tát sống, không ngờ lại là thừa dịp cháy nhà hôi của. Hà Châu đầu kia hồi âm thế nào?”

Thân tín tính tính thời gian, nói: “Lúc này còn chưa đưa thư tới kia.”

Thái Vực đứng bên cửa, trầm tư không nói. Suối nước trong đình viện róc rách, chim tước treo dưới hành lang hót lanh lảnh. Viện này là lão bỏ giá cao kiếm về, dự định xem như là gia trạch truyền đời sau. Lão còn có mấy đứa con, cũng chờ nối tiếp gia nghiệp từ tay cha, gần một ngàn miệng ăn đều dựa vào lão bán lương thực để sống. Lão không dám đánh mất mối làm ăn này.

“Một lượng bảy đấu, ” Thái Vực lầm bầm, “một lượng bảy đấu… Tì Châu muốn lấy giá này đoạt mối làm ăn, không khỏi quá xem thường ta! Bọn chúng thấp, chúng ta càng thấp hơn, ngươi đi nói với tiệm lương thực, ta thương tiếc bách tính trong ngoài thành, muốn hạ giá gạo xuống một lượng tám đấu.”

Thân tín do dự nói: “Nhưng công tử bên kia còn chưa hồi âm, nếu như…”

“Hạ xuống, ” Sắc mặt Thái Vực dần ngưng trọng, “công tử còn gọi ta tiếng ‘a gia’, lần này coi như bù không nổi lời lãi, ta cũng có thể đánh cược cái mặt già nua đi Hà Châu cầu ân điển, có công tử tọa trấn Nhan thị, người khác cũng không dám làm gì ta! Tì Châu lần này hung hăng tới đây, nếu như không thể khiến bọn chúng biết khó mà lui, sau này nhất định phiền toái.”

Thân tín của Thái Vực vừa bước ra khỏi phủ, ngay sau đó Thẩm Trạch Xuyên liền biết tin.

Mạng lưới của Phí Thịnh ở khắp mọi nơi. Lúc hắn thấp giọng báo tin cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên đang ở ngoài thành phát cháo.

Hôm nay bầu trời trong xanh, giờ mão Thẩm Trạch Xuyên ra khỏi thành, từ giờ thìn bắt đầu ở trong lều phát cháo, đứng cho đến giờ thân. Lúc này mặt trời chiếu nóng nực, hun bùn đất rạn nứt, dân tị nạn đều trốn dưới bóng cây. Thẩm Trạch Xuyên nghe Phí Thịnh thuật lại xong, y hơi gật đầu nói: “Nếu lão đã cắn câu rồi thì chạy không thoát nổi. Ngươi đi nói cho La Mục, bảo hắn căn dặn tiểu thổ phỉ đừng gấp gáp, giá một lượng tám đấu chỗ Thái Vực còn có thể tiếp tục hạ xuống.”

Trong lòng Phí Thịnh sáng tỏ như gương, lại muốn giả ngu trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, tỏ vẻ hiếu học hỏi: “Chủ tử, vậy chẳng lẽ chúng ta cũng phải hạ xuống sao? Dù gì cũng không thể để Thái Vực đạt được ý đồ chứ.”

Thẩm Trạch Xuyên ném khăn cho Kiều Thiên Nhai, nói: “Chúng ta dĩ nhiên cũng phải hạ xuống, mà đợi muộn chút mới hạ xuống.”

Bởi vì ban ngày y có việc cần làm.

Ngoài thành Trà Châu bỗng nhiên xuất hiện một công tử bạch y, bên người chỉ mang theo hai ba tên người hầu, đeo viên bạch ngọc châu, từ sớm đến tối đều thủ ở trong lều cháo, tự mình phân phát. Dân tị nạn nhận cháo hơi đánh tiếng hỏi thăm, liền biết những lương thực đó vốn là Tì Châu dùng để bán, nhưng Thái Vực không cho bọn họ vào thành, bọn họ lại thấy thương xót bách tính ngoài thành nên dùng để phân phát thôi.

Thái độ của Thẩm Trạch Xuyên ôn hòa, lại trông đẹp đẽ dễ nhìn, nói chuyện khiêm tốn lễ độ. Nhà ai có cô nhi quả phụ, người già yếu bệnh tật, y không chỉ sẽ cứu tế lương thực, còn phái đại phu đi vào thăm khám, tiền chữa trị cùng dược liệu toàn do y trả. Chưa tới một canh giờ, dân chạy nạn mến mộ hiền danh đến đây tụ thành đường dài. Người người ai ai cũng hỏi han, Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh đều đáp là “phụ tá của Chu đại nhân”, “đồng đội của Thành Phong tiên sinh”.

Vậy mà Thẩm Trạch Xuyên còn trẻ tuổi, lúc vung tay nhấc chân là khí độ bất phàm, nhất thời dẫn ra rất nhiều suy đoán. Dân chúng bình thường cũng không biết vị công tử này là ai, bởi vậy xem ra càng thêm thần bí, cũng càng khiến người chú ý.

* * *

Thái Vực đợi mãi đến giờ sửu cũng không dám chợp mắt. Lão ở trong nhà nôn nóng bất an, nghe thấy người thông báo liền nhanh chóng đứng dậy, bảo thân tín tiến vào liền dò hỏi: “Làm sao? Phía Khổng Lĩnh lại có tin tức mới sao?”

Thân tín hôm nay chạy tới chạy lui, mặc dù trên đường ngồi kiệu cũng không chịu nổi dằn vặt như vậy, giờ đây mồ hôi đầm đìa, lấy tay áo lau lau chùi chùi, thở hổn hển đáp: “Hạ rồi, hạ rồi! Quả thực như lão gia sở liệu, Tì Châu cũng hạ giá rồi!”

Thái Vực sốt ruột hỏi: “Hạ xuống bao nhiêu?”

Thân tín nói: “Hạ xuống môt lượng chín đấu!”

Thần sắc Thái Vực trấn định, giá tiền này trong dự liệu của lão. Lão tản bộ mấy bước lại nói: “Chúng ta hạ xuống một đấu, bọn chúng cũng chỉ hạ xuống một đấu, có thể thấy bọn chúng cũng đang không đủ lực.”

Thân tín đi theo Thái Vực, nói: “Lão gia, vậy chúng ta vẫn hạ xuống sao? Tiếp tục hạ xuống là đến một thạch rồi!”

Từ hai đấu đến một thạch, Thái Vực đã nghĩ tới chuyện sau kiếp nạn này, mình phải đi Hà Châu đối mặt với trách phạt thế nào. Thế nhưng bây giờ chỉ có thể tiếp tục cứng rắn chống đỡ, lão cắn răng một cái, nói: “Lại hạ! Hạ xuống một lượng một thạch!”

* * *

La Mục ở trong phủ nghe được tin tức, nói với Khổng Lĩnh: “Thái Vực ép giá cả xuống, sau mà muốn nâng lên sẽ khó khăn đây. Lão đang ở trên lưỡi câu, bị móc vào rồi.”

Khổng Lĩnh đến gần cửa sổ, nhìn trước sau không có người mới nói: “Đều nhờ Đồng tri tính toán chuẩn.”

La Mục nhớ tới Thẩm Trạch Xuyên liền than thở: “Đổi lại là ta chắc cũng vào tròng rồi, Thái Vực nào có biết Tì Châu muốn dựa vào giá cả Khuất Đô chứ? Việc làm ăn một vốn bốn lời này, mỗi lần ép một đấu, đều phải tiêu phí vàng ròng bạc trắng cả.”

“Bạc là thứ sống lấy không ra mà chết thì không mang theo được, tiền cứu nạn Trung Bác còn có thể phát bao lâu? Đệ khờ lắm! Nếu Thái Vực nhìn xa một chút, năm nay cũng nên thu liễm lại. Sáu năm trước Tì Châu không hề có lực, nhưng trong sáu năm này chúng ta đều đang nghỉ ngơi lấy sức, năm ngoái quân lương Ly Bắc từ Tì Châu đi, là Hải các lão và Hầu gia chỉ định, đệ ngẫm nghĩ xem, Khuất Đô lúc đó cũng đã biết Tì Châu có năng lực gánh vác rồi. Một khi Tì Châu khôi phục, nhân sĩ có chí các châu cũng sẽ tranh nhau đứng lên, khi ấy các nơi khôi phục ruộng, giá cả lương thực Trung Bác nhất định phải hạ. Tuyến tài lộ này căn bản không lâu dài, chỉ khác ở chỗ bị ai đánh rớt thôi.” Khổng Lĩnh nói đến chỗ này, dừng lại giây lát, “Thiên thời địa lợi đều đầy đủ, Đồng tri đang muốn ở Trung Bác gây dựng sự nghiệp một phen đây.”

La Mục thấy thần sắc Khổng Lĩnh hoảng hốt, liền hỏi: “Ta thấy Đồng tri có ý định dùng huynh, huynh lại nhiều lần lảng tránh. Thành Phong, lẽ nào Đồng tri không giống Chu Quế sao?”

Khổng Lĩnh nhìn bóng cây sau cửa sổ, một hồi lâu sau mới nói: “Ta tài học bình thường, có thể nâng đỡ Chu Quế là bởi vì Chu Quế đời này chỉ có thể làm Châu phủ Tì Châu. Bình định một góc thế gian đơn giản biết bao! Như ta đây hạng xoàng xĩnh cũng có thể đảm nhiệm được, thế nhưng bình định giang sơn vạn dặm lại chỉ có thể là nhân tài trụ cột. Đồng tri tuyệt không phải vật trong ao, ta không với cao nổi.”

La Mục lặng im.

* * *

Đêm đó trong ngoài Trà Châu đều không ngủ ngon giấc được. Thái Vực uống trà đặc hết chén này đến chén khác, không dám chợp mắt, sợ mình vừa nằm xuống thì bên kia lại thần không biết quỷ không hay hạ giá cả xuống. Lão vốn cũng không phải là người làm ăn, cùng lắm là dựa vào thân phận thổ phỉ đảm nhiệm mặt tiền cho Nhan thị thôi, bây giờ nóng lòng sốt ruột, trong miệng cũng nổi nhiệt.

Phía Tì Châu thì chậm chạp không có động tĩnh, chỉ có lều cháo ngoài thành vẫn còn tiếp tục. Thái Vực nghe nói ngoài thành đã hội tụ hơn ngàn người, thế nhưng lão chắc chắn trong tay mình mới là binh lực vũ trang, ngoài thành cùng lắm chỉ là đám người ô hợp, dù có tụ lại cũng không thành thế lực được.

Thời gian không ngừng trôi chuyển, đến buổi trưa, Thái Vực mặc nguyên y phục chợp mắt một chút. Lão vừa nhắm mắt thì nghe được tiếng thông báo, vội vàng ngồi dậy, được thị nữ đỡ đi ra ngoài. Lão nhìn thần sắc thân tín liền cảm thấy trong lòng nặng nề, hỏi: “Bọn chúng hạ xuống bao nhiêu?”

Thân tín vội la lên: “Lão gia, lần này rớt giá đáng sợ luôn! Ép xuống tận một lượng một thạch ba đấu. Người hôm qua còn đang quan sát tình hình đã bắt đầu lục tục ra khỏi thành rồi, đều chạy thẳng đến xe lương thực Tì Châu để mua lương thực hết!”

Lòng Thái Vực lạnh đi một nửa, lão nói: “Ép tới thấp thế à!”

Thân tín nói: “Đã gần với giá lương thực Quyết Tây rồi, nếu hạ xuống tiếp, tiền lãi sau đầu xuân năm nay đều phải lấy bù cho Hà Châu!”

Thái Vực vịn người bên cạnh, không thể tin nói: “Không phải Tì Châu mới đưa quân lương cho Ly Bắc sao? Bây giờ Ly Bắc phản rồi, quân lương sau này đều phải đòi bọn chúng, Chu Quế lại bán toàn bộ lương thực, ăn nói thế nào với Ly Bắc vương đây? Huống hồ ép xuống thấp như vậy có lợi nhuận gì?!”

Thân tín đi theo Thái Vực phía sau cũng gấp đến độ chạy loạn, liên thanh nói: “Chính là như thế! Ép thêm nữa thì khác gì Quyết Tây, đó không phải lỗ vốn sao? Đó còn lời lãi gì!”

Thái Vực đã lớn tuổi, lại thêm một đêm mất ngủ, lúc này lão đứng không vững, để người đỡ ngồi xuống ghế, nói: “Bọn chúng quyết tâm muốn đoạt mối làm ăn…” Lão nổi lên hận ý, “Bọn chúng cũng dám! Ngươi đi triệu tập nhân thủ, tối nay hất tung xe lương thực của bọn chúng, tóm lấy tên Khổng Lĩnh kia, giết chết cả đám đồng hành! Ta có hãn phỉ trong tay, còn sợ bọn chúng hay sao? Thằng nhãi ranh Chu Quế kia, ta thấy hắn dám ương ngạnh với ta đây mà!”

Thân tín vỗ đầu gối một cái, vui mừng khôn xiết: “Thế là đúng rồi, lão gia, sớm nên động thủ mới phải, uổng phí bao thời giờ nể mặt bọn chúng! Ta đi ngay đây!”