Thương Tiến Tửu

Chương 125: Mãnh Ngu




Tháng sáu còn dư không mấy ngày, thủ bị quân Tì Châu đã thấy được hình dáng sơ khai, đến lúc Tiêu Trì Dã phải tiếp tục lên phía bắc rồi. Hắn đã ở Trung Bác được hai tháng, không hề gửi cho Ly Bắc một phong thư mật, Ly Bắc cũng không gửi cho hắn một phong thư nhà.

Thời gian Mãnh đi săn càng ngày càng dài, Tiêu Trì Dã biết nó bay về hướng bắc. Hắn đứng ở trong đình viện, ngắm ánh dương còn sót lại dần chìm, mãi đến tận khi Thẩm Trạch Xuyên đứng phía sau gõ nhẹ lên khung cửa.

Tiêu Trì Dã quay đầu, hoà vào ánh chiều tà nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy Tiêu Trì Dã tựa hồ lại trở nên cao lớn hơn chút rồi. Bờ vai rộng kia gánh trọng lượng của mặt trời chìm xuống, hắn còn cường tráng hơn cả sáu năm trước. Thẩm Trạch Xuyên nhìn chốc lát, Tiêu Trì Dã hơi nghiêng thân mình, hắn nói: “Chúng ta đi phi ngựa đi.”

Khác với lần trước, lần này Tiêu Trì Dã là nghiêm túc. Hắn mang theo Thẩm Trạch Xuyên cưỡi trên Lãng Đào Tuyết Khâm, từ đạp yên đến kéo dây cương, giảng giải tất cả mọi điều cho Thẩm Trạch Xuyên nghe. Hắn giống như thứ gì cũng muốn dành cho Thẩm Trạch Xuyên, ngựa của hắn, ưng của hắn, trái tim của hắn.

Hai người dọc theo đường rừng ngoài thành Tì Châu, ruổi ngựa chạy chậm về hướng bắc. Ánh dương còn sót lại nơi chân trời đã biến mất, chấm sao từ phía sau lưng kéo dài ra mãi. Dãy núi phía Bắc cỏ nước màu mỡ, Lãng Đào Tuyết Khâm chạy đến nơi đó, Tiêu Trì Dã ghìm ngựa lại, hắn nói với Thẩm Trạch Xuyên trong gió: “Điểm cuối kia chính là núi Hồng Nhạn.”

Thẩm Trạch Xuyên phóng tầm mắt tới, trong mây đêm trùng điệp, xa xa là khoảng trời mênh mông. Y chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phần lưng dãy Hồng Nhạn cao lớn đồ sộ, nó như con trường long nằm ngang cuối trời, tại tít biên giới Đại Chu vẽ ra ranh giới uốn lượn. Trung Bác có thể nhìn thấy đường viền của nó, lại không chạy tới bên cạnh nó được, nó tẩm bổ dinh dưỡng cho thổ địa bao la nhất phía bắc Đại Chu, nó là tường cao vạn dặm gồ lên của đại địa Ly Bắc.

Thẩm Trạch Xuyên đã nghe thấy tiếng gào của gió, đó là ngọn gió hoàn toàn khác với Khuất Đô, thổi đến mức tay áo bào của y như bạch điểu giương cánh.

“Đây là tiếng gọi của núi Hồng Nhạn Sơn, nó cũng biết nhớ nhung ta. Khi chúng ta tới gần nó sẽ có thể nghe trường điệu rõ hơn.” Tiêu Trì Dã cho Lãng Đào Tuyết Khâm chạy tới, bọn họ rong ruổi trong gió, xuyên qua cỏ dại sóng cuồng, như chim vút bay về phía núi Hồng Nhạn.

Mãnh từ phía sau đập cánh truy theo, lượn vòng lao xuống, lướt thành một đường trên cỏ.

Tiêu Trì Dã bất ngờ nói bên tai Thẩm Trạch Xuyên: “Ta muốn dẫn ngươi đi gặp nó.”

Tiểu ngọc châu bên tai Thẩm Trạch Xuyên bị hà hơi nóng, y nhìn phía trước, nói: “Tiêu Sách An…”

Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, Thẩm Trạch Xuyên vừa nói câu gì đó, thế nhưng gió lớn quá, Tiêu Trì Dã không nghe rõ được. Hắn không chịu bỏ qua nên ghé sát hơn chút, ra hiệu Thẩm Trạch Xuyên lặp lại lần nữa.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chạy nữa là quá cảnh rồi!”

“Vậy thì quá cảnh, ” Tiêu Trì Dã không dừng lại, “ta đưa ngươi về nhà, gặp cha và đại ca —— ngươi vừa nói cái gì?”

Thẩm Trạch Xuyên nói lớn trong gió: “Quạt, của, ta, đâu!”

Tiêu Trì Dã thuận tay nắm giữ Thẩm Trạch Xuyên, bất ngờ ghìm ngựa. Lãng Đào Tuyết Khâm giương móng hí lên. Trước mắt Thẩm Trạch Xuyên liền điên đảo một trận, tiếp đó là những tiếng đứt quãng, hai người lăn vào trong cỏ, dọc theo sườn dốc lộn mấy vòng.

Tiêu Trì Dã dùng cánh tay bao bọc lấy người y, lúc dừng lại cũng không đứng dậy, hắn giang rộng hai tay đặt dưới thân Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi gạt ta.”

Thẩm Trạch Xuyên bấm má hắn, hỏi: “Ai gạt ngươi?”

Tiêu Trì Dã kéo khóe miệng, nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên, giận dỗi nói: “Ngươi gạt ta, ngươi là một tên lừa gạt, kẻ xấu, bạc tình lang…”

Thẩm Trạch Xuyên quơ nắm cỏ dại trát đầy mặt hắn.

Tiêu Trì Dã cũng không tránh né, vươn cánh tay cương quyết ôm chặt Thẩm Trạch Xuyên, nâng phần sau lưng người nhấn lên tới lồng ngực mình, thở hổn hển ác ý nói: “Đời này dù ta có chết, cũng phải chết bên cạnh ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên bị hắn nhấn đến nỗi cả đầu vùi trong hõm cổ Tiêu Trì Dã, y giãy dụa mấy lần mà không xuống được, bí bách nói: “Tiêu Nhị, ngộp chết ta rồi, ngươi mưu sát chồng.”

Tiêu Trì Dã nói: “Vậy ngươi lặp lại lời ban nãy lần nữa đi.”

Thẩm Trạch Xuyên nặng nề thở dốc mấy lần, cuối cùng lộ ra đôi mắt từ dưới bàn tay Tiêu Trì Dã, y thâm tình nói: “Tiêu Nhị, ngộp—— “

Tiêu Trì Dã vò đầu Thẩm Trạch Xuyên một lúc, nắn cho hai má y ửng hồng, xoa tóc đen của y ngổn ngang, chẳng còn dáng dấp Thẩm Đồng tri chút nào nữa, hận nói: “Thẩm Trạch Xuyên!”

Miệng Thẩm Trạch Xuyên còn dính vụn cỏ, y hỏi: “Hả?”

Tiêu Trì Dã kẹp nâng má y lên, muốn hôn y, lúc sắp hôn đến hắn lại dừng, lãnh khốc nói: “Ngươi hôn ta.”

Thẩm Trạch Xuyên buộc phải hơi ngửa đầu như vậy, y nhịn chốc lát, nói: “Ngươi buông tay đã.”

Tiêu Trì Dã nói: “Không buông, tự nghĩ cách đi.”

Thẩm Trạch Xuyên với không tới, mím chặt viền môi, nắm chặt vạt áo hắn rồi dùng sức kéo người lại, chạm vào môi dưới.

Biểu tình của Tiêu Trì Dã chẳng thay đổi.

Thẩm Trạch Xuyên còn muốn víu lấy, Tiêu Trì Dã lại cúi đầu xuống, hôn cho y ngửa cổ ra sau, cắn cũng không chút lưu tình. Thẩm Trạch Xuyên bị nắm giữ eo, lúc ngửa người nơi cổ bị đau, y híp mắt nhẹ nhàng hít khí.

Trên dưới rất nhanh liền điên đảo, Thẩm Trạch Xuyên chìm sâu trong cỏ, lúc bị tiến nhập có thể nhìn thấy chấm sao đầy trời. Y lạc mất âm thanh khó đè nén được, túm lấy sợi tóc của Tiêu Trì Dã, theo kẽ tay cuộn chặt lại quấn quanh. Ánh sao trước mắt lấp lánh, phân tán tản mạn trong gió, y hơi choáng váng nhìn Tiêu Trì Dã, cảm thấy sói con còn hung hơn cả bình thường.

“Tiêu Nhị…” Thẩm Trạch Xuyên ngân dài âm thanh.

Tiêu Trì Dã cúi người xuống bao phủ lên y, chặn lại tất thảy gió và sao.

“Ta yêu ngươi.”

Tiêu Trì Dã gần đây tựa như dần yêu thích thủ thỉ như vậy, hắn cách nhà càng gần, làm nũng như vậy càng nhiều. Hắn chiếm cứ Thẩm Trạch Xuyên, cũng bị Thẩm Trạch Xuyên chiếm cứ. Hắn không keo kiệt tiếng yêu thế này, mỗi một lần nói đều khiến Thẩm Trạch Xuyên cắn chặt lại, không nhịn được run rẩy.

Thẩm Trạch Xuyên như than nhẹ lại như là ngâm nga, trong tiếng thầm thì nỉ non dán chặt vào Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã suồng sã nơi đường biên Ly Bắc, bên dưới xiêm y nhìn như hoàn chỉnh kia là phóng đãng chỉ riêng hai người biết. Hắn đưa lưng về phía núi Hồng Nhạn, trong tiếng gió vạn phần tưởng niệm này, lộ ra sự bá đạo hung man của mình.

Thẩm Trạch Xuyên hôn Tiêu Trì Dã, dần dần lãng quên mất biển sao. Y bị đỉnh lên đám mây, lại rơi vào trong gió, cuối cùng hòa tan nơi khuỷu tay Tiêu Trì Dã.

* * *

Khi Thẩm Trạch Xuyên tỉnh lại trời đã tảng sáng. Ánh ban mai mỏng manh xuyên thấu qua rèm trúc, y đưa tay ra, sờ tới hơi ấm còn dư tản ra bên cạnh. Tiêu Trì Dã đã ra khỏi thành từ lâu, áo choàng cũ để lại còn treo trên giá áo. Trong phòng này đốt tiểu hương tránh muỗi, nhiệt độ hoan ái còn lưu lại trên người Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên trải cánh tay ra phủ lên vị trí của hai người, y không nhắm mắt lại nữa, đột nhiên chống thân ngồi dậy, nhanh chóng mặc y phục, táp guốc mộc đẩy cửa ra ngoài.

“Nhanh, ” Khoé mắt Thẩm Trạch Xuyên còn dư viền hồng rõ ràng, y khàn khàn nói với Đinh Đào dưới hiên, “đem đôi giáp tay kia cố gắng đưa cho Sách An càng nhanh càng tốt.”

Đinh Đào vì bị lưu lại đây cho nên hơi ủ rũ, đang ngồi xếp bằng bên ao nước nhỏ vẽ vời phát tiết, vừa nghe xong thì bút cũng chưa kịp cất, đứng lên muốn chạy ngay. Kiều Thiên Nhai lanh lẹ xách giữ sau cổ áo Đinh Đào, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Hầu gia mang theo rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên bị cái lạnh của buổi sáng thốc cho tỉnh cả người, y khẽ gõ guốc gỗ, gật đầu muốn về phòng. Kiều Thiên Nhai lại nói: “Nhưng chỉ mang theo một cái thôi, cái còn lại thì nói là để cho chủ tử.”

Thẩm Trạch Xuyên định thần chốc lát, lại không nói gì tiếp. Y thấy trời sắp sáng hẳn liền không dự định ngủ nữa, hỏi: “Cấm quân để lại bao nhiêu người?”

Kiều Thiên Nhai nói: “Hai ngàn người, đều lưu tại bãi săn Bắc Nguyên.”

“Chuẩn bị danh sách chút đi, Cấm quân không thể hỗn tạp cùng binh của Tì Châu được.” Thẩm Trạch Xuyên chắp vạt áo, nói, “Thành Phong tiên sinh muốn nói về tình hình cụ thể buôn bán lương thực của Tì Châu và Trà Châu, ngươi đi báo cho hắn biết, hôm nay chúng ta sẽ đàm luận.”

Kiều Thiên Nhai không vội vã đi, móc phong thư trong ngực ra, nói: “Chủ tử, Cát Thanh Thanh ở Quyết Tây gửi thư rồi.”

“Đến hay lắm, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “đội tàu cảng Vĩnh Nghi không cản trở sao? Tiệm của Hề gia không dính dáng chúng ta, việc duy trì trật tự bên ngoài không tới phiên bọn họ, nhưng mà Tiết Tu Trác chỉ đào rỗng mỗi kho bạc, để lại mấy tiệm phát tài đó cho ta, ta đoán hắn không hẳn tình nguyện đâu.”

“Khuất Đô lại chẳng có động tĩnh gì, dù Tiết Tu Trác tính toán không một chỗ sai thì cũng không có thuật phân thân, không ai thay hắn đi trù tính tiệm ở Quyết Tây được.” Kiều Thiên Nhai thả Đinh Đào ra, nói, “Chỉ có điều, ý của Cát Thanh Thanh là, Khuất Đô không tìm hắn để gây sự, thế nhưng Hà Châu Nhan thị lại làm rồi.”

Hà Châu Nhan thị sở hữu đường thủy Trà Châu, là bên buôn bán lớn ở phía nam Khuất Đô. Quân cờ Lôi Thường Minh phía này có thể đứng lên cũng là bởi có Nhan thị đứng sau nâng đỡ Lôi Kinh Trập. Trong lòng Thẩm Trạch Xuyên nghĩ đến bọn họ, nghe vậy cũng không ngoài ý muốn.

“Ta biết ít về Nhan thị lắm, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “trong Khuất Đô cũng không có bao nhiêu tin tức có liên quan bọn hắn.”

Đinh Đào nghe thấy liền nhảy vọt lên, hắn nói: “Công tử, ta biết này! Người nâng đỡ Lôi Kinh Trập là đại đương gia hiện tại của Nhan thị, người này tên là Nhan Hà Như. Nghe đồn hắn thích xa hoa quý anh hào, không có thiên kim nhấc kiệu thì không chịu ra cửa đâu. Người này không chỉ mặc toàn đồ vàng, ngay cả bàn tính mang bên người cũng là bàn tính vàng ngọc! Vô cùng, vô cùng, vô cùng có tiền!”

Đinh Đào quýnh lên, niệm từ ‘vô cùng’ đến dính cả vào nhau, xong lại giơ sổ nhỏ lên cho Thẩm Trạch Xuyên nhìn. Phía trên dùng bút lông vẽ một người nhỏ đang giơ cao bàn tính, toàn thân đều đeo tiền đồng, một luồng khí tức có tiền phả vào mặt.

“Ngươi nghe tin đó từ chỗ nào?” Kiều Thiên Nhai hỏi.

Đinh Đào chỉ vào hướng lao ngục, nói: “Lần trước chủ tử diệt cướp có mang về một tiểu tử ngốc, cái đầu sắp cao bằng Tân ca rồi, lực lớn cực kỳ. Ta dùng mấy viên kẹo lừa tin tức từ chỗ hắn ra, tiểu tử ngốc này ấy hả, cho ăn là nói tuốt.”

Thẩm Trạch Xuyên mơ hồ nhớ lại hình như đúng là Tiêu Trì Dã đã từng nhắc qua, y hỏi: “Thổ phỉ còn lại chẳng phải đều được đưa trở về rồi sao?”

“Đúng thế, ” Đinh Đào gật đầu, “nhưng mà chủ tử bảo hắn ngu quá, trở về cũng sống không nổi, chi bằng lưu lại nơi này của chúng ta.”

Thẩm Trạch Xuyên còn muốn biết tình hình Nhan thị, bèn nói: “Dẫn hắn qua đây.”

* * *

Lúc trời sáng Triêu Huy cho ưng ăn, hắn đeo giáp tay, dùng để đỡ ưng, giữ chiếc móng sắc của chúng, cho chúng ăn thịt. Chuyện như vậy ở nơi khác có ưng nô* chuyên môn tới làm, thế nhưng Ly Bắc đến thế hệ Tiêu Trì Dã này đều yêu thích tự thân làm, ưng của tự mình thuần thì tự mình nuôi.

*ưng nô: người chăm ưng

Lúc Triêu Huy cho đến lượt “Ngu” của Tiêu Kí Minh ăn, phát hiện trên lưng nó đã bị cào rách, trụi mất một khối rồi.

“Chuyện gì đây?” Triêu Huy giữ Ngu lại, gẩy xem, hỏi binh lính bên cạnh, “Nó húc chọi với ai sao?”

Binh sĩ đang cầm túi da chuẩn bị que thịt, đi mấy bước cùng Triêu Huy mới nói: “Không biết nữa tướng quân, mấy ngày trước nó ra ngoài đi săn, lúc vòng từ phía nam trở lại đã bị thương rồi, ta có kêu đại phu tới xem, nói rằng thương thế kia cũng là do móng của chim dữ đấy.”

Ngu cũng là Hải Đông Thanh, đồng thời thể trạng được tính là to lớn trong bầy chim Ly Bắc, trước kia là Tiêu Phương Húc luyện, sau đó cho Tiêu Kí Minh, mấy năm qua nó cùng Tiêu Kí Minh ra chiến trường, không hề thua kém mấy con chim cắt săn của Hãn Xà bộ chút nào.

Triêu Huy nhìn vết thương kia, nói: “Lạ thật, ưng của ai hung như vậy…”

Triêu Huy đứng trong ánh đèn lập loè bị một từ nào đó đánh động, hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nam. Phong cảnh biêng biếc kia vẫn như cũ, giữa bầu trời không có tung tích Hải Đông Thanh.

Trời Ly Bắc vẫn xanh.