Thương Tiến Tửu

Chương 119: Từng biết




Tiêu Trì Dã nói: “Mong nghe tường tận đây.”

Thẩm Trạch Xuyên bị hắn dính nóng người, mồ hôi hơi lấm tấm, y nói: “Chuyện cởi áo tháo đai, nói ra thì không còn hay nữa.”

Tiêu Trì Dã nắm chặt ngón tay muốn trốn của Thẩm Trạch Xuyên, cười chốc lát, nói: “Nói ra thì không còn hay nữa? Ngươi mà muốn nghe, ta nói cho ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn trên sổ sách.

Tiêu Trì Dã nắn ngón tay Thẩm Trạch Xuyên, cùng y xem sổ sách, nói: “Ta còn chưa nói mà, làm sao đã nóng rồi?”

Thẩm Trạch Xuyên chếch con ngươi nhìn Tiêu Trì Dã, nhỏ giọng làm khẩu hình: Bởi vì ngươi đó.

Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu vùi vào hõm cổ Thẩm Trạch Xuyên. Tất cả tình cảm vừa mới đây đều bị dáng vẻ này của Thẩm Trạch Xuyên hoà tan thành nước, chúng men theo khoang ngực Tiêu Trì Dã, chảy đến toàn thân Tiêu Trì Dã, trở thành một loại chảy xiết sôi trào. Nhưng bất luận trong thân thể hắn sóng lớn cuồn cuộn ra sao, khi hắn ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên, chẳng dám dùng lực lớn dù chỉ một chút.

Một cước ấy qua năm tháng lặng lẽ tại Khuất Đô, theo thời gian trôi chảy, giảo hoạt biến thành đau đớn sau khi động tình của Tiêu Trì Dã. Yêu hận vẩn đục trải qua chắt lọc dưới màn mưa như trút, biến thành ao hồ trong suốt thấy đáy. Tiêu Trì Dã đã thu lại lưỡi đao sắc rồi, khuất phục dưới hai chữ “yêu thương”.

Thẩm Trạch Xuyên nới lỏng tay, lại cùng Tiêu Trì Dã đan mười ngón tay. Y nghiêng qua đụng vào cái đầu bất động hồi lâu của Tiêu Trì Dã, hỏi: “Đang ngủ à?”

Tiêu Trì Dã ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: “Ta yêu ngươi lắm.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi run.

Tiêu Trì Dã nhìn y, lặp lại từng từ một: “Ta yêu ngươi lắm.”

Thẩm Trạch Xuyên run lên giây lát, nói: “Ta… “

Tiêu Trì Dã không kịp đợi nữa, hắn nghiêng đầu hôn Thẩm Trạch Xuyên, dùng sức để hôn, giống như muốn đem tình yêu không thể nào biểu đạt bằng ngôn từ trong lồng ngực trao hết cho Thẩm Trạch Xuyên. Trong đình viện gió thanh lay động rèm trúc, bóng hoa theo nắng chiếu nghiêng dưới hiên. Ánh vàng xuyên qua vật cản, thâm nhập vào đây trải đầy trên đất.

***

Bãi săn Bắc Nguyên cách Tì Châu không xa, lại có đường cái tương thông, Lãng Đào Tuyết Khâm có thể chạy đến trong nửa buổi. Ngày kế Tiêu Trì Dã mang theo Thần Dương và Đinh Đào đến xem địa điểm. Thẩm Trạch Xuyên chỉnh lý xong sổ sách Tì Châu khoảng thời gian này rồi, y cùng Chu Quế, Khổng Lĩnh đưa ra một ít cải biến về chuyện thủ bị quân Tì Châu.

“Mặc dù cũng từng nghĩ tới sẽ có không ít người đến đây ứng tuyển, nhưng không ngờ lại có nhiều như thế!” Chu Quế vui vô cùng, “Đã vậy thì phạm vi cày ruộng năm sau lại có thể khuếch trương thêm rồi.”

“Bên ngoài thiếu lương thực, Tì Châu có thể cung cấp, đối với rất nhiều người cùng đường mạt lộ mà nói chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vừa giải được nguy cấp cho họ, vừa miễn việc họ phải vào rừng làm giặc cướp.” Khổng Lĩnh cũng lộ vẻ vui mừng, nói với Thẩm Trạch Xuyên, “Chuyện quân bị phải làm phiền Đồng tri rồi.”

“Ta thấy theo cái đà này, đợi đến sang năm cảnh nội Tì Châu sẽ không còn nạn trộm cướp đâu.” Chu Quế cả đêm qua không ngủ, tính toán rất nhiều, nói, “Nếu chúng ta cũng có thể thay Đoan Châu, Đôn Châu giải khó, thổ phỉ Lạc Sơn sẽ chưa đánh đã tan!”

“Chiêu mộ lần đầu đạt hiệu quả, nhưng đại nhân không thể một mực ỷ lại vào đó. Tì Châu có thể chống đỡ tiêu hao lương thực lớn như vậy là bởi vì năm năm qua trên dưới Tì Châu đồng tâm hiệp lực. Đoan Châu gần Biên Sa, dù bọn họ muốn yên tâm khai khẩn cũng không làm nổi.” Thẩm Trạch Xuyên còn có suy nghĩ khác, y nói, “Huống hồ bây giờ đế vị chưa công khai, thời loạn dễ xuất kiêu hùng nhất, Lạc Sơn có một Lôi Kinh Trập, Trà Châu chưa hẳn đã không có. Tì Châu mới bắt đầu tập tễnh bước đi, vạn sự không vội.”

“Đúng vậy, ” Khổng Lĩnh gật đầu, nói, “việc cấp bách là giải quyết vấn đề hộ tịch, rất nhiều người từ những nơi khác chạy tới, trên người không có công văn chứng minh, nếu muốn ở Tì Châu lâu dài thì chung quy phải có cái thân phận.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi ngưng lại, nói: “Thời Vĩnh Nghi đông cung ra sức phổ biến hoàng sách nhập tịch là do châu phủ, tri huyện, thôn trấn các nơi tầng tầng kiểm tra. Bây giờ Tì Châu ít người, nếu đã không còn bị Đại Chu ra lệnh thì có thể huỷ bỏ ba bộ sách tịch trước kia, để Tì Châu tự mình phân tịch mới, trong thành vẫn nghiêm cấm du dân. Đợi đến lúc xác định sách tịch xong, Tì Châu có thể theo sách đó đánh thuế, sổ sách cũng sẽ theo đó càng rõ ràng hơn.”

“Vậy có thể bắt tay chỉnh lý trong mấy ngày này, ” Chu Quế dừng một chút, lại nói, “bây giờ chỉ lo lắng thủ bị quân Khải Đông thôi.”

“Lâu như vậy rồi, ” Khổng Lĩnh cũng nói, “làm sao chẳng hề nghe chút tin nào từ Khải Đông?”

Thẩm Trạch Xuyên cũng trong lúc chờ đợi này mà phát giác ra thứ khác.

Nếu Khuất Đô muốn ngăn cản Tiêu Trì Dã về Ly Bắc, thì có thể lập tức điều phái Thích Trúc Âm chặn Tiêu Trì Dã ở cảnh bờ Trung Bác từ một tháng trước. Thế nhưng Khuất Đô lại không, bọn họ thả ra một tên Hàn Cận chỉ biết lý luận suông, đứa con đích của Hàn gia này ở ngoài Đan Thành bị Cấm quân giữ làm tù binh, bây giờ còn bị nhốt trong tù. Dựa theo sự phân chia của năm quận Khải Đông, Thích Trúc Âm có thể trong vòng nửa tháng triệu tập mười vạn nhân mã, vậy mà tới hôm nay nàng vẫn chưa đến.

Lúc Thẩm Trạch Xuyên từ Chu phủ đi ra đã muộn rồi. Y tính toán thời gian, nghĩ chắc Tiêu Trì Dã còn đang trên đường trở về thành nên cũng không vội về nhà. Lúc y xuống bậc, phía trước bỗng sáng lên, Phí Thịnh nhấc theo đèn lồng chiếu đường cho Thẩm Trạch Xuyên đi.

Mấy ngày nay Thẩm Trạch Xuyên bận bịu, vẫn chưa nói chuyện cùng Phí Thịnh. Mỗi ngày Phí Thịnh đều ra sức thân cận cùng mấy người Thần Dương, chịu khó bưng trà rót nước cho Kỷ Cương nhất. Người này là tay khôn lỏi từ Khuất Đô tới đây, bây giờ nhấc đèn lồng cho Thẩm Trạch Xuyên, trên đường cũng không mở miệng chen vào dòng suy tư của Thẩm Trạch Xuyên, nhìn mặt trông có vẻ chỉ cần cầm đèn lồng cho Thẩm Trạch Xuyên thôi đã thoả mãn rồi.

Trên đường có mấy người, Phí Thịnh cẩn thận dẫn đường, bỗng nhiên nghe Thẩm Trạch Xuyên nói: “Sáng nay Hầu gia ra ngoài, nghe nói ngươi cũng đã tự tiến cử.”

Thần sắc Phí Thịnh như thường, hắn nói: “Ta thấy Cốt Tân thương thế chưa lành, muốn thay hắn đi theo Hầu gia một chuyến.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn đường, không nói chuyện tiếp.

Đến khi trở về tòa trạch, Kiều Thiên Nhai ra nhận đèn lồng. Đình viện còn có Cốt Tân, không tới phiên Phí Thịnh trực ban, hắn liền tự giác đi về.

“Chủ tử lãnh đạm với hắn, ” Kiều Thiên Nhai nói, “chỉ sợ hắn sẽ tâm sinh oán giận.”

Lúc Thẩm Trạch Xuyên tiến vào hành lang, y quay đầu lại, thấy bên kia Phí Thịnh đã xoay bước vào cửa, y nói: “Ta có tâm dùng hắn, hắn lại chưa hẳn coi trọng ta. Phẩm bậc của hắn trong Cẩm y vệ so với ngươi chỉ cao chứ không thấp hơn, Hàn Thừa cũng xem như là một trong những đại thụ mà hắn dựa vào. Trước khi tiên đế chết bất đắc kỳ tử, hắn vẫn là phụ tá đắc lực của Hàn Thừa. Hàn Thừa muốn giết hắn, dẫu sao cũng phải có lý do, mà lý do này, hắn đã đến Tì Châu mấy ngày nhưng từ đầu đến cuối không có ý mở lời với ta.”

Thẩm Trạch Xuyên đứng lại, khẽ cười với Kiều Thiên Nhai.

“Hắn chịu tại Khuất Đô được ăn cả ngã về không, vốn cũng không phải là hướng về phía ta mà là nhằm vào Sách An. Sách An là con thứ của Ly Bắc vương, lúc đó thế tử trọng thương, người khác đều cho rằng Sách An trở lại là để thay thế Tiêu Phương Húc. Phí Thịnh đã nghi kỵ Hàn Thừa, so với nén nhịn vì toàn cục, chi bằng dứt khoát rời khỏi Khuất Đô, đi Ly Bắc khác tìm một lối khác. Ân nhân cứu mạng, thân phận này đủ cho hắn có một chỗ yên ổn tại Ly Bắc.”

Kiều Thiên Nhai có chút hiểu về Phí Thịnh, hắn nói: “Cốt Tân bây giờ bị thương bất tiện, hôm nay hắn tự tiến cử hẳn là muốn thế thân đá rớt vị trí Cốt Tân. Đáng tiếc Hầu gia là người cứng rắn, không chịu cho hắn cơ hội này.”

Thế nhưng Phí Thịnh đã sớm chuẩn bị rồi, hắn chu đáo với Kỷ Cương như vậy chính là để cho chính mình một đường lui. Hôm nay tự tiến cử là một loại thăm dò, hắn đã hiểu ý tứ của Tiêu Trì Dã, sau đó lại đưa ánh mắt dịch trở về trên người Thẩm Trạch Xuyên.

“Người này có bản lãnh thật sự, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “không thua kém Cốt Tân, nếu quả thật bỏ đi không dùng thì đáng tiếc.”

Giữa lúc nói chuyện họ đã đến đình viện, Cốt Tân muốn gọi người mang món ăn, Thẩm Trạch Xuyên bảo hắn chờ một chút.

“Không lâu nữa là về rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên xoay người lại, “ngươi ra cửa đón đi.”

Ai biết chuyến này đến tận nửa đêm mà Tiêu Trì Dã vẫn chưa về. Thẩm Trạch Xuyên vẫn luôn không ngủ, đợi đến khi nến đã cháy một nửa mới nghe phía trước có động tĩnh.

Tiêu Trì Dã nhanh chân đi vào, nhưng không lập tức vào phòng. Cả thân hắn toàn bụi bặm, đứng trong sân cởi ngoại bào, xoay người lại nhìn người phía sau, miệng lại gọi: “Lan Chu.”

Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên lướt qua vai Tiêu Trì Dã, nhìn thấy Thần Dương và Cốt Tân đang đỡ một người tiến vào. Đình viện không đủ sáng, Thẩm Trạch Xuyên không nhìn ra được người kia là ai.

Áo choàng người này bị kéo rách tả tơi, dưới ống quần cũng thủng lỗ, đi một đôi giày cỏ đã đứt, trên đùi đều là bùn uế. Người đứng không vững, dựa cả vào Thần Dương và Cốt Tân, trong miệng nói mê nói sảng. Cả người rối bù bẩn thỉu, vô cùng chật vật.

Thẩm Trạch Xuyên dựa vào ánh sáng yếu ớt, trong chớp mắt nhớ tới gì đó, hỏi: “Dư đại nhân?”

Toàn thân người nọ run lên, gắng gượng mấy lần, không thể tin được dò về phía trước trong bóng tối. Trong đám tóc bù xù lộ ra hai con mắt, vừa nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên thì sửng sốt một hồi, sau đó nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, môi mấp máy, thoáng giây lát lại khóc gào lên.

“Mệt chết lão tử rồi!” Dư Tiểu Tái khóc khàn tiếng, hắn không nhịn được mà quệt mặt, gào lên, “Đồng tri! Nguyên phụ mất rồi! Ta cũng sắp chết! Cả đường này chạy đông trốn tây. Sống cực khổ quá!”

Thẩm Trạch Xuyên nghe vậy liền cả kinh, y bước ra một bước, trầm giọng hỏi: “Sao Hải các lão lại mất rồi?”

Cổ họng Dư Tiểu Tái bị tiếng ngẹn ngào bế tắc thít lại, hắn muốn trả lời nhưng đều là tiếng khóc. Hắn khóc nức nở, cơ hồ sắp bò ra đất, không ngừng lắc đầu, cuối cùng trong ruột gan đứt từng khúc đứt dùng tiếng phổ thông khản tiếng nói: “Nguyên phụ… Nguyên phụ liều chết khuyên can mà vô dụng…”

“Trước tiên dẫn hắn đi bình ổn chốc lát, đổi thân xiêm y.” Tiêu Trì Dã tỉnh táo nói, “Cốt Tân đi bảo nhà bếp nấu chút canh đưa lên.”

Tiếng khóc thê lương tuyệt vọng kia quanh quẩn không tiêu tan, Thẩm Trạch Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ. Mặc cho y có trăm nghìn loại suy đoán, lại đều không ngờ rằng Hải Lương Nghi sẽ chết. Hải Lương Nghi là thần châm định hải của Khuất Đô, năm đó hai đảng Hoa, Phan quyền thế ngút trời, lão vẫn có thể vững vàng không ngã nơi nội các, bây giờ Lý Kiến Hằng mới chết, mặc dù Hàn Thừa muốn nâng đỡ dòng dõi của mình, Hải Lương Nghi cũng nên là đại thần ủy thác đứng đầu trong ngoài triều chính mới phải.

Tiêu Trì Dã đỡ lấy cánh tay Thẩm Trạch Xuyên, khiến y hoàn hồn từ trong thẫn thờ. Tiêu Trì Dã nói: “Ta phát hiện ra hắn trong đám phỉ ở ngoài mấy dặm phía tây bãi săn, hắn rời Khuất Đô cũng không dễ dàng, sau khi rời Đan Thành lại bị thổ phỉ cướp giật, chỉ có thể chân trần đi bộ tới Tì Châu. Hắn có mang thư bên người, là Sầm Dũ gửi cho ngươi. Hắn biết tin tức Khuất Đô, cũng biết tin tức Khải Đông.”

***

Lúc Dư Tiểu Tái vào phòng vẫn phải cần người đỡ. Hắn đói bụng đến không còn khí lực, trước khi nói chuyện đã ôm bát cơm ăn như hùm sói. Hắn đang ăn cơm còn chảy nước mắt, hệt đang chạy đua với thời gian, nghẹn đến ho khan mãi. Đợi tới khi cơn đói bụng hơi hoãn, hắn mới dùng khăn sạch thấm lên mặt, lau chùi một lúc.

“Còn có thể sống được nhìn thấy Đồng tri là may quá rồi. Thư của Sầm đại nhân ở trong ngực ta, dọc đường đi luôn mang bên mình, sợ bị thổ phỉ lục ra.” Dư Tiểu Tái ngồi xổm, khó khăn nói, “Trước khi bắt đầu nói mọi chuyện, ta muốn nói trước cho hai vị, tân đế sắp đăng cơ, là một nữ tử.”