Thương Tiến Tửu

Chương 117: Ân uy




Ngoại bào nới lỏng của Tiêu Trì Dã nửa phanh ra, lộ cổ áo lót trong để mở. Lúc hắn ngồi xuống chặn lại rất nhiều ánh sáng, trên người còn mang theo hơi nước, lấy chiếc khăn sạch sẽ lau mặt, thư thản hơn một chút. Hắn gõ đầu ngón tay ba nhịp trên phản, nói với Thần Dương: “Việc gì? Ngồi xuống nói chuyện.”

Thần Dương nhanh chóng lấy cánh tay lau mặt sạch sẽ, nâng nửa người trên, nói: “Lần này về Ly Bắc đã gặp chút bất ngờ, ta không dám tự ý quyết định, phải bẩm báo cho chủ tử trước tiên.”

Tiêu Trì Dã cầm đũa của Thẩm Trạch Xuyên, nghe Thần Dương thuật lại sự tình một lượt. Giữa lúc đó Thẩm Trạch Xuyên rời chỗ đi tắm. Tiêu Trì Dã ăn hết cơm trong bát, không định thêm cơm nữa, ngồi chốc lát mới hỏi: “Thương thế của Cốt Tân sao rồi?”

“Sau khi chúng ta rời Thường Trú doanh có mời đại phu, trên đường Cốt Tân hạ sốt rồi nhưng vết thương trên lưng lại nát nghiêm trọng. Đêm qua sư phụ Kỷ Cương quan sát, bảo Cốt Tân ăn kiêng, dặn dò rất nhiều chuyện, nói cứ dưỡng mấy tháng là có thể ổn.” Thần Dương nói đến chỗ này, dừng một chút, “May là không thương tổn đến đôi mắt và đôi tai.”

“Đồ Đạt Long Kỳ là lãnh địa nhật tuần của Thường Trú doanh tại dãy phía đông, trước kia nó cách Hãn Xà bộ khá xa, mà lần này đội tiên phong của Cốt Tân lại lùi tới đây.” Trong lúc Thần Dương thuật lại Tiêu Trì Dã đã nhanh chóng nắm bắt được nhiều điểm, hắn bén nhạy nói, “Điều này chỉ rõ thiết kỵ Ly Bắc đang lùi về sau, trận chiến của cha và sư phụ đánh chẳng hề thuận lợi.”

Tiếng côn trùng đêm hè thấu qua rèm trúc, ồn ào kêu vang.

Tiêu Trì Dã nhìn ánh nến một lát, thấp giọng nói: “Đại ca không thể mang binh chính là trọng thương của thiết kỵ Ly Bắc. Cha lập tức xuống núi là để cấp tốc ghìm hồi tinh thần binh sĩ đang tụt xuống nhanh chóng, làm phai đi ảnh hưởng mà cái ‘bại’ kia mang đến. Thế nhưng ông đã không đích thân ra chiến trường gần mười lăm năm rồi, cùng A Mộc Nhĩ kia mười lăm năm chưa từng rời tiền tuyến Hãn Xà bộ nửa bước. Thời điểm bất đồng, mù quáng mà ỷ lại cha không phải sách lược giành thắng lợi. Ta thường nói đừng lâm trận thay người, tướng lĩnh giỏi đều cần cùng binh sĩ trải qua rèn luyện của thời gian. Đội ngũ của cha mười lăm năm trước đều đã thay đổi nhiều rồi, người có thể lại cùng ông tái xuất giang hồ đã ít lại càng ít, bây giờ ông dẫn tướng lĩnh phái mới đã quen phong cách hành sự của đại ca, hai bên cần sự điều chỉnh phù hợp trong chiến sự căng thẳng, đây không phải là chuyện dễ dàng.”

Khi Tiêu Phương Húc thành lập thiết kỵ Ly Bắc, hai chữ “thiết kỵ” chính là chú giải tốt nhất về quân đội Ly Bắc. Ly Bắc lúc trước không truy kịp ngựa của kỵ binh Biên Sa, Tiêu Phương Húc liền thi hành biện pháp ‘thêm nặng’, không chỉ cho binh Ly Bắc cả người áo giáp, còn cho ngựa Ly Bắc cả thân áo giáp. Quân đội như vậy lúc thẳng tiến xung phong là cỗ sức mạnh khá đáng sợ, giống như dòng lũ trên núi, có thể trong chớp mắt húc khiến người không còn hài cốt. Loan đao Biên Sa căn bản không kịp rút, cho dù rút ra cũng đâm không thủng, hung hãn như Hãn Xà bộ cũng không chịu cùng đánh chiến lâu dài cùng thiết kỵ. Nhanh nhẹ di chuyển là ưu thế còn sót lại sau đó của bọn hắn. Tiêu Phương Húc chính là dựa vào cơ sở này, không ngừng tăng nặng cho thiết kỵ Ly Bắc, cuối cùng chế tạo thiết kỵ Ly Bắc thành “tường sắt” chân chính.

Lúc Thích Trúc Âm dẫn lĩnh thủ bị quân Khải Đông quá cảnh, là tiếng móng ngựa tựa sấm. Thế nhưng lúc thiết kỵ Ly Bắc quá cảnh, không phải “tựa sấm”, mà là “sấm rền” đích thực, trọng lượng kia khiến người ta chỉ nghe thôi đã mất đi dũng khí đánh lại, thậm chí trong thời gian dài đến năm, sáu năm, ai cũng không tìm được nhược điểm của thiết kỵ Ly Bắc.

Nhưng mà A Mộc Nhĩ cũng là hãn tướng, lão không ngừng tiếp xúc với Ly Bắc, đủ để lợi dụng sự “nặng” của thiết kỵ Ly Bắc. Chỉ cần kỵ binh Hãn Xà bộ đủ nhanh, bọn hắn liền có thể cướp xong liền rút lui, rút lui xong liền tán, tán xong lại nhiễu, sau khi nhiễu vây quanh, giống như là đàn ruồi hút máu, dù đánh không xuyên bộ giáp cứng rắn dày bền kia cũng sẽ không bị thương. Lôi Kinh Trập quần tụ lưu phỉ, phương pháp quấy rầy Cấm quân chiến đấu chính là mô phỏng theo đấu pháp của Hãn Xà bộ đối với thiết kỵ Ly Bắc, chỉ là hắn không có ngựa nhanh như vậy, cũng không có cường binh như vậy.

Chính vào lúc này Tiêu Kí Minh tiếp nhận thiết kỵ Ly Bắc, thứ hắn năm đó đối mặt là sự lựa chọn sẽ bảo lưu trọng lượng của thiết kỵ Ly Bắc hay không. Hắn là đứa trẻ non nớt trong mắt lão tướng, tính cách văn nhã khiêm tốn của hắn cũng là một phần mà các lão tướng đã quen Tiêu Phương Húc không thể chịu đựng. Hắn đưa ra lựa chọn khác hoàn toàn với Tiêu Phương Húc, hắn trừ trọng lượng của thiết kỵ Ly Bắc, làm cho tầng “tường sắt” kia hoá mỏng, nhưng vừa vặn có thể cấp tốc quay lại tính cơ động, thiết kỵ Ly Bắc liền như vậy từ kỵ binh nặng trở thành đội kỵ binh hơi nặng.

Biến động này khiến Ly Bắc bắt đầu có đặc điểm đủ “nhanh”, đây là căn nguyên của Tiêu Kí Minh “kỵ binh sông Băng”, cũng là căn nguyên để hắn có thể một đêm vượt qua biên giới hai lãnh thổ. Bọn họ theo kịp tốc độ Hãn Xà bộ, lại trong tranh pháp không ngừng tinh luyện trở nên càng khó đối phó. Tất cả tướng lĩnh phái mới đều là Tiêu Kí Minh lần lượt chọn lựa từng người ra, bọn họ đã thích ứng phong cách của Tiêu Kí Minh, đồng thời đã quen tính cách Tiêu Kí Minh thiện nghe kiến nghị —— có lẽ về tình cảm bọn họ đều tôn kính Tiêu Phương Húc, nhưng bọn họ không hẳn có thể thích ứng Tiêu Phương Húc.

Chỉ là tôn kính thì không đánh thắng trận được, loại ngưỡng vọng ánh sáng của chiến thần trong truyền thuyết sẽ bị hao mòn trong từng lần đụng nhau, đến cuối cùng, Ly Bắc vương toả sáng vạn trượng cũng sẽ rớt khỏi thần đài, trở thành thần thoại ngã xuống trong thủy triều đổi thay. Nếu như đến lúc ấy, truyền kỳ thiết kỵ Ly Bắc cũng chấm dứt, bọn họ sẽ trở thành tán binh không có cách nào điều hòa nội bộ, hình thức quá mức tập trung là ưu thế cũng là tai hại.

Thích Trúc Âm là thống soái nghiên cứu thiết kỵ Ly Bắc nhiều nhất. Nàng biết rõ tai hại ỷ vào tướng lĩnh của thiết kỵ Ly Bắc, cho nên sau khi trở thành đại soái binh mã năm quận Khải Đông nàng cực lực tránh để Khải Đông đi theo con đường của thiết kỵ Ly Bắc, vẫn luôn gắng sức thành lập trướng tướng quân Khải Đông, người nàng thu nhận dưới trướng không có một ai mà không phải người có năng lực mang binh. Nàng dám uỷ quyền, đây là tự tin nắm giữ chủ quyền tuyệt đối. Nàng cho Lục Quảng Bạch quyền lực lớn như vậy là bởi vì Lục Quảng Bạch có thể. Nàng biết rõ tướng quân ra sao sẽ ứng với đội ngũ thế nào. Trong mắt Tiêu Trì Dã, Thích Trúc Âm là người thích hợp làm đại soái nhất trong đời này.

Người biết đánh có thể làm tướng một quân, nhưng người biết đánh không hẳn có thể làm đại soái thống hiệp tứ phương. Nếu như phải xếp thứ tự bốn tướng thiên hạ, Thích Trúc Âm tất đứng đầu. Nàng đã nhìn rõ nhược điểm của thiết kỵ Ly Bắc từ lâu, nàng từng nhắc nhở Tiêu Kí Minh rồi.

Tiêu Trì Dã bị bài xích là cục diện tất nhiên.

Một tay Tiêu Trì Dã gác lên đầu gối, tưới giọt nến kia vào đĩa sứ nhỏ, đầu ngón tay cũng dính vào chút, thế nhưng hắn yêu thích loại cảm giác thiêu nóng châm chích này. Hắn nhìn ánh nến tắt sáng, nói: “Thần Dương, lúc ta mười bảy tuổi rời nhà, hỏi đại tẩu rằng khi nào ta có thể về nhà. Đại tẩu bị câu hỏi này làm rơi lệ, một người khóc trong phòng cả đêm. Lúc ta cùng đại ca lên ngựa, nàng nhét rất nhiều điểm tâm Ly Bắc vào bao quần áo của ta, thậm chí còn giấu một bình Mã Thượng Hành, nói với ta rằng nàng cũng không biết khi nào ta có thể về nhà, nhưng bọn họ vĩnh viễn ở Ly Bắc chờ ta. Ta bởi vì đại ca đánh thắng trận mà vào đô làm vật thế chấp. Ta hận chết Thẩm Vệ, khi đó ta cho rằng đây đều là lỗi của Trung Bác binh bại. Ta không cho là mình ưu tú hơn đại ca, nhưng ta cũng quyến luyến Hồng Nhạn Sơn và trường đua ngựa. Ta đã từng nằm nhoài trên bãi cỏ lắng nghe âm thanh của vùng đất bao la Ly Bắc. Khi ta rời đi, đến bùn đất Ly Bắc ta cũng muốn mang theo.”

“Ta đứng trên đỉnh lầu cao nhất Khuất Đô nỗ lực phóng tầm mắt tới Ly Bắc, thế nhưng Mãnh bay lên đám mây cũng không nhìn thấy được nó. Khi đó là lần đầu tiên ta rõ ràng, trở lại là chuyện xa vời. Ta học từ sư phụ rất nhiều, nhưng khi ta ở Khuất Đô mới bắt đầu rõ được những đạo lý kia. Ta là người dã tâm bừng bừng, Khuất Đô là người thầy dạy ta trói buộc những dục vọng đó. Ta gặp được Lan Chu cũng không phải ngẫu nhiên, y là một phòng tuyến cuối cùng khi ta cận kề vỡ đê, cũng là thoả thuê cùng tự do mà ta mất rồi còn có lại được.”

Tiêu Trì Dã nhấc ngón tay, như là vẽ ra một tuyến đường.

“Ta đã hoàn chỉnh rồi, bộ phận mà ta khuyết thiếu bị sắt thép bao phủ. Khi ta đi khỏi Khuất Đô đã không dừng lại nữa. Bất luận là hai mươi năm trước, hay là mười năm trước, cha và đại ca đã đưa ra lựa chọn tốt nhất, như vậy hiện tại đến phiên ta rồi. Núi cao mà chúng ta vượt qua không hẳn mãi mãi đều là kẻ thù, ta thừa nhận cha và huynh ưu tú, ta ngưỡng mộ đồng thời trân ái bọn họ, thế nhưng đó là thuộc về phần “nhà”, không phải thuộc về phần ‘thiết kỵ Ly Bắc’. Chúng ta là sói rời đàn, về đàn không phải tới nằm rạp dưới chân người, mà là đạt được vị trí của chúng ta từ trong tay bọn họ.”

Tiêu Trì Dã hơi cúi thân, ánh mắt sắc bén như đao.

“Ly Bắc không thể lại bại, đây không phải là chuyện của Tiêu gia. Ta hiểu đạo lý này, đại ca cùng cha cũng hiểu. Tường sắt bên này nên giao cho ai tới kế thừa? Ai cũng có thể, chỉ cần hắn gánh nổi. Nơi ta muốn về chính là Ly Bắc, không chỉ là nhà. Quách Vi Lễ thân là lão tướng Ly Bắc, hắn hiểu rõ chức phận của các ngươi nhất, hắn không làm thương tổn đôi mắt và lỗ tai của Cốt Tân, đây là nhắc nhở nhân từ nhất dành cho ta rồi. Lên tinh thần đi Thần Dương, đối thủ của chúng ta đều là tiền bối lâu năm sa trường cả —— thế gian này không có trận chiến ắt thua, những trùng vây tường sắt, không gì phá nổi đó đều là biểu hiện giả dối. Ta phải trở về, ta muốn một thiết kỵ Ly Bắc thuộc về ta.”

Đầu ngón tay Thần Dương khẽ run, hai chân hắn ngồi bị ép tới tê rần, nhưng lực tê nhảy thẳng lên sống lưng. Hắn nâng mắt về phía Tiêu Trì Dã lúc này, trong bầu nhiệt huyết đã quét sạch mọi sợ hãi.

***

Lúc Thẩm Trạch Xuyên đi ra, Thần Dương đã lui rồi. Tiêu Trì Dã đang nằm trên giường tu di bên cửa sổ ngây người. Cửa sổ chưa đóng lại, hoa sen dưới hành lang toả vài sợi thơm ngát. Tiêu Trì Dã gối lên một cánh tay, từ góc nghiêng nhìn lên trời sao.

Thẩm Trạch Xuyên thổi tắt ánh nến, vắt áo khoác ngoài lên ghế dựa. Ngón tay y dán lên má Tiêu Trì Dã, lạnh lẽo trượt qua, thứ lưu xuống lại là nhiệt độ tràn ngập kích thích.

Tiêu Trì Dã rất muốn Thẩm Trạch Xuyên, khẩn cấp, mỗi một tấc đều đang nhung nhớ. Sau uể oải là hưng phấn trước nay chưa có, hắn giục ngựa mấy ngày liền rồi, hiện giờ lại không ngủ được. Trong ánh mắt hắn mang theo sự xâm lược chỉ hai người mới hiểu, theo ngón tay Thẩm Trạch Xuyên rất nhanh liền cứng.

Tiểu biệt thắng tân hôn, tiểu biệt không lâu sau đó còn có vô số lần. Mỗi một khắc riêng tư bên nhau Tiêu Trì Dã đều đang xâm lược, hắn như muốn giữ Thẩm Trạch Xuyên mà thâm nhập hết lần này đến lần khác, lưu lại mùi vị của chính mình, đồng thời bị mùi vị của Thẩm Trạch Xuyên chiếm đầy. Âu yếm có lẽ có vô số loại phương thức biểu đạt, nhưng bọn họ bây giờ chỉ muốn dùng loại thoả mãn kịch liệt kia.

Giường tu di đối với hai người mà nói không đủ lớn, Tiêu Trì Dã vươn tay kéo rèm trúc xuống, cũng che cửa sổ lại. Lan Chu không cần ánh trăng, mềm mại bị xé ra kia chỉ cần ánh mắt của riêng mình hắn.

Thẩm Trạch Xuyên cưỡi trên thân Tiêu Trì Dã, hai người hôn nhau trong bóng tối. Nhiệt khí thở ra giữa hô hấp triền miên, dọc theo cổ, trượt tới lồng ngực, thậm chí xuống bụng dưới. Giữa cổ Thẩm Trạch Xuyên ửng hồng trải rộng. Tiêu Trì Dã cảm thấy đây là một loại ngợi khen không tiếng động nào đó, giống như sự run rẩy của Thẩm Trạch Xuyên vậy, đều khuyến khích ái tình khó tự đè xuống.

Tiêu Trì Dã hơi hung bạo làm Thẩm Trạch Xuyên phải ngửa đầu hà hơi. Y nhấn ngực Tiêu Trì Dã, ý muốn để Tiêu Trì Dã dừng lại tập kích mãnh liệt như vậy. Thế nhưng y lại ngậm lấy nước mắt, cúi xuống nhìn, dùng ánh mắt câu dẫn Tiêu Trì Dã tiếp tục, tiếp tục hung ác, tiếp tục làm hư.

Đều được hết.

Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên công khai như vậy.

Tinh thần Tiêu Trì Dã phấn chấn, giữ Thẩm Trạch Xuyên vững vàng cố định ở trên thân. Hắn cũng thở dốc, không một ai dời ánh mắt. Mái tóc Thẩm Trạch Xuyên dần rối bời, trong đong đưa kịch liệt vò nhíu y phục Tiêu Trì Dã, run rẩy từng trận từng trận.

“Phải thêm ít thịt nữa, ” Tiêu Trì Dã kiềm nói, “Lan Chu.”

Sợi tóc ướt đẫm của Thẩm Trạch Xuyên dán vào hai má, trong chốc lát y không tìm được thanh âm trở về. Y lạc mất hơi thở, duỗi ngón tay muốn bắt được gì đó, nhưng Tiêu Trì Dã dắt lấy y, không chờ y hoàn hồn, sau khi rong ruổi thoả thích tràn trề thì tiến vào chầm chậm ôn nhu.

Nếu như không sâu như vậy.

Thẩm Trạch Xuyên để Tiêu Trì Dã giữ thân như vậy, nuốt lấy chiều sâu, tâm tư bị sức lực kéo dài không ngừng thúc cho tiêu tán. Đôi mắt mờ sương của y trở nên đặc biệt kích tình, khóe mắt thấm đẫm ướt át vui thích, cả người đều bị Tiêu Trì Dã thẩm thấu rồi.

“Sách An, ” Thẩm Trạch Xuyên gọi theo tiếng lòng, “A Dã.”

Tiêu Trì Dã chảy mồ hôi.

Thẩm Trạch Xuyên cúi đầu, men theo tóc mai Tiêu Trì Dã, dùng chóp mũi gạt đi những giọt mồ hôi của hắn. Y ác ý gọi: “Nhị lang.”

Tiêu Trì Dã tự dưng ngừng lại, hắn nắm mặt Thẩm Trạch Xuyên quay thẳng mình, điên cuồng hôn Thẩm Trạch Xuyên trong hơi thở dốc. Tất cả những gì có thứ tự đều trở nên bất quy tắc, lo âu ẩn giấu bị vài tiếng gọi này làm rối loạn rồi. Tiêu Trì Dã đã quên mất chúng, cái gì hắn cũng không cần, hắn chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên.

Giường tu di không thể tận hứng, đệm chăn trên giường bị kéo tới thảm len. Không biết qua bao lâu, gối trên thảm đều bị tưới ướt cả. Thẩm Trạch Xuyên híp con ngươi, ướt đẫm rồi, kiệt lực rồi. Tiêu Trì Dã chống cánh tay, không rút ra, hắn cúi đầu tựa trán mình lên trán Thẩm Trạch Xuyên, khẽ thở gấp.

“Lan Chu, ” Trán mướt mồ hôi của Tiêu Trì Dã cọ xuống, cọ vào hõm cổ Thẩm Trạch Xuyên, hắn trầm giọng gọi, “Lan Chu.”

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay đan vào trong tóc Tiêu Trì Dã. Bọn họ dính nhau chặt như vậy, vô cùng phù hợp. Thẩm Trạch Xuyên nhấc chân, ra hiệu Tiêu Trì Dã đè xuống. Tiêu Trì Dã không đè thân xuống mà ôm chặt lấy y.

Thẩm Trạch Xuyên bị Tiêu Trì Dã ôm khó mà thở dốc, y xoa xoa tuỳ ý sau gáy Tiêu Trì Dã, nghiêng đầu khẽ thổi một hơi vào trong tai hắn, chậm rãi gọi: “Sói con.”

Tiêu Trì Dã cắn y.

Thẩm Trạch Xuyên khàn khàn cười ra tiếng, cảm nhận được bên dưới đang chảy xuôi gì đó, liền nói: “Ra rồi kìa.”

Tiêu Trì Dã lại chuyển thành hôn y, hai người thân mật dây dưa, trong động tác ép ra càng nhiều. Tiêu Trì Dã vẫn còn xu thế ngẩng lên khiến Thẩm Trạch Xuyên không thể dừng tiếng ngâm. Bởi vì làm quá ác, Tiêu Trì Dã vốn muốn thôi, nhưng hắn vừa nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Trạch Xuyên lại chuyển thành tiếp tục tiến sâu vào.

Tiêu Trì Dã vân vê má Thẩm Trạch Xuyên, đưa hai ngón tay chặn vào giữa môi răng của y. Đầu lưỡi Thẩm Trạch Xuyên không còn nơi ẩn nấp. Hai người sáp lại rất gần, cùng thở dốc, thu hết thần sắc của đối phương vào đáy mắt. Một lần cuối cùng không kịch liệt, càng giống như là tràng ôn tồn dài lâu.

Lúc cuối cùng xuất ra, Thẩm Trạch Xuyên đã không thể lên tiếng nữa. Tiếng hừ mơ hồ không rõ của y đều bị Tiêu Trì Dã ăn sạch rồi, y nắm lấy cằm Tiêu Trì Dã trong nóng bỏng ẩm ướt, nước mắt không ngừng chảy thấm ướt tóc mai. Cuối cùng Tiêu Trì Dã đè thân xuống, cả người dính vào y.

Hai người đều mệt mỏi, Thẩm Trạch Xuyên thậm chí sắp không mở mắt nổi. Y vẫn còn nắm cằm Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã như có cười một tiếng, dò qua hôn y. Hôn chốc lát, rồi cứ vậy áp lên người, cùng nhau ngủ thiếp đi.

Tiêu Trì Dã không nằm mơ.

Lúc trời sáng ngày kế đã coi như muộn rồi. Tiêu Trì Dã dẫn binh mới về, vốn chẳng ai sẽ trách móc hắn, thế nhưng hắn tỉnh rất nhanh. Hoan ái xua tan ưu tư kìm nén, lúc hắn đứng dậy Thẩm Trạch Xuyên cũng hơi tỉnh theo. Hắn phủ chăn lên, giữ người lại hôn xuống.

“Quân vụ, ” Thẩm Trạch Xuyên buồn ngủ hơi giãy trong bóng tối, y nhắm hai mắt nói, “lát nữa sau giờ ngọ ta đi…”

“Chuyện thủ bị quân Tì Châu để sau đàm luận, ” Tiêu Trì Dã nói, “ta muốn cùng Chu Quế giải quyết chuyện Lôi Kinh Trập trước.”

“Một canh giờ, ” Thẩm Trạch Xuyên thở dài một tiếng, “sau một canh giờ ta sẽ đến.”

Tiêu Trì Dã sờ sờ y, hắn nói: “Mai mới đi cũng vậy, không cần vội trong mấy ngày này. Ngươi ngủ đi, buổi trưa ta trở lại dùng cơm, gọi cả sư phụ luôn.”

Thẩm Trạch Xuyên “Ừ” một tiếng, cũng không biết nghe rõ hay không. Tiêu Trì Dã đi tắm rửa, thay áo choàng, không để người vào quét tước, bảo Đinh Đào cùng Cốt Tân trông coi trong viện từ sớm rồi mang theo Thần Dương cùng Kiều Thiên Nhai đi trước.

***

Chu Quế đã ở trong thư phòng cùng phụ tá nói chuyện được mấy lượt rồi, cuối cùng nhìn thấy Tiêu Trì Dã thì vội vàng ra nghênh tiếp, cho người tản đi, để Khổng Lĩnh dâng trà.

Hôm nay vẻ mặt của Tiêu Trì Dã không ôn hoà lắm, cái gọi là lang thang tuỳ tiện cũng thu lại hết, lúc tiến vào bức bách hai người mãi không dám thở mạnh. Trong lòng hắn có việc, sau khi ngồi xuống liền không vòng vo.

“Lôi Kinh Trập bị ta cho chạy tại phía đông, chắc ba ngày sau hắn sẽ đến cảnh nội Đôn Châu.”

Đêm qua Khổng Lĩnh kiểm kê thổ phỉ, không thấy Lôi Kinh Trập thì dậy lòng nghi ngờ, bây giờ nghe lời này liền bỏ đi lo lắng. Bọn họ và Tiêu Trì Dã đã quen rồi, cũng không cần câu nệ giống như ngày trước nữa, hắn ho nhẹ rồi mới nói: “Hầu gia ắt tự có tính toán.”

Chu Quế nói: “Lôi Kinh Trập là người có tâm kế, Hầu gia để cho hắn chạy, có lẽ là muốn lợi dụng hắn sao?”

“Tên này quá mức khôn ranh, không phải người tình nguyện nghe sai phái.” Trong mắt Tiêu Trì Dã không có chút độ ấm, hắn nói, “Lần này chúng ta diệt cướp, tuy rằng tróc nã được phần lớn đội ngũ của Lôi Kinh Trập về đây nhưng Lạc Sơn còn có người sót lại của hắn. Không chỉ vậy, không có một tên Lôi Kinh Trập thì còn có tên Lôi Kinh Trập khác. Trước đây Tì Châu không có thủ bị quân của chính mình, muốn nhất lao vĩnh dật* quá khó khăn.”

*nhất lao vĩnh dật: một lần gian khổ suốt đời nhàn tản

Khổng Lĩnh nghĩ tới lời Thẩm Trạch Xuyên mấy ngày trước đây, nghe vậy liền gật đầu nói: “Không sai, chính như Đồng tri nói, chỉ cần Trung Bác khan hiếm lương thực thì vẫn cứ có lương dân bách tính lâm vào đạo phỉ. Dựa vào vũ lực không thể trừ tận gốc.”

“Lôi Kinh Trập lần này mất đi phụ tá đắc lực nhưng có thể đơn độc chạy trốn từ trong tay ta, dù hắn vô cùng dẻo miệng cũng không tẩy sạch sẽ hiềm nghi trong đám thổ phỉ được.” Tiêu Trì Dã nói, “Ta còn muốn giúp hắn một tay, để hắn trở thành ‘gián điệp’ Cấm quân bị thổ phỉ hai châu Đoan, Đôn cùng công kích. Kẻ này có bản lĩnh, tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, đã như thế, thổ phỉ còn nội loạn không ngớt, cũng không rảnh mà tiếp tục chủ ý đánh Tì Châu.”

Khổng Lĩnh nghe đến chỗ này liền hỏi: “Hầu gia cân nhắc như vậy vì Tì Châu, là muốn về Ly Bắc rồi sao?”

Tiêu Trì Dã xoay chén trà, nói: “Thời không đợi người, chiến sự Ly Bắc tới tấp, ta không thích hợp ở Tì Châu lâu. Huống hồ Khải Đông đã kéo dài hai tháng rồi, một khi Thích Trúc Âm đến, muốn đi chắc chắn gặp khó khăn. Sau khi ta rời Tì Châu, Lan Chu sẽ còn hết sức giúp đỡ Tì Châu, lúc trước ta xuất binh từng nói qua rồi, chuyện liên quan thủ bị quân Tì Châu ta một mực không hỏi tới, thế nhưng nếu hai vị còn cần Cấm quân, chỉ cần để Lan Chu báo ta một tiếng, trong vòng một ngày ta nhất định đuổi đến.”

Lời này của hắn đáng suy ngẫm, ít nhất trong tai Khổng Lĩnh đây là kết hợp ân uy (ban ân đồng thời tỏ uy quyền).

Tiêu Trì Dã nói để Thẩm Trạch Xuyên thông báo cho hắn, chính là chỉ rõ hắn sẽ không nghe lời của một phía Tì Châu. Muốn hắn mang binh quay lại hay không đều do Thẩm Trạch Xuyên quyết định. Nhưng mà Thẩm Trạch Xuyên không phải người dễ bị lừa gạt, thế này bọn họ liền không có cách nào dựa vào khoảng cách mà lừa Cấm quân xuất binh. Ngoài chuyện này còn có một tầng ý tứ.

Khổng Lĩnh có chút đứng ngồi không yên, hắn lau mồ hôi.

Nếu Tì Châu dám làm gì Thẩm Trạch Xuyên, Tiêu Trì Dã nhất định đuổi đến trong vòng một ngày.

Tác giả có lời muốn nói: Hai chương hợp nhất, bớt đi 700 từ orz