Xem Huyền thiên kính là dựa vào tâm niệm, Thái Thượng Lão Quân vừa đọc tên
Mộ Khanh, cảnh tượng lại chuyển sang một nơi khác. Tuyết phong vẫn thổi
mịt mù, Mộ Khanh mặc ngân thiết giáp ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, tay
cầm một quyển sách, anh tuấn tiêu sái, hết sức chuyên chút, đứng bên
cạnh là một tiểu tướng sĩ, còn có một nữ nhân đang nằm phía bên kia.
Chờ một chút! Một nữ nhân!
Huyền thiên kính từ trong tay Thái Thượng Lão Quân run lên, mọi người đều mở
to mắt mà nhìn. Nữ nhân kia xinh đẹp diễm lệ, yểu điệu phong tình, giơ
tay nhấc chân đều tạo nên vẻ thiên kiều bá mị. Hắc la sam bán trong suốt nhẹ nhàng phủ lên người, mái tóc đen tán loạn, chu môi khẽ cắn.
“Quân sư, ta lạnh quá” nữ tử ngẩng đầu làm nũng với Mộ Khanh
“Nga.” Mộ Khanh quăng một chùm nho cho tiểu tướng sĩ “nướng nóng đưa cho nàng”
Nho có thể nướng sao? tiểu tướng sĩ cầm chùm nho cảm thấy khó xử, nữ tử kia lại chu miệng nói “quân sư, nho nướng thì làm sao mà ăn?”
Mộ Khanh né tránh bàn tay nàng đặt lên lưng hắn “vậy ngươi dùng để ủ ấm tay đi”
Nữ nhân kia tươi cười quyến rũ, song chưởng mềm mại như không xương bò lên thắt lưng của Mộ Khanh, cố ý cọ cọ bộ ngực lên lưng hắn, thổi hơi sau
tai hắn “Quân sư nói chơi sao? nho nhỏ như vậy sao có thể làm ấm tay. Ta lạnh, cần phải có thân thể to lớn ấm nóng mới có thể ủ ấm ta được, ta
rất lạnh mà”
Tiểu tướng sĩ toàn thân toát mồ hôi, thầm nghĩ nữ
nhân này dám vào quân doanh, còn ở nơi đông người mà công khai quyến rũ
quân sư, thật lớn mật. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh quân sư nhà mình vồ lấy nữ nhân kia, hai lỗ mũi liền chảy máu. Tiểu tướng sĩ trấn
định lau máu mũi, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Mộ Khanh mắt cũng không rời sách, một tay để lên vai nữ nhân kia, hất nàng ra “ngươi chờ ta một chút, ta đi rồi trở lại ngay”
Nữ nhân mị nhãn nháy mắt, lưu luyến không rời: “Ta chờ ngươi nga.”
Mộ Khanh mỉm cười, vén rèm đi ra ngoài.
A Sơ mất bình tĩnh, hướng vào mặt gương rống to “nữ nhân ăn mặc quyến rũ
kia là ai? Không phải chỉ có nam nhân xuất chiến sao? sao lại có một nữ
nhân?”
Thái Thượng Lão Quân cũng rất ngạc nhiên “vừa rồi ở Lăng
Tiêu điện xem cũng không thấy nữ tử này, chẳng lẽ là vừa tới quân
doanh?’
Ngọc Cẩm cũng bất bình “nữ tử sao có thể đi vào quân doanh?’
Thương Thuật góp thêm chút gió “rối loạn quân tâm thì phải làm sao?”
Ngọc Cẩm liếc mắt xem thường hắn “ngươi cảm thấy tư sắc của nàng kia sẽ làm loạn được sao? ai loạn? Mộ quân sư hay là ngươi?”
Thương Thuật hắc hắc cười: “Ta nhớ tớ chuyện vừa rồi liền loạn .”
Ngọc Cẩm hai má đỏ bừng.
Lúc này trong mặt gương lại có động tĩnh. Mộ Khanh đúng là nói chuyện giữ
lời, không lâu sau đã trở lại, tay còn dắt theo một hắc cẩu uy phong lẫm lẫm. Đó chính là Hao Thiên Khuyển.
Mộ Khanh dắt Hao Thiên Khuyển đến trước mặt nữ nhân kia “Nhị Lang Thần vẫn dùng nó để làm ấm ổ chăn”
Tiểu tướng sĩ vội nhắc nhở “Quân sư, đây là chó chiến đấu của Nhị Lang Thần, câu vừa rồi của ngài, nếu để Chân quân nghe được sẽ…”
Mộ Khanh cắt ngang lời hắn, khẳng định “ngày hôm qua bọn họ cùng nhau ngủ mà, chẳng lẽ ta nói sai?”
Tiểu tướng sĩ cúi đầu ‘dạ”
Nữ nhân kia dường như không thích Hao Thiên Khuyển lắm, vừa rồi còn chủ
động dính lên lúc này lại thối lui.Mộ Khanh dắt Hao Thiên Khuyển tới
gần, nữ nhân kia lại càng né tránh, cuố cùng bị dồn tới một góc liền la
to lên “con chó này…con chó này…thúi quá”
Vừa dứt lời,một nam
nhân mặc khôi giáp màu hồng, áo choàng đen từ ngoài đi vào, ánh mắt bén
nhọn nhìn chằm chằm nữ tử kia “dám nói chó của bản quân thúi sao?’. Sau
đó hắn chuyển tầm mắt sang phía Mộ Khanh, cực kỳ mất hứng “Mộ quân sư,
ngươi làm gì vậy, bản quân chỉ đi ra ngoài một chút, trở về đã nghe bộ
hạ của ta nói ngươi dùng tàn cốt Ma quân đưa thần khuyển của bản quân
đi”
Người tới chính làm Nhị Lang Chân Quân.
Đến đúng là Nhị Lang chân quân.
Mộ Khanh đưa dây cương cho Nhị Lang Thần ‘ngươi dắt nó về đi, người ta chê chó của ngươi thúi, không làm ấm thân được kìa”
Nhị Lang Thần nhướng mi “buồn cười, dám chê thần khuyển của bản quân thối,
trước kia ở Thiên giới, bao nhiêu tiên tử vì việc tắm rửa chải lông cho
thần khuyển của bản quân mà vui mừng không thôi đó, nhất là Dao Liên
tiên tử”
A Sơ trong lồng sắt lảo đảo suýt té
Mộ Khanh ở
trong gương cũng tỏ vẻ đồng tình “đúng, khi Hao Thiên Khuyển mới tới
toàn thân rất sạch sẽ, chắc do ngày hôm qua ngươi mang nó ra chiến
trường, dính không ít ma huyết ah” ngừng một chút lại hỏi “lạ thật,
ngươi sao lại ngủ cùng nó?”
Nhị Lang Thần sờ sờ cái mũi, mặt đỏ bừng “tuyết phong mù mịt, rất lạnh”
Người ngoại gương: đứng hình.
Nữ nhân bị xem nhẹ thấy Nhị Lang Thần không có ý dắt Hao Thiên Khuyển tới
gần liền nghiêng người, một chân nhếch lên, vạt áo trước ngực buông lơi, để lộ cảnh xuân…
“Ôi ~~ ”
Tiếng kêu yêu kiều đã thành
công thu hút sự chú ý của hai nam nhân và tiểu tướng sĩ. Nữ nhân kia
khóc nức nở, đưa tay về phía hai nam nhân “vết thương trên đùi người ta
như là bị đông lạnh rồi, đau quá, đau quá, làm sao bây giờ”
Miệng vết thương, đông lạnh… A.
Ánh mắt ba người đồng loạt nhìn về phía đùi nữ nhân kia, ở đó có một dấu vết bị trầy da
Nhị Lang Thần sắc mặt thư hoãn “không sao đâu” sau đó lôi kéo Hao Thiên Khuyển sống chết không chịu gần nữ nhân kia tiến lên
Nữ nhân kia sắc mặt liền biến, nhìn một người một chó hỏi “làm gì vậy?”
“Nước bọt của Hao Thiên Khuyển có khả năng chữa lành vết thương, trước kia
bản quân bị thương đều nhờ nó liếm cho mấy cái. Ngươi cũng thử xem”
Nữ nhân kêu to: “A! Không cần!”
Mộ Khanh khoanh tay cười nói “không cần? chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta hộ
tống ngươi lên Thiên giới, để Y Tiên trị liệu vết thương nhỏ xíu này của ngươi? Không phải chúng ta không chịu, mà là tình hình hiện tại không
cho phép. Ngươi vẫn nên nhẫn nhịn một chút, để Hao Thiên Khuyển liếm vài cái cũng vậy thôi”
Bên ngoài, Thương Thuật nổi giận “cái gì mà cũng giống nhau? Ta không có dùng liếm để chữa bệnh”
Ngọc Cẩm vuốt lưng hắn an ủi
Nữ nhân kia vẻ mặt ủy khuất, gạt lệ nói “tiểu nữ vốn tưởng rằng được tiên
nhân cứu thì có thể lên trời hưởng phúc, không ngờ…ô..ô”
Đối mặt
nữ nhân rơi lệ, giọng điệu của Mộ Khanh có chút dịu lại “bây giờ lên đó
rất phiền toái, chúng ta cũng không mang theo nhiều thuốc, ngươi chịu
khó chút đi”
Nữ nhân kia khẽ cắn môi, hai tay che mặt, dè dặt xòe đùi ngọc ra. Hao Thiên Khuyển nhìn chằm chằm cái chân nàng, đứng yên
bất động. Nhị Lang Thần lấy mũi chân hất hất cái đuôi của nó mấy cái, nó mới rất không tình nguyện mà liếm chân nữ nhân kia mấy cái.
Nữ nhân kia run run, đối mặt với hai nam nhân này, nàng hoàn toàn bó tay.
Hồi lâu, nữ nhân kia vẫn không lên tiếng, có lẽ đang cảm nhận sâu sắc ý tứ nhiều lời ắt rơi lệ.
Nhị Lang Thần cũng không rời đi liền mà cùng trò chuyện với Mộ Khanh một
lát, sau đó thì im lặng xem sách. Đột nhiên Mộ Khanh hỏi “uy, ngươi và
Tây hải tam công chúa thế nào?”
Nói đến nàng, khuôn mặt của Nhị Lang Thần hiện lên ý cười ấm áp “rất tốt”
Mộ Khanh buông sách nhìn hắn “nghe nói Tam công chúa và Nhị công tử Thanh Khâu là thanh mai trúc mã?”
Nhị Lang Thần ngẩn ra “Bọn họ là trong sạch!”
Mộ Khanh liếc hắn một cái “Ta đâu có nói gì, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, đừng để Tam công chúa gần gũi Yêu Mi quá”
“Chuyện này ta hiểu rõ hơn ngươi”
“Đúng là kẻ lỗ mãng, tự nhiên gây sự với ta làm gì, thu hồi đôi mắt của ngươi đi, trừng ta ta làm chi. Ta lúc trước đối địch với ngươi cũng không
sai”
Nhị Lang Thần hừ lạnh.
Mộ Khanh chỉ vào Hao Thiên Khuyển nói “này, chó của ngươi sùi bọt mép kìa”
Nhị Lang Thần cả kinh la lớn “Hao Thiên”
Hao Thiên Khuyển không ngừng sùi bọt mép, nước bọ trào ra dính cả lên tay
Nhị Lang Thần. Mộ Khanh cười lạnh, phi thân đến chế trụ cổ nữ nhân kia.
Nàng kinh hãi, gian nan hỏi “khụ…quân sư, ngươi làm gì vậy? muốn giết ta sao?”
“Ngươi huyết có độc.” Mộ Khanh lạnh lùng.
“Quân sư, ngươi… Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu” nữ nhân ra sức giãy dụa
“Từ lúc Nhị Lang chân quân vào cửa không mang theo thứ gì, mà thứ duy nhất
Hao Thiên Khuyển chạm vào là máu của ngươi? Ma tộc độc hạt, máu cũng có
độc. Mặc dù Hoặc Quân che giấu ma khí của ngươi nhưng máu của ngươi đã
bán đứng ngươi. Muốn dùng mỹ nhân kế để lên Thiên giới làm loạn sao?
Hoặc Quân cũng coi thường chúng ta quá đó” Mộ Khanh nói năng hùng hồ đầy lý lẽ, hai tay cũng tăng thêm lực.
Nữ nhân cười lạnh một tiếng,
cúi đầu cắn lên tay hắn. Đều nói nữ nhân tâm địa như rắn rết mà nàng hạ
khẩu cũng không lưu tình, gần như dùng hết khí lực làm Mộ Khanh đau đến
mức phải buông tay, trên mu bàn tay xuất hiện dấu răng màu đỏ, sâu đến
tận xương. Nữ nhân kia có cơ hội liền chạy ra ngoài, ma khí trong cơ thể cũng mạnh mẽ tuôn ra, hóa ra là một bò cạp đen.
Nhị Lang Thần
lập tức phóng tam tiêm kích trong tay, thần lực mạnh mẽ mà tốc độ cũng
gấp hai lần ma nữ bò cạp. Chưa ra tới cửa, ma nữ bò cạp đã bị tam tiêm
kích đâm trúng, máu me đầy người.
Mộ Khanh không chút hoang mang
để tiểu tướng sĩ băng bó vết thương cho mình. Tiểu tướng sĩ bị tình cảnh vừa rồi làm cho sợ hãi, buộc bàn tay của Mộ Khanh thật dày. Sau đó Mộ
Khanh đổ từ trong bình ra một viên tiên đan. Cũng may khi nãy Hao Thiên
Khuyển liếm vết thương cho nữ nhân kia cũng không tình nguyện, cho nên
độc tố rất nhẻ, dùng giải dược bách độc hoàn sẽ khỏi ngay.
Nhị
Lang Thần niệm khẩu quyết, tam tiêm kích liền trở lại tay hắn. Ma nữ bò
cạp nằm rạp trên đất, tư thái yêu mị, bi thống nói “ta đời trước đã gây
nghiệt gì mà hôm nay gặp phải hai cực phẩm nam nhân các ngươi, quyến rũ
không thành còn bị sỉ nhục”. Nàng cố gắng ngẩng đầu, rưng rưng nhìn Hao
Thiên Khuyển “ta bình sinh ghét nhất là chó, vừa thúi vừa xấu, mà ngươi
còn đen nữa…có thể đem một con chó như ngươi luyện thành thần khuyển
cũng chỉ có một mình Chân quân”
Nhị Lang Thần vuốt ve đầu Hao Thiên Khuyển, mất hứng nói “nó là tế khuyển”
Nữ nhân kia lại bị trọng thương lần nữa “ta nói …ta nói…chó thúi ah”
Nói xong thì hồn phi phách tán.