Nói thì chậm, chuyện
xảy ra lại nhanh. Ngọc Cẩm thi triển tiên pháp bay về phía lồng sắt,
Thương Thuật sắc mặt căng thẳng vội nhào lên ngăn nàng lại “Ngọc Cẩm
dừng tay”
Ngọc Cẩm nổi trận lôi đình “Thương Thuật ta cảnh cáo ngươi,nếu ngươi lại quản chuyện của ta, ta sẽ không khách khí nữa”
Bị nàng uy hiếp, Thương Thuật mặt đen như đít nồi, đôi mi dài mềm mạo lộ
ra vẻ anh khí “nói vậy thì khi nào ngươi đối với ta khách khí mới tính
đi, nhưng lồng sắt này chỉ có một chìa khóa duy nhất ở trong tay Mộ
Khanh, ngươi cứng rắn phá bỏ chẳng những không được còn có thể bị
thương. Ngọc Cẩm, ngươi từ bỏ đi”
Từ lúc Thương Thuật xuất hiện,
Ngọc Cẩm đã thấy phiền, giờ hắn lại lãnh ngôn trào phúng khiến nàng càng thêm tức giận, không nghĩ gì mà co chân đá vào bụng hắn một cái sau đó
phi thân về phía lồng sắt, chưởng khí mang theo hồng quang càng lúc càng lớn, dùng đến đại chân khí rồi.
Công lực càng mạnh, phản lực càng nặng.
Hồng quang đánh về phía lồng sắt, phát ra chấn động kịch liệt, âm thanh chói tai. A Sơ che tai lui đến một góc, lưng chạm vào vách lồng còn cảm giác được một cỗ lực lượng tích tụ sắp bùng nổ. A Sơ còn chưa hô lên, trong
điện sấm chớp nổi lên, vầng sáng màu đỏ và màu lam chạm vào nhau. Ngọc
Cẩm văng ra hơn mười thước, ngã xuống thật mạn, ôm ngực ho khù khụ, cây
trâm trên búi tóc cũng bị rớt xuống. Người ngã bên cạnh nàng là Thương
Thuật. Ngay khi hắn vừa đứng lên đã lập tức kiểm tra mạch cho Ngọc Cẩm,
lại bị nàng tát cho một cái “Thương Thuật, ngươi hỗn đản. Ai cần ngươi
lo, ta làm gì thì ngươi liền đi theo, ngươi lập tức cút cho ta, ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa, ta thấy ngươi liền phiền”
Thanh âm thanh thúy vang dội khiến cho mọi người nín thở, Đại A Chiết ôm mặt, sợ hãi nhìn nữ tử đang bùng nổ trước mặt. Trên má Thương Thuật in rõ
dấu năm ngón tay, mặt đau đến mức cả người không tự giác co rúm, ánh mắt nặng nề “ vậy lại phiền thêm lần nữa, đánh chết cũng đáng”
Dứt
lời, Thương Thuật ngày thường vốn nữ khí lại vung tay lên, mạnh mẽ chế
trụ hai vai Ngọc Cẩm, đưa mắt lại gần, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng: hắn hôn Ngọc Cẩm.
Ngọc Cẩm tức giận giãy dụa, hai tay kéo tóc hắn, Thương Thuật bị đau đành phải buông nàng ra.
“Hạ lưu! Đại lưu manh!” Ngọc Cẩm tức đến đỏ mặt, giậm chân gào khóc, sau đó lại ôm lấy đầu Thương Thuật, chủ động hôn hắn. Thương Thuật ngẩn người, sau đó thì ôm lấy nàng, tiếp tục chuyện vừa rồi.
Ô a ô a ô a ô a!
A Sơ xem đến trợn mắt há mồm, Đại A Chiết thì nhắm mắt lại, dùng thân
mình che trước mặt A Sơ, miệng thì thào “phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ
nhìn”
Chuyện này trước kia cũng từng đọc trong các tiểu thuyết,
sự thật chứng minh, nam nhân cường hôn nữ nhân, so với nhu tình đeo bám
thì dễ dàng phá vỡ phòng tuyến của nữ tử hơn, Ít nhất hai người trước
mặt là như thế, đương nhiên phải là đầu tiên hai người có ý với nhau,
chẳng qua không dám đối diện mà thôi.
Hôn nhau một hồi, hai người dừng lại đưa mắt nhìn nhau, đầy thâm tình. Ngọc Cẩm không còn giận mà
vẻ mặt còn có chút thẹn thùng. Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, Thương
Thuật cười hắc hắc, nắm tay nàng “Ngọc Cẩm, ngươi thật thơm”
Ngọc Cẩm hai má nóng bừng, ngượng ngùng liếc nhìn A Sơ và Đại A Chiết, lại
đánh vào ngực Thương Thuật “đừng nói nữa, có người kìa”
Từ lúc bọn họ bắt đầu cãi nhau, A Sơ và Đại A Chiết tự động không nhìn
A Sơ: “…”
Đại A Chiết: “…”
Nghe bọn họ nói chuyện, Đại A Chiết liếc mắt nhìn một cái, thấy hai người
tách ra mới yên tâm mở mắt, vọt đến bên cạnh lồng sắt. Ngay sau đó ngoài cửa vang lên thanh âm hai hài tử nói chuyện, chân trước chân sau cùng
đi vào trong điện, Đại A Chiết vỗ vỗ ngực: may mà hai người kia đã dừng
lại, nếu để Tiểu A Chiết và Tuệ Tuệ nhìn thấy thì thật xấu hổ.
Tuệ Tuệ nhìn thấy Thương Thuật reo lên một tiếng rồi chạy đến bên cạnh hắn, ngạc nhiên nhìn Ngọc Cẩm đỏ mặt, lại nhìn sư phụ đang ngây ngô cười, vẻ mặt khó hiểu. Tiểu A Chiết muốn đi đến chỗ Tuệ Tuệ nhưng ở trước mặt
Đại A Chiết đành phải đứng yên, nhìn người bên kia.
Thương Thuật
nhích lại gần Ngọc Cẩm, Tiểu A Chiết cũng thuận lý thành chương mà đến
đứng cạnh Tuệ Tuệ. Thương Thuật nghiêm mặt, nhếch miệng hỏi Đại A Chiết
đang cố ý vô tình lau khóe miệng “Lão Quân có Huyền thiên kính, có thể
chiếu ra những gì mình muốn thấy, có thể cho mượn một chút không?”
Đại A Chiết hai má vẫn còn đỏ bừng, vất vả lắm mới ổn định được tinh thần
mà nhìn thẳng vào Thương Thuật, ánh mắt nghiêm túc dị thường “Huyền
thiên kính là bảo kính của Thiên giới, hiện do sư đệ trông coi, nếu
không có lệnh của sư phụ, dù là ai cũng không được tự tiện dùng”
A Sơ ha ha: “bảo kính đó để cho sư đệ ngươi trông coi sao…”
Đại A Chiết trịnh trọng gật đầu “vì sư đệ không có khả năng mở Huyền thiên
kính, cho nên sư phụ mới giao cho hắn trông coi. Sư phụ rất coi trọng ý
tưởng của sư đệ, nên rất yên tâm chuyện sư đệ tìm nơi cất giữ bảo kính”
Tư duy của tiểu hài tử rất khó lý giải, cũng đâu cần nói đến thâm ảo như
thế chứ. Tư duy của sư phụ các ngươi cũng làm cho người ta muốn rơi lệ
nha.
A Sơ dường như đã bình phục tâm tình, không Tiểu A Chiết mà
quay sang hỏi tiểu dược đồng của Thương Thuật “Tuệ Tuệ, ngươi có muốn
nhìn thấy Huyền thiên kính không?”
Tuy không biết Huyền thiên
kính là cái gì nhưng thấy Y Tiên nhà mình muốn xem, vậy nhất định là thứ tốt. Tuệ Tuệ gật đầu thật mạnh, còn lôi kéo tay áo của Tiểu A Chiết
“Tiểu A Chiết, ngươi cho mọi người xem Huyền thiên kính một chút đi, một chút thôi, Lão Quân sẽ không phát hiện được đâu, ta cũng muốn nhìn một
chút nha”
Đối diện Tuệ Tuệ, Tiểu A Chiết rất là khó xử “Tuệ Tuệ,
không phải ta không cho ngươi xem” hắn liếc A Sơ một cái, cúi đầu nhỏ
giọng nói “sư phụ đã mang Huyền thiên kính đến Lăng Tiêu điện rồi”
Hừ, tiểu tử ngươi giỏi ha, lần trước còn lừa nàng có Huyền thiên kính, làm
nàng còn thấy đáng tiếc mấy ngày. A Sơ âm thầm mắng Tiểu A Chiết tám
mươi lần, mất hứng nói “vậy ngươi gọi Lão Quân đến đi, ta có chuyện nói
với hắn”
“Sư phụ cùng Thiên đế và các vị tiên gia đang xem tình hình chiến sự, trong coi Thiên môn, đề phòng âm mưu của Ma giới”
“Ngươi nói cho hắn biết Dao Liên tiên tử đã chết đi’
Tiểu A Chiết liên tục xua tay: “không thể, nếu sư phụ biết ta lừa hắn, sẽ tức giận”
A Sơ tức đến mức không kiềm chế được, lớn tiếng nói ‘ai nói lừa hắn, nếu
hôm nay ta không nhìn thấy Huyền thiên kính, không nhìn thấy Mộ Khanh,
ta sẽ chết ở đây, bảo sư phụ ngươi tới nhặt xác đi”
Thấy A Sơ
không có ý nói chơi, Tiểu A Chiết hoảng hốt nhìn Đại A Chiết. Đại A
Chiết khó xử gật đầu, Tiểu A Chiết có chút vui mừng, chân chạy như bay,
vừa chạy vừa nói “Tuệ Tuệ, ngươi đợi một lát nha, ta đi lấy Huyền thiên
kính cho ngươi xem”
Mọi người: “…”
Thái Thượng Lão Quân
vội vã rời khỏi Lăng Tiêu điện chạ về, phất trần cũng bị gió thổi cho
rối tung, vừa vào cửa liền chạy tới cạnh lồng sắt, nhìn A Sơ vài lần rồi nhẹ nhàng thở ra, xoay người tính đi ra ngoài. Thương Thuật và Ngọc Cẩm liền chặn đường hắn, Ngọc Cẩm hỏi “Lão Quân, chúng ta muốn biết tình
hình tiên ma đại chiến, ngài và Thiên đế có tin gì không?”
Thái
Thượng Lão Quân vuốt vuốt phất trần, giọng điệu có ý cảnh cáo “trận
chiến thứ nhất giữa tiên ma đã chấm dứt, quân lực hai bên ngang nhau
nhưng Ma chủ quỷ kế đa đoan, Nhị Lang chân quân, Lý Thiên Vương và Quân
sư vẫn luôn chú ý hướng đi của Ma quân, tuyệt không dám lơ là. Hiện nay
Thiên giới ra vào đều rất nghiêm cẩn, trước khi đại chiến chấm dứt thì
không thể ra ngoài”
Tình hình càng khẩn trương, A Sơ càng lo
lắng, nhất là khi Mộ Khanh ra đi không lời từ biệt, càng làm cho nàng
bất an hơn bao giờ hết. Hắn nhốt nàng ở nơi này, dù có lý hay không,
nàng vẫn phải chấp nhận nhưng chỉ mong nhìn thấy hắn một cái, xem hắn
hiện thế nào là đủ rồi. A Sơ khẩn cầu “Lão Quân, thượng tiên đem ta nhốt ở chỗ ngươi nhưng không có nói không cho ta nhìn Huyền thiên kính.
Huyền thiên kính là đồ của ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu thì không có gì
không thể. Không chỉ có ngươi và Thiên đế, mà chúng ta cũng là bằng hữu
của hắn, trong lòng cũng rất lo lắng, sợ hãi. Thượng tiên ngày thường
quan hệ với ngươi rất tốt, ngươi cũng biết thượng tiên đối với chúng ta
rất quan trọng, mong ngươi thông cảm cho tấm lòng của chúng ta, hiểu cho nỗi khổ của chúng ta”
Ngọc Cẩm ra sức gật đầu “nếu Lão Quân vẫn
không đáp ứng, chúng ta sẽ nâng lồng sắt đến chỗ tiên ma đại chiến. Nếu
Lão Quân lại ngăn cản thì hôm nay Ngọc Cẩm ta sẽ vặt hết râu của ngươi,
vặt râu thì đâu có vi phạm thiên quy phải không?”
Thái Thượng Lão Quân sờ sờ râu của mình vẫn kiên trì ngăn cản “bất kỳ ai cũng không được tới gần chiến trường”
A Sơ ở phía sau kéo tóc hắn “chúng ta chỉ nhìn qua gương, chúng ta sẽ
không làm phiền bọn họ, bọn họ cũng đâu thấy chúng ta, ngươi và Thiên đế đã ở Lăng Tiêu điện xem qua, sao không cho chúng ta xem?”
Thái Thượng Lão Quân do dự lắc đầu “các ngươi đều là người trẻ tuổi, dễ dàng xúc động ah”
Chuyện này A Sơ không phủ nhận, vừa rồi có hai kẻ rất xúc động nha.
Thương Thuật tự tin vỗ ngực nói “sẽ không, chúng ta là những người trẻ tuổi,
lý trí, dễ xúc động chỉ là người bị giam trong lồng sắt kia”
Ngọc Cẩm ra sức gật đầu phụ hòa, Đại A Chiết dùng ánh mắt đáng thương nhìn người trong lồng, nhẹ nhàng thở dài.
Thái Thượng Lão Quân không còn cách nào khác, phóng ra một chưởng, một đạo
ngân quang xuất hiện, trong lòng bàn tay cũng xuất hiện một mặt gương
được khảm song long hí châu. Thái Thượng Lão Quân bấm đốt tay niệm pháp
chú, Huyền thiên kính từ lòng bàn tay bay lên, xoay tròn giữa không
trung, từ đó xuất hiện một hình tròn thật lớn, một đám sương mù chậm rãi tản ra cùng nhiều điểm sáng hướng về huyền thiên kính. Lão Quân duỗi
hai ngón tay ra, Huyền thiên kính liền cố định trong không trung, các
điểm sáng cũng ngưng kết lại, chiếu ra hình ảnh trong gương.
Nơi
Thiên giới đóng quân một mảnh tuyết trắng, tuyết phong hàn khí mịt mù,
thiên binh thiên tướng chiến giáp vũ khí sẵn sàng, tùy thời chiến đấu,
hai má đỏ bừng vì lạnh.