Đáng giận! Thật đáng giận!
Bất chấp tất cả, A Sơ chạy đến thư phòng của Mộ Khanh, thấy hắn đang đọc
sách, nàng kêu lớn “thượng tiên, không hay rồi, Lam Oanh không thấy đâu
cả”
Mộ Khanh tay cầm sách, không chút lo lắng, ngẩng đầu thản
nhiên nhìn nàng “ah, buổi sáng ta đã biến nàng trở về nguyên hình rồi
nhốt vào trong lồng sắt rồi”. Nói xong hắn đưa mắt nhìn lồng chim bên
ngoài cửa sổ, hai con chim, một lam một lục đang chụm đầu với nhau. Nếu
đã đáp úng cùng nàng đi ngắm Thiên Hà thì nên để Lam Oanh trở về nguyên
hình vẫn yên tâm hơn, khỏi mắc công làm hư chuyện tốt.
A Sơ nhìn
hai con chim trong lồng, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, vẻ mặt có
chút đắc ý nhìn Mộ Khanh đang từ từ buông cuốn sách xuống
“Lam
Oanh thật đáng thương nga, ha ha…” A Sơ thẹn thùng chuyển qua cái lồng
chim phía trước, đồng tình liếc nhìn con chim màu lam một cái, con chim
màu lục lại che trước người nói, thét chói tai với A Sơ. Lam điểu đột
nhiên vươn móng vuốt, đạp lục điểu một cái rồi xoay lưng tự cắn lá câ.
A Sơ còn muốn nói chuyện của Lam Oanh nhưng bị Mộ Khanh nhìn chăm chú, trán đổ mồ hôi, vội vàng chạy ra khỏi thư phòng.
Chờ đợi, khẩn trương, bất an, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc trời tối, Đông Lăng điện cảm giác có chút oi bức, cũng là lúc Thái Thượng Lão Quân đổ
tro than trong lò luyện đan. A Sơ đứng trước cửa Đông Lăng điện, đến khi trời tối hẳn, Mộ Khanh mới xuất hiện. Hắn gật đầu ý bảo xuất phát, hai
người cỡi mây một trước một sau rời khỏi Đông Lăng điện
A Sơ ít
khi hạ phàm, vốn tính đến Thanh Khâu nhưng Mộ Khanh lại chọn Tử Kinh
Nhai. Hắn ngồi lên một khối đá bằng phẳng, giải thích “ từ Tử Kinh Nhai
ngắm Thiên Hà cũng giống như ở thế gian vậy, hơn nữa…hiện giờ ta cũng
không thể rời khỏi Thiên giới, cùng lắm chỉ có thể tới nơi giao nhau
giữa Thiên giới và Nhân gian này”
Bầu trời đêm bỗng hiện lên sắc
hồng nhợt nhạt, trong không khí còn có mùi hương thản nhiên thơm ngát,
so với ban ngày còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn. A Sơ đến ngồi bên cạnh Mộ Khanh, thẹn thùng đề nghị “Thiên đế không cho ngươi rời khỏi Thiên giới cũng không nói không cho người khác ra ngoài. Nếu có thể thì cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành chuyện ở thế gian. Ngươi cũng biết năng lực của ta mà, mấy tên tiểu đạo mao tặc vẫn có thể đối phó được”
Mộ Khanh liếc nàng một cái “nếu có ai đó có thể thay thế ta thì ta đã sớm nhờ rồi, còn cần ngươi tự cho là thông minh sao?”
A Sơ nhếch miệng, bất đắc dĩ “vậy thì thôi, hôm nay chúng ta chỉ ngắm sao thôi, đừng nghĩ tới mấy chuyện phiền toái nữa”
Mộ Khanh quay đầu thấy A Sơ cầm hai bình rượu, đưa cho hắn một bình.
Thì ra nàng vẫn giấu hai bình rượu trong ngực, vậy mà lúc đó hắn lại nghĩ ngực của nàng…không giống bình thường!!!
Làn gió thổi qua mang theo một mùi hương, Mộ Khanh tiếp nhận bầu rượu “rượu hoa đào”
A Sơ gật đầu, dù sao hắn đã có Đạm túy châu, uống bao nhiêu cũng không
say, nàng đưa hắn có một bình rượu hoa đào nhỏ thì có gì đâu
Hai
người cùng nâng bình ngửa đầu uống. A Sơ nhìn dãy Thiên Hà sáng chói,
hương hoa đào quanh quẩn trong miệng, mùi rượu từ miệng xông lên mũi…Mộ
Khanh thấy nàng mặt mày đỏ lựng liền nói “tự làm bậy, không thể sống”
A Sơ mặc kệ hắn, tiếp tục uống một ngụm rồi ngẩng đầu ngắm sao, gió nhẹ
thổi mơn man, rượu hoa đào trong miệng từ từ trôi xuống bụng, mùi hương
thơm ngát vẫn còn lưu lại ở chân răng
Ta muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu thôi.
A Sơ đặt bầu rượu xuống, khẽ chùi người xuống, dựa lưng vào tảng đá, Mộ
Khanh đá nàng một cái “ngươi có nghe nói về chuyện xưa ở Tử Kinh Nhai
chưa?”
A Sơ lắc đầu, lẳng lặng nhìn hắn. Mộ Khanh ngồi trên tảng
đá, cho nên nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh sao chiếu xuống
khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi con ngươi sáng nhu ánh sao, yên tĩnh
thanh lương, không nhiễm một hạt bụi. Mộ Khanh dốc bình rượu, uống một
ngụm
Hắn dường như là tự nói với mình “Tử Kinh Nhai từng là một
vách núi bình thường ở thế gian, sau có một vị thần tiên bị thương đi
ngang qua, không cẩn thận rơi xuống. Hắn được một nữ tử thế gian tâm địa thiện lương cứu. Hai người lâu dần sinh tình, cũng dựa theo tập tục thế gian mà bái đường thành thân, chỉ muốn làm uyên ương không nguyện làm
tiên. Có một ngày Thiên giới biết chuyện liền triệu vì thần tiên kia
quay về. Trước khi đi, hắn giao cho nữ tử kia một mầm hoa Tử Kinh, nói
nàng đợi đến khi hoa nở là lúc hắn quay trở về. Nữ tử kia nhận lấy mầm
hoa, nhìn theo bóng hắn rời đi, sau đó đem mầm hoa gieo xuống chỗ vách
núi, hi vọng lúc hoa nở, vị thần tiên kia sẽ nhìn thấy. Thiên giới chiến thắng nhưng vị thần tiên kia lại không trở về. Nữ tử kia vẫn chờ, chờ
từ lúc hoa nở đến lúc hoa tàn, từ lúc tóc xanh cho đến khi đầu bạc, cho
đến lúc chết cũng không thấy vị thần tiên kia quay lại. Thực ra, vị thần tiên kia đã chết, sao có thể quay về. Nữ tử kia đi vào Minh giới, biết
được vị thần tiên kia đã sớm hội phi yên diệt, lệ rơi suốt dọc đường
hoàng tuyền. Minh Vương thương tiếc, thu thập nước mắt của nàng đem lên
chỗ vách núi đen, làm cho hoa Tử Kinh bốn mùa đều nở rội, vạn năm không
lụi tàn”
Nghe hắn kể chuyện xưa, trong lòng A Sơ đột nhiên thấy khó chịu “vị thần tiên và nữ tử đó không thể gặp lại nhau sao?’
Mộ Khanh lắc đầu: “thần tiên hội phi yên diệt không có luân hồi, nữ tử thế gian rơi vào luân hồi đã sớm quên chuyện kiếp trước”
A Sơ nhẹ nhàng thở dài: “thì ra Tử Kinh Nhai lại có một câu chuyện thương cảm như vậy”. Nàng bỗng nhiên nắm tay hắn, lo lắng nói “thượng tiên,
ngươi lên chiến trường phải cẩn thận bảo vệ bản thân”
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của nàng, Mộ Khanh tâm đột nhiên nảy lên “ngươi sợ ta cũng không về sao?’
A Sơ nhướng mày “không ai hi vọng bất kỳ người nào ở Thiên giới có
chuyện. Nếu ngươi cũng hội phi yên diệt, ta liền…liền chiếm lấy Đông
Lăng điện, dù sao thì ngươi cũng không trở về mà”
“Hội phi yên
diệt là sau khi bị trọng thương, nguyên thần bị đánh nát. Nếu chết bình
thường, có thể đi vào luân hồi thì mới có thể trở về” Mộ Khanh dừng một
chút, giọng điệu suy yếu “cũng từng có tiên nhân bị đánh nát nguyên thần nhưng vẫn về sau vẫn sống lại”
Còn có chuyện kỳ lạ này nữa, A Sơ ngạc nhiên hỏi “là ai? Ta có quen không?”
“Không biết.” Mộ Khanh lắc đầu, sắc mặt âm u, lại uống một ngụm rượu, tựa như muốn say
A Sơ quơ tay trước mắt hắn, mặt Mộ Khanh vẫn không đổi sắc, nhìn chằm
chằm về phía trước. A Sơ đưa tay cầm lấy bình rượu của Mộ Khanh, xem thử bên trong còn bao nhiêu nhưng lại bị hắn đoạt lại. Hắn ngửa đầu dốc
bình rượu, có mấy giọt rượu rơi trên mặt hắn nhưng Mộ Khanh vẫn không để ý
Không ngậm Đạm túy châu, tửu lượng của Mộ Khanh đúng là..danh bất hư truyền