Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 150: Ước định




Một ngày, Uyển Uyển cùng Liên Hoa tiên tử cùng nhau đi du ngoạn, đang trên đường về thì phía sau có người gọi nàng.

Quay đầu nhìn, dù không thường gặp mặt nhưng Uyển Uyển vẫn nhận ra đôi mắt hồng xinh đẹp kia.

Ngọc Thố đi tới, lấy từ trong giỏ ra một cái túi gấm màu lam đưa cho nàng “Uyển Uyển, đây là điểm tâm do chính tay Quảng Hàn tiên tử làm, đặc biệt tặng cho các tiên nữ trên Thiên giới thưởng thức, cái này là cho ngươi”

Uyển Uyển nhận lấy, mở ra, hương hoa quế thơm ngào ngạt lập tức xông ra. Điểm tâm chế biến tinh xảo, khéo léo, bên trong còn có mấy đóa hoa quế vàng nhạt, chính là nguyệt quế ở Quảng Hàn cung. Quảng Hàn tiên tử dùng hoa quế làm nguyên liệu nấu ăn, càng làm cho món điểm tâm trở nên khéo léo, xinh đẹp. Uyển Uyển cảm thán “điểm tâm này thật tinh xảo”

Ngọc Thố cười nói “nương ngươi làm điểm tâm mới là tuyệt hảo nha, Quảng Hàn tiên tử căn dặn ta, hi vọng các ngươi không ghét bỏ”

Uyển Uyển nói “không đâu, tay nghề của Quảng Hàn tiên tử nhất định không tệ”

Ngọc Thố cười nói “ta còn phải đi nhiều nơi, hôm nay không tiện nói nhiều, ngày khác lại gặp” nói xong xoay người đi về phía tây.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm, Uyển Uyển gọi nàng lại “ngươi muốn đến Đông Lăng điện sao?” Ngọc Thố gật đầu.

Quả là như thế.

Uyển Uyển giục mây đến gần nàng “vừa lúc ta cũng đi hướng đó, chi bằng ta giúp ngươi mang đi” nói xong đưa tay cầm lấy cái giỏ.

Ngọc Thố cả kinh, vội né tránh, giấu cái giỏ sau lưng, khó xử nói “không cần, đưa đến Đông Lăng điện là cuối cùng rồi, ta cũng đang muốn tìm Mộ An”. Nói tới đây, Ngọc Thố nghĩ mình đưa điểm tâm là mang theo tâm ý của Quảng Hàn tiên tử nhưng lại không trực tiếp đến nhà Uyển Uyển, có chút thiếu lễ nghĩa, vì thế nói “hay là ta cùng ngươi về chỗ ngươi trước đi, vừa lúc ta có thể hỏi thăm Ngọc Cẩm tiên tử và Y tiên Thương Thuật”

Uyển Uyển không muốn Mộ An gặp Ngọc Thố nhưng Ngọc Thố đã đưa ra đề nghị như vậy, cũng không tiện từ chối. Hai người liền cùng nhau đến Thương Thuật điện. Nghe nói Quảng Hàn tiên tử sai Ngọc Thố mang điểm tâm cho các tiên gia, Ngọc Cẩm và Thương Thuật đều cùng cảm tạ. Nhận lấy túi điểm tâm tỏa ra mùi hoa quế, Ngọc Cẩm mỉm cười nói “đa tạ tâm ý của Quảng Hàn tiên tử, Thiên giới lại có lộc ăn rồi”

Ngọc Thố khiêm tốn cười đáp “tiên tử khách khí. Thường nghe Mộ An nói điểm tâm do Ngọc Cẩm tiên tử làm vừa tinh xảo vừa ngon, ăn xong miệng vẫn còn lưu hương, Quảng Hàn tiên tử hi vọng Ngọc Cẩm tiên tử sẽ chỉ giáo thêm cho nàng, truyền thụ ít bít quyết làm điểm tâm”

Có người tán thành tay nghề của mình, Ngọc Cẩm cao hứng không thôi “đâu có, hôm nào có dịp gặp Quảng Hàn tiên tử, nhất định sẽ nói chuyện”

Thương Thuật lại nghe được chút tin tức từ Ngọc Thố liền hỏi “ngươi và Mộ An thường xuyên gặp mặt?”

Ngọc Thố gật đầu “đúng vậy, Mộ An là bằng hữu tốt nhất của Ngọc Thố”

Thương Thuật nhìn lướt qua nàng một cái, cười nói “vậy thì tốt rồi. Tiểu tử Mộ An cũng không nói với chúng ta về ngươi, chờ sau khi hắn và Uyển Uyển thành thân, ngươi nhất định phải tới chung vui nha”. Nghe vậy, tươi cười trên mặt Ngọc Thố liền cứng ngắc. Thương Thuật lại hỏi “sao vậy? ngươi không biết Mộ An và Uyển Uyển đã đính hôn sao?”

Uyển Uyển càng cảm thấy lời của Thương Thuật ý vị thâm trường, nói với Ngọc Thố “Ngọc Thố, chúng ta đưa điểm tâm đến Đông Lăng điện đi”

Ngọc Thố và Uyển Uyển vội vàng rời đi, đi được một quãng xa, Ngọc Thố mới lấy lại tinh thần, chăm chú nhìn Uyển Uyển, mất mát hỏi “Mộ An sẽ thành thân với ngươi sao? tới giờ hắn chưa từng nói với ta chuyện này, là khi nào vậy?”

“Là đính hôn từ nhỏ, cho nên vẫn chưa có sự đồng ý của ta và Mộ An”

Sắc mặt Ngọc Thố hòa hoãn lại, thẳng thắn nói với Uyển Uyển “Uyển Uyển, ta thích Mộ An, cho dù các ngươi đính hôn từ nhỏ thì ta vẫn thích hắn. Mặc kệ người ngoài thấy thế nào thì ta và Mộ An vẫn thích nhau”

Uyển Uyển trong lòng trầm xuống “vậy sao? Mộ An cũng thích ngươi?”

Ngọc Thố nghĩ nghĩ, gật đầu “tuy hắn không nói ra nhưng ta cảm giác được. Có đôi khi chúng ta vài ngày không gặp mặt, khi gặp lại hắn luôn nói rất nhớ ta, đó không phải là thích sao? ta muốn cái gì, hắn đều đáp ứng, đó không phải là thích sao?Ngày sinh nhất hắn, ta đã hôn hắn, hắn không có cự tuyệt, ta biết đó chính là thích”. Nàng tiến lên, cầm lấy hai tay Uyển Uyển, ánh mắt kiên định “Uyển Uyển, ta không tin Mộ An là kẻ ăn trong chén còn nhìn trong nồi, ngươi cũng không tin phải không?”

Uyển Uyển rút tay lại, Ngọc Thố nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu nói “Uyển Uyển, ta không có ý đối nghịch với ngươi, ta chỉ nói sự thật miễn cho ngươi đến lúc đó cảng thêm đau lòng mà thôi, thậm chí là hủy đi hạnh phúc của mình. Với tính của Mộ An, nếu hắn không thích ngươi sẽ không dễ dàng chịu cưới ngươi cho dù là vâng lời cha mẹ thì hai người các ngươi cũng giống như bị trói trên cùng một cây cột, vĩnh viễn không có cảm giác tự do và thoải mái”

Uyển Uyển biết Mộ An thích ở cùng một chỗ với Ngọc Thố hơn nàng nhưng nàng vẫn không cam lòng, cân nhắc một hồi nói “Ngọc Thố, ngươi là bằng hữu của Mộ An còn ta là vị hôn thê của hắn, hợp tình hợp lý thì những lời này phải do ta nói mới phải. Ta và Mộ An rốt cuộc thế nào, không ai có thể kết luận được. Ta thích Mộ An cho nên sẽ không dễ dàng buông tay”

Ánh mắt như hồng ngọc lẳng lặng chăm chú nhìn nàng hồi lâu, Ngọc Thố đột nhiên tươi cười thoải mái “Uyển Uyển, hai chúng ta đều là người thẳng thắng. Nếu ngươi vì những lời của ta mà từ bỏ Mộ An, làm mình đau khổ, ta sẽ rất áy náy. Nếu chúng ta đều không lui bước, vậy chúng ta đánh cuộc đi, xem cuối cùng Mộ An muốn kết hôn với ai. Nếu ta thua, ta cam tâm tình nguyện rời khỏi Mộ An”

Không ngờ Ngọc Thố lại thẳng thắng như vậy, Uyển Uyển cũng thấy thoải mái hơn, nhu hòa mà kiên định mỉm cười, đáp ứng “được, nếu ta thua, ta sẽ thành tâm chúc phúc cho các ngươi, cam tâm rời đi”

Hai người đưa ra ước định xong, tâm bình khí hòa đi đến Đông Lăng điện.

Mộ An vô cùng cao hứng nhận lấy điểm tâm từ Ngọc Thố, còn ăn ngay hai miếng, luôn miệng khen ngon. Ngọc Thố đã ra ngoài khá lâu, cho dù không muốn cũng không thích Mộ An và Uyển Uyển ở chung với nhau nhưng cũng đã đến lúc trở về cung Quảng Hàn.

Mộ An lưu luyến không rời tiễn nàng, còn hẹn lần sau gặp mặt. Uyển Uyển có chút không vui, nhân lúc Ngọc Thố đã đi ra ngoài, khẽ nói với Mộ An “hay ha, ngươi chưa từng hẹn hò với ta nha”

Mộ An không chút suy nghĩ, vừa đi vừa nói: “Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ ta ở nơi nào đang làm cái gì, ngươi đều có thể không nói một tiếng đã xuất hiện bên cạnh, cần gì hẹn giờ với ngươi nữa?” nói xong tiễn Ngọc Thố ra ngoài.

Uyển Uyển đi theo Mộ An tiễn Ngọc Thố về, dọc đường hai người luôn cười đùa với nhau. Khi ra đến cửa, Ngọc Thố đột nhiên kêu lên, thân hình lảo đảo. Mộ An vội tiến lên, nhanh chóng đỡ lấy nàng, quan tâm hỏi “không có việc gì chứ? Váy quá dài sao?”