Nàng nhìn về phía xa
xa, ôn nhu cười nói “ta cũng không làm gì hết. Khi Vũ thần tới gần, trời liền đổ mưa, mọi người đều vội vã tránh mưa, lấy tay lau nước mưa, cảm
thấy phiền lòng. Nhưng chuyện này Vũ thần cũng không có cách nào nha,
hắn sinh ra đã có thần lực này, tuy sẽ mang tới phiền toái cho chung
quanh nhưng cũng nhờ có hắn mà nhân gian mới tươi tốt xinh đẹp. Ta nghĩ
như vậy cho nên trong lòng không có bài xích trận mưa đó, ướt thì ướt”
A Sơ cố ý khiêu khích “ta thấy Vũ thần bộ dáng cũng được, nghe nói làm người cũng ngay thẳng, hay là ngươi bằng lòng hắn đi”
Nguyễn Nguyễn quả nhiên là điển hình của khuê nữ, dùng sức đánh cánh tay nàng
“A Sơ, ngươi nói bậy gì đó?ta còn đang suy nghĩ nha”
“Được rồi,
được rồi, ngươi còn đang suy nghĩ” A Sơ cười nịnh, tâm lại nghĩ, cô nàng này cũng không phúc hậu nha, nếu không thích Vũ thần thì suy nghĩ làm
gì.
Lặng lẽ trở về Đông Lăng điện, A Sơ lập tức về phòng của
mình. Trước khi xuất môn đã dặn tiên tỳ, nếu Mộ Khanh hỏi nàng thì nói
hôm nay tâm tình nàng không tốt, đã đi ngủ, không cho bất kỳ ai quấy
rầy.
Ở trong phòng ngây người một hồi vẫn sóng êm gió lặng, cái
gì cũng không phát sinh, đoán rằng Mộ Khanh còn không biết. Nàng rửa
sạch lớp son phấn, chuẩn bị đi dạo Đông Lăng điện một vòng, nhìn xem Mộ
Khanh hôm nay có ở nhà không cũng để an tâm hơn
Đi một vòng vẫn không phát hiện ra bóng dáng Mộ Khanh, nàng thở phào nhẹ nhõm
Buổi tối, Mộ Khanh đã trở lại.
A Sơ dù đã là thượng tiên nhưng buổi tối vẫn quen ăn chút gì đó, Mộ Khanh bồi nàng, cười híp mắt nói “hôm nay ta có gặp Hoa Lan quân tử”
“Phốc!” A Sơ phun ngụm canh trong miệng ra!
Hoa Lan quân tử ban ngày cũng ở Tử Kinh nhai, vậy….
Quả nhiên, Mộ Khanh nói: “hôm nay ngươi kết bạn thế nào? Hình như không có gì thay đổi nhỉ?’
A Sơ bỏ muỗng xuống, mặt ửng hồng, khó khăn nói “đại hội giao lưu kết bạn đến nửa chừng thì ta, còn có nhiều nam tiên chưa lên sân khấu nha”
Mộ Khanh cười càng sâu, A Sơ hận không thể xé rách miệng hắn nhưng đối
diện với gương mặt dù giận hay không vẫn cười, nàng vẫn không thể hạ
thủ.
Mộ Khanh cười nói “coi trọng nam tiên thế nào? Nói đi, là
loại nào, tướng quân lãnh khốc hay là thư sinh trắng trẻo?” hắn lại chỉ
tay vào mình nói “hay là quân sư cơ trí?”
Hắn nói vậy, A Sơ liền tưởng tượng cảnh Mộ Khanh đứng trên đài giao lưu, chắc chắc các nữ tiên sẽ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán
Nghĩ tới, mặt đột nhiên nóng bừng liền quay lưng đi, chợt cảm giác có người
đụng vào mình, nàng vụng trộm liếc mắt liền thấy Mộ Khanh bưng chén canh đưa cho nàng “quên đi, thấy ngươi hôm nay cũng mệt rồi, uống nhiều canh một chút, nghe nói Vũ thần cũng đi..” hắn dừng lại, trưng ra vẻ mặt
tươi cười đang giận “không sai, thân thể ngày càng khỏe, Thương Thuật
sắp thất nghiệp rồi”
A Sơ theo bản năng đưa tay sờ thân mình, có lầm không, bản tiên tử ốm như vầy, khỏe chỗ nào chứ? Quá sức bậy bạ mà.
A Sơ nhận định Mộ Khanh nói sai nhưng hai chữ kia vẫn lẩn quẩn trong đầu nàng, khiến nàng cả đêm bất an
Ban ngày, A Sơ vẫn nằm ngây ngốc trên giường, Mộ Khanh đến thăm một lần,
thấy nàng không thèm nói chuyện với hắn liền bỏ đi. A Sơ trong lòng thấy hơi buồn, mắng hắn mấy trăm lần.
Mười lăm, Nguyễn Nguyễn cùng đi ngắm trăng với Vũ thần, khi nàng trở về chỉ có tay áo và váy có cảm
giác ẩm ướt. A Sơ đoán nàng và Vũ thần che dù, hâm mộ Nguyễn Nguyễn tìm
được tình yêu. Để an ủi nàng, Nguyễn Nguyễn liền đem mấy cuốn tiểu
thuyết mới xuất bản ở nhân gian cho nàng xem, hai người tự chọn hai cuốn rồi quay về phòng ngủ.
Buổi sáng không có việc gì làm, A Sơ khóa cửa thật kỹ, lấy một cuốn tiểu thuyết ra xem, đột nhiên trong cuốn
truyện có một xấp giấy hình vuông rớt ra. Nàng nhìn thấy không phải là
chữ mà là tranh vẽ. A Sơ cẩn thận xem xét, bên trong vẽ hai người đang
quấn chặt lấy nhau, trên bìa viết ba chữ thật to: Đông cung đồ.
A Sơ biết ba chữ này, nàng đã xem qua Thu du đồ, chơi xuân đồ…nhưng không hiểu được cái này có ý nghĩa gì, Mộ Khanh không có dạy qua. Trước giờ
nàng chủ yếu luyện tiên pháp, tranh chữ lại không biết gì, chỉ có thể
thưởng thức kiểu cỡ ngựa xem hoa mà thôi. Nhưng đây là sách do Nguyễn
Nguyễn đưa, nói không chừng bên trong còn có chuyện xưa gì đó.
A
Sơ nghiên cứu nửa canh giờ vẫn không thấy có huyền cơ gì đành phải cầu
cứu Mộ Khanh kiến thức rộng rãi. Đương nhiên nàng không ngu mà mang tiểu thuyết đến tìm Mộ Khanh, hắn đâu cho nàng xem mấy thứ này.
A Sơ
chỉ mang theo tập tranh đến thư phòng Mộ Khanh, nàng từng tới đây vài
lần. Mộ Khanh là quân sư, thư phòng của hắn chứa đầy kiến thức trên
thông thượng cổ, dưới tường tương lai, việc gì trong tam giới cũng có,
còn có các loại học thuật, nghiên cứu khoa học…Nếu có thể tìm được giải
thích cho tập tranh này thì có thể hiểu được chuyện xưa viết trong đó.
Mộ Khanh không cho nàng xem tiểu thuyết, nên lần này chỉ có thể thừa dịp
tiên tỳ không để ý mà vụng trộm lẻn vào. Nhớ rõ trên giá sách có mấy tập tranh, có vẽ mấy loạn thảo dược, lại có hình mấy người khoa tay múa
chân, có điều mấy người đó, người cầm kiếm, người cầm pháp khí gì đó
không rõ. Còn trong tập tranh này, có rất nhiều người không mặc xiêm y,
còn có cầm roi, cầm nến, thực làm người ta khó hiểu.
Không ngờ
nàng vừa cầm lấy cuốn sách thì bên ngoài vang lên thanh âm trò chuyện
của Mộ Khanh và Thương Thuật, thanh âm ngày càng gần. A Sơ lập tức nhét
cuốn truyện vào giá sách, dù sao ở đây đều là tranh ảnh tư liệu, Mộ
Khanh chắc chắn sẽ không phát hiện ra cuốn sách của nàng.
A Sơ niệm quyết trốn vào trong góc, lại dùng sa liêm che thân thể lại, không phát ra tiếng động.
Lần này Thương Thuật đến mượn sách
Mộ Khanh vào phòng liền ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Thương
Thuật tự mình tìm sách, hai người thỉnh thoảng nói với nhau mấy câu.
A Sơ vẫn án binh bất động, sợ bị phát hiện, đột nhiên Thương Thuật kinh
hãi kêu lên, A Sơ nhìn xuyên qua sa liêm nhìn thấy hắn đang đứng bên giá sách, trên tay hắn là…là…
Ba chữ kia, Thương Thuật liếc mắt một
cái là hiểu. Hắn cũng không có hứng thú lắm, lật xem hai trang rồi bật
cười nói với Mộ Khanh “ngươi nha, cấm A Sơ xem tiểu thuyết mà mình
thì…bản này là bản thô bạo nữa nha. Chậc, chậc, ngươi thực là quá phậ
lại rất ích kỷ, rất tàn bạo, rất biến thái, rất không nói tình nghĩa.
Ngươi như vậy, ta chỉ có thể nói: bó tay”
Mộ Khanh vừa nhìn thấy, gương mặt vốn lạnh nhạt liền chấn động, ánh mắt nhìn lên gia sách. A Sơ không dám nhìn hắn, lát sau đã nghe Mộ Khanh gầm lên “đưa đây”