Hôm sau Mộ Khanh đưa A Sơ và Tròn Vo đến chỗ hắn ở. Tròn Vo nhìn cỏ tranh mọc um tùm trước cửa, ngồi xuống dọc đất. A Sơ đến gần phòng cỏ tranh, mùi ẩm ướt, thối mốc từ trong xộc ra, mấy cái bàn đều lỏng đinh, vật dụng trong phòng bếp cũng bị bể nát rất nhiều.
Nếu tu sửa gian nhà này chi bằng mua một cái mới, A Sơ đau lòng Mộ Khanh phải chịu khổ, nắm tay hắn, trịnh trọng nói “Mộ Khanh, chúng ta mua một gian phòng khác đi, nếu muốn tu sửa căn phòng này, thêm các đồ dùng trong nhà thì cũng bằng tiền mua một cái phòng mới”
‘Nhưng ta không có bạc” Mộ Khanh cúi đầu
“Không sao, của ta chính là của ngươi” A Sơ nắm tay hắn
“Như vầy đi, ta sẽ đưa giấy tờ nhà cho ngươi” thấy A Sơ có ý cự tuyệt, hắn vội vàng bổ sung “coi như ngươi giữ giúp ta’ dứt lời đi đến trước một cái hốc gần bếp lò.
Từ trong hang lấy ra một cái túi, bỏ lớp giấy gói và cỏ khô thật giày, lấy ra một tờ giấy mỏng, cẩn thận đưa cho A Sơ. A Sơ vừa nhìn thấy đã kinh ngạc kêu lên “không chỉ căn phòng này mà phạm vi ba dặm quanh đây đều là của ngươi?”
ộ Khanh gật gật đầu “Đúng vậy. Nhưng hai năm trước có người đầu độc nên đất đai không được tốt, phụ thân tính nôn nóng, không muốn cải tạo mà đi làm thuê cho người khác nhưng lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Ta mỗi ngày chăm chỉ làm việc nhưng hai năm qua vẫn không trồng được lương thực”
A Sơ nghi hoặc, nhìn những bụi cỏ tranh bị gió thổi lắc lư “nhưng bây giờ chung quanh cỏ dại um tùm, chắc có thể trồng được lương thực”
Mộ Khanh rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói “nửa năm trước cỏ bắt đầu mọc nhiều nhưng cha ta bị bệnh, cần tiền chữa bệnh, không cho mua hạt giống sợ lãng phí, cho nên vẫn bỏ hoang tới giờ”
A Sơ trong lòng ê ẩm, vỗ vỗ vai hắn an ủi “chờ chúng ta thu xếp xong, chúng ta sẽ quy hoạch thật tốt, được không?”
Mộ Khanh ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười “được, A Sơ nói có thể thì nhất định có thể”
Buổi chiều, ba người cùng đi tìm nhà. Tròn Vo không chê chỗ này nhỏ thì lại ngại nhà khác không đẹp, gần như đi khắp trấn cũng không tìm được cái nào hắn ưng ý. A Sơ không chìu theo hắn nữa, để cho Mộ Khanh quyết định, Mộ Khanh cười cười lắc đầu, không lên tiếng. Rơi vào đường cùng, A Sơ phải tự mình lựa chọn, dùng năm mươi lượng bạc mua một tòa tứ hợp viện nhỏ ở phố tây.
Phòng ở cũng sạch sẽ, ba người ở cũng thoải mái, mà đối với Mộ Khanh thì đây đã như nhà cao cửa rộng. Hai ngày sau, A Sơ dùng vài tiểu hoa tiên là nha hoàn, như vậy có sử dụng pháp thuật cũng không cần lo lắng, đề phòng, chỉ cần không để Mộ Khanh thấy là được. Mặt khác, các tiểu hoa tiên còn có thể ủ ra nhiều loại mật hoa và nước hoa thơm. A Sơ tính lấy một ít đem lên chợ bán cũng tính toán cải thiện đất đai của Mộ Khanh để trồng trọt.
Một ngày sau giữa trưa, Ngọc Cẩm đột nhiên cười hì hì xuất hiện trước mặt A Sơ
A Sơ cảnh giác nói ‘lần sau ngươi nên đi vào từ cửa chính”
Ngọc Cẩm cười hì hì ngồi ở đại sảnh, uống ngụm trà, mặt nhăn nhíu mày “trà này không ngon, hôm khác ta sẽ mang cho ngươi một ít”
A Sơ cũng uống một ngụm, không thấy có gì khác thường “ta không hiểu về trà cũng không quen thuộc tình hình thế gian, không biết sẽ ở lại đây bao lâu, có lẽ sẽ cùng hắn cả đời này, đời sau, ta cũng phải tập quen dần dần”
Ngọc Cẩm vẫy khăn ‘hôm nay ta đến là có chuyện muốn nhắc nhở ngươi”
“Ta cũng đang có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ”
“Ngươi nói trước đi, ta không vội”
“Lần trước ta đến Đâu Dẫn cung, vội vã quên hỏi Thái Thượng Lão Quân một chuyện, không biết Thương Thuật có biết hay không?”
“Chuyện liên quan tới Mộ Khanh đúng không?’ Ngọc Cẩm lấy khăn che miệng cười, nhưng ý cười không tới đáy mắt “khi ta xuống đây, thấy hắn đang ngây ngốc ở trong sân đếm lá cây,còn đếm sai”
A Sơ trừng mắt “Không được nói như vậy” rồi lại thay đổi thái độ, thừa nhận “đúng là chuyện này”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi hỏi, ta cũng có hứng thú muốn biết. Kiếp trước Mộ Khanh thông minh tuyệt đỉnh, là đệ nhất quân sư Thiên giới mà kiếp này lạ i là ngốc tử, tương phản quá lớn, chắc chắn đã có sai lầm gì rồi, nói không chừng là do Thiên đến an bài”
A Sơ trầm mặc, nếu thực sự là do Thiên đế an bài, muốn để Mộ Khanh khôi phục sự thông minh như trước kia là rất khó.
Ngọc Cẩm nghiêm mặt thông báo một chuyện “Tròn Vo nhà ngươi cũng đã tới tuổi đến trường, Tròn Vo có muốn báo danh hay không, nói không chừng có thể cùng Uyển Uyển phân đến một ban, ngươi cũng yên tâm hơn”
Tròn Vo tính tình bất hảo, chữ nghĩa không biết bao nhiêu mà mình cũng không đành lòng quản giáo nghiêm khắc, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ sau này sẽ khó dạy dỗ. A Sơ cũng chưa từng đến học đường tiên gia, trước kia đều do Mộ Khanh tự tay dạy, còn các tiên đồng và tiểu tiên nữ nhỏ tuổi đều bị đưa đến học đường, học được một năm, nắm được căn bản, sau đó thì tự bái sư để phát triển năng lực.
Đưa Tròn Vo đến đó, nói không chừng các tiên nhân sẽ có cách quản giáo, A Sơ gật đầu hỏi Ngọc Cẩm “nhưng ta không thể đi, ngươi có thể giúp ta mang Tròn Vo đến báo danh không?”
Nếu nàng đưa Tròn Vo đi sẽ lo lắng Mộ Khanh ở nhà một mình, một nhỏ một lớn đều cần nàng quan tâm.
Ngọc Cẩm sảng khoái đáp ứng “không thành vấn đề. Sáng mai chúng ta sẽ đi, nghe nói lớp của Tử Vân tiên quân là tốt nhất, nhất định phải được ghi danh vào đó”
A Sơ lập tức gọi Tròn Vo đến, nói cho hắn biết chuyện tới trường. Tròn Vo tay cầm châu chấu, ôn hòa hỏi “ta đến trường thì ngươi phải làm sao?”
A Sơ nghĩ nghĩ “chúng ta..đương nhiên là ta cùng phụ thân ở nhà chờ bảo bối tan học nha”
Tròn Vo lập tức thả châu chấu trong tay, mất hứng nói “vì sao ta phải đến trường mà các ngươi lại ở nhà, không công bằng, ta không đi”
Ngọc Cẩm liền phụ họa cho A Sơ “đến trường là để học được nhiều tri thức, ngươi không học thì sao giỏi được”
Tròn Vo tức giận dậm chân “ta không học cũng không biến thành ngốc tử. Ngốc tử còn có thể sống, ta không tin ta không sống nổi. Ta không học, không học”
Ở chung nhiều ngày, chưa khi nào A Sơ thấy Tròn Vo nói quá đáng như vậy, tức giận nói “Tròn Vo, ngươi thực sự là càng ngày càng quá đáng’. Dứt lời đầu ngón tay động đậy, hóa thành một đạo bạch quang chiếu lên người Tròn Vo. Tròn Vo uốn éo thân mình, thu nhỏ lại biến thành con mèo hoa, nằm yên trên đất. A Sơ nghiêm túc nói “ngày mai ngươi ngoan ngoãn theo Ngọc Cẩm bá mẫu đi báo danh, chờ ngươi học được nhiều pháp thuật, đánh thắng được ta, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi bất cứ chuyện gì. Đến lúc đó, ta có muốn cũng không ép được ngươi”
Tròn Vo quỳ rạp trên mặt đất, muốn đứng lên nhưng tứ chi lại mềm nhũn, không nhúc nhích được, há miệng khóc ‘ô, ô, Nhị Lang Thần thúc thúc gạt người, mẫu thân không thương Tròn Vo, không thương Tròn Vo”
A Sơ không để ý tới hắn, nói với Ngọc Cẩm “ngươi cũng nên dùng pháp thuật này, ngày mai đi báo danh thì tạm thời cởi bỏ cho hắn, nếu hắn không ngoan thì lại tiếp tục biến hắn thành như vậy, đánh vào mông hắn cho ta”
Ngọc Cẩm cười ha hả “không thành vấn đền, chuyện nhỏ”. Nàng ôm lấy Tròn Vo, nhìn thấy ánh mắt đáng thương của hắn thì mềm lòng, ôm hắn vào trong ngực “vậy ta mang đi nha”
A Sơ gật đầu, ép mình không nhìn vào vẻ mặt đau khổ của Tròn Vo.
Ngọc Cẩm và Tròn Vo đi rồi, Mộ Khanh lại đến tìm nàng, trong tay cầm mấy cái lá cây như lời Ngọc Cẩm nói
Mộ Khanh ngồi cách A Sơ một khoảng, cúi đầu chơi với la cây, hồi lâu nói “A Sơ, ta muốn ra ngoài kiếm tiền. Cho dù hiện giờ chúng ta khá ổn nhưng ta vẫn muốn tận lực vì người trong nhà. Ngày mai ta sẽ ra ngoài tìm việc, khí lực ta rất lớn, trên trấn lại có nhiều chỗ cần chuyển hàng hóa, ngày mai ta sẽ đi tìm”
Hắn liếc nhìn biểu tình của A Sơ rồi lại cúi đầu.
A Sơ lắc đầu, nói “Ta lo lắng, không bằng ngươi ở nhà làm đi, ta cho ngươi tiền công.”
Mộ Khanh bỏ lá cây xuống, lắc đầu, trong mắt tràn đầy đau thương và khẩn trương,thanh âm có chút nghẹn ngào “trước đây, buổi tối nương ta làm ít bức tranh thêu, cuối tháng đem lên chợ bán, một lần trở về lúc trời tối, không cẩn thận nên té xuống sông chết đuối, ngay cả thi thể cũng tìm không thấy. Từ đó, ta chỉ còn phụ thân. Khi phụ thân sinh bệnh, tiêu hết tài sản trong nhà, cuối cùng phụ thân vẫn đi. Có đôi khi ta nghĩ, nếu ta có nhiều tiền, có lẽ bệnh của phụ thân sẽ tốt hơn. Hiện giờ ta không xú dính túi, có sống tốt cũng không an tâm. Ta không thể mỗi ngày chỉ lo ăn uống, tiêu tiền của ngươi. Ta muốn ra ngoài kiếm tiền, ta muốn để dành chút tiền”. Hắn đột nhiên quỳ xuống “A Sơ, chờ ta có tiền, ta sẽ mua gia dụng. Trước kia phụ thân sợ ta làm sai nên không cho ta ra ngoài, lần này…ta muốn thử sức một lần. A Sơ, ngươi đừng ngăn cản ta, có được không?”
A Sơ hoảng sợ, nói thế nào hắn cũng không chịu đứng lên. Dù trăm ngàn lo lắng nhưng đối mặt với sự thành khẩn và kiên định của hắn, nàng đành phải đáp ứng, đồng thời cũng dặn dò hắn “dưới gối nam nhi có hoàng kim, vừa rồi ngươi nói những lời cốt khí như vậy sao lại dễ dàng quỳ xuống trước mặt người khác, cho dù là ta cũng không được”
Nghe thấy này, Mộ Khanh lập tức đứng lên, cúi đầu nói ‘thực xin lỗi…ta..cha ta nói có thời điểm cần quỳ gối thì cứ quỳ, như vậy sự tình sẽ dễ giải quyết hơn. Ta…sợ ngươi không đáp ứng”
Nghe vậy, A Sơ càng thêm đau lòng. Trước khi gặp nàng, không biết cuộc sống của hắn và cha hắn cực khổ đến thế nào, mới làm cho hắn cũng học theo cha mình, quỳ xuống dưới chân người khác cầu xin thì có thể giải quyết vấn đề. Hắn có cốt khi nhưng lại không có dũng cảm, nếu cự tuyệt có thể làm hắn thất vọng. Nếu muốn cho hắn thay đổi ý tưởng, không chỉ có thay đổi hoàn cảnh sống mà còn học tập và lĩnh ngộ như Tròn Vo.
Hôm sau, Mộ Khanh vẫn mặc bộ y phục cũ nát ra ngoài. A Sơ ở trong nhà nhàm chán bèn ra ngoài mua ít thức ăn, sau đó tìm nha hoàn học cách nấu ăn, chuẩn bị từ hôm nay sẽ tự mình xuống bếp. Bất tri bất giác đã đến chiều, A Sơ từ xa có tiếng bước chân truyền đến.
“Mẫu thân!” Ngoài cửa vang lên thanh âm thanh thúy, đùi đã bị một thân mình mềm mại dán vào. A Sơ kinh ngạc cúi đầu, cứ tưởng Tròn Vo nổi giận đùng đùng trở về tính sổ, không ngờ qua một đêm đã thay đổi lớn như vậy.
Lát sau, Ngọc Cẩm trang phục như một phụ nhân phú quý, nắm tay Uyển Uyển đi vào, vừa cười vừa đưa một tờ giấy cho A Sơ “Thương Thuật hối chúng ta trở về, ta không ở lại lâu được. Chuyện ngươi nhờ cậy, ta đã hỏi rồi. Ngày mai phải đưa Tròn Vo đến học đường đúng giờ, không được tới trễ ah”
A Sơ cất tờ giấy, cùng Tròn Vo đưa tiễn Ngọc Cẩm và Uyển Uyển.
Bọn họ đi rồi, A Sơ hưng phấn hỏi Tròn Vo “học đường thế nào?”
Tròn Vo nhảy lên ngồi gác chân trên núi giả “trong học đường có rất nhiều tiểu bằng hữu, Tử Vân sư phụ còn khen ta thông minh
A Sơ kiêu ngạo cười “vì sao?’
Tròn Vo đắc ý nói “khi báo danh mỗi người đều cầm một cuốn Tam tự kinh, sư phụ bảo chúng ta đọc ba lần sau đó đọc lại một lượt. Ngươi đoán được không?hai mươi tiên đồng chỉ có mình ta đọc thuộc hết. Hai mươi người được chia vào hai ban, ta được Tử Vân sư phụ chọn. Hắn còn khen ta vài câu. Ta rất lợi hại phải không?”
A Sơ càng đắc ý hơn cũng nghi hoặc “Tròn Vo thật lợi hại nha…nhưng mà sao ngươi lại biết nhiều chữ như vậy?”
“Ta một chữ cũng không biết, sư phụ đọc thế nào, ta nhớ kỹ rồi đọc theo, cũng không biết câu nào là câu nào, trang nào là trang nào. Tử Vân sư phụ nói ta có trí nhớ tốt. Đến trường thật thú vị”. Hai mắt hắn sáng lên, nhảy xuống, tiến đến trước mặt A Sơ “mẫu thân, ngươi tới đây làm gì?”
A Sơ rửa sạch rau rồi đem vào phòng bếp “ta đang chuẩn bị bữa tối nha. Ngươi đã đến trường, cha ngươi đi ra ngoài tìm việc làm, ta sao có thể ở nhà chơi, không làm gì. Tự tay nấu cơm cho ngươi và cha ngươi ăn, mẫu thân rất cao hứng nha”. Nàng quay lại, chọt chọt mũi Tròn Vo “còn nữa, cha ngươi hiện tại là người thành thật, ngươi đừng khi dễ hắn, có nghe không?”
“Ah, vậy trước kia hắn không thành thật sao?” Tròn Vo sờ sờ cái mũi “ta hi vọng hắn thông minh một chút, không bị người ta đánh nữa”
A Sơ vội dừng bước, kinh ngạc hỏi “cái gì? Bị người ta đánh?” Tròn Vo che miệng tính bỏ chạy, A Sơ vội túm lấy hắn “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy A Sơ tức giận, Tròn Vo rụt đầu, nhỏ giọng nói “khi ta trở về thấy…năm sáu người đang vừa đấm vừa đá hắn ở trong ngõ nhỏ”
A Sơ gấp đến độ dậm chân: “Ngươi ngươi ngươi! Sao ngươi không nói sớm, sao ngươi không gọi Ngọc Cẩm bá mẫu cứu hắn”
Tròn Vo cúi đầu “Ngọc Cẩm bá mẫu không thấy, hơn nữa…”ngước đôi mắt tro tròn sáng ngời, bĩu môi vừa như tức giận, vừa như làm nũng “ta vội trở về nói cho ngươi nghe chuyện ở trường, làm gì có thể gian để ý tới hắn? người vô dụng như vậy ta không cần nhận làm phụ thân”
A Sơ tức giận đến phát run, lớn tiếng với hắn “Tròn Vo, ngươi quá phận, rất nhẫn tâm. Ngươi là đứa nhỏ hư” nói xong chạy vội ra khỏi cửa.
Hai nha hoàn từ ngoài cửa dìu Mộ Khanh khập khiễng đi vào, A Sơ run lên, vội tiến lên đỡ hắn. Trên mặt Mộ Khanh toàn vết bầm xanh tím, mắt sưng vù, trên đùi cũng có vết thương đang chảy máu. A Sơ vừa chua xót vừa đau, trừng mắt nhìn Tròn Vo đứng cách đó không xa rồi dìu Mộ Khanh đi vào phòng.
Mộ Khanh ở trong gian phòng ở giữa nhà, trang trí cực kỳ đơn giản. Tròn Vo đi theo vào phòng, yên lặng đứng trong góc nhìn. A Sơ lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương của Mộ Khanh, không thèm nhìn Tron Vo. Nàng bảo Mộ Khanh cởi hết quần áo ra nhưng hắn lại nhăn nhó một hồi, đóng cửa sổ lại rồi mới cởi nửa thân trên. Vết thương trên người nhìn thấy ghê người, toàn vết sưng bầm xanh tím.
Nhìn vết thương trên lưng hắn, A Sơ chua xót hỏi “vì sao bọn họ lại đánh ngươi?”
Vị thuốc tản ra trong không khí, chút mát lạnh làm cho miệng vết thương có cảm giác đau đớn. Mộ Khanh cắn răng, nhịn đau nói “ta lấy tiền mua đồ chơi làm bằng đường nhưng người kia nói tiền đó là giả, không bán cho ta. Tiền này là hôm nay ta chuyển hàng kiếm được, lão bản sao có thể trả tiền giả cho ta. Ta nói đó là thật, bọn họ không tin, còn nói ta trộm tiền giả. Nhưng đây là tiền ta kiếm được, mấy người bán hàng bên cạnh cũng xúm vào đánh ta. Ta…đã làm mất tiền cũng không thể mua được đồ chơi bằng đường nữa”
A Sơ yên lặng thở dài, nói không chừng lão bản chuyển hàng đã trả tiền giả cho Mộ Khanh, nhưng người bán đồ chơi bằng đường cũng thật ác, giữa ban ngày lại dám ra tay với hắn nặng như vậy, đang nghĩ thì Tròn Vo cười lạnh hỏi “hừ, đồ chơi bằng đường ăn có gì ngon, ngươi lại vì một cái đồ chơi mà so đo với bọn họ. Nếu ngươi muốn ăn đường, bảo mẫu thân ta mua cho mấy cân ăn là được rồi”
Mộ Khanh trầm mặc không nói, cúi đầu, giống như rất kiêng kị Tròn Vo. A Sơ bảo nha hoàn đưa Tròn Vo đi nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục bôi thuốc cho Mộ Khanh. Dược là do Thương Thuật đưa cho, qua một đêm là khỏi. Bôi trên lưng xong, A Sơ bảo Mộ Khanh xoay người lại, bắt đầu bôi thuốc trên vai hắn. Hắn nghiêm mặt, lông mi khẽ run, thỉnh thoảng lại liếc A Sơ một cái, giống như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Sau này không cần đến đó chuyển hàng nữa, sang chỗ khác đi’ A Sơ nói
“Hảo, nghe lời ngươi.” Tuy không hiểu nhưng Mộ Khanh vẫn đồng ý với nàng.
Đêm nay thức ăn A Sơ làm không ngon lắm, chỉ có Mộ Khanh nể tình ăn mấy miếng, còn Tròn Vo thì la hét bảo nha hoàn nấu canh trứng uống. A Sơ đọc giấy Ngọc Cẩm đưa tới, thì ra Mộ Khanh bị ngốc đúng là do Thiên đế trừng phạt.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Khanh cao hứng đến tìm A Sơ “tối qua ngươi bôi thuốc gì cho ta mà hôm nay đã bớt rồi. Thật thần kỳ”
A Sơ cười cười, lo lắng nói “đây là bí phương, rất hiệu quả. Hôm nay ngươi muốn ra ngoài sao?”
Mộ Khanh gật đầu, khoe cơ bắp trên cánh tay “đúng vậy, hôm nay rất nhiều hàng”
A Sơ đưa Mộ Khanh ra cửa, nhìn theo hắn đi xa, không lâu sau thì nha hoàn cũng đưa Tròn Vo đến trường.
Ở nhà một ngày, nhìn thấy trời đã ngả về tây, A Sơ bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, bên ngoài bỗng vang lên tiếng kêu của Mộ Khanh “Tròn Vo, Tròn Vo đâu?’
A Sơ chạy ra, hắn đang đứng ở cửa phòng bếp, đầu đầy mồ hôi, tươi cười hỏi “Tròn Vo đâu rồi”
A Sơ lau mồ hôi cho hắn, ngạc nhiên hỏi “Tròn Vo còn chưa tan học, sao vậy?”
Mộ Khanh cười: “Không có gì, bí mật!”
Lúc này nha hoàn cũng đưa Tròn Vo trở về, Mộ Khanh vội vàng chạy ra đón, miệng hô to “Tròn Vo, ngươi nhìn này”
Tròn Vo rúc vào lòng nha hoàn, hai mắt buồn ngủ mông lung, thờ ơ nhìn gói giấy màu vàng trên tay Mộ Khanh. Mộ Khanh cũng không giận, mở gói giấy ra, giơ trước mặt hắn “chi ma đường này rất thơm, ngươi nếm thử đi”
A Sơ tiến lên thấy trong gói giấy có bốn, năm khối chi ma đường, màu sắc vàng óng trong suốt, mùi thơm mê người. Tròn Vo từ bật dậy, ngửi ngửi. Mộ Khanh cầm một miếng để lên miệng hắn, Tròn Vo ngẩn người, ngoài ý muốn há miệng cắn một cái. Chi ma đường hơi cứng, sau khi vào miệng mới mềm mại. Tròn Vo cắn một cái không được, liếm liếm đầu lưỡi lại cắn thêm lần nữa, hàm răng dùng hết sức mới cắn được một miếng.
Hắn nhắm mắt nhai nuốt, sau đó nói “gói lại cất vào phòng đi”
Nói như vậy chứng tỏ hắn muốn mấy miếng đường này, quan trọng hơn đường này là do Mộ Khanh mua. Mộ Khanh còn cao hứng hơn cả A Sơ, nhanh chóng gói giấy lại, nháy mắt, Tròn Vo đã ngủ vùi trong lòng nha hoàn.
A Sơ dở khóc dở cười, nhưng rất vừa lòng với biểu hiện hôm nay của Tròn Vo, tuy bị mỹ thực dụ hoặc, tuy đang buồn ngủ nhưng cũng không có cự tuyệt Mộ Khanh hoàn toàn.
Sau đó Mộ Khanh theo A Sơ vào phòng bếp, nhìn thấy ranh xanh cắt không đồng đều liền cầm lấy cái dao trên tay nàng “để ta nấu cơm cho, trừ chuyển hàng thì ta còn biết nấu cơm”
A Sơ trêu chọc hắn ‘nhìn không ra ngươi là chủ gia đình ah”
Mộ Khanh ngượng ngùng cười cười, đưa tay cầm dao gãi cái ót, A Sơ vội vàng kéo hắn lại, hai người nhìn nhau mỉm cười. Mộ Khanh nói “chi ma đường mua ít quá, lần sau ta mua cho ngươi”
Trước giờ thái độ của Tròn Vo với Mộ Khanh không tốt, A Sơ hỏi “sao ngươi lại mua chi ma đường?”
Mộ Khanh vừa cắt vừa nói “nếu ngươi đã muốn Tròn Vo nhận ta làm cha, ta nên chiếu cố hắn. Vốn định dùng tiền công ngày đầu tiên mua đồ chơi bằng đường cho hắn, không ngờ xảy ra chuyện. Có điều hôm nay lại rất may, lão bản chuyển hàng rất tham, bắt một mình ta chuyển hết cả một kho háng, ta chuyển xong, không những cho thêm vài đồng mà còn cho phép ta về sớm một chút. Có điều ta không đi mua đồ chơi bằng đường nữa mà thấy chi ma đường bán ở ngã tư rất thơm, mỗi lần ta đi ngang qua đều thèm nhỏ dãi, nghĩ rằng chi ma đường ăn rất ngon. Không ngờ Tròn Vo cũng thấy vậy”
Hắn chạy tới phố đông mua chi ma đường rồi lại quay về phố tây, A Sơ rất cảm động lại khó hiểu vì chuyện hôm qua “vì sao hôm qua ngươi không giải thích rõ với Tròn Vo? Làm cho hắn hiểu lầm ngươi”
Mộ Khanh thở dài, cúi đầu “ta biết Tròn Vo vẫn không thích ta.Nếu ta nói không có chứng cứ rõ ràng, Tròn Vo sẽ không tin ta. Ta vốn muốn giải thích với ngươi nhưng…ta nếu ta nói trước với ngươi thì lại không hay nhưng mà giờ ta mới nói cho ngươi, ngươi có giận không?”