Thượng Tiên, Nàng Dám Trốn?

Chương 13: Đánh một trận




“ Cẩn thận, lát nữa đừng rời xa ta”

Không gian lạnh lẽo. Mưa lạnh rơi lất phất.

Tên cầm đầu lúc chiều đưa tay còn lại chỉ vào mặt cô.

“ Đại ca, chính là ả”

Cẩn Thần Hi đứng yên lặng nhếch mép, kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống che đi gần nửa gương mặt.

“ Khi nãy không phải còn rất cung kính ta sao? Đúng là chó cậy gần chuồng, không biết thân biết phận! Được... xem hôm nay ngươi tính trả thù ra sao”

Người đứng giữa đám người mặc đồ đen cất tiếng, giọng nói quỷ dị.

“ Vị cô nương này cớ sao lại bắt nạt biểu đệ của ta?”

“ Còn phải hỏi sao? Các người ức hiếp kẻ vô tội, bóc lột của dân lành, lừa già dối trẻ, ăn không ngồi rồi, còn đòi thu phí bảo kê? Thật là nực cười. Người dân vô tội cũng không làm ăn nổi với mấy người. Một bà già sức yếu cũng bị đánh thì hỏi đâu ra luân thường đạo lí đây? Ta đây chỉ là thay trời hành đạo mà thôi”

Đằng sau tên mũ đen ở giữa nổi lên một đám ám khí kì lạ, hắn cười gằn.

“ Xem ra cũng mạnh miệng đấy nhỉ”

“ Đó đại ca xem, tiện nhân đến bây giờ còn mạnh miệng như vậy thì khi ấy không biết tác oai tác quái trên địa bàn của mình ra sao? Phải dạy cho nó một bài học mới được”

“ Đừng nhiều lời, động thủ đi” Cô vừa dứt lời cuồng phong nổi lên, không nhìn rõ gương mặt cô ra sao chỉ thấy xung quanh cũng lạnh lẽo thấu xương.

Ba người thủ vệ xông lên, lao nhanh đến Cẩn Thần Hi, đưa chiêu nhằm thẳng vào cô nhưng lập tức bị tiên khí của cô đánh bật, ngã nhào ra đất. Rồi lập tức biến thành tro bụi, Cẩn Thần Hi nhăn mày, là yêu ma quỷ quái sao? Vốn dĩ chỉ nghĩ là dân giang hồ, ai ngờ, hôm nay các ngươi xấu số rồi.

Ám khí đằng sau tên thủ lĩnh càng ngày càng đậm đặc, còn nổi lên đôi mắt đỏ lừ đầy tia máu, kèm theo mùi hôi ghê tởm. Tên đó lao nhanh tới cô, nhằm động mạch ở cổ cô mà tiến tới, tuy cô nhanh chóng né được. Nhưng hắn ra chiêu thâm độc, toàn nhằm những chỗ hiểm mà ra tay. Miệng Cẩn Thần Hi niệm chú muốn khống chế tên này nhưng khó khăn hơn cô tưởng. Dù sống 4 vạn năm đi ngao du qua nhiều nơi nhưng kinh nghiệm thực chiến của cô còn hạn hẹp. Chống đỡ tên này thì cũng không khó khăn gì nhưng đánh bại hắn trong thời gian ngắn thì hoàn toàn là điều khó nói.

Hơn nữa càng không thể để tên này làm bị thương dù là nhỏ nhất, nếu không nhầm thì tên này toàn bộ cơ thể hắn đều là độc tính. Cực kì nguy hiểm.

Đám thủ hạ trông thấy hắn vẫn đứng yên lặng quan sát thì lao đến. Cẩn Thần Hi nhanh nhẹn phát giác, thầm oán thán trong lòng, lần này không phải là chết chắc rồi sao? Nhưng không thể bay đến giải cứu được, mà tên thủ lĩnh càng biết nắm bắt thời thế, muốn đánh gục cô luôn. Trong lúc sơ sẩy liền bị hắn cào cho một vết ở cánh tay trái, máu tươi nhỏ xuống làm cô tức tối.

Mái tóc đen dài vốn bị ghim trên mũ lưỡi trai nhưng bị rớt xuống đất làm chúng buông xõa trên vai cô. Tóc đen lấp lánh trong không gian có nhiệt độ thấp, thân thể cô cũng không phải không chịu được lạnh nhưng bản chất của cô là hồ ly mang mệnh hỏa, vốn gặp lạnh là yếu ớt đi 3 phần. Lại gặp tên kia thân thủ linh hoạt khiến cô khốn đốn không thôi.

Nói thì lâu nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh. Đám thủ hạ hoàn toàn không tiến được lại gần hắn, toàn bộ đều bị hóa đá, một mặt đều là thù gằn nhằm móng vuốt hướng tới hắn.

Rồi thân ảnh của hắn liền xuất hiện phía sau tên thủ lĩnh, gõ nhẹ lên vai tên đó. Lập tức lấy đi ba phần hồn vì thế tên đó liền hóa thành khí đen bay đi mất.

“ Các ngươi chờ đó”

Cẩn Thần Hi thầm cảm thán, không phải giống phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám đó chứ.

Trán cô rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, dùng tay phải kìm hãm lại độc tố ở cánh tay trái, đưa mắt nhìn hắn.

“ Anh là ai?”

“ Tay em bị thương rồi, tôi giúp em trị thương” Hắn như không nghe thấy câu nói của cô. Nhìn cô đầy đau xót nhưng chiếc mặt lạ kia đã che đi phần nhu tình trong ánh mắt chỉ còn giọng nói lãnh đạm mà thôi. Hắn cầm tay cô tính lập tức trị thương nhưng cô vùng ra, mặt mày bất đắc dĩ, nhấn mạnh câu khi nãy.

“ Anh là ai!?”

“ Em chỉ cần biết tôi đến đây để đem lũ yêu quái kia quét sạch. Đủ rồi chứ”

Hắn hỏi ngược lại cô. Vốn dĩ khi nãy muốn để cô trổ tài một chút nhưng cô lại để bản thân bị thương khiến hắn đau lòng không thôi. Không phải nói bản thân tài giỏi lắm sao, đối tên thủ lĩnh quèn mà cũng xử lí không xong. Hắn vốn định đem tên đó đánh cho hồn phi phách tán nhưng thấy cô đau đớn nhưng không kêu tiếng nào làm hắn càng đau xót, lập tức xem xét vết thương của cô.

Hắn bế ngang eo cô rồi bay đến xích đu hơi ướt đặt cô lên. Cầm tay cô dùng tiên khí rút độc ra, Cẩn Thần Hi đau đớn rên thành tiếng, nhưng vẫn cắn chặt đôi môi vì lạnh mà hơi khô làm nó chảy một chút máu.

Hắn nhìn cô đau lòng, sợ cô đau đớn liền áp đôi môi nóng bỏng vào miệng vết thương rút độc ra, Cẩn Thần Hi hốt hoảng.

“ Đừng, anh sẽ bị trúng độc”

Hắn không nói gì nhưng hành động cương quyết nắm chặt cánh tay của cô đã biểu lộ tất cả. Lúc này không hề có âm thanh gì cả, nhưng hơi thở phập phồng của hắn cũng làm nên bản tình ca động lòng người. Gương mặt hắn lạnh băng không biểu lộ chút cảm xúc, chỉ khi đôi môi áp vào tay cô, bản thân cô mới cảm nhận được nóng đến lạ kì.

Hương hoa đào trên cơ thể hắn bay nhè nhẹ vào mũi cô, thanh mát và dịu nhẹ át đi mùi tanh nồng của bọn yêu quái.

Tại sao cô lại cảm thấy hắn rất giống Lãnh Hoa. Không, không, cô đang nghĩ gì vậy? Tên hoa hoa công tử đó làm sao mà đem so với mặt nạ lạnh lùng đầy khí chất chứ.

Hắn hút độc xong dùng vải trắng có yểm bùa hắn niệm băng bó lại vết thương cho cô. Chỉ có người ở tiên giới mới có thói quen làm vậy!

Tiên giới?

Hắn là người của tiên giới! Không sai!

Hắn thấy đã không còn gì nguy hiểm liền cất bước quay người đi. Cô gọi với lại.

“ Mặt nạ! Anh là người của tiên giới có đúng hay không? Cha tôi cử anh đến đây bảo vệ tôi sao?”

“ Nè, nè, anh đi đâu vậy, đợi tôi với~!!”