Thưởng Thức

Chương 75: Cuối cùng chị cũng chịu lắng nghe em à?




Khương Niệm quả thực không còn cố ý ăn mặc theo phong cách trưởng thành, cô đã hứa với Diêu Nhiễm sẽ không nói dối nàng nữa. Cô cũng hy vọng rằng Diêu Nhiễm sẽ cảm động vì con người thật của cô, chứ không phải con người giả vờ phù hợp trước đây...

Diêu Nhiễm im lặng, thật ra sau khi uống rượu nàng không thể lái xe, nhưng cũng không tệ đến mức không thể tự mình về nhà. Nhưng khi nàng thấy Khương Niệm, cuối cùng cũng không từ chối.

Đôi mắt dịu dàng chạm nhau, khoảng cách thật mập mờ.

Tuy lúc này cảm thấy ngứa ngáy nhưng Khương Niệm vẫn bình tĩnh cúi đầu giúp Diêu Nhiễm tháo dây an toàn.

Diêu Nhiễm hơi nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người lại mở ra.

Khương Niệm nói sẽ đưa nàng lên nhà.

Hai người đứng cùng nhau trong thang máy, không rộng rãi lắm, không có ai bước vào, thang máy im lặng đi lên với tốc độ ổn định.

Bức tường thang máy được tráng gương phản chiếu bóng của hai người, chỉ có khoảng cách nửa cánh tay. Bề ngoài hai người đều cảm thấy khó xử, nhưng đồng thời cũng bị phân tâm.

Trước đây, khi trong thang máy không có người khác, Khương Niệm luôn thích ôm chặt lấy Diêu Nhiễm, lén hôn vào hõm cổ nàng. Diêu Nhiễm sẽ bảo cô phải cư xử đúng mực nhưng cũng sẽ để cô muốn làm gì thì làm.

Cả hai đang chìm trong suy nghĩ và chẳng mấy chốc thang máy đã đến nơi.

Khi đi tới cửa, Khương Niệm hỏi: "Mấy chú chó em tặng chị đã nhận được chưa?"

Diêu Nhiễm gật đầu: "Ừ."

Tuy Khương Niệm muốn nàng nhanh chóng nguôi giận nhưng cô cũng không muốn ép nàng.

Cô nghĩ, có lẽ Diêu Nhiễm có thể sẽ mềm lòng nếu cô cứ vô sỉ đeo bám như trước đây, nhưng cô không muốn dùng phương pháp này. Cô hy vọng rằng Diêu Nhiễm sẽ thích con người thật bây giờ của cô sau khi nghiêm túc cân nhắc.

Khương Niệm từ trong túi lấy ra một tấm vé vào cửa đưa cho nàng: "Cho chị nè."

Diêu Nhiễm hỏi: "Cái gì vậy?"

"Bạn của em có vé xem triển lãm nghệ thuật. Cô ấy đã đưa cho em hai tấm vé từ lâu rồi, một trong số đó là của chị." Khương Niệm nói. Đó là trước khi họ chia tay, bạn của cô đã đưa cho cô ấy hai tấm vé, còn nói hy vọng cô có thể dẫn bạn gái theo.

Diêu Nhiễm nhớ tới điều này. Trước đây Khương Niệm đã từng nhắc đến với nàng. Đó là một cuộc triển lãm mà Khương Niệm luôn muốn xem. Khi đó nàng đã hứa sẽ đi cùng Khương Niệm

Kết quả là giờ đây khi cuộc triển lãm nghệ thuật sắp được tổ chức, họ đã chia tay nhau.

"Chị có thể tới hoặc không..." Khương Niệm giải thích, "Bởi vì tấm vé này là của chị, nên em đưa cho chị."

Đó là của riêng nàng. Diêu Nhiễm cầm tấm vé trong tay, nàng nhớ tới Khương Niệm và Mimi từng nói về buổi triển lãm nghệ thuật một cách vô cùng hứng thú vào ngày hôm đó, nàng còn tưởng rằng Khương Niệm sẽ đưa vé cho người khác...

Đứng một lúc, Khương Niệm cũng không đi vào mà nói: "Chị vào đi, em về đây." Nói xong cô quay người rời đi.

Khương Niệm một mình lái xe trở về nhà. Cô nghĩ Diêu Nhiễm sẽ đến triển lãm nghệ thuật cuối tuần này phải không? Cô không khỏi nghĩ đến những lời quý giá mà Diêu Kỳ đã nói.

.....

Triển lãm nghệ thuật bắt đầu lúc tám giờ tối thứ bảy, rất nhiều người đã đứng bên ngoài bảo tàng từ trước.

Mùa đông sắp đến và trời tối rất sớm, nhưng đêm nay trên bầu trời đêm có rất nhiều vì sao treo lơ lửng, thật lãng mạn và đẹp đẽ.

Khương Niệm cũng đến sớm, đứng ở cửa bảo tàng nghệ thuật chờ khoảng năm phút, khi nhìn thấy bóng dáng của Diêu Nhiễm, nhịp tim cô hơi tăng tốc, lập tức nhếch môi.

Mặc dù tối hôm đó cô đã nói với Diêu Nhiễm rằng: "Chị có thể đến hoặc không", nhưng tất nhiên cô mong đợi Diêu Nhiễm sẽ đến.

Diêu Nhiễm đi về phía lối vào, bước chân chậm lại một chút, nàng ngước mắt lên và nhìn thấy Khương Niệm cách đó không xa. Cô đang đứng trong đám đông, mỉm cười hướng về phía nàng.

Trái tim chợt rung lên.

Nụ cười của Khương Niệm càng tươi sáng hơn khi nhìn thấy Diêu Nhiễm đến gần. Cuộc gặp gỡ vốn không được lên kế hoạch rõ ràng, nhưng sự hiểu ngầm này thực sự khiến người ta kinh ngạc.

Gió bắc thổi vào buổi tối lạnh cóng.

Đôi mắt cô cong lên vì cười, Diêu Nhiễm nhận ra rằng trước đây Khương Niệm luôn kiềm chế tiếng cười của mình, nhưng bây giờ rõ ràng nụ cười của cô có phần nghịch ngợm hơn...

Tiến lại gần, Diêu Nhiễm thấy mũi Khương Niệm bị gió lạnh làm đỏ bừng, thấp giọng hỏi: "Sao em không vào trước?"

Khương Niệm vẫn là mỉm cười nhìn nàng, một lúc sau, cô thì thầm nói ra những lời chân thành từ tận đáy lòng: "Chờ chị."

Nụ cười ngọt ngào ngốc nghếch, Diêu Nhiễm cúi đầu thúc giục cô: "Vào thôi."

Có rất nhiều cặp đôi đến xem triển lãm nghệ thuật, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua họ với những ngón tay đan chặt vào nhau. Khương Niệm nhìn thấy, thầm nghĩ nếu như không phải đã chia tay, hai người cũng sẽ ngọt ngào như vậy.

Nhưng ít ra tối nay nàng cũng tới đây, Khương Niệm trong lòng thầm cảm kích.

Xem triển lãm xong, vẫn còn sớm, Khương Niệm hỏi Diêu Nhiễm: "Chị có muốn đến trường đi dạo không?"

Bên cạnh bảo tàng nghệ thuật là Đại học Q, chỉ mất vài phút đi bộ. Tình cờ cả hai đều tốt nghiệp Đại học Q.

Nghe Khương Niệm nói, Diêu Nhiễm nhìn nàng, trong lòng nghĩ tới sao nàng có thể tin lời nói dối rằng cô chỉ kém mình hai tuổi.

Tính đến bây giờ, họ đã ở cách nhau tám, chín tuổi rồi

Khương Niệm ý thức được, cảm thấy áy náy nên ngoan ngoãn dùng ánh mắt nhận lỗi.

Diêu Nhiễm nghĩ đến chuyện đó vẫn còn tức giận, nhưng nàng thừa nhận Khương Niệm nói đúng. Nếu ngay từ đầu biết Khương Niệm bao nhiêu tuổi, nàng sẽ không bao giờ duy trì mối quan hệ không rõ ràng với Khương Niệm. Chưa kể, ban đầu họ đến với nhau chỉ là tình một đêm...

"Đi nào."

Khương Niệm nhìn nàng, nhẹ giọng nói.

Sau khi lang thang bên ngoài bảo tàng nghệ thuật một lúc, cuối cùng hai người cũng đi đến cổng Đại học Q.

Kể từ khi tốt nghiệp, Diêu Nhiễm đã nhiều năm không quay lại trường. Những con phố vẫn mang những cái tên quen thuộc nhưng khung cảnh đã xa lạ.

Khương Niệm mới tốt nghiệp có hơn hai năm, đối với cô tương đối quen thuộc. Bước qua cánh cửa gần nhất, liền thấy các em sinh viên đang kết thúc tiết học vào buổi tối, tràn đầy năng lượng và hứng khởi.

Ngôi trường cũng phủ đầy lá rụng. Khương Niệm giẫm lên lá khô trên mặt đất, vừa đi vừa quay người hỏi Diêu Nhiễm: "Đã lâu rồi chị không về đây phải không?"

Diêu Nhiễm nhìn xung quanh và nói: "Ừ."

"Em thỉnh thoảng vẫn tới đây, nơi này có quán thịt nướng rất ngon." Khương Niệm mỉm cười trò chuyện.


Diêu Nhiễm dùng tầm nhìn ngoại vi liếc nhìn một bên khuôn mặt của Khương Niệm, im lặng trong chốc lát, trong tình huống này, khoảng cách tuổi tác giữa họ càng rõ ràng hơn. Sẽ chẳng ai nghi ngờ nếu nói rằng cô ấy vẫn là sinh viên đại học. Nàng nhớ lại những lời mình từng nói với Nguyễn Hãn, nhưng bây giờ nhìn lại bản thân, nàng thấy mình cũng chẳng khá hơn là mấy...

Khương Niệm quay đầu lại, phát hiện Diêu Nhiễm đang nhìn mình: "Sao vậy?"

Ánh mắt Diêu Nhiễm chớp chớp: "Không có gì đâu."

Khương Niệm thúc giục: "Cứ nói cho em biết."

Diêu Nhiễm nói với cô: "Trông em như chưa tốt nghiệp vậy."

"?" Khương Niệm nhất thời không nói nên lời, tựa như nàng muốn nói rằng cô còn quá trẻ vậy, cô lẩm bẩm: "Thật ra em cũng không còn trẻ nữa, chị Nguyễn ở cùng Hứa Hạ không phải rất thích hợp sao?"

Diêu Nhiễm cũng không nói nên lời.

Đi ngang qua sân chơi, Khương Niệm tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô nhìn thấy người lớn và trẻ con đang chơi bóng trong sân, cô mỉm cười, không khỏi thở dài: "Ba mẹ bận việc nên không có thời gian cho em. Hồi nhỏ em cũng muốn chơi như thế này. Sau này họ ly hôn và bên cạnh em không còn ai cả".

Diêu Nhiễm nhìn thấy trong mắt cô đầy sự ghen tị.

"Bởi vì điều này, em đặc biệt sợ cô đơn, ghét ở một mình. Từ nhỏ em đã thích kết bạn và có rất nhiều bạn bè." Khương Niệm quay đầu lại nhìn nàng, nói tiếp: "Em lớn lên cũng như vậy, em chỉ mong rằng sẽ luôn có ai đó ở bên cạnh mình..."

Diêu Nhiễm suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Vậy nên em đi tán tỉnh hết người này đến người khác?"

"Em..." Khương Niệm không thể phản bác, cảm thấy tủi thân. Trước đây cô đã tán tỉnh rất nhiều người, nhưng người duy nhất cô thực sự theo đuổi lại là người trước mặt. Diêu Nhiễm cũng là người duy nhất khiến cô thực sự bị thu hút. Chỉ sau khi gặp nàng, cô mới nhận ra rằng nếu thực sự thích một ai đó, cô sẽ luôn yêu mà không bao giờ thấy chán.

"Em từng rất muốn hẹn hò. Em cảm thấy nếu hẹn hò sẽ có người đồng hành bên cạnh, nên trước đây em làm quen rất nhiều tỷ tỷ."

Diêu Nhiễm không khỏi cau mày, không biết nên nói gì.

"Nhưng em vẫn chưa gặp được người mình muốn ở cùng..." Khương Niệm đã muốn nghiêm túc giải thích vấn đề này với Diêu Nhiễm, sợ nàng tiếp tục hiểu lầm, cô lại lo lắng. Cô nhìn Diêu Nhiễm, cười khổ: "Em nói có lẽ chị sẽ không tin, nhưng em đã rất ngoan cố khi theo đuổi chị."

Diêu Nhiễm nhìn cô và mắng thầm, nàng biết rằng cô thật vô liêm sỉ.

Đôi mắt Khương Niệm trở nên u ám, nàng sẽ không tin lời mình nói phải không?

Người thì chạy, người thì đang chơi bóng, sân chơi đằng xa ồn ào huyên náo, nhưng ở góc của họ lại im lặng, tiếng gió như lời thì thầm.

Diêu Nhiễm đang suy nghĩ điều gì đó, nương theo lời cô, nàng hỏi: "Có phải vì quá cô đơn mà em theo đuổi tôi không?"

Khương Niệm lập tức lắc đầu, "Nếu là bởi vì cô đơn, em có thể tìm bất cứ ai, nhưng em chỉ cần chị, thích cảm giác được ở bên chị, không thể giải thích được tại sao.  Cho dù vì bất cứ lý do gì, em rất thích việc chị ở bên em và em cũng thích việc chị cần em."

Những lời tỏ tình của cô với Diêu Nhiễm luôn là sự chân thành, không hề dối trá.

Đây là lần đầu tiên cô thích một người nhiều đến thế.

Diêu Nhiễm im lặng lắng nghe.

Khương Niệm biết rất rõ tình cảm của cô dành cho Diêu Nhiễm khác với những người cô từng tán tỉnh trong quá khứ. Trước đó, cô chỉ muốn được người khác chăm sóc, hoặc có người đi cùng cô để giết thời gian. Nhưng đối mặt với Diêu Nhiễm, cô lại muốn học cách chăm sóc nàng, luôn nghĩ đến việc làm cho nàng vui vẻ.

"Không phải lúc nào em cũng nghĩ đến tương lai. Chị nói đúng, trước đây em chưa nghĩ đủ. Nhưng em không ở bên chị vì buồn chán và muốn hẹn hò..." Khương Niệm nói đến đây, cô nhớ đến lời nói của Diêu Nhiễm lúc chia tay, mắt cô cay cay, muốn khóc lần nữa nhưng cô cố nhịn xuống.

Gió đêm nay rất mạnh và có chút bụi trong không khí.

Khi một cơn gió khác thổi qua, Khương Niệm lúc này mới choáng váng, nước mắt chảy ra, cô chớp mắt khó chịu.

Diêu Nhiễm nhìn thấy, đưa tay ôm lấy gò má của cô: "Để tôi xem xem."

"Ừ." Khương Niệm ngoan ngoãn đáp ứng, sau khi cô quay mặt lại, hai người mặt đối mặt, cô nhìn thấy Diêu Nhiễm dịu dàng chăm sóc mình, trong lòng nhất thời mềm nhũn, ậm ừ với giọng điệu nũng nịu của mình, "Cuối cùng chị cũng chịu lắng nghe em?"

__________

Tác giả có điều muốn nói

Trân trọng tình yêu ngọt ngào thuần khiết, hoho

Huhuhu, Diêu tỷ lại yêu chú chó ngây thơ, nàng phát điên và đau lòng