Thưởng Thức

Chương 66: Chị đã phớt lờ em cả ngày




"Con bé năm nay đã hai mươi bốn tuổi rồi, nhìn vẫn như một đứa trẻ chưa lớn, rất bướng bỉnh."

Khi Khương Vân Vận nói điều này, Diêu Nhiễm hoàn toàn im lặng. Lúc này nàng mới nhận ra Khương Niệm đang nói dối mình...

Khi nhìn thấy Khương Niệm mỉm cười đi về phía mình, trong lòng Diêu Nhiễm có nhiều cảm xúc lẫn lộn, lồ ng ngực thắt lại, rất khó chịu.

Sau khi chào Khương Vân Vận một cách ngắn gọn, nàng đứng dậy và rời đi.

"Cô nhỏ, lần sau chúng ta nói chuyện nhé." Nhìn thấy Diêu Nhiễm đứng dậy bỏ đi, Khương Niệm nói ngắn gọn với Khương Vân Vận, rồi vội vàng đuổi theo.

Khương Vân Vận nhướn mày và nhìn về hướng hai người cùng nhau rời đi, cảm nhận được mối quan hệ không bình thường. Cô biết Khương Niệm thích con gái, điều này đã gây ra chấn động lớn trong nhà. Nhìn tình hình, rất có thể Khương Niệm muốn theo đuổi Diêu Nhiễm. Cô cau mày, tâm tình cũng rất vi diệu. Cô cháu gái này càng ngày càng cố chấp và ngang ngược... Diêu Nhiễm chỉ kém cô hai tuổi.

Diêu Nhiễm rời khỏi quán bar ồn ào, vẫn còn hoài nghi, nhưng sự thật đã ở ngay trước mặt nàng, Khương Niệm đã cố tình lừa dối nàng kể từ khi cô theo đuổi nàng.

|Chúng ta xấp xỉ tuổi nhau.|

|Có lẽ do trông em trẻ hơn.|

|Đừng lúc nào cũng nói em trẻ con. Kỳ thật em cũng khá trưởng thành.|

Nghĩ tới những chuyện này, Diêu Nhiễm hít sâu một hơi. Đây là cái gì?

Chắc hẳn nàng đã biết. Khương Niệm vội vàng đuổi theo: "Nhiễm Nhiễm."

Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Diêu Nhiễm nghe thấy nhưng vẫn không để ý tới, vẻ mặt ủ rũ đi ra ngoài.

Khương Niệm lo lắng đến mức chạy thật nhanh để đuổi kịp Diêu Nhiễm và nắm tay nàng để ngăn nàng rời đi.

Diêu Nhiễm bị kéo lại, nàng quay người lại, rút tay ra, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào tôi."

Bốn chữ này khiến hai mắt Khương Niệm nóng lên.

Nhìn Khương Niệm lúc này, một lúc lâu Diêu Nhiễm không biết phải nói gì, cũng không biết nên đối mặt thế nào đây?

Sau ngần ấy thời gian, nàng mới nhận ra mình đã bị một cô gái kém mình gần chục tuổi lừa dối.

Khương Niệm hai mắt đỏ hoe nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi."

Diêu Nhiễm điều chỉnh hơi thở, cố gắng bình tĩnh lại. Dù cố gắng không mất bình tĩnh, nhưng khi mở miệng, giọng nàng vẫn hơi run: "Nói dối tôi vui lắm sao?!"

Khương Niệm mới có hai mươi bốn tuổi, nàng đã gần ba mươi bốn, vậy mà Khương Niệm nói là họ gần bằng tuổi. Nàng làm sao có thể không chút nghi ngờ nào? Đáng lẽ nàng phải phát hiện ra Khương Niệm đang nói dối.

"Em không có ý đó, em vẫn luôn muốn giải thích với chị, nhưng lại không biết phải nói thế nào..." Khương Niệm đã tưởng tượng ra phản ứng của Diêu Nhiễm sau khi biết được sự thật. Tình huống lúc này có phần nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.

"Ngay từ đầu em đã lừa dối tôi." Diêu Nhiễm ngắt lời cô. Nếu lúc đầu nàng biết chuyện này, nhiều nhất nàng sẽ chỉ tức giận và cho rằng đó là trò đùa của một cô bé. Nhưng bây giờ, ngoài tức giận, nàng còn thất vọng, khó chịu và bối rối hơn.

"Em sợ chị sẽ không cho em cơ hội." Khương Niệm hốc mắt ươn ướt, nghiêm túc giải thích: "Nếu như chị biết em bao nhiêu tuổi... Chị vẫn sẽ để em theo đuổi sao?"

Diêu Nhiễm im lặng một lúc, câu trả lời đã quá rõ ràng, nàng sẽ không tiếp nhận. Khi nàng phát hiện mình không thể trốn tránh Khương Niệm nữa, cũng cảm thấy cả hai đều đã đến tuổi trưởng thành và ổn định, nhưng bây giờ...

"Em chỉ thích chị, muốn ở bên chị, sợ chị cho rằng em còn non trẻ, không cho em cơ hội thích chị."

Diêu Nhiễm vẫn tức giận: "Vì vậy nên em lừa gạt tôi?!"

Khương Niệm nhìn nàng nói: "Em biết chị nhất định rất tức giận, chị muốn trút giận như thế nào cũng được. Em biết mình sai rồi, em chỉ giấu chị chuyện này thôi. Em hứa sau này sẽ không nói dối chị. Chị tin em đi."

Nền tảng cơ bản của tình yêu là sự thành thật cũng không có, nàng còn có thể tin được điều gì nữa? Nếu không gặp được Khương Vân Vận, nàng không biết bí mật này sẽ bị giữ trong bóng tối bao lâu. Trong lúc hai người ở cạnh nhau, Khương Niệm chưa bao giờ chủ động đề cập tới chuyện này. Nếu đã nghiêm túc muốn ở bên nhau, liệu điều này có xảy ra không?

Diêu Nhiễm vốn ghét sự lừa dối, nhưng bây giờ cảm xúc của nàng đã bị cuốn đi: "Em thậm chí có thể nói dối về tuổi tác của mình, vậy còn điều gì không thể nói dối?"

Giọng điệu nghiêm túc, nhưng lời nói như một vết dao cắt.

Khương Niệm sửng sốt, sau đó nước mắt chảy ra, lăn xuống trên khuôn mặt.

Nhìn thấy Khương Niệm mất khống chế mà rơi nước mắt, Diêu Nhiễm im lặng quay mặt đi.

Khương Niệm nghẹn ngào nói: "Em thật sự nghiêm túc với chị, chị có tin em không?"

Diêu Nhiễm im lặng, lúc này nàng không muốn đối mặt với Khương Niệm và cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại. Nàng đi đến ngã tư, bắt taxi, bỏ lại Khương Niệm.

Khương Niệm đứng một mình, càng nghẹn ngào hơn.

Diêu Nhiễm đang ngồi ở ghế sau, xoa xoa trán để bình tĩnh lại. Một lúc sau, điện thoại của nàng reo lên, nàng liếc nhìn rồi cúp máy.

Sau khi uống rượu, với không khí ngột ngạt trong xe, Diêu Nhiễm cau mày và cảm thấy khó chịu ở lồ ng ngực.

Trở về nhà sau mười phút, Diêu Nhiễm mở cửa, Tứ Mao đi tới vẫy đuôi. Sau khi Khương Niệm dọn tới ở, Tứ Mao cũng đi theo.

Diêu Nhiễm không còn chơi với Tứ Mao như trước nữa, nàng đi thẳng vào phòng muốn đi tắm. Dòng nước nóng từ trên đầu chảy xuống, nàng lơ đãng cọ rửa cơ thể. Cúi đầu nhìn thấy những dấu hôn dày đặc trên người, nàng hơi choáng váng...

Đột nhiên nàng cảm thấy buồn cười, cảm thấy mình như một kẻ ngốc, bị một cô gái trẻ chơi đùa, nhưng lại càng ngày càng lún sâu vào đó.

Chẳng bao lâu, Khương Niệm cũng trở về, Tứ Mao nằm bơ phờ ở cửa, như cảm nhận được không khí trong nhà tối hôm nay có gì đó không ổn.

Tiếng máy sấy tóc phát ra từ phòng ngủ.

Khương Niệm đi vào phòng ngủ, thấy Diêu Nhiễm đã tắm xong đang sấy tóc. Cô cố gắng bước tới như thường lệ và muốn lấy máy sấy tóc sấy cho nàng.

Còn chưa đến gần, Diêu Nhiễm đã lạnh lùng nói: "Ra ngoài."

Khương Niệm dừng một chút, "Em biết mình sai, em phải sao để chuộc lỗi, để chị có thể tha thứ?"

Nghe cô nói xong, Diêu Nhiễm im lặng, lạnh lùng nói hai chữ: "Cút đi."

Khương Niệm biết hiện tại nàng đang tức giận, nàng không muốn nghe cô nói nên đành phải đợi ở ngoài cửa.

Diêu Nhiễm đóng cửa phòng ngủ để cô khuất xa tầm mắt nàng.

Khương Niệm bị từ chối, cô cứ cúi đầu đứng ở cửa, chờ đợi.

Diêu Nhiễm nằm ngửa trên giường, tự nhiên không thể ngủ được. Nàng khó có thể tin tưởng ai đó vì nàng đã nhìn thấy quá nhiều sự đạo đức giả và bản thân nàng từng trải qua điều đó. Nàng biết rằng tình yêu và tình cảm có thể dễ dàng thay đổi. Ban đầu nàng không tin tưởng Khương Niệm, nhưng việc Khương Niệm liên tục theo đuổi khiến nàng không thể khống chế được nhịp tim và sự thích thú của mình. Nàng tự thuyết phục mình không nên quá thực tế và bi quan mà phải cố gắng tin tưởng Khương Niệm. Sau khi họ ở bên nhau, nàng cũng nghĩ mình đã gặp được người phù hợp nhất, và nàng mong hai người có thể tiếp tục như thế này.

Nhưng bây giờ nàng biết, người mà nàng muốn tin tưởng vẫn luôn lừa dối mình. Đó lại là một cô gái nhỏ hơn nàng tám chín tuổi... Diêu Nhiễm nhắm chặt mắt lại, thở dài với chiếc mũi đau nhức, tất cả những thứ này đều do nàng mà ra.

Khương Niệm vẫn đang đợi ngoài cửa suốt đêm

Ngày hôm sau, khi Diêu Nhiễm ra khỏi phòng ngủ, nàng thấy Khương Niệm đang ngủ trên ghế sofa bên ngoài, trên mặt vẫn chưa tẩy trang, như thể cô đã ở đó cả đêm.

Diêu Nhiễm cả đêm không mở cửa, nàng chưa bao giờ tức giận như vậy.

Tứ Mao sủa hai tiếng.

Khương Niệm mở mắt ra và đứng dậy khỏi ghế sofa sau khi nhìn thấy Diêu Nhiễm.

Diêu Nhiễm thấy mắt cô sưng tấy.

Khương Niệm muốn nói cái gì đó.

Diêu Nhiễm quay đầu đi thẳng ra ngoài mà không nói chuyện với cô.

Lần này nàng thực sự tức giận, Khương Niệm không biết làm sao, cô phải chấp nhận kết quả tồi tệ nhất mà cô từng nghĩ đến sao?

Diêu Nhiễm đến công ty và để mình bị tê liệt với công việc. Buổi trưa, Khương Niệm gửi tin nhắn WeChat cho nàng như thường lệ, nhưng nàng không trả lời.

Buổi tối nàng làm thêm một lúc, khi đi thang máy xuống gara tầng ngầm, nàng phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đợi bên cạnh xe.

Khương Niệm đợi một lúc lâu, chân cô đã tê cứng khi nhìn thấy Diêu Nhiễm, cô bước về phía Diêu Nhiễm, đôi chân đau nhức đến mức gần như ngã xuống.

Diêu Nhiễm lập tức bước tới và đưa tay ra đỡ cô.

Khương Niệm thấy vậy liền trực tiếp ngã vào trong ngực nàng, nhẹ nhàng ôm nàng không buông.

Diêu Nhiễm: "......"

Sau khi Khương Niệm ôm nàng, rồi thay đổi tư thế ôm lấy eo nàng, ôm nàng chặt hơn.

Diêu Nhiễm cau mày, nàng nhìn Khương Niệm và nói: "Buông tôi ra."

"Không." Khương Niệm vùi mặt vào cổ nàng, hít một hơi, cô nhẹ giọng nói: "Cả ngày nay chị đều không để ý đến em..."

Diêu Nhiễm cảm thấy khó chịu, vì vậy nàng càng cau mày chặt hơn. Với bộ dạng không biết xấu hổ và quyến rũ như vậy, tại sao ngay từ đầu nàng lại nghĩ người này đã trưởng thành?

"Chị muốn tức giận thế nào cũng được, có thể mắng em, đánh em cũng được, bất luận bao lâu em cũng đợi chị bình tĩnh lại. Nhưng đừng có phớt lờ em..." Khương Niệm siết chặt tay vòng tay trên eo nàng và nói với giọng nghèn nghẹt.

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Thực ra, thà ngã ngựa sớm hơn thì sau khi ngã xuống, tỷ tỷ muội muội sẽ nói chuyện ngọt ngào hơn.

Chú Chó: Vợ à, em sai rồi

Tỷ tỷ: Tôi đang giận bốc khói mà em vẫn có gan làm nũng

Editor: mấy ní hãy lạc quan như độc giả xứ bạn, lúc đọc chương này mấy bả cmt kiểu giận nhau càng lâu sau khi làm lành càng bùng nổ 😌