Thượng Thư Đại Nhân, Biến!

Chương 63: Đại hôn




Đám cưới của Liên Dụ.

Từ trước đến nay chưa từng thấy ai phô trương đến thế.

Tám người khiêng kiệu hồng hoa loại lớn, trên đỉnh kiệu còn đính dây tuyến vàng. Liên Dụ là quan văn, lại là tôn tử duy nhất của vương tôn khác họ ở Đại Yển, hôn lễ này cũng được Thánh thượng đặc biệt tứ hôn, đội ngũ đón dâu xuất phát từ Liên phủ, đi tới đâu thì phát kẹo cưới và bao lì xì tới đó.

Dân chúng đều nhón chân đứng ven đường nhìn xem, trong lòng kinh ngạc, ai cũng nói Liên thượng thư keo kiệt mặc quan bào vá, hóa ra là cất tiền cưới nương tử a. Hôm nay phô trương đến vậy, có khi còn sánh bằng cả hoàng thân.

Trong lòng Phương Chính vui tới mức muốn điên rồi, ông là thương nhân bán lương thực bình thường, giờ lại có một đám rước dâu hoành tráng như thế, vô cùng nở mày nở mặt. Đúng lúc đó Phương Uyển Chi mang khăn voan từ khuê các bước ra, ông tự nhiên lại thấy buồn.

Hai mươi năm qua ông chưa từng thương khuê nữ này, giờ nó đã phải xuất giá. Lúc đôi hài đỏ bước ra khỏi ngưỡng cửa, trong lòng ông lại có một cảm giác không nói nên lời.

Lô nhị nương đi bên cạnh Phương Uyển Chi, cùng nàng bước qua từng bậc thang một. Phương Chính bước tới hai bước, chần chừ một lúc rồi nắm lấy tay nàng. Ông nghĩ, ông hẳn phải nói đạo lý gì đó cho nàng nghe. Ví dụ như từ nay về sau phải tận nữ tắc, xuất giá tòng phu, không thể lúc nào cũng bộc lộ tính tình kiểu đó. Hoặc như, nữ công thêu thùa không tốt, phải cố gắng nhiều hơn nữa, đừng khiến cho người ta chê cười. Nhưng một chữ ông cũng không nói được.

Không biết những phụ thân khác lúc đưa nữ tử xuất giá sẽ có tâm tình gì, ông trầm mặc một lúc lâu cũng chỉ nói một câu:

“Nếu bị bắt nạt, thì phải về nhà. Phụ thân không tốt, nhưng mà…”

Câu nói kế tiếp Phương Chính không nói ra được, nước mắt chảy xuống khuôn mặt bóng loáng, để lại một hàng nước dài. Ông đã già rồi, giờ khắc nhìn thấy nữ nhi xuất giá, trong lòng cũng không nghĩ đến quan hệ tiền tài quyền thế nữa, ông chỉ muốn nữ nhi của ông cả đời hạnh phúc an khang.

Nắm chặt bàn tay đó một lúc, lại có giọt nước mắt rơi xuống, Phương Uyển Chi đang khóc. Nàng cũng muốn nói với Phương Chính, nàng chưa từng có oán hận ông, nhưng lại khóc không thành tiếng.

Trong tay Lô Thúy Hoa còn ôm bài vị của thân nương Phương Uyển Chi, hai mắt bà đẫm lệ nói cho người kia biết:

“Tỷ tỷ à, khuê nữ nhà mình xuất giá, chúng ta cùng nhau đưa nó đi nhé.”

Trước khi lên kiệu, Phương Uyển Chi bái lạy bài vị của thân nương, rồi sau đó quỳ xuống trước mặt Phương Chính và Lô Thúy Hoa, hành lễ.

Đây là hai người thân duy nhất của nàng trên thế gian này, hôm nay họ đưa nàng xuất giá. Đến khi mặc trên mình đồ cưới, nữ nhi mới biết, nơi nàng từng muốn chạy trốn đó, thực ra lại ấm áp đến vậy.

Ở kinh thành có tục đá cửa kiệu, tân lang sẽ đá kiệu cho tức phụ hiểu quy củ, ngụ ý là sau này tân nương gả vào nhà sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời. Liên Dụ nghe xong thì thấy quá sức hoang đường, cho nên sai người mở cửa kiệu, hắn tự mình ôm Phương Uyển Chi ra ngoài.

Lúc đó, Phương đại cô nương còn khóc đến rối tinh rối mù dưới khăn hỉ, Liên Dụ kéo tay Phương Uyển Chi đặt tấm lụa đỏ vào, cố ý than thở: “Khóc cái gì chứ, gả tới đây cũng là nàng bắt nạt ta mà.”

Phương Uyển Chi không nhịn được bị hắn chọc cười.

Tiếng huyên náo chúc mừng ầm ĩ bên tai, một dải lụa đỏ, kết nối hai người hai bên sẽ ở cùng nhau cả đời.

Vạt áo hỉ phục dài phết đất làm Phương Uyển Chi cứ lo mình bị ngã. Nhưng trong lòng nàng bây giờ lại không hề sợ hãi, bởi vì dù nàng có ngã, Liên Dụ cũng sẽ đỡ được nàng.

Xướng lễ quan hát.

Nhất bái thiên địa.

Nhị bái cao đường.

Phu thế giao bái, hoà thuận vinh trường.

Ngồi dưới tấm màn trướng đỏ thẫm, Phương Uyển Chi nghe tiếng người ta chúc cát tường. Nàng không nghe rõ họ nói gì, chỉ biết cười ngây ngô ngốc nghếch dưới khăn voan.

Lúc khăn hỉ được vén lên, Phương Uyển Chi vẫn còn đang nhe răng khúc khích cười, giống như nhặt được bao nhiêu là bạc, không hề có chút thẹn thùng.

Liên Dụ nhìn nàng một lúc, rồi nhéo nhéo cái mũi kia.

“Phương Uyển Chi, sao nàng cười như kẻ ngốc thế.”

Phương Uyển Chi liền nói:

“Giờ chàng không lo bỏ trốn, sau này còn không biết ai mới là kẻ ngốc đâu.”

Phù dâu có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy một đôi tân nương tân lang vui vẻ đến vậy, tuy tuổi đã lớn nhưng lại rất xinh đẹp, sau khi hầu hạ họ uống rượu hợp cẩn xong liền đi ra ngoài.

Đáng tiếc Liên Dụ cũng không thể nán lại trong phòng, bên ngoài còn một đống tân khách đang chờ hắn đấy.

Bì Bì gõ cửa sổ hổn hển nói:

“Nếu không ngài vào rừng sâu núi thẳm mà cưới, ngoài này mọi người đang la hét om sòm tìm ngài đó.”

Cuộc đời này Liên các lão vốn không xa lạ gì với mấy chuyện xã giao, nhưng hôm nay hắn cực kì không muốn đi.

Cuối cùng vẫn là Phương đại cô nương trừng mắt đuổi ra khỏi cửa.

Đợi đến khi Liên Dụ trở lại, Phương Uyển Chi đã thay thường phục, nến đỏ thắp lên, mỹ nhân cười nhẹ, hết sức phong tình.

Liên Dụ đứng tựa cửa nhìn xem, dáng vẻ vô cùng lười biếng, hình như còn hơi say, hắn cũng thấy mình say mất rồi.

Phương Uyển Chi hỏi:

“Đứng tựa cửa làm gì thế?”

Liên Dụ không nói gì mà trực tiếp ôm người kia vào lòng. Cát phục đỏ thẫm mang mùi rượu nồng nặc, Liên Dụ cúi đầu ngửi ngửi mái tóc dài của Phương Uyển Chi, cất tiếng khàn khàn.

“Hình như, ta muốn làm gì đó.”

Làn hơi nóng phảng phất bên tai, nóng tới mức nàng tưởng như sẽ bỏng. Chiếc khắn trong tay cũng bị Phương Uyển Chi vân vê thành một nhúm, lo lắng chưa từng có.

Nụ hôn tỉ mỉ dịu dàng mơn trớn bên tai, đầu tiên là trán, rồi đến chóp mũi, rồi đến cánh môi mềm mại, xương quai xanh tinh xảo. Liên Dụ như muốn dùng đôi môi phác họa tất cả hình dáng của nàng.

Nến đỏ ấm áp, quần áo rơi tán loạn, hai thân thể dán chặt vào nhau, tất cả hơi thở đều ngập chìm trong làn môi đó, những run rẩy xa lạ, không phải của chính mình, cũng không phải do đối phương, chỉ có thể dựa theo những chuyển động nguyên thủy nhất, bồng bềnh chìm nổi.

Đêm nay, rất dài.

Phương đại cô nương gả mình đi như thế, một cô nương hai mươi tuổi, một buổi lễ hoành tráng, phu nhân của đại quan, không biết bao nhiêu thiếu nữ Đại Yển cực kỳ hâm mộ nàng.

Rất nhiều người suy đoán, Phương Uyển Chi có lẽ là nữ nhân rất hiểu đạo lí, ít nhất cũng là bông hoa dịu dàng mềm mại.

Mặc dù sau khi thành thân Phương Uyển Chi vẫn giương nanh múa vuốt như hán tử.

Mới làm vợ người ta được vài ngày, Liên thiếu phu nhân đã nhận được không ít thiệp mời của các gia quyến trong triều gửi tới. Xuất thân là nữ nhi nhà thương nhân, giờ lại ngồi lên ghế thượng thư phu nhân, đúng là khiến nhiều người phải tò mò.

Ngoài ra còn có một mục đích khác nữa, trong triều Liên Dụ ít khi qua lại với các quan viên khác, không mời được Liên Dụ, thì người ta lại muốn mời phu nhân của hắn, coi như là có chút quan hệ.

Lúc mới đầu, các nàng vẫn cảm thấy Liên thiếu phu nhân sẽ rất khó mời, nhưng mà Phương Uyển Chi mỗi khi có tiệc đều nhất định sẽ đến, mỗi khi đến lại ngồi vào chỗ và ăn. Dáng vẻ tươi cười từ khi vào cửa cho tới lúc lên xe rời đi, hiền hòa tới mức làm cho người ta tìm không ra được tật xấu.

Nhưng mà nàng luôn gói về.

Tất cả đồ ăn thừa cơm thừa, toàn bộ đều đóng gói mang đi. Nếu ai hỏi tới chuyện mượn bạc Liên phủ, trước khi ăn cơm nàng đều nói trước một câu: “Gần đây trong nhà không có bạc, cho nên đâu có dám tiêu nhiều. Người ta cứ thấy nhà ta có mấy cửa hàng trong kinh, thực ra có lời lãi gì đâu, haiz, khổ không tả nổi, cứ thể hiện ra bên ngoài vậy thôi, chứ làm thượng thư khó lắm”.

Vài vị phu nhân triều thần sau khi nghe xong, ai muốn mở miệng xin cũng đành phải làm bộ hồ đồ.

Dần dà, không ai mời nàng ăn cơm nữa.

Bởi vì những người này đều nhìn ra, Liên thiếu phu nhân nhu nhu nhược nhược cũng không phải người vừa vặn. Xứng với vị trí bên cạnh Liên thượng thư, toàn là người nói lời bịa đặt không chớp mắt.

Nhưng mà người ta nói dối thì cứ nói, không ai có bản lãnh phản bác lại, ngay cả việc người ta mang đồ ăn thức uống từ nhà ngươi đi ra, ngươi vẫn phải khúm núm đưa cho.

Người trên phố nói về Liên thiếu phu nhân không có lời gì hay ho, con buôn, tục tằng, bất thông tình lý.

Phương Uyển Chi hờ hững.

Bởi vì những người kia, ngoại trừ bạc, căn bản chẳng có gì ngăn được miệng của họ.

Người ta thường nói lúc mới tân hôn hai vợ chồng đều luôn dính vào nhau, Liên Dụ và Phương Uyển Chi lại như cặp vợ chồng già thân thuộc. Lúc nên cãi nhau thì cãi, lúc cần giận dỗi cũng giận dỗi, Liên Dụ tật xấu đầy mình, Phương Uyển Chi cũng hiểu rõ tính tình của Liên các lão, nhưng lười đến mức đó thì ai mà chịu nổi.

Ra khỏi nha môn thì nằm ì trong phòng, có lúc ôm mèo nằm, đi được hơn một bước đã lười không muốn nhúc nhích. Phương Uyển Chi nói hắn thì hắn còn mạnh miệng nói lại, cãi nhau chưa phân thắng thua, thời gian ngủ ở thư phòng cũng ngày một nhiều.

Phương Uyển Chi không hiểu cái kiểu cãi lì đó Liên Dụ học ở đâu, cho đến đầu mùa hè năm thứ hai, nàng gặp được Nhiễu Tiêm Trần nhìn nhầm thời gian ngày cưới vừa chạy đến, nàng mới biết.

Đó là một ngày mặt trời rực rỡ, sau giờ ngọ, thời tiết tốt, vận khí tốt. Sau khi đánh cờ về Phương Uyển Chi thắng không ít bạc, một hà bao đầy ụm đi vào trong phủ.

Ngoài sân Liên phủ có một hàng đào, mấy ngày nay vừa lúc hoa nở, dưới cây đào không biết từ lúc nào có một bóng người nho nhỏ.

Đó là một bé trai không lớn, nhìn vóc người thì khoảng 8, 9 tuổi, bộ dáng rất đẹp, đôi mắt tròn trịa, lông mi đặc biệt dài, đang ngồi xếp bằng dưới tàng cây loay hoay với đống đồ đạc của mình.

Phương Uyển Chi bước lại gần nhìn coi, khoảng mười bảy mười tám con rối gỗ nhỏ, được xếp đứng trên mặt đất, thỉnh thoảng theo động tác ngón tay của bé trai, vài con té ngã.

Phương Uyển Chi không biết bé trai này là ai, nhưng nàng biết sợi tơ trong tay đứa bé đó. Bởi vì đã từng nhìn thấy Liên Dụ dùng qua.

Đứa bé nhỏ như vậy đã biết dùng hình nhân thuật, nàng im lặng đoán thân phận của đối phương.

Tiểu nam hài sớm đã nghe được tiếng nàng đến gần, nó cũng không ngẩng đầu, tiếp tục đùa mấy thứ đồ trong tay, vừa miệng hỏi.

“Khi nào thì Liên Dụ về? ”

Giọng nói non nớt, lại không hề có chút lễ phép nào.

Phương Uyển Chi cảm thấy rất lạ lẫm, không khỏi nhích tới gần hai bước.

“Còn vài canh giờ nữa mới về, cậu bé là ai vậy, tìm Liên Dụ làm gì?”

Nàng thấy nam hài này khi nghe thấy từ đứa bé thì cau mày lại, nhưng không có vẻ tức giận, chỉ nhướng mày hỏi nàng:

“Không phải nói muốn thành thân à? Ta đến ăn tiệc mừng. Cô là ai? Khi nào thì trong nhà nó có nữ nhân thế?”

Phương Uyển Chi nhìn đứa bé kia:

“Chúng ta đã thành hôn được một năm rồi. Không phải cậu nhìn lầm ngày chứ? ”

Cậu bé nghe vậy thì cúi đầu, lấy một cái thiệp cưới có nhiều nếp gấp từ trong lồng ngực ra, đôi mắt có vẻ không tốt lắm, híp mắt đưa tờ giấy ra rất xa, như thể tuổi già sức yếu.

Hắn nói: “A, nhìn lầm.”

Rồi lại ngẩng đầu nhìn Phương Uyển Chi, hắn chống quai hàm từ tốn nói một câu:

“Ta là Nhiễu Tiêm Trần.”

“…”

Đương nhiên Phương Uyển Chi biết rõ Nhiễu Tiêm Trần là ai, năm trước lúc ở Nhạn Nam cùng Liên Dụ, nàng còn tận mắt thấy bút tích của hắn. Một quyển sổ môn phái bí mật lại bị hắn viết như tùy bút, tán gẫu việc nhà, không có chút thể thống gì.

Nhưng mà Nhiễu Tiêm Trần không phải đã hơn 40 tuổi sao? Sao lại có vóc người như đứa bé?

Phương Uyển Chi nhìn hắn từ trên xuống dưới, miệng run lên hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì.

Thấy nàng không nói, Nhiễu Tiêm Trần liền bất mãn.

Hắn chống tay đứng dậy hỏi:

“Có phải cô nghĩ ta là người lùn không? ”

Phương Uyển Chi lắc đầu nguây nguẩy.

“Đâu, sao có thể ạ.”

Thân thể của hắn tuy nhỏ, nhưng cũng không phải là tướng mạo của người trưởng thành, nếu muốn nói một cách chuẩn xác thì thực sự không tìm được từ nào cho thích hợp.

Lần đầu tiên sư phụ của Liên Dụ đến thăm, tuy Phương Uyển Chi khá là kinh hãi nhưng cũng không muốn chậm trễ, đang định mời người kia đi vào, thì lại thấy chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả giọng nói cũng là của đứa bé mà.

Đúng lúc đang trong tình cảnh giằng co, một bóng người nhảy ra từ bên tường thay nàng giải vây.

Người kia nói:

“Nhiễu Tiêm Trần, ông lớn như vậy còn giận dỗi với tiểu cô nương, đúng là buồn cười”. Sau đó đối phương còn mím môi cười một tiếng, vuốt cằm nhìn Phương Uyển Chi.

“Thời niên thiếu hắn luyện công phu tà môn, nội lực bị tổn thương, cách năm năm lại hoàn đồng một lần, cô cứ mặc kệ hắn.”

Phương đại cô nương nghẹn họng nhìn lão phu nhân đang ngồi trên bức tường kia, không biết nói sao.

Lão phu nhân này rất già, cho nên khi bà nghịch ngợm nháy mắt với mình một cái, trên người Phương Uyển Chi cũng nổi một lớp da gà da vịt.

Nàng thấy Nhiễu Tiêm Trần không đếm xỉa tới người kia, tiếp tục vuốt mấy hình tượng gỗ:

“Sư tỷ, chó chê mèo lắm lông là có ý gì? Tính thử xem, hôm nay tỷ cũng đã tám mươi rồi mà còn hàm hồ à?”

Lăng Bảo Bảo nghe vậy thì lấy ngón tay cuốn nhúm tóc dài bên thái dương.

“Hàm hồ thì sao, cũng may còn có thể tự gánh vác cuộc sống, không đến mức như nam nhân bốn mươi tuổi kia, cách năm năm lại phải uống mấy thang thuốc. Bên cạnh còn có một nha đầu ngực bự nữa, giờ đã ba mươi tuổi mà còn để nàng theo bên cạnh, không lo người ta tưởng đó là mẹ ngươi à?”.

Nhiễu Tiêm Trần cười lạnh, cổ tay dịch chuyển tượng gỗ, đánh thẳng lên đầu bà lão, mái tóc dài rơi thẳng xuống, chỉ còn lại một cái đầu trọc lóc.

Nhiễu Tiêm Trần nói:

“Đào đâu ra tóc của người chết mà cũng dám mang, tóc rụng hết thì ngoan ngoãn ở lại am ni cô đi, ra ngoài mà không thấy mất mặt à. Cái tên nam nhân tóc dài tung bay bên cạnh tỷ đâu, suốt ngày còn phải hậu hạ người già nua như tỷ không chịu nổi nữa à?”

Lần này Lăng Bảo Bảo không nói tiếp nữa, bà tung người nhảy xuống đầu tường, vung cây trượng dài bên hông ra đánh lên mặt Nhiễu Tiêm Trần.

Một lão phu nhân đầu trọc đánh nhau với một đứa bé.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Phương Uyển Chi lúc này.

Nàng cảm giác hôm nay bị kinh hãi rất lớn, cho nên càng hy vọng Liên Dụ có thể sớm trở về hơn.

Nhưng hôm nay thần thánh không nghe được cầu nguyện của Phương Uyển Chi. Lúc Liên đại nhân xong việc trời đã tối đen, hai người trong sân vậy mà vẫn chưa dừng tay.

Hai người đều thấm mệt, thở hổn hển trừng mắt nhìn đối phương, nhất là Lăng Bảo Bảo, thở hồng hộc tới mức Phương Uyển Chi lo không biết bà có trợn ngược hai mắt mà đi luôn không.

Hai người đánh xong thì ngồi xếp bằng dưới đất tiếp tục mắng chửi đối phương.

Rốt cục lần này Phương Uyển Chi cũng biết bản lãnh cãi nhau của Liên Dụ là học từ ai rồi. Sư thúc sư bá của hắn đều là tài năng xuất chúng hết đó.

Liên Dụ nhìn hai người đang chiến đấu trong nội viện một cái, bước chân cũng không hề dừng lại, nhưng lại trách Phương Uyển Chi.

“Sao lại không vào phòng?”

Đánh nhau có cái gì hay mà xem.

Phương Uyển Chi liền chỉ hai người trong sân nói:

“Vậy bọn họ?”

“Đánh mệt thì nghỉ thôi.”

Nói xong liền mang Phương Uyển Chi vào nhà dùng bữa tối.

Liên Dụ kể cho Phương Uyển Chi nghe, năm đó Các chủ Điểm hoa các Lục Ngô thu nhận hai đệ tử, một người là Nhiễu Tiêm Trần, một người là Lăng Bảo Bảo. Nhưng khi đó Điểm hoa các lại đang truyền thụ một quyển công phu cực kỳ tà môn. Cả đời Lục Ngô không thể lĩnh ngộ được chân lý, cho nên gọi hai đồ đệ này đến, ai có thể luyện thành môn công phu này, người đó sẽ nhậm chức chưởng môn.

Kỳ thật Nhiễu Tiêm Trần và Lăng Bảo Bảo ai làm chưởng môn cũng không sao cả. Nhưng mà tuổi trẻ khó tránh khỏi khinh cuồng, bởi vì nguyên nhân này, mà trong lòng lại muốn cùng nhau tỉ thí hơn thua, cho nên cùng bế quan khổ luyện.

Không ngờ rằng, lúc Lăng Bảo Bảo đang luyện công đến thời kỳ mấu chốt thì bị một người bí ẩn tập kích.

Lăng Bảo Bảo bị thương nặng, trong một đêm đầu bạc trắng, cả người nhanh chóng già yếu, ba tháng cũng không xuất quan được.

Một năm đó, Lăng Bảo Bảo chỉ mới mười chín tuổi, cả người đã già nua như một bà lão, tóc rụng không ngừng, thậm chí bà còn không dám soi gương, không chịu đến gần bất kì nguồn nước nào. Bà cứ nghĩ đời mình thế thì bỏ mạng cho xong, nhưng mà ba tháng sau, bà lại khôi phục được dung mạo trước kia, Lục Ngô cũng đã qua đời, mà Nhiễu Tiêm Trần lại trở thành chưởng môn của Điểm hoa các.

Điểm hoa các vào thời buổi đó không có ai ngoài hai người bọn họ, không thể có người nào thần không biết quỷ không hay lẻn vào đây được. Cho nên Lăng Bảo Bảo liền cho rằng Nhiễu Tiêm Trần là hung thủ hại bà, ông cũng không thể luyện đến mức cuối cùng, khi ở tầng thứ chín, trong lúc bế quan thì bị bà đánh bị thương nặng, sau đó nghênh ngang rời đi.

Từ ngày đó về sau, cứ mỗi năm năm Nhiễu Tiêm Trần lại hoàn đồng một lần, mỗi lần phát bệnh thân thể đều vô cùng suy yếu, ba tháng sau mới có thể khôi phục lại trạng thái vốn có, trong ba tháng này, ông phải trải nghiệm hết tất cả quá trình trưởng thành của một đứa bé, kể cả thay răng, mỗi lần đều khiến ông tức đến nỗi nổi điên.

Mà Lăng Bảo Bảo cứ năm năm lại biến già, trong ba tháng, mái tóc dài cũng rụng hết.

Giờ hai người cũng bốn mươi tuổi rồi, bóng ma hoàn đồng hóa lão theo họ nhiều năm tháng cũng từ từ phai nhạt.

Lúc Lăng Bảo Bảo rời khỏi Điểm hoa các thì đứng ra thành lập Điểm Mặc Thủy các, từ khi hai người gặp nhau trên giang hồ đến nay đều như không quen biết. Nhưng mỗi lúc phát bệnh, lại muốn tìm người kia châm chọc khiêu khích một phen. Nhiễu Tiêm Trần cười nhạo Lăng Bảo Bảo mặt đầy nếp nhăn đầu không có tóc, Lăng Bảo Bảo liền chê cười Nhiễu Tiêm Trần là người lùn chưa trưởng thành, đứng trên ghế cũng không tới miệng bà, một đống tuổi còn dùng tã.

Hai người đều tự tìm một người theo hầu hạ. Một người là nữ nhân cao gầy, một người là nam nhân tóc dài tung bay. Giống như chỉ có thế mới có thể đền bù tổn thất trong lòng trong năm năm đó.

Không có ai biết được lần này hai người kia muốn đánh tới khi nào, tóm lại, lúc Liên Dụ bái Nhiễu Tiêm Trần làm thầy cách đây mấy năm, đã rất nhiều lần chứng kiến công phu của cả hai người.

Sau khi Phương Uyển Chi và Liên Dụ dùng bữa tối xong, Lăng Bảo Bảo đang đốt đèn lồng trong sân tìm tóc giả, Nhiễu Tiêm Trần còn đưa cho Liên Dụ nửa cánh tay để nối xương cho ông. Vừa rồi đánh nhau với Lăng Bảo Bảo nên quên mất chuyện mình là một đứa trẻ, nội lực cũng lười dùng, ai ngờ xương trẻ con dễ gãy, vóc người cũng thua thiệt, cho nên ván này, Nhiễu Tiêm Trần chiến bại.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, Lăng Bảo Bảo và Nhiễu Tiêm Trần đều ở lại trong Liên phủ. Mỗi ngày xem bọn họ đấu võ mồm gây gổ đã trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của Phương Uyển Chi và Liên Dụ.

Phương Uyển Chi nói:

“Thiếp thấy, sư phụ hẳn là rất yêu sư bá. Tối qua thiếp còn thấy ông đi tìm răng giả cho bà nữa”.

Mặc dù răng kia là do ông nhổ.

Liên Dụ nhìn Lăng Bảo Bảo đang vung quả đấm lên đầu Nhiễu Tiêm Trần ở ngoài cửa sổ, khẽ lắc đầu.

“Có lẽ là thế, nhưng sư phụ ta không hiểu chuyện tình cảm, sợ là nếu muốn theo đuổi, thì hai người cũng bảy mươi tám mươi tuổi mất.”

Phương Uyển Chi cảm thấy, Liên Dụ không có tư cách để cười nhạo người khác.

Như chuyện tối hôm qua, hắn tặng cho nàng món đồ khắc hình thù mãng xà rất lớn làm quà sinh nhật, cuối cùng lại bị nàng cưỡng chế tới ngủ ở thư phòng.

Lý do mà hắn đưa ra cho Phương Uyển Chi là.

“Nàng nói muốn bất ngờ mà.”

—-2015/10/25 16:26:11|18273149—-