Thượng Thư Đại Nhân, Biến!

Chương 62: Cháu dâu của Liên Trình Viễn




Bên này Liên các lão khá là thư thản, hoan hoan hỉ hỉ chờ cưới tân nương, bên kia triều đình đã loạn thành một búi. Chuyện là vì…

Liên Dụ có tức phụ a.

Chuyện này phải nói tới ba năm trước, khi Liên Dụ còn là hộ bộ thị lang, vài vị nương nương trong cung vội vàng muốn gả nữ tử của mình ra ngoài. Không vì lí do gì khác, địa vị của Liên gia trong triều không hề nhỏ, cộng thêm họ cũng không muốn công chúa của mình phải hòa thân ở phương xa, Liên Dụ chính là lựa chọn không thể nào tốt hơn.

Không biết từ khi nào Liên lão gia đã tung tin rằng, cháu của mình đã có chính thê, cô nương kia mặc dù chưa qua cửa, nhưng hôn sự cũng đã thành. Chưa ai gặp qua người được gọi là thê tử của Liên Dụ, nhưng Lưu Lễ lại từng thấy mặt, còn ăn chung một bữa cơm, cho nên hắn tự nhận là biết rõ hai vợ chồng người ta.

Bây giờ Liên Dụ muốn lấy vợ, cưới đích nữ của thương nhân bán lương thực Phương Chính. Sau khi biết được tin tức này, vài vị hoàng tử trong cung tới tìm Lưu Lễ nói chuyện, nói gần nói xa đều chung một ý tứ.

Ngươi nói đã gặp thê tử của Liên Dụ rồi mà, tính tình không tốt, bộ dạng cùng lắm thì được xem là thanh tú. Nhưng khuê nữ của Phương Chính nổi danh là mỹ nhân, rõ là ngươi khoác lác.

Trần vương Lưu Lễ bị người ta làm bẽ mặt, ngậm bò hòn trong miệng không có chỗ phát tiết. Đúng lúc này Liên lão gia cũng vào kinh thành, hắn mang thêm mấy người cùng nhau đi qua, mặc dù là lời khách khí nhưng ẩn chứa không ít đao kiếm.

Lưu Lễ nói: “Liên lão gia à, tức phụ nhà cháu ông mặt mày thế nào vậy, lần trước bản vương hình như đã gặp qua, giờ lại thấy có phần hồ đồ rồi”.

Một người khác cùng đi theo cũng nói theo: “Chúng ta nghe nói Lan Khanh đã định thân, lần này mới biết là khuê nữ của Phương Chính. Nhưng hạ quan lại nghe nói cô nương này đã từng tham gia hoàng tiệc kìa.”

Câu nói kế tiếp người nọ không nói hết, bởi vì những ai đang ngồi ở đây đều hiểu cả, mang theo khuê nữ tham gia hoàng tiệc, không phải là vì muốn chen vào hậu cung sao.

Liên lão gia là người mang binh đánh giặc, bình sinh ông cực kì không kiên nhẫn với mấy thứ cong cong quẹo quẹo trên triều. Trên mặt lạnh lẽo, ông cũng không nói thêm gì, chỉ gọi người mang một bình trà ra pha mỗi người một ly, uống xong thì tất cả không chịu nổi phải lao đi nhà vệ sinh, khi đó mới tính là thôi.

Sau khi người ta về hết, lão quản gia giữ yên lặng cho Liên lão gia nhuận khí, ngoài miệng cũng không dám khuyên điều gì, ông biết rõ giờ ông cụ đang tức muốn chết rồi. Nếu không sao đang yên đang lành không ở trong phủ, lại chạy ra ngoài khách điếm.

Chuyện này cũng không trách Liên lão gia được. Cháu ruột của mình đại hôn, cưới ai, tướng mạo thế nào, nhân phẩm ra sao, gia gia như ông lại không hề biết. Chỉ nghe người ta nói loáng thoáng, cha cô nương kia là thương nhân bán lương thực.

Liên Trình Viễn muốn phun cả máu. Thương nhân bán lương thực là cái tên mà đến cơm của hắn ông cũng không muốn đụng.

Ông nói với lão quản gia:

“Buổi trưa ăn cà chua xào.”

Lần đầu tiên gặp mặt của Phương đại cô nương và Liên lão gia là ở tiểu viện của Ngọc Trần Phụng Uyển.

Phương Uyển Chi đang ngồi xổm dưới tàng hoa đào tắm rửa cho Vương Thủ Tài, con mèo mập mặt mày giương nanh múa vuốt, móng vuốt cũng vươn ra, nhưng không dám cào nàng.

Liên lão gia đứng trước cửa nhìn xem, mặt không chút thay đổi khiến cho ông càng có vẻ uy nghiêm.

Là người lăn lộn nhiều năm trên chiến trường, bẩm sinh ông đã có một thứ khí chất không giận tự uy. Mặc dù tuổi của Liên Trình Viễn đã lớn, nhưng lại uy nghi đến mức không ai dám lại gần.

Đương nhiên Phương đại cô nương cũng nhìn thấy ông, áo mãng bảo màu tối, eo mang ngọc bội ngũ sắc, tuổi đã hơn năm mươi nhưng vóc người vẫn rất cao, Liên Trình Viễn đã không giấu giếm thân phận của mình, vậy thì Phương Uyển Chi cũng không muốn giả ngu.

Kéo ống tay áo lên, nàng lau lớp mồ hôi rịn ra trên trán, chào hỏi.

“Gia gia vào sân ngồi chơi.”

Không gọi là vương gia, cũng không là Liên lão gia, mà dùng xưng hô như người nhà.

Liên Trình Viễn sững sờ một lúc.

Bởi vì đã rất nhiều năm không có ai gọi ông như thế, ngoại trừ Liên Dụ. Cũng hiếm khi có người dám mở miệng chào hỏi ông như vậy.

Ông đứng ở đó không nhúc nhích, thấy cô bé Phương Uyển Chi này gọi vậy là để nịnh nọt ông. Gần đây nghe mấy chuyện đồn đại trong kinh, tên thương nhân bán lương thực Phương Chính kia gặp ai cũng bắt chuyện làm thân, khiến cho ông cực kì không vừa ý.

Liên Trình Viễn muốn nhìn thử xem, khuê nữ của tên Phương Chính này có bản lĩnh gì mà dụ dỗ cháu ông thất điên bát đảo.

Quả thật, cô bé này rất xinh, lúc cười rộ lên thì vô cùng ngọt ngào. Nếu trước kia chưa nghe mấy tin đồn ngoài đường, Liên Trình Viễn ông cũng sẽ có hảo cảm với nàng, nhưng giờ lời đồn đại cũng đã nghe, nhìn thấy nàng cười lại cảm giác có phần nịnh nọt.

Liên Trình Viễn không động, Phương Uyển Chi cũng không lau tay tới mời mà tiếp tục tắm rửa cho Phương Thủ Tài. Giờ đã bắt đầu vào đông, hiếm khi mới có thời tiết tốt như thế.

Liên Trình Viễn chờ trong chốc lát, thấy cô bé kia không quan tâm tới mình, tự nhiên lại thấy mình ngốc dễ sợ.

Trong tiểu viện nhỏ, dưới bóng cây, một chậu nước và con mèo mập. Tiểu cô nương ngồi trên băng ghế tắm cho mèo, ông tuổi tác đã cao, nếu cứ trừng người ta như vậy thật không ra thể thống gì.

Cho nên ông khẽ hừ một tiếng, nâng ủng bước vào nhà, còn chưa đi xa đã thấy Phương Uyển Chi đứng dậy, ôm cái ghế bành đến đặt dưới cây đào. Liên Trình Viễn không muốn ngồi, nhưng cái sân nhỏ như thế, không ngồi ghế thì ngồi đâu.

Bên cạnh ghế dựa rất nhanh có một cái bàn nhỏ, Phương Uyển Chi bưng thêm một mâm trái cây và bánh điểm tâm, cùng một bình trà thơm vừa thêm nước. Cốc trà là sứ men trắng xanh, mấy miếng lá trà nhỏ dao động trong tách, hương trà chín nồng, vừa đúng.

Liên Trình Viễn uống trà, Phương Uyển Chi hầu hạ xong lại ngồi trên ghế nhỏ, tiếp tục tắm cho mèo, hiếm lắm hai người mới gặp mặt nhau lần đầu, lại như có vài phần thân quen, tựa như hai ông cháu.

Liên Trình Viễn ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng lại tăng thêm hảo cảm.

Ngày thu sau giờ ngọ ánh mặt trời không quá gắt, gió mát thổi qua hiên, bóng cây già đung đưa trong tiểu viện cũng có vẻ cực kì thích ý.

Liên Trình Viễn nhìn con mèo trong chậu gỗ, hỏi thăm một câu:

“Thằng nhóc nuôi à?”

Phương Uyển Chi liền cười ngẩng đầu đáp lời, hỏi một câu đáp một câu, vô cùng kính cẩn nhưng lại khiến người ta không hề cảm thấy hèn mọn, cũng không phải gắng sức biểu hiện mình. Nàng tôn trọng ông, vì ông là trưởng giả, chứ không phải vì thân phận khó lường gì đó.

Phương Uyển Chi rất hay nói, tán gẫu mấy chuyện trong nhà. Liên Trình Viễn rất nhiều năm rồi chưa quay lại đây, ông nghe cũng thấy rất thoải mái, rất mới mẻ.

Lúc Liên Dụ từ nha môn trở về, Phương Uyển Chi đang ôm Vương Thủ Tài đến thềm đá phơi nắng, thấy hắn bước vào sân thì đi tới cầm lấy mũ quan.

Liên Dụ kéo cổ áo quan bào, than nóng quá, phải đi đổi áo đơn mới được.

Phương Uyển Chi liền xoay người vào phòng trong.

Mấy ngày gần đây trong mắt Liên Dụ ngoại trừ Phương Uyển Chi thì dường như không nhìn thấy người nào khác, Liên Trình Viễn ngồi trên ghế bành trừng mắt, cái thằng nhóc này, bức bối mới hạ xuống lại bùng lên.

Giờ ông không có ý kiến gì với Phương Uyển Chi nữa, cô nương này rất dịu dàng ngoan ngoãn. Nhưng mà thằng nhóc nhà ông thì có đức hạnh gì chứ, người ngoài có lẽ không biết, nhưng ông mà lại không rõ à.

Còn nữa, trong chuyện đón dâu này, vị trí của ông với mấy con mèo con chó ngoài kia có khác gì nhau không.

Liên lão gia mấy chục năm vẫn kiên trì với lý luận gậy gộc sinh hiếu tử, chào hỏi nhau cũng lười, ông cứ thế nhấc gậy lên đánh tới tấp vào gáy Liên Dụ.

Liên Dụ nghiêng người né qua, vừa nhìn người đến là Liên Trình Viễn, hắn vô cùng vui vẻ.

Hắn nói: “Gia gia, khi nào thì đi cầu thân với cháu?”

Liên Trình Viễn hận không thể một tát giết chết hắn.

Ông nói:

“Mày còn biết ta là gia gia của mày hả? Chuyện thành thân lớn như vậy mà ta lại là người cuối cùng được biết, mày muốn tức chết bộ xương già này phải không?”

Liên Dụ nhíu mày.

Đúng là hắn đã quên.

Nhưng mà Liên Trình Viễn trước kia từng nói, về sau tìm được tức phụ cũng đừng tới phiền ông, lúc thành thân thì thông báo một tiếng là được, ông không muốn phải quan tâm mấy chuyện hư hỏng của thằng cháu này.

Đương nhiên, mấy lời này cũng là nói đùa thôi. Khi đó Liên Dụ hai mươi lăm tuổi, Liên Trình Viễn ở đất phong với mấy cái ông bạn già, người nào người nấy đều ôm tôn tử hết, ông cũng muốn ôm, cho nên sắp xếp mấy cô nương gia thế nhân phẩm đều vô cùng xuất chúng cho hắn làm quen. Không hiểu sao ai Liên Dụ cũng chướng mắt, cho nên lúc giận quá ông mới nói như thế.

Không thể phủ nhận, Liên Trình Viễn luôn giáo dục Liên Dụ bằng gậy gộc. Nói mười câu thì chín câu là nói nhảm rồi. Sau đó ông cũng không biết đâu là nhảm đâu là thật nữa.

Cho nên cục diện hiện nay, đúng là không thể trách Liên Dụ không hiểu chuyện được.

Liên Trình Viễn nửa đời người đều ở trên lưng ngựa xông pha chiến trường, người ngoài không dám khiêu khích thứ uy nghi đó, dần dà ông cũng không thích người nào ngỗ nghịch, khi già rồi lòng dạ cũng thêm hẹp hòi.

Mặc kệ đúng sai phải trái, dù sao cháu muốn thành thân mới nói cho mình biết, lão tử không thể không giáo huấn mày.

Nhưng mà Liên Trình Viễn đã quên, Liên Dụ là do một tay ông nuôi nấng, bản tính có thể không giống ông hoàn toàn, nhưng tính tình đúng là không tốt.

Oán giận một lúc lâu, Liên Dụ cũng có chút bực bội, mặc dù không cao giọng, nhưng cũng không hề nhún nhường nữa.

Phương đại cô nương đứng bên cửa sổ nhìn ra, vô cùng hiểu thời thế nên không đi ra ngoài, nhưng giờ ngoài kia mùi thuốc súng càng lúc càng nồng nặc.

Cuối cùng Phương Uyển Chi nhịn không được, vén rèm đi ra hỏi Liên Dụ:

“Buổi chiều không đi nha môn à?”

Muốn thay hắn giải vây đó.

Liên Dụ lại không đi, ngồi lên cái ghế trong viện.

“Không đi.”

Thái độ cực kỳ không tốt.

Phương đại cô nương đã sớm quen với tính tình của người này, nàng chỉ tay lên con mèo mập trên bậc thang, trừng mắt: “Không đi thì lau lông cho Vương Thủ Tài đi”.

Liên Dụ không nói tiếng nào đi tới bậc thang chải lông cho mèo.

Liên lão gia đứng xem mà ngẩn người.

Phương Uyển Chi châm thêm trà cho Liên Trình Viễn, vừa ấm giọng khuyên nhủ:

“Gia gia chớ giận, chuyện như vậy chắc chắn là do hai tiểu bối bọn con làm không chu toàn, tâm tình ngài không tốt thì đừng để ý đến chàng, không tốt cho cơ thể. Phương gia là tiểu môn tiểu hộ, con có thể gả cho Liên Dụ rõ ràng là bấu víu cành cao. Nhưng mà cành cây này cao như vậy, con bấu víu được rồi sẽ nhất quyết không buông đâu”.

“Con biết ngài nghe được nhiều chuyện ngoài kia, cha con là người tham đồ phú quý, nhưng bình sinh chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Có con rể giỏi giang nên muốn khoe khoang, giống như nhặt được bảo bối về nhà thôi mà. Vui quá, khó tránh khỏi không đúng chừng mực, mong ngài bao dung cho.”

Nàng nói thật lòng, cũng rất thành thật.

Liên Trình Viễn thừa nhận, ông rất thích cháu dâu này.

Lại nhìn Liên Dụ đang ngồi bên kia chải lông cho mèo, trong lòng hừ hừ một tiếng.

Liên Dụ không hay tới dỗ dành ông, nhưng lần này hắn lại giao cho Phương Uyển Chi xử lý, không phải là muốn Liên Trình Viễn ông hiểu về nhân phẩm của Phương nha đầu thế nào sao. Liên Trình Viễn oán giận một hồi cũng không muốn cậy già lên mặt với hai đứa này nữa, ông vỗ đùi nói với Phương Uyển Chi.

“Nấu cơm buổi tối đi, xào chút thức ăn, ta ở lại đây ăn.”

Phương đại cô nương đương nhiên là vui vẻ đáp ứng. Vừa lui về phòng bếp chuẩn bị vừa dặn Liên Dụ đi mua thức ăn.

Đang lúc nấu nướng nàng nhìn ra lại thấy Liên Dụ đang vụng trộm đút thịt cho Vương Thủ Tài ăn, Phương Uyển Chi nổi giận:

“Ai cho chàng đút cho nó?”

Còn chê Vương Thủ Tài chưa mập đủ à?

Liên Dụ vội vàng cất miếng thịt dư lại.

Hắn thích mèo mập mà.

Trong tiểu viện nhỏ, gió thổi qua một hàng hành lá phất phơ, vài cây bị gió thu thổi ngã.

Liên Trình Viễn dựa vào ghế bành lấy mấy món đồ chơi trong tay ra, còn hừ hừ hát vài khúc.

Ông đang suy nghĩ, hình như đã rất lâu rồi mình không trải qua một cuộc sống như vậy, đúng là thư thái hiếm có.

Hơn nữa ông chưa từng thấy thằng nhóc Liên Dụ kia nghe lời ai, cho nên bây giờ ông rất vui vẻ xem Phương Uyển Chi trị hắn.

—-2015/10/25 15:17:54|18270152—-