Thương Thiên

Chương 88: Về nhà




Tạ Tiểu Thanh tại các quầy hàng mua một bao lớn hàng hóa từ các loại đặc sản, dụng cụ đồ dùng cho tới lương khô tất cả giao cho Nhạc Phàm chất một đống trên lưng ngựa. Nàng làm như như hắn sẽ về nhà hàng năm không có đồ dùng phải đi mua còn mua nhiều hơn. Mấy vị tiêu sư thấy vậy đều dở khóc dở cười.
Nhạc Phàm không đành lòng chối từ sự nhiệt tình của tiểu cô nương đành phải thu nhận lấy, chỉ khổ cho ngựa của hắn phải gồng gánh tất cả mọi thứ.
Sau đó, Nhạc Phàm đem cho hết mọi thứ. Xong xuôi, Nhạc Phàm dắt ngựa nhằm hướng đông thành Thái Nguyên xuất phát. Rốt cuộc, hắn đã trên đường trở về nhà...
Nhạc Phàm thúc ngựa phóng nhanh hơn sau khi ra khỏi thành. Đột nhiên, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác có gì đó không ổn, giống hệt những cảm giác đã phát sinh trước kia. Hắn liền dừng lại, vận tinh thần lực quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này, dựa vào Nhạc Phàm tinh thần lực cường đại, mọi hình ảnh xung quanh hắn hiện lên rõ mồn một trong đầu. Hừ lạnh khinh thường một tiếng, Nhạc Phàm tiếp tục giục ngựa chạy lên phía trước.
- "Lên"
Khi hắn lướt ngang qua một rặng cây lớn, phía trên truyền tới tiếng thét lớn. Ngay lập tức một tấm lưới rách từ trên cao chụp xuống đầu Nhạc Phàm.
- "Qua". Nhạc Phàm đột ngột thúc mạnh hai gót, giục ngựa vụt lên phía trước như gió. Vừa đúng lúc tấm lưới hạ xuống chỗ hắn lướt qua.
Bọn Long Tuấn hai người nấp ở trên cây, định bụng dùng lưới để bắt Nhạc Phàm nhằm giáo huấn hắn một trận. Chúng chắc mẩm chắc chắn sẽ thành công, ai ngờ vào giây cuối con ngựa đột nhiên lại vọt qua khỏi bẫy. Trong lòng đang thầm tiếc nuối thì chợt thấy Nhạc Phàm xuống ngựa rồi quay lại.
- "Cơ hội tốt! Mau ..." Long Tuấn và Đinh Nghị nhỏm dậy định phi xuống chợt khựng lại nhất thời sửng sốt, đứng ngây ra như hóa đá lẩm bẩm: "Hắn quay lại làm gì vậy?"
Nhạc Phàm tốc độ cực nhanh, bằng ba bốn bước đã tới dưới tán cây. Hắn vận phá kình, nhằm thân cây phát chưởng. Sau hai tiếng "Phanh! Phanh!", mọi thứ im lặng trở lại. Nhạc Phàm trở lại lên ngựa, thúc ngựa chạy tiếp.
Nháy mắt thấy Nhạc Phàm quay lại sử dụng công phu rồi bỏ đi như vậy, bọn Long Tuấn nhìn nhau không hiểu đầu đuôi ra sao.
Đinh Nghị thần tình nghi hoặc hỏi: "Hắn quay trở lại làm vậy là sao nhỉ?".
- "Lão tử hơi đâu mà thèm biết hắn...A!" Long Tuấn chưa nói hết câu thì thân cây bắt đầu lung lay.
- "A, đây là ... sao lại thế này?".
- "Mau nhảy xuống, cây sắp đổ rồi!".
- "Ầm". Cái cây lớn đổ gập xuống, ở giữa đã bị đánh nát bấy.
- "Ai ôi, cái cổ của ta!" Đinh Nghị hét thảm một tiếng, hắn đã bị cành cây đập lên.
Long Tuấn gạt cành cây đè trên mình ra, vội đứng dậy lôi Đinh Nghị nhắm hướng Nhạc Phàm đuổi theo.
- "A Tuấn, chúng ta đuổi theo hắn làm chi?"
- "Đúng đó, vừa rồi ngươi cũng thấy sự lợi hại của hắn thế nào đó. So với những người ta từng thấy qua thì hắn đúng là cao thủ lợi hại hơn rất nhiều. Đây đúng là một cơ hội tốt, chúng ta mau đuổi theo hắn để bái sư".
Đinh Nghị có chút sợ hãi hỏi: "Nhỡ hắn giết chúng ta thì sao?"
"Ngươi đúng là óc heo mà. Nếu vừa rồi hắn muốn giết chúng ta thì hai phát chưởng trên cây đã nhắm vào chúng ta. Ta và ngươi bây giờ có lẽ cũng đã gãy làm đôi như cái cây đó"
- "Như vậy chúng ta không có đi kinh đô sao?"
- "Việc đó tính sau" Long Tuấn vừa chạy vừa giáo huấn: "Trước mắt là học cho được tuyệt thế võ công, chúng ta muốn tới thì tới chứ sao".
- "Vậy sao, vậy chúng ta mau đuổi theo".
- "Đi theo hướng này chỉ có duy nhất con đường này. Mau rượt theo".
oOo
Bốn năm qua, Trữ Huyền thành đã náo nhiệt hơn trước nhiều. Khắp nơi người dân cùng thương khách qua lại đông đúc.
Nhạc Phàm vận một thân bạch y, thần sắc đầy vẻ phong trần chậm rãi dắt ngựa trên đường.
Hiện hắn trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, nửa muốn về nhà ngay, nửa lại có cảm giác bất an nên không biết quyết định thế nào. Cuối cùng hắn quyết định tìm qua chỗ Tô Phóng Hào trước.
Tới một ngã tư đường, Nhạc Phàm ghé mắt nhìn xung quanh, vẫn khung cảnh quen thuộc nhưng trong thâm tâm hắn tựa như có gì đó ngăn cách xa lạ.
Khung cảnh của Tô ký trà lâu thật tiêu điều. Nơi đây không một bóng người. Tấm biển hiệu ngả nghiêng dường như mục nát, xung quanh cửa sổ đều đóng chặt. Tại hai cánh cửa ra vào dán ấn niêm phong của quan phủ.
- "Sùng Trinh năm thứ mười một, ngày tháng ..." Nhạc Phàm đọc thầm rồi nhận ra đúng là ngày đó của bốn năm về trước.
- "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra". Một cảm giác xúc động chợt dâng lên trong lòng Nhạc Phàm. Tiện tay, hắn quơ chặt lấy một người qua đường, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi, sao trà lâu nơi đây lại bị quan phủ niêm phong?".
Người nọ thấy Nhạc Phàm hông đeo đao, khẩu khí bất thiện, không dám chậm trễ đáp: "Bốn năm trước, lão bản của trà lâu vì làm ra việc phạm pháp nên đã chạy trốn. Từ đó nơi đây bị quan phủ niêm phong".
- "Làm ra việc gì?"
- "Nghe nói lão bản nơi này là đồng bọn của quân cường đạo".
Nhạc Phàm trong lòng chùng xuống, bất giác buông tay ra. Người nọ thoát được tay hắn vội vàng chuồn mất.
- "Chẳng lẽ có chuyện đã xảy ra?". Sau khi đã có chủ ý, Nhạc Phàm lên ngựa nhằm hướng ngoại thành chạy tới.
oOo
Lưu Thủy thôn trước kia an bình vậy, nay đã là một vùng hoang phế. Chỉ thấy thấp thoáng mấy cột nhà cháy đen phủ đầy bụi nằm rải rác trên mặt đất, khắp nơi trang viện đổ nát liêu xiêu, những mảnh tường vỡ mọc đầy rêu xanh, sân sau đầy cỏ dại. Tại đây đúng là không có người qua lại đã lâu.
Nhạc Phàm từ đầu thôn chạy vội tới cuối thôn đều thấy cảnh tượng như thế, trong lòng thêm bối rối. Hắn chạy tới chỗ ở của Vạn tiên sinh, chỉ thấy mái nhà tranh khi xưa chỉ còn là một đống tro tàn. Hắn không phát hiện được bất cứ một cái gì, xung quanh chỉ là một đống đổ nát cháy rụi.
- "Tại sao. Tại sao lại đến nông nỗi này. Ai có thể cho ta biết. Tại sao. Aaaa!" Nhạc Phàm trong lòng đầy lo lắng, hắn phát tiết điên cuồng thét lớn.
- "Về nhà!". Nhạc Phàm lên ngựa quay ra hướng lên núi ngoài thôn.
Gặp lại mái nhà cũ cũng đồng dạng bị thiêu thành tro. Hắn thâm tâm chết lặng không thốt nên lời, im lặng quỳ trên mặt đất.
Nơi đây, mái nhà đã gắn bó với hắn một thời gian dài, là nơi hắn lớn lên từ nhỏ, trong đó còn phảng phất hình ảnh và hơi thở của phụ thân hắn, nay không còn lại gì.
Bốn bề trở nên yên lặng kỳ lạ đến nỗi hắn thấy tiếng tim đập trong lồng ngực vang lên. Đó là cảm giác của hơn bốn năm hy vọng đã biến thành thất vọng, bốn năm chờ mong nay cũng không còn gì.
Hồi tưởng lại mọi chuyện trước đây, Nhạc Phàm thấy hối hận ghê gớm.
- "Nếu ta không học võ, nếu ta không có đánh nhau, nếu chính mình không để tâm mọi chuyện, nếu... nếu còn có thể cho tới bây giờ..."
Thời gian lặng lẽ trôi đi, phía xa trên bầu trời một đám mây đen dần bay tới.
"Rào...rào...". Cơn mưa to, nặng hạt rơi xuống người Nhạc Phàm, như muốn xoa dịu nội tâm hắn nhưng Nhạc Phàm vẫn quỳ không nhúc nhích.
-"Trong cuộc sống, là thân nam nhi phải không ngừng tự cường..." Lời phụ thân bất chợt như vang lên bên tai. Nhạc Phàm bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt lóe hàn quang, hắn phảng phất như nuốt trôi hết mọi điều đen tối.
- "Ta nhất định sẽ biết được điều gì đã xảy ra". Nhiều năm sinh tử ma luyện đã làm cho Nhạc Phàm tâm vững như bàn thạch. Tuy nhất thời không khỏi có chút mê mang nhưng hắn rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp theo còn tự vấn tâm mình, đó chính là trí tuệ của người thợ săn.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Nhạc Phàm chợt nhớ tới lời viên tướng Mạc Chinh trước lúc mình ra đi đã từng có nói.
- "Lúc ấy Mạc Chinh đã từng bóng gió nói với ta như vậy, chẳng lẽ hắn đã sớm biết được sự tình. Xem ra phải đi nha môn một chuyến mới giải quyết được chuyện này".
Nghĩ được là làm, Nhạc Phàm lên ngựa nhằm trong thành chạy tới.