Thương Thiên

Chương 770: Cổ điện thần bí




Ở một chỗ khác trong hư không, những bậc cầu thang dài dằng dặc giống như là cự long đang xoay quanh, không nhìn thấy điểm tận cùng của nó, một cánh cửa đang đóng chặt dần dần hiện ra.

Tư tư...

Trên bậc thứ chín nghìn chín trăm chín mươi ba, lôi đình chi lực vô tận, phô thiên cái địa bao phủ Nhạc Phàm.

Sấm sét cuồng bạo không ngừng đánh lên người Nhạc Phàm, nếu như là thân thể bình thường, chỉ sợ đã sớm hôi yên phi diệt. Chỉ là Nhạc Phàm hiện tại luyện thể đại thành, trong người lại có Cổ vu lực, sấm sét thì đã sao?

So với sự cuồng bạo của sấm sét, trở ngại lớn nhất của Nhạc Phàm chính là uy áp từ mỗi một bậc cầu thang này mang tới cho hắn.

Trong u minh sâu thẳm dường như có một cỗ lực lượng thần bí, ngăn cản bước tiến của hắn, càng đi lên cao, áp lực càng lớn. Nhất là mười bậc cuối cùng này, mỗi một bậc đều tiêu hao lực lượng và tâm thần cực lớn, còn hơn tất cả những bậc thang trước cộng lại.

Còn sáu bước!

Nhạc Phàm chịu áp lực cực lớn, lần thứ hai lại nhấc chân lên.

Giờ phút này, Nhạc Phàm cũng không còn lạnh nhạt và thong dong như ban đầu nữa. Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, trong mắt tràn ngập vẻ uể oải, hai chân hắn hơi run run, dường như tùy thời đều có thể ngã xuống.

Ba!

Một chân hạ xuống, lôi đình dường như cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, càng trở nên điên cuồng, càng thê thô bạo.

Thế như lôi điện, hung hăng đánh vào trên người Nhạc Phàm, đem quần áo chỗ đó đánh nát, tạo ra một vết hằn màu trắng trên người hắn.

Ba!

Cố nén đau đớn, Nhạc Phàm dứt khoát bước lên bậc thứ năm. Thế nhưng hắn vừa mới giơ chân lên, thân thể liền trùng xuống, giống như là thái sơn áp đỉnh, khiến cho hai chân hắn khụy xuống, tiếng răng rắc của khớp xương vang lên.

Còn bốn bước!

Ba!

Một bước này, ngực Nhạc Phàm giống như là bị trọng trùy đập vài cái, khóe miệng xuất hiện tơ máu.

Còn ba bước!

Ba!

Một đạo quang mang mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, bắn vào đỉnh đầu Nhạc Phàm.

Khó có thể hình dung đây là quang mang như thế nào, vừa âm u lại vừa chói mắt, so với hỏa quang còn nóng hơn, so với mặt trời còn chói mắt hơn. Dưới sự chiếu sáng của đạo quang mang này, Nhạc Phàm có cảm giác dường như linh hồn của mình đang run rẩy, thậm chí còn có dấu hiệu tan rã.

Trong lúc nguy nan, Nhạc Phàm cố thủ tâm thần, vận chuyển thế giới chi lực của mình, đem quang mang kia cách trở bên ngoài. Thế nhưng cho dù là vậy, Nhạc Phàm vẫn có cảm giác thần niệm của mình suy yếu rất nhanh, thậm chí ngay cả linh hồn cũng bị một tầng hôi sắc nhàn nhạt bịt kín.

Ngay cả thế giới chi lực cũng không thể ngăn trở quang mang, Nhạc Phàm tuy rằng kinh hãi thế nhưng cũng không hoảng hốt, mà ngược lại càng thêm bình tĩnh.

Còn hai bước, thời gian, hiện tại thứ hắn cần chính là thời gian.

Nhạc Phàm nhìn cánh cửa cách hắn hai bước, hắn không cam tâm buông tha. Vì vậy hắn cắn chặt răng, lựa chọn tiếp tục bước đi.

Ba!

Cơn đau nhức kéo tới, Nhạc Phàm có cảm giác thân thể của hắn giống như đang bị ngàn vạn con kiến cắn xé. Hắn cúi đầu nhìn xuống, ngực hắn hiện tại, cánh tay, thậm chí trên dưới toàn thân đều xuất hiện những vết thương quỷ dị, tiên huyết theo miệng vết thương không ngừng chảy ra.

Trong ngắn ngủi một hô hấp, Nhạc Phàm đã trở thành một huyết nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

...

Chiếc cầu thang này có chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc, Nhạc Phàm hiện tại đã đi qua chín nghìn chín trăm chín mươi tám bậc.

Chỉ còn một bậc! Một bậc cuối cùng!

Cánh cửa gần trong gang tấc, thế nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không thể thành công.

Ánh mắt Nhạc Phàm dần dần trở nên mơ hồ, bậc thang trước mắt hắn dường như càng ngày càng xa. Hiện tại hắn đã kệt sức, ngay cả thần hồn cũng hơi vào trạng thái suy yếu, sao có thể thừa nhận áp lực của bậc thang cuối cùng?

Kiên trì! Hoặc là buông tha!

Hai ý niệm mâu thuẫn hiện lên trong đầu Nhạc Phàm, không ngừng ăn mòn ý chí của hắn. Trong lúc hoảng hốt, từng khuôn mặt quen thuộc xẹt qua trước mắt hắn, cuối cùng hình ảnh một nữ nhân xuất hiện trước mặt hắn.

Nhạc Phàm muốn tiến tới chạm vào khuôn mặt nàng, thế nhưng khi hắn vươn tay ra thì tất cả đều biến mất.

Bạch vân chỉ có tiên phảng phất , thiên lý bay tới như mộng ảo.

Tự thực tự giả tự khó tỉnh, không thấy vân đến không thấy tiên.

"Mây trắng lượn quanh tiên phảng phất, thiên lý bay ngang ảo mộng tường

Thực thực hư hư đâu là tỉnh, chẳng thấy mây vờn, chẳng thấy tiên."

Em chém thế này đã được chưa lão già

Tiếng tim đập nhanh như địa lôi, hô hấp gấp gáp như tiếng gió thổi gào thét.

Trong lúc chật vật, Nhạc Phàm có cảm giác bản thân mình quá mệt mỏi, muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, dù chỉ là một chút mà thôi. Chín nghìn chín trăm chín mươi tám bậc cầu thang, dài dằng dặc mà thống khổ, dùng hết lực lượng toàn thân của hắn, lại càng dùng hết kiên cường của cà đời hắn. Hắn giống như người mất đi mục tiêu, mất đi phương hướng, mất đi tín ngưỡng, tùy ý để linh hồn u mê trong địa phương không biết tới này.

Cầu thang dưới chân hắn từng chút, từng chút một tiên tán, phía sau là một vực sâu không có tận cùng.

- Ta... Muốn tới đó... Muốn tới đó...

Nhạc Phàm nhắm hai mắt, thì thào tự nói.

- Ta muốn tới đó... Tới đó...

- Ta muốn tới đó...

Thanh âm càng lúc càng lớn, trong tiếng rống giận dữ, Nhạc Phàm bỗng nhiên mở hai mắt, hai đạo hàn mang bắn thẳng về phía cánh cửa cổ xưa như ẩn như hiện phía trước.

Ngay trong nháy mắt khi cầu thang dưới chân hắn tiêu tan, Nhạc Phàm bước lên bậc cuối cùng, bước thứ chín nghìn chín trăm chín mươi chín!

Một bước cuối cùng này, trong lòng Nhạc Phàm sinh ra cảm giác khác thường, một bước sinh, một bước tử. Còn chưa kịp đợi hắn thở dốc, cánh cửa phía trước hé mở, trực tiếp hút hắn vào.

...

Nhạc Phàm cảm thấy hoa mắt, dường như là đi tới thế giới chỉ có một người.

Vũ trụ sơ khai, thiên địa vốn là một mảnh tối tăm, mù mịt, theo sự xuất hiện của sinh linh, rốt cuộc cũng có màu sắc rực rỡ. Từ lúc hồ đồ vô tri tự sinh tự diệt cho đến khi lục đục với nhau vì tư lợi, sinh linh vạn vật rốt cuộc cũng hoàn thành quá trình tiến hóa sinh mệnh.

Chiến tranh bạo phát, hủy thiên diệt địa, vô lượng kiếp, chết mà trọng sinh.

Khi tất cả các văn chương hoa lễ bị đốt hủy, khi tất cả văn minh bị biến mất, thiên địa một lần nữa trở lại như khi mới bắt đầu, là một thế giới tối tăm mù mịt!

Trong chớp mắt ngắn ngủi, Nhạc Phàm giống như là đã trải qua một vòng đời của thế giới. Đợi đến khi hắn định thần lại thì mới phát hiện ra bản thân mình đã ở trong hư không vắng vẻ.

- Đây là chỗ nào?

Nhạc Phàm bình tĩnh nhìn chung quanh, chỉ thấy vô số ngôi sao đang quay quanh, một loại cảm ngộ huyền diệu xuất hiện. Thần niệm khẽ động một cái, thiên địa hóa thành bản thân, giống như chính hắn là người chấp chưởng của phiến thiên địa này.

Tại trung ương của phiến tinh vực này, có một vật lúc sáng lúc tối, nhấp nháy, dường như có một vật nào đó đang triệu hoán hắn, đã đến được nơi này, tức là bình an.

Nhạc Phàm vứt bỏ tạp niệm, nhích người hướng về phía trung tâm của tinh vực này.

...

Cự ly không ngừng kéo gần lại, càng lúc càng lớn, một cỗ sinh cơ nồng đậm tràn ngập nơi này.

Nhạc Phàm chỉ nhẹ nhàng hít một cái, sự uể oải tức thì tiêu tan toàn bộ, tinh thần mệt mỏi cũng khôi phục lại như lúc ban đầu, thậm chí còn hơn thế.

Ba!

Khi Nhạc Phàm tới gần, lúc này mới phát hiện ra thứ nhấp nháy kia hóa ra là một đại điện đang huyền phù trên không trung.

Đại điện này không biết dùng thứ gì kiến tạo nên, có thể di chuyển trong hư không, trải qua năm tháng mà không bị hư hỏng, bề ngoài lưu quang lóng lánh, tản ra khí tức thần bí.

Đương nhiên, thứ Nhạc Phàm lưu ý đầu tiên chính là trong tinh vực này tràn ngập sinh cơ, không ngờ lại là từ trong cổ điện này phát ra.

Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm dứt khoát hạ xuống cổ điện.