Thương Thiên

Chương 610: Tỉnh lại




Thương Thiên giám viết:

Phá Quân ngã xuống gió nổi lên, mê hoặc bay vào khuynh thành.

Trung Nguyên bắc loạn chư bảo di, ngàn dặm núi sông ai đi trước.

Từ xưa Thần Châu oanh liệt, khúc hát bi thương dưới ánh trăng.

Tóc bạc hết trắng như tuyết, vô tình trống rỗng mảnh nội tâm.

Đại Minh Thiên Vũ ngày mười năm tháng năm, gia tộc Mộ Dung ngoài biên hoang khởi binh làm phản, cùng các nước láng giềng kết làm liên minh, các đạo binh mã đánh thẳng tới kinh đô,vừa hạ xong Hoàng Thành.

Sau đó, gia tộc Mộ Dung tự xưng là hoàng thất, Mộ Dung Thành lên ngôi vị hoàng đế, sửa quốc hiệu thành "Đại Yến", tự xưng Đại Yến hoàng đế.

Ba ngày sau, Thiên Vũ Hoàng đế dẫn năm mươi vạn quân, ý định dẹp yên phản loạn, chấn chỉnh triều cương.

Song phương giằng co nhiều ngày, tiểu quốc Biên Lân thừa dịp tiến vào, biên cương chiến hỏa không ngừng, không ngừng xâm chiếm tứ phương. Phía nam có Tiên Vu An Nam dương mắt như hổ rình mồi, phía tây có Thổ Lỗ Phiên, Tây Vực đốt nhà cướp bóc, phía Bắc có giặc Ngoa Đảm, mang đại quân tiến sát biên cương.

Đến tận bây giờ, thiên hạ đại loạn, quốc thổ Đại Minh không ngừng chiến loạn, Thần Châu lục địa lâm vào cảnh chiến hỏa không ngừng, máu nhiễm núi sông, tiếng than khóc không ngừng vang lên.

Hắc ám! Vô tận Hắc ám!

Trong bóng đêm, một thân ảnh mơ hồ ngửa mặt lên trời gào thét, phát tiết phẫn nộ trong lòng mình, đối với vận mệnh không cam lòng. Mê mang rít gào, kháng cự, vĩnh viễn không khuất phục.

Một đạo quang mang cắt qua hắc ám, hai mắt đau đớn.

Thiên địa giống như sống lại trong hỗn độn, từng chút, từng chút một tách ra…

Vạn vật trở thành hư không, chỉ có một cây trượng treo lơ lửng giữa không trung, ánh sáng vĩnh hằng.

Kia là cái gì?

Đó chính là một chiếc mũi tên, một mũi tên vô cùng bình thường, tiễn mang lóe ra, giống như tim đập, gợn sóng từng chút khếch tán ra như trống ngực. Chậm rãi thẩm thấu vào trong sâu thẳm linh hồn.

Tiễn mang chuyển động, mạnh mẽ nổ tung ra, phá thiên lập địa vạn trượng.

- Rống!

Một tiếng rống to vang lên, Nhạc Phàm từ trong hôn mê bừng tỉnh lại, tinh quang trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

- Ta là ai?

- Lý Nhạc Phàm? Đúng rồi! Ta là Lý Nhạc Phàm.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại ở đây?

- Đúng rồi, ta đã chết, mà đã chết tại sao ta lại còn sống?

Nhạc Phàm vừa mới tỉnh dậy, ấn tượng trong đầu hỗn loạn, trí nhớ thỉnh thoảng hiện lên, ngay lập tức khiến hắn cảm thấy choáng váng.

- Đây là đâu?

Nhạc Phàm lắc lắc đầu, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo một chút. Hắn nhìn chung quanh, đây chính là một gian nhà trúc cổ xưa, ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, có thể nói là "Đơn sơ", mà bản thân hắn đang nằm trên bàn.

Trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát, cùng hương vị của Bồ Đề tử.

Nhạc Phàm thu liễm tâm thần, đắm chìm vào bên trong thân thể của mình… Một đạo nguyên khí rất nhỏ đang chạy trong cơ thể, chữa trị kinh mạch, làm dịu sinh mệnh lực khô kiệt. Trong ý thức hải, tiễn hồn ám hắc sắc không ngừng chuyển động, bị thất thải lưu quang bọc trong đó, giống như một cái kén bảy màu, tạm thời không nhìn ra vấn đề gì.

Vù.

Nhạc Phàm từ từ thở ra, tuy rằng mất đi lực lượng cường đại, nhưng tình huống hiện tại so với hắn tưởng tượng tốt hơn rất nhiều. Ít nhất hắn còn sống, chỉ cần còn sống, hết thảy sẽ có hy vọng.

- Nhạc Phàm huynh đệ, ngươi rút cuộc cũng đã tỉnh lại.

Trong tiếng cười lớn, một nam một nữ từ ngoài cửa đi vào.

Nhạc Phàm nghe thấy tiếng nói nhìn lại, đúng là hai người Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi.

- Lão Phó, tẩu tử!

Thấy hai người xuất hiện, tay Nhạc Phàm đang nắm chặt chậm rãi buông ra:

- Lão Phó, không phải ta đã chết rồi sao? Như thế nào hiện giờ lại ở chỗ này?

Phó Suất cười nói:

- Đúng vậy! Ngươi đã chết, nhưng Diêm Vương lão nhi không muốn ngươi, cho nên đuổi ngươi về.

- Từng này tuổi đầu còn không đứng đắn, thực sự là…

Nhan Nguyệt Thi buồn cười, lườm trượng phu một cái, quay sang Nhạc Phàm nói:

- Nhạc Phàm, ngươi vừa mới tỉnh lại, nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, hiện tại ngươi có thấy chỗ nào không khỏe không?

- Ta cảm thấy rất tốt, không thấy có gì đáng ngại.

Nhạc Phàm quay về phía hai người gật đầu, trong lòng có chút lo lắng nói:

- Lão Phó, tẩu tử, các ngươi một khi đã ở chỗ này, chắc hẳn đại hội võ lâm đã kết thúc?

Nhan Nguyệt Thi vừa thu dọn phòng, vừa nói:

- Ân, đại hội võ lâm đã kết thúc, các đạo nhân mã tất cả đều rời đi. Lần này giang hồ cùng triều đình tranh đấu, triều đình tháo chạy, hơn nữa kinh đô cũng bị gia tộc Mộ Dung công thành, có thể nói là giữa đường đứt gánh, hiện tại song phương đánh nhau không ngừng, biên cương bị ngoại tộc xâm lấn, thiên hạ đại loạn.

Nghe Nhan Nguyệt Thi giảng giải, Nhạc Phàm đã hiểu đại khái, xem ra thời gian mình hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện.

- Đúng vậy! Đại loạn a!

Phó Suất thở dài nói tiếp:

- Nhắc tới đại hội võ lâm lần này, ngươi được lợi lớn nhất chính là Thiết Huyết, hôm nay, địa vị trên giang hồ của hắn quả thực không có người nào đánh đổ được, nhất là "Thiên đạo tâm pháp" vừa xuất hiện, cơ hồ chấn động cả thiên hạ, ngay cả ngoại tộc cũng có không ít kẻ lặng lẽ đến lấy, đem danh vọng của Thiên Địa Minh đẩy lên đỉnh cao.

- Vậy những người khác đâu? Bọn họ hiện tại thế nào?

Đối với tình huống của Thiết Huyết, Nhạc Phàm đã sớm dự liệu được, cho nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại, hắn lại quan tâm đến tình hình của Thích Minh Hữu cùng bọn người Long Tuấn hơn.

- Ngươi yên tâm đi, bọn họ cũng không có việc gì.

Nhan Nguyệt Thi đáp:

- Vốn Khấu lão gia tử cùng bọn người Long Tuấn cũng muốn ở lại chỗ này chờ ngươi tỉnh lại, bất quá Văn tiền bối không thích có quá nhiều người ở lại, náo nhiệt cho nên bọn họ đã trở lại Lạc Dương chờ tin tức của ngươi.

- Văn tiền bối? Ta không phải đã chết sao? Như thế nào lại ở chỗ này? Đúng rồi, ta đang ở chỗ nào?

Nhạc Phàm rùng mình, lúc này mới nhớ ra không biết minh đang ở chỗ nào.

Nhan Nguyệt Thi buồn cười nói:

- Nhạc Phàm huynh đệ, chuyện này nói ra thì rất dài, chờ sau khi thân thể ngươi khỏe hẳn, chúng ta sẽ chậm rãi tán gẫu. À, còn nữa, chính là Văn tiền bối đã cứu tính mạng ngươi, còn chỗ này được gọi là "Vấn tâm nhai" thuộc Tây Sơn lĩnh, chính là nơi Văn tiền bối ẩn cư.

Thấy Nhạc Phàm nghi hoặc, Phó Suất giải thích, nói:

- Văn tiền bối chính là nhất đại Y tiên Văn Tông Thanh tiền bối, cũng từng là một trong thập đại cao thủ trong thiên hạ. Đúng rồi, Tuyền Thanh cô nương chính là đệ tử của Văn tiền bối.

- Nhất đại y tiên? Thì ra là nàng.

Nhạc Phàm nghe Khấu Phỉ đề cập qua người này, chẳng qua có chút ấn tượng mơ hồ.

Phó Suất tiếp tục nói:

- Nói đến cũng trùng hợp, năm đó ta với Nguyệt Thi lưu lạc trong Thiên Nhai, từng bị người đuổi giết đến tận đây, bản thân lại bị trọng thương, cho nên mạo muội xông vào "Vấn tâm nhai", nếu không có Văn tiên bối xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ hai người chúng ta cũng không sống được tới tận bây giờ.

- Y thuật của Văn tiền bối tuyệt thế vô song, lần này Nhạc Phàm ngươi có thể tỉnh lại, may mắn cho ngươi là Văn tiền bối cẩn thận trị liệu mới có thể tỉnh lại, cho nên ngươi nhất định phải cảm tạ nàng ta.

- Đúng vậy! Văn tiên bối là người rất tốt, tuy rằng tính tình lạnh lùng, bất quá lại là người nhiệt tình, là người trong nóng ngoài lạnh.

Nói tới đây, Nhan Nguyệt Thi không khỏi cảm khái nói:

- Kỳ thật năm đó Trần Hương muội tử bị thiên cơ chi độc, ta cùng lão Phó vốn dự định mang nàng ấy tới cầu xin Văn tiền bối trị liệu, chỉ tiếc…

- Được rồi, chuyện đó đã là quá khứ, cũng không nên nhắc lại.

Phó Suất khoát khoát tay cắt ngang, tâm trạng bất giác nặng nề.

Nghĩ đến Trần Hương, trong lòng Nhạc Phàm không khỏi đau đớn.

- Lão Phó, ta hôn mê được bao lâu rồi?

- Đã mười ngày rồi.

- Mười ngày, ta hôn mê mười ngày?

Nghe được bản thân hôn mê lâu như vậy, Nhạc Phàm khẽ ngẩn người ra, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch:

- Đúng rồi, hài tử! Hài tử của ta, Tiểu Băng nhi của ta ở đâu? Tiểu Băng nhi nó ở nơi nào?

Nhan Nguyệt Thi hiểu tâm trạng của đối phương, vội vàng nói:

- Nhạc Phàm, ngươi không nên lo lắng, Tiểu Băng nhi nó rất tốt, không có việc gì. Chúng ta biết ngươi khi tỉnh lại nhất định rất muốn nhìn thấy nó, cho nên cầu xin Văn tiền bối cho nó ở lại, bất quá…

- Bất quá làm sao?

Nghe nói Tiểu Băng nhi không có việc gì, tâm trạng Nhạc Phàm bình ổn trở lại, nhưng thấy thần sắc do dự muốn nói lại thôi của Nhan Nguyệt Thi khiến hắn lo lắng không thôi.

- Cũng không có gì, ngươi đợi một chút, khi thấy Tiểu Băng nhi là hiểu được.

Phó Suất khó xử cười cười, đổi đề tài nói:

- Đúng rồi, mấy ngày nay tiểu nha đầu này đều chăm sóc ngươi, nếu không phải là Văn tiền bối cho các ngươi lấy máu nhận thân, ta quả thực không dám tin tưởng nó là hài tử của ngươi với muội tử Trần Hương.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Nhan Nguyệt Thi vẻ mặt vui sướng, phụ họa nói:

- Không thể tưởng tượng được, một tên gia hỏa đầu gỗ như ngươi cũng có lúc hiểu biết. Mau nói nhanh lên, ngươi khi nào cùng Trần Hương muội tử … Hắc hắc!

- Ách!

Bị người khác tra hỏi, ngay cả người tâm chí kiên định như Nhạc Phàm cũng nhịn được đỏ mặt lên, vì thế hắn mau chuyển đề tài, nói:

- Lão Phó, Tiểu Võ cùng Nữu Nữu đang ở đâu? Chúng có ở chỗ này không?

Phó Suất Bất đắc dĩ nhún vai nói:

- Hai tên tiểu gia hỏa kia khóc lóc đòi ở lại, bất quá Văn tiền bối không đồng ý, cho nên bọn chúng bị Vương Sung mang đi. Bất quá ngươi yên tâm, hai tiểu gia hỏa kia có Vương Sung chiếu cố, khẳng định sẽ không có việc gì.

- Vậy thì tốt rồi.

Nhạc Phàm không nói nhiều lắm, trong lòng hắn vẫn bị tổn thương. Hắn chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, chống thân mình đứng lên:

- Đã nhiều ngày như vậy rồi, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài một chút.

Phó Suất biết tâm trạng của đối phương, đành phải cùng Nhan Nguyệt Thi tiến lên nâng hắn dậy.

Bên ngoài bầu trời trong xanh, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt, cảm giác ấm áp thật là tốt.

Nhạc Phàm đi ra khỏi căn phòng nhỏ, cách đó không xa chính là vách núi cao vạn trượng. Hắn từng bước, từng bước đi đến vách đá, ngắm nhìn bầu trời, hít sâu một hơi, sau đó phun ra một ngụm trọc khí, trong lòng thoải mái hơn không ít.

Lần lượt sống rồi chết cùng xuất hiện, Nhạc Phàm cảm giác như mình giữa Luân hồi. Mỗi một lần tỉnh lại, tất cả cảm giác đau khổ chỉ là bé nhỏ không đáng kể, một hồi mưa gió qua đi, bầu trời vẫn tỏa ra ánh nắng rực rỡ ấm áp như cũ.

Cảm giác như vậy thật là tốt, sinh mệnh luôn khiến cho con người ta lưu luyến.

Như vậy rất tốt, quá khứ thường tràn đầy hòa niệm.

Như vậy cũng tốt, còn sống thì còn mang hy vọng.

Như vậy rất tốt, thật sự rất tốt.

- Lý đại ca, ngươi tỉnh rồi.

Chính vào thời điểm này, Tuyền Thanh từ một con đường nhỏ trên vách núi đi tới. Toàn thân mặc y sam màu trắng như tuyết, tựa như tiên tiên tử giữa tuyết, thanh cao và thoát tục. Lúc nàng gặp Nhạc Phàm, chính là lúc vẻ mặt lạnh lùng mất đi thay vào đó là ý tứ thân cận.

- Ngươi là Tuyền Thanh sao?

Nhạc Phàm đánh giá Tuyền Thanh trước mắt, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh. Mười năm không gặp, một tiểu cô nương không hiểu sự đời, hôm nay đã trưởng thành, trở thành một nữ nhân yêu kiều, xinh đẹp.

- Lý đại ca, không thể tưởng tượng được mười năm sau chúng ta lại có cơ hội gặp nhau. Bọn Thanh Thiên cũng rất nhớ đại ca.

Tuyền Thanh khi nói chuyện, ngữ khí có vẻ vô cùng cao hứng, cả người thoải mái rất nhiều:

- Đúng rồi, Lý đại ca, sư phụ từng nói qua, nếu đại ca tỉnh thì xin qua chỗ Vấn Tâm ở một chuyến, nàng có chuyện nói với ngươi.

- Được rồi!

Thấy Nhạc Phàm gật đầu, Tuyền Thanh quay về phía Phó Suất, đưa một phong thư cho hắn, nói:

- Phó đại hiệp, đây là tin tức từ Lạc Dương vừa mới chuyển đến, các ngươi tự mình xem đi.

Mấy ngày qua, từ Lạc Dương thường xuyên có thư từ tới, hỏi thăm tình hình Lý Nhạc Phàm, Phó Suất nhìn thấy thế cũng thấy có gì là lạ.

Nhưng phong thư này lại nói là tin tức đến khiến hắn ngẩn cả người ra.

- Lão Phó, xảy ra chuyện gì?

Nhan Nguyệt Thi thấy sắc mặt trượng phu khác thường, vội vàng hỏi.

Nhạc Phàm cùng Tuyền Thanh đều nhíu mày, chẳng lẽ Lạc Dương đã xảy ra chuyện gì sao?

Biết phản ứng của mình có chút hơi quá, Phó Suất cười khổ nói:

- Kỳ thật cũng không phải việc gì lớn lắm, Lăng Thông truyền đến tin tức nói, Khấu Phỉ tiền bối cùng bọn người Vương Sung đã khởi thành đi ẩn lâm đại hội trước. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL