Thương Thiên

Chương 548: Về lại Lạc Dương




"Rốt cục cũng đến Lạc Dương rồi!"
Đứng ở ngoài cửa thành Lạc Dương, trong lòng Thư Lam không khỏi cảm khái không thôi.
Kinh nghiệm của lần nam hạ này có thể nói là trắc trở quanh co, nhất là đoạn lộ trình cuối cùng này, lại càng kinh tâm động phách, cũng may mọi người cuối cùng có thể bình yên vượt qua, coi như là đại hạnh trong bất hạnh.
Trong lúc thay đổi ý nghĩ, Thư Lam lơ đãng liếc về nam tử phía sau xe hàng.
"Miêu thúc, Lương Hộ, để mọi người kiểm soát cẩn thận, chúng ta vào thành!"
"Vâng, tiểu thư."
Một phen chỉnh lý, mọi người đi vào trong thành.
Nơi này là đường phía chính bắc Lạc Dương, hai bên cửa hàng mọc lên như rừng náo nhiệt không ngừng, xe ngựa đi lại như thoi đưa, dù là nhân sĩ giang hồ tay cầm binh khí cũng tùy ý có thế thấy được, quả nhiên là không có gì phải kiêng kỵ.
Chứng kiến cảnh tượng phồn hoa như gấm trước mắt, trong lòng mọi người trong thương đội cảm thấy thoải mái, nét cười đã lâu không thấy giờ xuất hiện trên mặt bọn họ.
"A! Nơi này thực náo nhiệt."
"Đúng vậy, đúng vậy! So với Khánh Dương của chúng ta còn náo nhiệt hơn nhiều, cửa hàng thực lớn a! Hoàn toàn có thể so được với đại thông tổng điếm của chúng ta rồi."
"À! Nhiều người trong giang hồ như vậy, đều là tới tham gia võ lâm đại hội đó!"
"Đó là đương nhiên! Bằng không lần này thương hành tập hội như thế nào lại cử hành ở Lạc Dương này chứ, đây chính là thương cơ rất lớn a!"
"Các cô nương trong thành thực xinh đẹp, ai ai lớn lên cũng động lòng người."
"Hắc hắc, chờ lần này trở về ta có tiền rồi, đến lúc đó ta cũng muốn lấy một cô vợ xinh đẹp."
Mọi ngừi trong thương đội trên cơ bản đều là lần đầu tiên đến Lạc Dương, thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế, khó tránh khỏi hoa cả mắt, mơ mộng đủ thứ. Bất quá, trong lòng người bình thường, có lẽ chỉ mong một cuộc sống đạm bạc qua ngày, bọn họ đơn thuần hy vọng bình an, cuộc sống đơn giản, đủ ăn đủ mặc, không có những lý tưởng không thiết thực kia. Đây chính là hạnh phúc bọn họ theo đuổi.
Nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh, Thư Lam cười nhẹ nói: "Các vị huynh đệ, mấy ngày này thật sự là khổ cực cho mọi người rồi, Thư Lam ở đây tạ ơn mọi người. Như vậy đi, ngày mai là ngày bắt đầu thương hành tập hội, chúng ta trước tiên đi ăn chút gì đó, sau đó sẽ tìm một nhà khách sạn để trú chân, hảo hảo thả lỏng để chuẩn bị, không biết ý mọi người như thế nào?"
"Toàn bộ do tiểu thư an bài."
"Không sai không sai, chúng ta cũng nghe lời tiểu thư."
Lương Hộ và mọi người lên tiếng phụ họa, Miêu thúc chuyển hỏi: "Tiểu thư, nghe nói Lạc Dương thành có "Nghênh Lai khách lâu" là nổi danh nhất, chẳng những thức ăn mỹ vị, giá cả và tiện nghi, còn có thể nghe kể truyện uống trà xem tạp kỹ, chúng ta không bằng đi tới đó đi?"
"Cũng được!"
Thư Lam gật đầu nói: ""Nghênh Lai khách lâu" kia chính là sản nghiệp của Thương Minh tổng hội trưởng Lăng Thông, danh tiếng vô cùng tốt, đến rồi thì không muốn rời đi. Chúng ta lần này tham gia thương hành tập hội, tất không tránh được cần người ta hỗ trợ, chính nên đi khách khí với người ta trước."
"Đi! Vậy chúng ta lên đường thôi..."
Một tiếng ăn uống, Miêu thúc theo xe ngựa đi ở phía trước, đám người Lương Hộ thì áp tải hàng hóa theo sát sau đó.
Cứ như vậy, một đám người đông nghẹt đi về phía cuối con đường.
"Nghênh Lai khách lâu" nằm giữa con đường lớn phía nam thành, tiếp đãi khách nhân từ nam tới bắc. Những năm gần đây, dưới 'khổ tâm' kinh doanh của Lăng Thông, khách lâu kinh doanh ngày càng phát đạt, quy mô phát triển càng lớn so với lúc đầu.
Nghênh Lai khách lâu có kiến trúc mang phong cách cổ điển, trang sức lấy đpn giản, thanh khiết làm chủ, trên dưới chỉ có hai tầng lầu, nhưng cũng là nhất cả thành Lạc Dương. Bởi vì nó có cả tửu lâu, quán trà, khách sạn, tạp kỹ,... Cơ hồ lũng đoạn đặc điểm của mấy ngành sản xuất. Hơn nữa tiêu phí cao thấp không đều, có thể tiếp nạp khách nhân mọi cấp độ, thân phận bất đồng, có thể nói thị chính thức tiến tới bình dân hóa, đại chúng hóa, muốn không phát đạt cũng không được a!
"Khách tự vân lai nghênh lai khách, bát phương bằng hữu tụ bát phương."
Nhìn đôi liễn trước cửa "Nghênh Lai khách lâu", trên mặt Thư Lam trên mặt bất giác tán tụng: "Nghênh Lai khách lâu này thực là có ý tứ, của ăn của để cái gì cũng có, lại còn quản lý được thế này, Lăng Thông này thật sự là thiên tài làm một ăn mười!"
Miêu thúc nghe xong, cười thành thực nói: "Tiểu thư nhà chúng ta cũng là một thiên tài mà, mười tuổi nhân đã theo lão gia lăn lộn trên thương trường, bây giờ đã có thể một mình cáng đáng mọi việc rồi."
Tiểu Oánh ở một bên phụ họa: "Chính thế chính thế, tiểu thư của chúng ta quả thực là nữ trung hào kiệt, Mộc Lan tái thế, là lợi hại nhất."
"Gia gia..."
Nghĩ về phụ thân, trong lòng Thư Lam đau xót: "Miêu thúc nói quá rồi, Tiểu Oánh cũng thực tinh quái. Ta nào phải thiên tài gì, chỉ bất quá là cố gắng chèo chống thôi. Nếu không phải thân thể phụ thân không khỏe, Đại Thông thương hội khẳng định có thể phát triển lên cao hơn. Bây giờ ta chỉ hy vọng, Đại Thông thương hội đừng lụi bại trong tay ta là được rồi."
Tiểu Oánh nghe vậy nhẹ nhàng le lưỡi, không dám nói tiếp nữa.
Miêu thúc khó khăn lắc đầu nói: "Miêu thúc nhìn tiểu thư lớn lên từ nhỏ, thế nào lại không biết năng lực của tiểu thư. Chỉ là tiểu thư mấy năm nay chịu áp lực quá lớn, quá mức lo lắng."
"Nhiều người như vậy chỉ nhìn vào phần cơm này của Đại Thông thương hội, Thư Lam không muốn để cho bọn họ thất vọng, đó đều là việc Thư Lam nên làm."
Thư Lam lạnh nhạt cười cười: "Đi thôi Miêu thúc, chúng ta đi vào trước an bài một chút bữa ăn. Tiểu Oánh, ngươi ở chỗ này chờ mấy người Lương Hộ và Thiên Vấn, miễn cho họ tìm lầm đường."
"Được, tiểu thư."
Tiểu Oánh vừa mới lên tiếng, chỉ thấy phía sau Thiên Vấn vội vã chạy tới.
"Lam thư..."
Thiên Vấn thở hổn hển mở mồm nói lớn: "Lam thư, người kia... Người kia cử động rồi."
"Cử động rồi, ai cử động rồi?"
Thư Lam đầu tiên là sửng sốt, rồi chợt hiểu: "Ngươi nói là... Nam nhân kia?!"
Thiên Vấn vội gật đầu không ngừng: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta mới sắp xếp hàng hóa xong, thì thấy người kia từ trên xe hàng đi tới, Lương Hộ bảo ta nhanh truyền tin đến, xem có cần đem hắn đến không."
Lần trước gặp sơn tặc rồi sau đó được cứu, Thư Lam và Miêu thúc vẫn hoài nghi là nam tử kia âm thầm ra tay trợ giúp, chỉ là đối phương lúc ấy vẫn giữ nguyên trạng thái ngây ngốc, thực sự bọn họ cũng không tiện mở miệng hỏi cái gì.
"Tiểu thư..."
Miêu thúc nhìn qua Thư Lam nói: "Chúng ta có cần trực tiếp hỏi hắn không?"
"Việc này... Hay là thôi đi!"
Thư Lam hơi chút do dự, cuối cùng lắc đầu nói: "Hắn không muốn nói, chúng ta cũng đừng hỏi làm gì, mặc kệ có phải hắn không, chỉ cần chân thành làm việc, chúng ta tự nhiên không thẹn với tâm."
Thiên Vấn mơ hồ cảm giác có gì đó không thích hợp.
Tiểu Oánh ở một bên lại càng không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ là toét miệng nói: "Tiểu thư, vậy là tốt rồi, đầu gỗ kia cuối cùng cũng thông suốt rồi!"
Thư Lam ngẩn ra: "Đầu gỗ? Cái gì đầu gỗ?"
Tiểu Oánh cười hì hì nói: "Chính là cái người mà chúng ta nhặt về, cũng giống như đầu gỗ, hắn nếu thông suốt rồi vậy sau này sẽ có thêm một người có thể hỗ trợ rồi!"
Thư Lam nhướng mày, không vừa lòng nói: "Ngươi tiểu nha đầu này, như thế nào tùy tiện đặt tên cho người khác, thực không lễ phép. Còn nữa, vị đại ca đó còn không phải là người của thương hội chúng ta, ngươi cũng khong nên nói hươu nói vượn trước mặt người khác."
Tiểu Oánh quệt miệng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thì vốn là thế mà? Ai bảo hắn cả ngày không cử động cũng không nói chuyện, lại còn không biết tên của hắn, không gọi hắn là đầu gỗ thì gọi là gì đây."
Miêu thúc cũng tức giận nói: "Tiểu nha đầu ngươi thực sự là càng ngày càng làm càn rồi, ngay cả tiểu thư nói cũng không nghe, xem ta thu thập ngươi thế nào đây!"
Vừa nói, Miêu thúc liền tiến lên nhéo lỗ tai tiểu cô nương, lúc này Thiên Vấn vội động thân, chắn trước mặt tiểu cô nương: "Miêu thúc muốn đánh thì đánh ta, Tiểu Oánh thân thể yếu đuối, không thể đánh được, hơn nữa sau này nàng nhất định sẽ nghe lời."
Nhìn thiếu niên thực thà trước mặt, Miêu thúc tức giận nói: "Tiểu tử ngươi đến xem náo nhiệt gì, biến sang một bên đi, cẩn thận lão thúc đá nát ** của ngươi!"
Thư Lam thấy thế không nhịn được cười nói: "Được rồi được rồi, các người đừng làm loạn nữa, nơi này là trên đường cái... Bất quá Thiên Vân của chúng ta thực sự là trưởng thành rồi, biết thương hoa tiếc ngọc rồi."
Thiên Vấn nghe vậy rụt cổ lại, Tiểu Oánh ở phía sau cũng ngượng đỏ cả mặt.
"Miêu thúc, thúc và Tiểu Oánh ở lại an bài nơi này, ta và Thiên Vấn đi gặp vị đại ca kia một chút."
Thư Lam đưa ra quyết định, liền cùng Thiên Vấn rời đi.
Một người, rốt cuộc cần kiên trì thế nào, mới có thể đi hết nhân sinh chi lộ (con đường của một đời người)?
Một người, rốt cuộc cần bao nhiêu lực lượng, mới có thể gánh hy vọng sinh mệnh trên lưng?
Đứng dưới ánh mặt trời, có thể đuổi được bóng ma hắc ám trong tâm không?
Phá tan hết thảy tiến về phía trước, có được tính là dũng cảm chân chính hay không?
Từng vấn đề lặp đi lặp lại trong đầu Nhạc Phàm, phảng phất đắm chìm trong vô biên khổ hải, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát thân được.
Lòng của hắn trong cô độc lại có vẻ phẳng lặng, vô cùng vô tận khổ hải kia như một bàn tay vô hình khổng lồ, khống chế vận mệnh của hắn, loại cảm giác thống khổ này, làm hắn hít thở không thông!
Giờ khắc này, trên thế giới tất cả mọi thứ dường như mất đi sắc thái, nhưng sinh mệnh làm thế nào gánh vác được trách nhiệm lớn như vậy?
Kỳ thực, Lý Nhạc Phàm chỉ là một người bình thường, phi thường bình thường. Cho dù hắn có được lực lượng cường đại hơn người bình thường, nhưng hắn đồng dạng cũng có tình cảm giống người bình thường, thậm chí càng thêm phong phú.
Mỗi người đều có lúc mê mang và bàng hoàng, đứng trước ngã tư đường của sinh mệnh, ai có thể mỗi lẫn đều không chút do dự đưa ra lựa chọn? Dù sao thất tình lục dục là thường tính của con người, mấu chốt là siêu thoát hay trầm mê?
Không có thống khổ, không có bi thương, không có vui sướng, không có tưởng niệm.
Nhạc Phàm đứng trên đường phố náo nhiệt, nhìn dòng người qua lại xung quanh, trong lòng sinh ra một loại ảo giác xa lạ, giống như hai thế giới bất đồng cài vào nhau. Hắn không phải một người đa sầu đa cảm, nhưng giờ phút này hắn cũng có phiền muộn.
Một khắc khi hắn rời khỏi tế điện, cảm giác uể oải trong nháy mắt ăn mòn thể xác và tinh thần của hắn, hắn đột nhiên cảm giác chính mình đã quá mệt mỏi! Bước từng bước, thân mình nặng nề như muốn rã ra, hắn không biết chính mình còn có thể đi bao xa, cũng không biết phía trước là nơi nào...
Song, ngay lúc Nhạc Phàm không biết giải quyết thế nào, một nguồn sinh lực tràn trề xuất hiện trong người hắn.
Đó là một đám người bình thường vì cuộc sống mà bôn ba, trong loạn thế cuồn cuộn như lúc này, bọn họ chính là một đám tiểu nhân vật không quan trọng. Có thể là đám tiểu nhân vật này, đối diện với uy hiếp tử vong, bọn họ vẫn như trước vì mục tiêu của ban thân mà kiên trì. Bọn họ tràn đầy tình yêu cuộc sống, cứ việc trọn con đường phía trước mờ mịt, bọn họ không lựa chọn lùi bước, cũng không lựa chọn buông bỏ. Bọn họ giống như những người ngốc nhất trên, nhưng bọn họ cũng là những người đáng yêu nhất. Sợ hãi mà không nao núng, kiên trì không buông bỏ, đơn giản mà bình phàm.
Ma môn và hoàng triều, đó không phải là thế lực mà một người có thể dễ dàng lay chuyển, nhưng chính mình phải đối mặt.
Mấy ngày mê mang, mấy ngày yên lặng, mấy ngày yên lặng suy tư, Nhạc Phàm dần từ trong bóng ma đi ra, đồng thời mang theo vô cùng kiên quyết và kiên định.
Cách đó không xa, Thư Lam bước nhanh tới. Lúc nàng tới gần Nhạc Phàm, rõ ràng cảm nhận được trên người đối phương có biến hóa không ngờ.
"Vị đại ca này, huynh... Huynh hiện tại cảm thấy ổn chứ?"
Thư Lam ngữ khí êm ái, sợ ầm ĩ đến đối phương.
Nhạc Phàm quay đầu, một khuôn mặt ôn nhu thanh tú lọt vào mắt.
Mấy ngày này, hắn mặc dù tâm trí thất thường, nhưng với mọi chuyện bên ngoài vẫn biết rõ ràng. Hắn biết, cô gái trước mặt này, chính là người hảo tâm cứu mình. Mặc dù Nhạc Phàm cũng không cho rằng lúc ấy bản thân cần người khác hỗ trợ, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm kích. Ít nhất, tâm địa thiện lương của đối phương đáng để hắn tôn kính.
"Ta rất tốt, cảm ơn."
Thanh âm của Nhạc Phàm hơi trúc trắc, nghĩ lại chắc là vì rất lâu không mở miệng nói chuyện.
Nghe được đối phương trả lời, Thư Lam không nhịn được giật mình. Vì nàng không hề nghĩ đối phương sẽ mở miệng, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại, chỉ sững sờ đứng đó.
"Nơi này, là ở đâu?"
Nhạc Phàm chắp tay mà đứng, sống lưng thẳng tắp, lơ đãng để lộ một loại khí tức tang thương quay vòng, cảm nhiễm sang những người xung quanh.
Thư Lam đứng ở bên cạnh Nhạc Phàm, cảm thụ khắc sâu nhất, một tâm trạng dị thường xuất hiện. Đối phương tuổi không lớn, nhưng tại sao làm người khác cảm thấy tang thương? Thực sự rất kỳ quái!
Trong lòng vừa chuyển, miệng Thư Lam vẫn trả lời: "Nơi này là Lạc Dương, thiên cổ danh đô Lạc Dương."
"Lạc Dương sao..."
Nhạc Phàm nhìn xung quanh, trong lòng sinh ra một tia thắc mắc vi diệu. Hắn nhớ, mười năm trước chính mình từng đến nơi này, không ngờ hôm nay của mười năm sau bản thân cư nhiên lại quay về đây.
Thấy đối phương yên lặng không nói, Thư Lam cười nói: "Tiểu muội Thư Lam, không biết vị đại ca này xưng hô thế nào."
"Lý..."
Nhạc Phàm nói được một nửa thì ngừng lại, Thư Lam cũng thức thời, ngược lại nói: "Lý đại ca, chúng ta tại Nghênh Lai khách lâu có mở tiệc rượu, nếu huynh không chê, chúng ta sẽ cùng đi!"
Vừa nói, ánh mắt Thư Lam tha thiết nhìn đối phương, trong lòng thản nhiên. Lúc này, coi như một người mù, cũng có thể nhìn ra Nhạc Phàm không giống người thường, làm một thương nhân thành công, Thư Lam tự nhiên rất muốn kết giao.
"Lạc bặc giai (không hiểu chỗ này nó viết gì luôn)... Nghênh Lai khách lâu..."
Nhạc Phàm cũng không có khách khí, trực tiếp gật đầu.
Nghênh Lai khách lâu xây theo kiểu vây quanh, giếng trời ở chính giữa có một bình đài lớn cao nửa trượng.
Trên bình đài này, một bạch y lão giả râu tóc bạc trắng thản nhiên ngồi, hưởng thụ mùi vị chén trà mang lại.
Vị lão giả này là tiên sinh kể chuyện mà Nghênh Lai khách lâu dùng một số tiền lớn mời đến, nghe nói hắn từng nghiên cứu sách vở tại hàn lâm viện, sau đó từ quan trường phát triển thành một giáo thư tiên sinh, bây giờ cư nhiên lại làm nghề kể truyện
Lúc buổi trưa, chính là lúc khách lâu náo nhiệt nhất.
Lão tiên sinh tính toán thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm, vì vậy bỏ tách trà xuống bàn, đứng dậy chậm rãi đi tới bàn giấy trước mặt.
"Ba..."
Tiếng bàn gỗ vang khắp sảnh, lão tiên sinh chuẩn bị kể chuyện.
Mọi người nhìn thấy, phi thường ăn ý ngừng hết thảy mọi động tác, nguyên bản khách lâu đang huyên náo nhất thời an tĩnh lại không ít.
"Khái khái!" (tiếng ho)
Lão tiên sinh cất giọng sang sảng, cầm lấy cây quạt giấy trên bàn phe phẩy, không để ý gì đến xung quanh nói: "Hôm nay, lão phu không kể chuyện..."
"Hống..." (tiếng ồn ào)
Mọi người xung quanh nhất thời xôn xao!
Chờ đợi cả nửa ngày, quần áo là lượt đến nghe, giờ nghe thấy một câu nói như vậy, tự nhiên mọi người không nhịn được bắt đầu to tiếng.
"Ngươi nói, ngươi... Kể chuyện, ngươi không cái gì? Chẳng lẽ còn định diễn trò gì?"
Lão tiên sinh thấy mọi người xung quanh nổi giận, càng thích thú cười: "Mọi người từ từ đã nào... Lão phu hôm nay dù không kể chuyện, nhưng lão phu hôm nay muốn nói cho mọi người một tin..."
"Con mẹ nó, tin tức gì nóng hổi chứ?"
"Đúng vậy! Tin tức gì a? Không phải là con trai có ngọc chứ? Hắc hắc!"
"Ha ha ha..."
Tiếng cười đùa trêu chọc liên tục, lão tiên sinh không thèm quan tâm, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Tin tức này đương nhiên là rất nóng hổi,... Ngay tối hôm qua, hoàng cung đã bị người ta đốt..."
"Đốt thì đốt, có cái gì..."
Đang nói đột nhiên dừng lại, mới rồi còn đang mắng người khác, mồm mở lớn nhơ lão đại, giờ vẻ mặt như ngáp phải ruồi rất khó coi.
"Hoàng cung... Đốt..."
"Lão đầu, ngươi... Ngươi nói gì? Hoàng cung bị đốt?"
"Cái gì?! Hoàng cung bị đốt, ai làm? Thực hay giả?!"
"Ngay cả hoàng cũng cũng có dũng khí đốt, con mẹ nó, lá gan của vị anh hùng này cũng thực lớn a!"
"Lão đầu, người đừng nói hươu nói vượn, đây là tội chém đầu đó!"
"Kinh thành cách chúng ta đến một vạn tám ngàn dặm, tối hôm qua mới phóng hỏa, ngươi sao biết nhanh vậy?"
"Phải a! Lão đầu ngươi lại nói xạo rồi. Trò đùa này không buồn cười chút nào."
Trên mặt mọi người cũng viết lên hai chữ 'hoài nghi', bọn họ căn bản không tin hoàng cung bị người khác đốt, cho dù có người có lá gan này, vậy cũng cần có bổn sự mới được a! Hoàng quyền chi địa ( nơi xây dựng hoàng cung) mấy trăm năm, há có thể nói thiêu là thiêu? Nói lửa đốt không cháy thì còn có thể tin được một chút.
Đối mặt với nghi vấn và đả kích của mọi người, lão tiên sinh không hề cúi đầu, ngược lại nghểnh cổ đắc ý nói: "Nhìn xem! Ai cũng ngốc cả a? Không có kiến thức gì cả à? Có biết cái gì gọi là thiên lý truyền thư không? Lão phu có tai mắt ở trong hoàng cung, lão cũng phải mất một số không nhỏ mới có được tin tức này. Không phải lão phu khoe khoang, tin tức trong tay ta tuyệt đối là số một, kể cả các thế lực lớn cũng không nắm tường tận như lão phu."
Lão tiên sinh nói có đầu có đuôi, đạo lý rõ ràng, cũng có một số người tin tưởng.
Trong nhất thời, cả khách lâu lặng đi, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt toàn là kinh ngạc!
"Lão tiên sinh, đây là chuyện gì xảy ra!"
"Đúng vậy đúng vậy, lão tiên sinh."
"Lão tiên sinh nếu nói đúng, chúng ta sẽ cho rất nhiều tiền thưởng."
"Không sai, không sai."
Mấy thanh âm này trong đám người, mấy người hung ác nhất vừa hét lên, hiện tại không khách khí, ngay cả xưng hô cũng đổi từ 'lão đầu tử' thành 'lão tiên sinh' rồi, dẫn tới ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
"Nếu mọi người muốn nghe, vậy lão phu sẽ..."
Lão tiên sinh một bộ dạng như sắp chết đến nơi, làm mọi người giận nghiến răng nghiến lợi. Cứ như thế, bọn họ lại vểnh tai lắng nghe, sợ bỏ qua chỗ nào đặc biệt. Không thể không nói, nhìn lão đầu, thực giống như kẻ ngu, vừa muốn mắng, lại vừa muốn nghe.
"Ba..."
Tiếng gõ bàn một lần nữa vang lên, chỉ nghe lão tiên sinh thanh âm trầm thấp nói: "Trong một đêm gió lớn, trong hoàng cung đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, đạo thân ảnh kia lao đi vùn vụt, như vào chỗ không người, thẳng đến chỗ sâu trong hoàng cung, cuối cùng hạ xuống đỉnh Tử Cấm. Thân hình vừa hạ xuống, cẩn thận quan sát, mọi người nói là ai?"
"Là ai?" Mọi người phối hợp nói.
Lão tiên sinh thanh âm run lên, giọng nói mang theo chút kinh ngạc nói: "Cái gì?! Người nọ cư nhiên là một mỹ thiếu niên linh hoạt khó có thể tưởng tượng, một thiếu niên như vậy, dám đơn độc xông vào hoàng cung, hắn đến cùng muốn làm gì?!"
"Đúng vậy, hắn muốn làm gì?" Mọi người một lần nữa phối hợp.
Lão tiên sinh ngữ khí âm trầm nói: "Không sai, hắn là tới giết người, chính là đương kim thiên tử, Thiên Vũ hoàng đế..."
"Cái gì?! Ám sát hoàng đế?!"
"Hắn muốn giết hoàng đế, xem ra là ăn tim hùm gan báo rồi a!"
"Nghe nói võ công của hoàng đế rất lợi hại..."
"Đâu chỉ là lợi hại, quả thực là quá mạnh mẽ, nghe nói ngay cả Thiết Huyết minh chủ của Thiên Địa Minh cũng không nhất định đánh thắng được người."
"Nha! Lợi hại thế sao, vậy tiểu tử kia chẳng phải rất thảm sao?"
"Nhưng tiểu tử đó đã đốt hoàng cung..."
Xung quanh xôn xao, mọi người đều rỉ tai nhau thì thầm.
Lão tiên sinh nghe rõ ràng rồi nói tiếp: "Thiếu niên xông vào hoàng cung, tự nhiên là kinh động cả hoàng cung, vì vậy song phương không thể tránh khỏi một trận chiến... Thiếu niên này quả thực là lợi hại, thân như du long, quyền cường đều dùng được, mỗi bước đều lộ ra một thân công phu như hoa rơi nước chảy, thiếu niên đánh cho đối phương đau khổ ngã xuống. Ngay sau đó, cấm quân và người của thần nỗ doanh lần lượt chạy tới, bao vây thiếu niên này, tình hình nguy cấp, thiếu niên này nên làm cái gì bây giờ?"
"Sau đó thế nào?" Không khí khẩn trương, mọi người không nhịn được hỏi.
"Sau đó..."
Lão tiên sinh hấp dẫn sự chú ý của mọi người, từ từ nhấp một ngụm trà thơm nói: "Mắt thấy bản thân lâm vào nguy hiểm, thiếu niên đột nhiên nhảy lên trời cao, trong tay nắm một cây cốt trượng không biết lấy ra từ nơi nào... Chỉ thấy một đoàn bạch quang từ trên trời giáng xuống, đập xuống mặt đất, cấm quân và thần tiễn thủ đều ngã xuống, không có ngoại lệ."
"Hoa..."
Xung quanh không ngừng kinh hô, lão tiên sinh nói tiếp: "Ngay lúc binh tôm tướng cá đều bị giải quyết, Thiên Vũ hoàng để rốt cuộc đã hiện thân. Người cùng với thiếu niên đứng trên Tử Cấm Đỉnh, một hồi kinh thế chi chiến chuẩn bị bộc phát..."
Cái gì thiên hôn địa ám! Cái gì nhật nguyệt vô quang! Cái gì phong vân biến sắc! Cái gì tuyệt thế vô song!
Lão tiên sinh miệng lưỡi lưu loát, nói đến bọt mép văng tư tung như thể tất cả mọi việc mình đều thấy tận mắt, nói đến chỗ kích động thì có rống có hú, phong thái mất hết. Rất khó tưởng tượng một người như vậy, từng là một tiên sinh dạy học.
Bất quá, mọi người trong khách lâu nghe chuyện như say như si, giống như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
"Ba!"
Tiếng gõ bàn lần thứ ba vang lên, lão tiên sinh hài lòng thu lại: "Hôm nay lão phu nói đến đây, hy vọng mọi người có tiền thì cho tiền, không có tiền thì mượn tiền để cho."
"Hảm!" (tiếng quát tháo)