Thương Thiên

Chương 505: Xà vương lột xác




Ở trên không trung, Nguyên Thác và Hạ Khinh Trần phối hợp vô cùng chặt chẽ, song Nhạc Phàm lấy một địch hai cũng không rơi vào thế hạ phong!
Song phương giằng co, thắng bại khó có thể phân ra liền được.
Nghe Tử diệp thất tinh quả đã muốn thành thục, trong lòng Nguyên Thác lại càng thêm khẩn cấp, hận không được lập tức nó thu vào trong tay. Nhưng quyền thế của Lý Nhạc Phàm ngập trời, không có chút ý tứ dừng tay, hơn nữa càng đánh càng mạnh, khiến cho bọn họ không có chút rảnh rỗi nào để đi làm chuyện khác.
Mắt thấy một bóng người lao về phía Tử diệp thất tinh quả, đám người Giang Tiểu Phong và Du Tùng Nham vừa sợ vừa giận, bọn họ không nghĩ tới vẫn còn có người ẩn tàng trong chỗ tối. Rất rõ ràng, âm thanh vừa rồi là do người đó tạo ra. Còn toàn bọn nhóm người mình đều bị đối phương tính kế.
- Không tốt!
- Tặc tử ngươi dám!
- Dừng tay!
Quát lên giận dữ, đám người Du Tùng Nham đều dừng tay, đồng loạt đuổi theo bóng người kia. Đúng lúc này có một đạo quang mang trắng tinh hiện ra, ẩn hàm uy của thiên địa, cứng rắn đem người nọ ngăn cản lại. Đúng là Băng Nguyệt tiên tử!
Mọi người nhất thời giật mình, nguyên lai Băng Nguyệt tiên tử bất hiện sơn bất lộ thủy lại có thủ đoạn lợi hại như thế!
- Là Độc lão quái!
Thấy rõ ràng người đến là ai, Giang Tiểu Phong thầm gào thét trong lòng, mình quả thực là đồ đầu heo, cư nhiên lại quên mất một kẻ âm hiểm xảo trá như thế này.
"Cạc cạc cạc!"
Cười lên quái dị, Hồ Bất Quy tiện tay ném ra một vật:
- Tất cả các người đều là những kẻ ngu ngốc!
"Oanh!"
Một vật nổ tung, khói màu nâu xám tràn ngập ra chung quanh, những cây trúc xanh lấy một tốc độ có thể thấy rõ ràng khô héo xuống!
Trong không khí, có một mùi gì đó khiến cho người ta ghê tởm.
Giang Tiểu Phong cũng là nhanh trí, vội hô to:
- Mọi người mau vận khí hộ thể, đây là "Thiên cơ hủ thi độc!", ngàn vạn không thể để cho nó dính vào thân thể! Lão quái vật khốn kiếp, quá độc đi! Lần sau gặp lại, để xem lão tử thu thập ngươi như thế nào!
Bị độc vụ vây khốn, mọi người cũng không có khả năng để ý tới những chuyện khác. Thấy thế, Hồ Bất Quy phi thường đắc ý, đang muốn đi đoạt Tử diệp thất tinh quả, bất ngờ lại có một bóng đen lao ra từ trong khói độc, đem hắn cản lại!
- Lại là ngươi!
Nhìn Băng Nguyệt, khuông mặt xấu xí của Hồ Bất Quy trở nên vặn vẹo khó coi:
- Ngươi cư nhiên không sợ thi độc, ngươi rốt cuộc là ai!?
Chính là một khắc ngắn ngủi này, có một cái bóng nhỏ đột nhiên hạ xuống từ trên trời, đúng ngay vị trí của Tử diệp thất tinh quả, chính là tiểu hoàng xà.
Thân hình tiểu hoàng xà bành trướng mãnh liệt lên, dùng sức há to mồm, hung hăng đem trọn gốc Tử diệp thất tinh quả một ngụm nuốt trộng.
- Nghiệt súc! Ngươi dám...
Hồ Bất Quy nổi gân xanh đầy trán, con mắt như muốn nứt ra, thi triển thế võ hướng tiểu hoàng xà công tới, hoàn toàn không để ý tới Băng Nguyệt.
Băng Nguyệt thấy thế khẽ vung tay lên, cuối cùng do dự một chút, lại hạ tay xuống.
Nhiều cao thủ tranh đoạt như thế, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị tiểu hoàng xà đoạt được, vật hồi nguyên chủ, quả nhiên là người định không bằng trời định.
Ám khí, độc cụ, hỏa lôi, võng lưới....
Một loạt thủ đoạn phô thiên cái địa đem tiểu hoàng xà vây quanh, tình cảnh hung hiểm dị thường!
- Hắc hắc hắc, ngươi đã ăn quả tiên của lão phu, thế thì ta sẽ dùng chính ngươi để bù lại!
Hồ Bất Quy nhe răng cười, từ sau lưng lấy ra một đan đỉnh ba chân to cỡ đầu trâu, hướng tiểu hoàng xà chụp tới.
- Xem Độc vương đỉnh của lão phu đây...
Gặp một loạt đả kích, tiểu hoàng xà giống như là không có sức phản kháng, Độc vương đỉnh dễ dàng đem nó hút vào trong.
"Xuy!"
Thu hồi Độc vương đỉnh, Hồ Bất Quy nhất thời vô cùng vui vẻ:
- Tốt tốt tốt! Mặc dù không có đạt được Tử diệp thất tinh quả, nhưng thu được xà vương dị chủng này, đợi ta dùng Độc vương đỉnh luyện hóa nó, cùng với nó hợp nhất, độc công tất nhiên sẽ đề thăng một tầng, nói không chừng còn có thể bước vào cảnh giới thiên đạo!
Không dám trì hoãn lâu, Hồ Bất Quy liền muốn rời khỏi. Hắn ngẩng đầu nhìn kịch chiến trên không trung, mặt lộ vẻ trào phúng:
- Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước rình phía sau, mặc cho các ngươi có lực lượng cường đại, nhưng cuối cùng còn không phải là tiện nghi cho lão phu sao? Hắc hắc hắc...
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, một bóng trắng lại hiện ra trước mặt Hồ Bất Quy.
- Nha đầu thúi, ngươi năm lần bảy lượt ngăn cản lão phu, chẳng lẽ ngươi cho là ngươi không thể chết?
Hồ Bất Quy nổi sát tâm, một tay tung độc phấn về phía mặt của đối phương.
Băng Nguyệt vẫn lãnh đạm, không có chút sợ hãi nào.
Nàng nhẹ nhàng vung tay, phấn trắng liền bị xoắn thành một vòng, nhìn qua có mấy phần mỹ lệ.
Đáng tiếc, điều này đối với Hồ Bất Quy thì vô cùng khủng bố. Hắn cảm giác như trong không khí có một loại trói buộc nào đó, khiến hắn khó lòng giãy ra.
"Hừ!
Vận chuyển thị khí tiên thiên, Hồ Bất Quy vừa đề phòng Băng Nguyệt, vừa suy tư phương pháp thoát thân. Nghĩ tới cao thủ thiên đạo ở phía trên, hắn cảm thấy lo lắng vạn phần.
Phía dưới xảy ra biến hóa, Nguyên Thác và Hạ Khinh Trần tự nhiên là nhìn rõ.
Tử diệp thất tinh quả a! Đây chính là Tử diệp thất tinh quả a! Cư nhiên bị con súc sinh kia nuốt mất...
Hạ Khinh Trần cảm thấy vô cùng tiếc, còn Nguyên Thác thì lại chảy máu trong lòng. Hắn hận không thể lập tức lao xuống, đem lão đầu vừa xấu vừa lùn kia một chưởng giết chết. Sau đó lại đem tiểu hoàng xà cắt thành vô số đoạn, nấu canh rắn uống.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ, Nhạc Phàm tiến công mãnh liệt như thế, hai người nào dám làm việc gì khác!
Trong lúc này, đột nhiên có một đạo ánh sáng bảy màu phát ra!
- Là chuyện gì?!
- Phát sinh chuyện gì?!
Thiên cơ hủ thi độc bị ánh sáng bảy màu này xua tan, đám người Du Tùng Nham nhất thời sáng hai con mắt, nhìn chằm chằm vào đan đỉnh bên hông Hồ Bất Quy.
Độc vương đỉnh dưới ánh mắt kinh hãi của Hồ Bất Quy, chậm rãi dâng lên, huyền phù giữa hư không, phát ra ánh sáng sặc sỡ.
Ở trên cao, Nhạc Phàm và hai người Nguyên Thác phát hiện ra dị thường, đều nhất tề dừng tay lại.
Nhạc Phàm trực tiếp hạ xuống mặt đất, lặng lẽ quan sát biến hóa của Độc vương đỉnh!
Nhạc Phàm cùng với tiểu hoàng xà tâm huyết tương liên, hắn có thể cảm nhận được đối phương đang phát sinh biến hóa kỳ dị, như thể thoát thai hoán cốt, khiến cho tâm huyết dâng trào xúc động!
- Độc, Độc vương đỉnh của ta!
Hồ Bất Quy muốn đưa tay chụp lấy Độc vương đỉnh, không ngờ bị ánh sáng bảy màu bắn ngược ra.
Hắn lại muốn nhào tới, nhưng lần này Nhạc Phàm đã hiện ra trước mặt hắn, một quyền đem hắn đánh văng mất dạng trong đám trúc, sống chết không rõ!
Nhìn đan đỉnh huyền phù giữa không trung, Nguyên Thác có chút không cam lòng, muốn lao lên cướp đoạt, nhưng Hạ Khinh Trần ở một bên đã nhanh chóng cản hắn lại.
- Nguyên Thác huynh, thu tay lại thôi!
- Nhưng đó là Tử diệp...
- Có được thì tốt, mất đi nhưng giữ được mạng, không cưỡng cầu được.
Hạ Khinh Trần cảm khái nói:
- Lý Nhạc Phàm quá lợi hại, nhìn bộ dáng bây giờ của hắn, hiển nhiên là chưa có xuất ra toàn lực, hai người chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa 15-5 là Ẩn Lâm đại hội, chúng ta còn có nhiệm vụ trong người, không thể chậm trễ thêm, nếu không tôn trưởng giáng tội, chúng ta khó lòng thừa thụ được.
- Điều này...
Nghe Hạ Khinh Trần nói như thế, Nguyên Thác không khỏi gật gật đầu. Kỳ thực bản thân hắn cũng hiểu được, đối phương chưa có chân chính hạ độc thủ, nếu không chính mình hiện tại không thể nào hoàn hảo đứng ở chỗ này được.
Mọi người dừng tay, nhất tề hướng về phía Độc vương đỉnh, cùng đợi biến hóa sắp sửa phát sinh.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một.
Độc vương đỉnh càng ngày càng sáng, chấn động càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng ánh sáng sặc sỡ dần dần thu liễm lại.
Vẻ mặt của mọi người không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua là vẻ tò mò trong mắt lại càng tăng lên.
"Khách sát!"
Độc vương đỉnh kiên cố cuối cùng cũng vỡ ra, để lộ ra một hình thể dài nhỏ.
Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, lân phiến trên người tiểu hoàng xà dần dần nứt ra, để lộ ra vật chất sềnh sệch màu đen.
- Nó, nó là đang lột da?!
Một người nào đó hô lên, mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên Thác đau lòng vạn phần, một gốc Tử diệp thất tinh quả lại bị đầu súc sinh kia nuốt lấy, cuối cùng chỉ là để lột da thôi ư, thật là phí của trời, phí của trời mà!
"Tư tư tư!"
Tiểu hoàng xà giãy dụa, phát ra những tiếng kêu thống khổ.
Quá trình của sinh mệnh chính là không ngừng tiến hóa, tiểu hoàng xà giờ khắc này lột xác chính là đang minh họa cho khái niệm của sinh mệnh.
Nhìn thấy một màn này, Nhạc Phàm cũng cảm động lây, ánh mắt lộ ra vẻ nhu hòa hiếm thấy.